Chương 73
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Lấy một chiếc bánh để làm ‘lá bài đàm phán’?
Daisy không khỏi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Rõ ràng, Maxim đang xem cô như một ‘nô lệ của cơn thèm ăn’ đây mà.
Tất nhiên, cô không phủ nhận rằng mình là người ham ăn.
Những thói quen tích trữ, ăn thật nhiều khi có cơ hội đã ăn sâu vào cô từ những lần làm nhiệm vụ mà không biết bao giờ sẽ có bữa ăn tiếp theo. Nhưng tình hình hiện tại đâu phải như thế.
Daisy thích đồ ngọt, đó là sự thật. Với cô, chúng là nguồn an ủi duy nhất sau những nhiệm vụ gian khổ.
Nhưng nơi đây lại là ‘địa ngục giao hoan’. Dù cơ thể có bị hành hạ đến đâu, ít nhất cô vẫn không phải chịu cảnh đói khát.
Ngay cả khi trở lại tu viện với lũ trẻ, nơi đó có thể không dư dả như dinh thự Waldeck, nhưng những bữa ăn ấm áp, được chia sẻ cùng nhau trong tiếng nói cười, với Daisy, lại là những bữa ăn trọn vẹn nhất.
“Ngài nghĩ em sẽ khuất phục chỉ vì đồ ăn sao?”
Dù đó là ‘hương vị thiên đường’ thì cũng chỉ là niềm vui ngắn ngủi trong chốc lát. Bán rẻ nhân phẩm chỉ vì một chút ngọt ngào nhất thời, đó không phải là điều một con người nên làm. Đó là hành động của một con lợn.
‘Phải phớt lờ. Mình là một con người chân chính với lý trí và sự kiểm soát.’
Cho dù hắn có cố làm lung lay cô thế nào, miễn là Daisy không dao động, tất cả những nỗ lực ấy đều sẽ vô ích.
Daisy tự nhủ lòng và kiên định với quyết tâm của mình.
Thà chết như một con người bất hạnh còn hơn sống sung sướng như một con lợn hạnh phúc. Đó là niềm tự hào cuối cùng của cô.
Để đánh bại gã đàn ông ma mãnh với chiếc lưỡi ma quái kia, cô phải dựa vào sức mạnh ý chí. Với những năm tháng làm nhiệm vụ, Daisy tự tin rằng tinh thần của mình đã được tôi luyện đủ vững vàng.
“Em đã nói rồi mà. Em mệt, nên chẳng muốn ăn uống gì đâu.”
Daisy nói, ánh mắt kiên định, từng chữ rõ ràng.
Khi cô vừa định đẩy chiếc nĩa ra xa, quyết giữ vững lập trường, Maxim lại ra hiệu cho Robert thêm một lần nữa.
“Robert, ta đã gọi cậu đến vì chuyện này. Vợ ta mệt nên chẳng có chút khẩu vị nào cả. Daisy thường rất tràn đầy sức sống, nhưng giờ trông như mất hết năng lượng vậy.”
Chính là tại ngài cả đấy!
Làm gì có ai sống sót mà còn tràn đầy năng lượng sau khi bị vắt kiệt trong những đêm cuồng nhiệt đến thế? Daisy cảm thấy lời nói của hắn đúng là hết sức nực cười.
Nhưng Maxim lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc, gương mặt như một ông bố đang lo lắng thái quá vì đứa con gái bỏ bữa.
“Cô ấy không bị ốm, nhưng ta đang rất đau đầu vì vấn đề này. Cậu nghĩ cách giúp ta giải quyết xem.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Chủ nhân? Lúc nào hắn đã thành ‘chủ nhân’ rồi vậy?
Robert không rõ từ khi nào đã trở thành một phần của dinh thự Waldeck, bước đến đặt một chiếc đĩa lớn lên bàn. Sau đó, anh ta từ tốn nhấc chiếc nắp bạc che trên đĩa ra.
