Chương 53
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Nhưng ngài đã qua đêm ở ngoài cả tuần cơ mà.”
“Phải, đúng thế.”
“Ngài còn đưa giày cho em, bảo em bắt đầu lại từ đầu….”
“Vậy thì sao?”
“Dạ…?”
Cô cứ nghĩ hắn sẽ biện minh gì đó, nhưng không. Maxim chẳng phủ nhận bất cứ điều gì. Trái lại, hắn thản nhiên thừa nhận toàn bộ, giống như lời buộc tội của cô chẳng hề làm hắn bận tâm.
“Xin lỗi em, nhưng cái đó thì liên quan gì đến chuyện này chứ?”
Chẳng lẽ tất cả những việc đó thực sự không liên quan gì với nhau?
Không, chẳng phải vô lý quá sao…?
Khuôn mặt của Daisy ngập tràn sự bối rối.
Cách hắn đối diện với mọi chuyện một cách dửng dưng khiến cô có cảm giác như mình mới là người sai trong tình huống này.
Thái độ trơ trẽn của hắn vừa khiến cô nghẹn lời, vừa khiến cô bấn loạn đến không biết phải nghĩ gì.
“Đáng tiếc là ta không thấy hứng thú với ai khác ngoài em. Vậy chẳng phải em nên chịu trách nhiệm sao?”
“Ý ngài là… vì ngài chỉ thấy hứng thú với em, nên em phải chịu trách nhiệm cho nhu cầu… của ngài…?”
“Đúng vậy. Em hiểu nhanh đấy.”
“Tại sao em phải làm thế?”
“Đáng tiếc là ta không thấy hứng thú với ai khác ngoài em. Vậy thì em…”
“…Làm ơn, ngài dừng lại được không!”
Cứ như vậy, vòng lặp vô tận. Daisy tức tối cắt ngang cái lý lẽ ngớ ngẩn của Maxim.
Cô biết hắn điên, nhưng không ngờ lại điên đến mức này. Thật không thể tin nổi.
Chỉ vì không hứng thú với ai khác ngoài cô, nên cô phải chịu trách nhiệm cho nhu cầu của hắn? Nhưng lại đồng thời chúc cô một khởi đầu mới?
Nghe có lý không chứ? Hoàn toàn vô lý và chẳng liên quan chút nào!
Hay hắn định làm gì đây? Đòi quan hệ với cô để thỏa mãn, còn danh phận thì giữ cho người phụ nữ kia?
Lời chúc ‘bắt đầu lại’ chẳng lẽ chỉ có nghĩa rằng cô sẽ trở thành người tình trong bóng tối, còn cô ta sẽ là vợ chính thức của hắn sao?
Đúng là đồ cặn bã!
Đó là tồi tệ nhất trong tất cả những gì tồi tệ.
“Không.”
Daisy siết chặt đôi tay, chúng run rẩy không ngừng.
“Dù em có cố hiểu rằng mỗi người có một cách nhìn khác nhau về giá trị cuộc sống… em cũng không thể nào chấp nhận ngài được. Không, em không thể chấp nhận nổi.”
“…”
“Tại sao ngài lại làm vậy với em? Em đã làm gì sai chứ…?”
Có vẻ như phản ứng này nằm ngoài dự đoán của hắn. Maxim chỉ nhìn cô với vẻ bối rối, không nói được lời nào.
Một khi Daisy đã mở miệng, mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu dường như vỡ òa như một con đê bị phá tung. Những suy nghĩ chất chứa về Maxim, những cảm giác hỗn loạn, và nỗi khổ tâm trong những đêm qua đồng loạt ùa ra trong từng câu nói của cô.
“Em sẽ nói thật. Dù chuyện này có kỳ quặc đến đâu… xin ngài hãy cố nghe em một lần.”
Từ trước đến nay, Daisy đã giấu diếm về xuất thân và địa vị của mình, cố gắng lấp liếm mọi chuyện khi rơi vào tình huống bất lợi, dùng những lời dối trá để thoát khỏi khó khăn.
Đúng vậy. Cô không thể mãi thuyết phục người khác bằng những điều giả dối. Việc phơi bày sự giả tạo trong khi mong muốn người ta thấu hiểu và chân thành đáp lại chỉ là sự tham lam đơn phương từ phía cô.