“Thưa phu nhân, đây là món tráng miệng mới do tôi đặc biệt phát triển, mang tên ‘Thiên đường trong địa ngục’. Đó là một loại mousse socola.”
…Tại sao lại phải là mousse socola chứ?
Daisy cảm thấy đây đúng là thử thách mà vị thần cô yêu quý nhất đang đặt ra cho cô. Đồng tử cô run rẩy như ngọn nến chao đảo trong gió.
“Cậu đúng là nhiệt huyết. Chỉ trong thời gian ngắn đã phát triển được món mới sao?”
“Vâng, thưa ngài. Với mức lương ngài trả, việc này chẳng là gì cả.”
Quả nhiên, không gì là không thể mua được bằng tiền.
Daisy hoàn toàn đồng tình rằng sự thiếu động lực lao động thường đến từ việc trả lương không đủ.
‘Đúng là tuyệt vời. Giá như Therese học được điều này.’
Daisy nghĩ thầm. Ban đầu cô chỉ định lặng lẽ rời khỏi vị trí này để tránh trở thành góa phụ, nhưng mọi chuyện đã vượt xa thỏa thuận ban đầu. Số công sức cô bỏ ra cho công việc này đã vượt xa những gì được cam kết.
Dù Maxim đã đề nghị trả thêm, nhưng Daisy là người có lương tâm. Là một ‘bà vợ giả’ đến đây để lừa đảo, cô không thể thản nhiên nhận số tiền đó.
Vậy nên, mình phải nhanh chóng hoàn thành cuộc đàm phán này, ly hôn và nghỉ hưu thôi.
“Cửa hàng càng đông khách thì những vị khách khó chiều cũng càng nhiều, khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Nhưng nhờ có ngài, người đã cứu rỗi tôi, tôi không thể không đáp lại ân tình này. Vì vậy, tôi đã chuẩn bị một món ngọt thật đậm đà, đủ để tiếp thêm sức lực ngay lập tức.”
Maxim có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự chu đáo của Robert.
“Tôi đã trao đổi rất kỹ với Matthew, người phụ trách bếp, để nghiên cứu sở thích của phu nhân. Được biết phu nhân đặc biệt yêu thích mousse socola nên tôi đã tạo ra món này. Nhưng món ‘Thiên đường trong địa ngục’ này không phải là mousse thông thường. Đây là công thức đặc biệt được phát triển riêng cho phu nhân.”
“Tốt lắm. Cậu đến đây là để phục vụ Daisy, nên việc tạo ra món tráng miệng hợp khẩu vị cô ấy là ưu tiên hàng đầu. Thế nào, cậu tự tin chứ?”
“Chắc chắn, thưa ngài. Đây là tác phẩm tâm huyết của tôi, tôi có thể tự tin gọi nó là kiệt tác. Có lẽ sẽ là xúc phạm thần thánh, nhưng tôi dám nói rằng ngay cả thần trên thiên đường cũng sẽ sẵn sàng xuống địa ngục chỉ để được nếm món này.”
Một chiếc bánh mà đến thần thánh cũng phải tự nguyện bước vào địa ngục, lại còn là công thức đặc biệt dành riêng cho cô?
Thậm chí Robert còn gọi đây là kiệt tác của mình.
[Mousse socola + Hương vị thiên đường]
Trời đất ơi. Sự kết hợp giữa món cô yêu thích nhất và một kiệt tác hoàn hảo.
Nuốt ực một cái. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến nước miếng tràn đầy trong miệng.
‘...Bình tĩnh nào. Mình không phải lợn. Phải chịu đựng. Nhất định phải chịu đựng.’
Daisy siết chặt tay thành nắm đấm rồi thả lỏng, đôi bàn tay nhỏ nhắn ngập ngừng, không biết nên làm gì.
Maxim liếc nhìn cô, đôi mắt lóe lên nét thích thú. Dù ánh mắt cô vẫn chăm chăm vào đĩa tráng miệng, dường như cô đang cố gắng hết sức để không khuất phục trước cơn thèm khát.
Hắn bật cười khẽ, sau đó quay sang Robert bắt chuyện.
“Ta nhớ không nhầm thì mẹ cậu bị bệnh, đúng không?”
“Vâng, bà từng bảo rằng bánh của tôi là tuyệt nhất. Ước nguyện cuối cùng của bà là được thấy tôi trở thành bếp trưởng phụ trách tráng miệng ở hoàng cung.”
“Nếu cậu không làm hài lòng khẩu vị của vợ ta và bị sa thải ở đây, thì giấc mơ đó sẽ tan biến nhỉ?
“…Đúng vậy, rất đáng tiếc ạ.”
Robert cúi mặt, vẻ buồn bã.
Cái gì cơ? Ước nguyện cuối cùng của người mẹ bệnh tật?
‘Một người có thể làm ra món bánh tuyệt hảo như vậy mà không thể trở thành bếp trưởng hoàng cung thì đúng là đáng tiếc…’
Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, Maxim, Robert, và cả quản gia đồng loạt quay sang nhìn Daisy.
“...”
“...”
“...”
Lấy lại tinh thần, Daisy nhận ra đĩa bánh đã biến mất.
Rõ ràng cô vừa nhìn chằm chằm vào nó, nhưng giờ thì nó đã nằm gọn trong bụng cô. Thậm chí, cô còn không nhớ nổi mình đã ăn như thế nào.
‘…Ngon quá.’
Cuối cùng, Daisy đã chọn trở thành một con lợn hạnh phúc.
Món bánh ngon đến mức cô thậm chí muốn yêu cầu Maxim trao Robert cho cô như một phần tiền bồi thường sau khi ly hôn.
‘Thiên đường trong địa ngục’ ư? Dù cuộc sống có là địa ngục, chỉ cần được nếm món bánh này, Daisy nghĩ rằng địa ngục ấy cũng có thể trở thành thiên đường.
‘Mình đã khuất phục trước một món ăn…’
Daisy cảm thấy chút tự ti, như thể cô vừa từ bỏ phẩm giá của con người.
‘Nhưng mà… sống trên đời thì cũng có lúc như thế chứ.’
Chẳng mấy chốc, Daisy lấy lại bình tĩnh. Mọi thứ đều nhờ vào tác dụng của chiếc bánh.
Khi đã mệt mỏi, cách tốt nhất để cân bằng lại là ăn một món ngọt. Mà một cuộc đàm phán, thì phải thực hiện trong trạng thái lý trí và không để cảm xúc chi phối.
...Vậy nên, đây là một lựa chọn tất yếu. Daisy tự nhủ, tìm cách hợp lý hóa cho quyết định của mình.
Chắc chắn sau khi ăn đồ ngọt, cảm giác tức giận và những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô như tự động tan biến.
[Daisy - …Lợn]
*Trong tiếng Hàn thì “Daisy” và “Lợn” có cách phát âm khá giống nhau:
- 데이지 (Daisy): /de-i-ji/
- 돼지 (lợn): /dwe-ji/
…Phát âm gần giống nhau, cũng chẳng thể trách được.
Daisy cảm thấy có lẽ ngay từ cái tên của mình đã là vấn đề.
Maxim luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của tên gọi và danh xưng. Nếu dựa trên lý thuyết mà hắn từng tuyên bố, rất có thể chính cái tên đã định đoạt mọi thứ. Daisy chợt bật cười trước dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Kể cả sau khi ly hôn, cô nghĩ mình vẫn sẽ không thể quên được món bánh này. Hình ảnh bản thân không thể dứt bỏ được nỗi lưu luyến với chiếc bánh ngọt khiến cô không khỏi bật cười ngượng. Maxim von Waldeck chắc hẳn sẽ dễ dàng hiểu lầm điều đó, tự vẽ ra những suy nghĩ đầy tự mãn.
“Daisy, em đến đây làm gì vậy? Đừng nói là nhớ ta quá nên quay lại đấy chứ?”
“Không, không phải vì ngài đâu, nên xin đừng hiểu lầm.”
“Thế thì vì sao?”