Dù cô không thể kể hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng ít nhất, cô có thể thành thật với ngài trong chừng mực mà cô cho phép.
“Cuộc hôn nhân của chúng ta… nó đã diễn ra quá vội vàng. Em biết rõ bản thân là một cô dâu đầy khiếm khuyết. Chính em cũng ý thức rất rõ điều đó. Còn ngài thì ai nhìn vào cũng biết là một người chồng không bao giờ trở về. Không ai muốn ngồi vào vị trí đó, nhưng với em, người ta bảo đó là một vị trí tạm ổn, thế nên em đã nghe theo và bước vào cuộc hôn nhân này như bị kéo đi.”
“…”
“Em đã từng cầu nguyện mỗi đêm, nhìn vào bức chân dung của ngài và hy vọng điều tốt đẹp cho ngài. Nhưng thật lòng mà nói, em chưa từng nghĩ ngài sẽ trở về. Thậm chí em còn mong ngài ở lại một nơi tốt hơn. Nhưng rồi, đột nhiên, một ngày nọ, ngài xuất hiện.”
Daisy không né tránh ánh mắt của hắn, đối diện trực tiếp với Maxim.
Mọi lời cô nói đều là sự thật, không chút dối trá, và cô tự tin về điều đó.
“Nghe có vẻ đáng xấu hổ, nhưng đây là toàn bộ sự thật về hoàn cảnh của em.”
Dù Maxim phản ứng thế nào, cô cũng đã quyết sẽ tôn trọng điều đó. Daisy giữ bình tĩnh và tiếp tục.
“Em tôn trọng ước mơ xây dựng một gia đình hạnh phúc của ngài, và em hiểu điều đó. Nhưng… em không phải là người có thể tiến nhanh đến thế. Ngài là chồng em, nhưng ngài vẫn xa lạ, em vẫn chưa hiểu ngài là người như thế nào.”
“…”
“Em cũng không hiểu vì sao ngài lại đối xử tốt với em từ đầu, rồi cả sự ám ảnh của ngài nữa. Hay những ánh mắt tò mò, sự quan tâm không ngừng từ xung quanh. Tất cả mọi thứ liên quan đến ngài… đối với em, quá sức chịu đựng.”
Cô không muốn khóc, nhưng cổ họng cô nghẹn lại.
“Thật lòng mà nói, em cảm thấy mình không phù hợp với vị trí này… Em muốn dừng lại…”
Khi những cảm xúc mà Daisy đã giữ kín bấy lâu trào ra, cô lại càng muốn thành thật hơn. Thế nhưng, cô không thể nói thêm được gì nữa. Những ký ức chất chồng ùa về khiến nỗi tủi thân dâng lên.
“…Hiểu rồi. Nếu khó nói quá thì em không cần phải tiếp tục đâu.”
Hắn nói với giọng điệu bất ngờ dịu xuống khi nhìn thấy cơ thể run rẩy của cô.
Sau lời trấn an ấy, Maxim cũng im lặng một lúc lâu, không nói thêm gì nữa. Daisy, sau khi như vừa thú nhận một phần tội lỗi, cũng không có gì để thêm vào.
Bầu không khí trong căn phòng im ắng trở nên nặng nề như đang chìm trong một lớp sương dày đặc.
Daisy không hối hận. Ngay cả nếu thời gian có quay lại, cô vẫn sẽ lựa chọn nói ra như vậy.
Hắn là người mơ về một mái ấm hạnh phúc. Còn cô, một ‘cô dâu giả’ không có khả năng mang lại điều đó, lại giả vờ như có thể, thì chẳng phải cũng chỉ là một sự giả tạo sao?
Ngay cả bản thân Daisy cũng chưa từng biết thế nào là một gia đình đúng nghĩa, cô càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thế nên, dừng lại chính là lựa chọn đúng. Không chỉ vì Daisy, mà còn vì Maxim. Dù suy nghĩ bao nhiêu lần, cô vẫn đi đến cùng một kết luận.
Không biết đã qua bao lâu.
Maxim đứng dậy trong yên lặng, bước đến trước mặt Daisy. Hắn lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, rồi bất ngờ thở dài một hơi, cuối cùng cũng mở lời.