Cứ nói thẳng thôi.
“Thật ra… em không ngừng nghĩ về chiếc bánh. Em muốn ăn đến mức nó còn xuất hiện cả trong giấc mơ.”
“À, vì chiếc bánh sao….”
“Em sẽ trả tiền, chỉ cần ngài bán cho em một miếng thôi được không? Em thực sự muốn ăn đến mức sắp phát điên rồi.”
Maxim von Waldeck có lẽ sẽ cười mỉm, sau đó nói.
“Không cần tiền. Dùng cơ thể để trả cũng được chứ?”
“Gì cơ?”
“Ý ta là tình dục. Chúng ta không giỏi gì khác, nhưng ít nhất chuyện đó thì rất tuyệt, đúng không?”
‘Đúng kiểu một kẻ nghiện tình dục. Hắn chắc chắn sẽ đưa ra lời đề nghị tệ hại kiểu ‘trở thành bạn tình’ như thế.’
“Ch-chuyện đó thì… em đang sống trong tu viện, ngài biết đấy? Làm chuyện đó rồi về thì không ổn chút nào. Với lại, ngài có thể làm với người khác mà.”
“Xin lỗi, nhưng làm với người khác không giống với làm với em. Em hiểu ý ta mà, phải không?”
“Dù em cũng từng thích, nhưng chúng ta đã ly hôn rồi…”
“Còn ta thì quá thèm em đến mức sắp phát điên.”
Thật trơ tráo. Đó mà là điều để nói với một người chỉ đến để xin mua một miếng bánh sao?
“Cầu xin thì để ta làm. Em chỉ cần nghe thôi.”
“Gì cơ?”
“Cứ mỗi lần xong việc, ta sẽ cho em một miếng bánh. Em vừa được ăn bánh, ta vừa được ăn em. Không phải quá hợp lý sao?”
“…”
“Ta bận lắm. Thay vì lãng phí thời gian do dự, cứ ăn uống no nê, sau đó chia tay một cách gọn gàng. Thấy sao?”
“Ừm…”
Cũng không hẳn là tệ. Nếu cô lưỡng lự, Maxim sẽ tiếp lời.
“Còn chờ gì nữa? Cởi đồ đi.”
“Ngay bây giờ sao?”
“Ừ. Đã đến đây rồi thì làm luôn một lượt cho đủ cả bánh lẫn ta chứ.”
…Thật kinh khủng.
Có lẽ, Maxim chính là người cố tình đẩy mọi chuyện theo hướng này.
“Vất vả cho em rồi. Ta luôn rất hào phóng với những người có năng lực. Đừng lo, ta sẽ chuẩn bị phần thưởng thật xứng đáng.”
“Cảm ơn ngài, thưa chủ nhân. Đây là vinh dự của tôi.”
“Matthew cũng đã nghiên cứu sở thích ăn uống của vợ ta. Ta sẽ thưởng xứng đáng. Ta luôn rõ ràng trong chuyện khen thưởng và trừng phạt, nên hãy tiếp tục làm tốt công việc của mình.”
“Tôi sẽ ghi nhớ, thưa ngài. Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.”
Quản gia và Robert cúi chào kính cẩn rồi rời khỏi phòng, nhường không gian lại cho Daisy và Maxim.
“Bánh cũng ăn rồi, giờ thì bắt đầu được chưa?”
Maxim đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm, ánh mắt lấp lửng đầy ẩn ý nhìn Daisy.
‘Bánh là bánh, nhưng nhất định mình không được yếu lòng.’
Đây là vấn đề sống còn trong cuộc hôn nhân 100 ngày.
Cố lên nào, Daisy!
Cô siết chặt nắm tay, như tiếp thêm sức mạnh cho chính mình.
Cuối cùng, cuộc đàm phán hợp đồng chính thức giữa cặp vợ chồng Waldeck cũng bắt đầu.
Không, đúng hơn, đây không chỉ là một cuộc đàm phán – mà là khởi đầu của một cuộc chiến thực sự.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)