“Sao em lại run rẩy quá vậy?”
Hắn hạ thấp người xuống, ánh mắt trực diện với cô.
“Đứng như vậy lâu chắc chân em mỏi lắm.”
“…”
“Câu chuyện này có vẻ sẽ dài đấy. Đừng đứng mãi nữa, ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Daisy thoáng ngập ngừng, nhưng khi chưa kịp phản ứng, Maxim đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến ghế sofa và nhẹ nhàng ép cô ngồi xuống.
Hắn cũng ngồi xuống cạnh cô, im lặng vài giây như đang cân nhắc điều gì đó. Sau cùng, Maxim phá vỡ không khí im lặng, giọng hắn trầm và thành thật.
“Cảm ơn em vì đã nói thật. Vậy thì, để đáp lại, ta cũng sẽ thành thật với em, Daisy.”
Đây là lúc Maxim lên tiếng. Không còn cảm giác áp lực như trước, giọng hắn trầm ấm, không một chút giả tạo.
“Ta hiểu rằng em không thể hiểu được ta, cũng không thể dễ dàng chấp nhận ta. Nhưng… việc em đưa một người phụ nữ khác đến chỗ ta, thật sự, ta không biết phải hiểu điều đó như thế nào.”
“…”
“Và thật xấu hổ khi phải nói rằng….”
Maxim dừng lại, giọng nói mang chút tự giễu, như thể chính bản thân hắn cũng không thoải mái khi thừa nhận điều này. Hắn ngừng lời một lát, rồi tiếp tục.
“Điều đó khiến ta tức giận đến mức không thể chịu đựng nổi. Ta xin lỗi.”
Hắn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng Daisy vẫn có thể nhận ra sự nỗ lực đó trong từng cử chỉ.
Cô im lặng, nhìn sâu vào đôi mắt xanh xám của hắn. Đôi mắt lúc nào cũng sắc bén giờ đây lại trông như đang mất phương hướng, mờ mịt đến đáng thương.
“Thú thật, bây giờ ta thấy rất nhục nhã. Nhưng vì đã quyết định thành thật, nên đành chấp nhận điều đó và cho phép mình nổi giận với em một chút.”
Maxim như không chịu nổi nữa, đưa tay lên xoa mặt. Sau đó, hắn lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt kiên quyết nhưng mang theo sự nặng nề.
“Em biết đấy, vì em là Daisy nên ta mới chấp nhận tất cả. Việc em luôn hỏi lại ta, việc em chửi rủa, thậm chí cả việc em đánh ta… Những điều đó ta chỉ cho phép em, chỉ mình em.”
“…”
“Nhưng Daisy, chẳng lẽ em nghĩ ta dễ dãi đến mức để mình bị coi thường sao? Chỉ vì ta chấp nhận mọi thứ từ em, em tưởng rằng mình có thể đối xử với ta tùy tiện như vậy sao?”
Bầu không khí trong phòng thay đổi đột ngột, căng thẳng đến mức Daisy có thể cảm nhận được.
Câu hỏi thẳng thắn của hắn khiến ánh mắt cô dao động, như thể bị chạm đến điểm yếu.
“Ngay cả khi em có nghĩ ta đáng khinh, điều đó cũng không có nghĩa là em được phép xúc phạm tình cảm ta dành cho em.”
“…”
“Sao em lại dùng một cách hèn nhát như thế để làm tổn thương ta đến mức này? Em làm vậy là có lý do gì?”
Những lời của hắn không hề sai. Daisy cũng tự biết mình đã hành xử hèn nhát.
Cô đã cố tình tránh đối mặt với vấn đề giữa hai người, chọn cách trốn chạy đến những thứ dễ dàng hơn. Quyết định để Maxim đến gần người phụ nữ khác, dù hắn có làm gì hay không, vẫn là một lựa chọn mà Daisy đã đưa ra một cách đầy ích kỷ.
Vậy thì cô nên trả lời thế nào? Sau một hồi đắn đo, Daisy quyết định rằng lời giải thích hay biện minh đều không cần thiết. Thay vào đó, cô chọn cách nói sự thật, đơn giản và rõ ràng nhất.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)