Chương 73

Chương 73

Edit: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Lấy một chiếc bánh để làm ‘lá bài đàm phán’?

Daisy không khỏi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Rõ ràng, Maxim đang xem cô như một ‘nô lệ của cơn thèm ăn’ đây mà.

Tất nhiên, cô không phủ nhận rằng mình là người ham ăn.

Những thói quen tích trữ, ăn thật nhiều khi có cơ hội đã ăn sâu vào cô từ những lần làm nhiệm vụ mà không biết bao giờ sẽ có bữa ăn tiếp theo. Nhưng tình hình hiện tại đâu phải như thế.

Daisy thích đồ ngọt, đó là sự thật. Với cô, chúng là nguồn an ủi duy nhất sau những nhiệm vụ gian khổ.

Nhưng nơi đây lại là ‘địa ngục giao hoan’. Dù cơ thể có bị hành hạ đến đâu, ít nhất cô vẫn không phải chịu cảnh đói khát.

Ngay cả khi trở lại tu viện với lũ trẻ, nơi đó có thể không dư dả như dinh thự Waldeck, nhưng những bữa ăn ấm áp, được chia sẻ cùng nhau trong tiếng nói cười, với Daisy, lại là những bữa ăn trọn vẹn nhất.

“Ngài nghĩ em sẽ khuất phục chỉ vì đồ ăn sao?”

Dù đó là ‘hương vị thiên đường’ thì cũng chỉ là niềm vui ngắn ngủi trong chốc lát. Bán rẻ nhân phẩm chỉ vì một chút ngọt ngào nhất thời, đó không phải là điều một con người nên làm. Đó là hành động của một con lợn.

‘Phải phớt lờ. Mình là một con người chân chính với lý trí và sự kiểm soát.’

Cho dù hắn có cố làm lung lay cô thế nào, miễn là Daisy không dao động, tất cả những nỗ lực ấy đều sẽ vô ích.

Daisy tự nhủ lòng và kiên định với quyết tâm của mình.

Thà chết như một con người bất hạnh còn hơn sống sung sướng như một con lợn hạnh phúc. Đó là niềm tự hào cuối cùng của cô.

Để đánh bại gã đàn ông ma mãnh với chiếc lưỡi ma quái kia, cô phải dựa vào sức mạnh ý chí. Với những năm tháng làm nhiệm vụ, Daisy tự tin rằng tinh thần của mình đã được tôi luyện đủ vững vàng.

“Em đã nói rồi mà. Em mệt, nên chẳng muốn ăn uống gì đâu.”

Daisy nói, ánh mắt kiên định, từng chữ rõ ràng.

Khi cô vừa định đẩy chiếc nĩa ra xa, quyết giữ vững lập trường, Maxim lại ra hiệu cho Robert thêm một lần nữa.

“Robert, ta đã gọi cậu đến vì chuyện này. Vợ ta mệt nên chẳng có chút khẩu vị nào cả. Daisy thường rất tràn đầy sức sống, nhưng giờ trông như mất hết năng lượng vậy.”

Chính là tại ngài cả đấy!

Làm gì có ai sống sót mà còn tràn đầy năng lượng sau khi bị vắt kiệt trong những đêm cuồng nhiệt đến thế? Daisy cảm thấy lời nói của hắn đúng là hết sức nực cười.

Nhưng Maxim lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc, gương mặt như một ông bố đang lo lắng thái quá vì đứa con gái bỏ bữa.

“Cô ấy không bị ốm, nhưng ta đang rất đau đầu vì vấn đề này. Cậu nghĩ cách giúp ta giải quyết xem.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Chủ nhân? Lúc nào hắn đã thành ‘chủ nhân’ rồi vậy?

Robert không rõ từ khi nào đã trở thành một phần của dinh thự Waldeck, bước đến đặt một chiếc đĩa lớn lên bàn. Sau đó, anh ta từ tốn nhấc chiếc nắp bạc che trên đĩa ra.

“Thưa phu nhân, đây là món tráng miệng mới do tôi đặc biệt phát triển, mang tên ‘Thiên đường trong địa ngục’. Đó là một loại mousse socola.”

…Tại sao lại phải là mousse socola chứ?

Daisy cảm thấy đây đúng là thử thách mà vị thần cô yêu quý nhất đang đặt ra cho cô. Đồng tử cô run rẩy như ngọn nến chao đảo trong gió.

“Cậu đúng là nhiệt huyết. Chỉ trong thời gian ngắn đã phát triển được món mới sao?”

“Vâng, thưa ngài. Với mức lương ngài trả, việc này chẳng là gì cả.”

Quả nhiên, không gì là không thể mua được bằng tiền.

Daisy hoàn toàn đồng tình rằng sự thiếu động lực lao động thường đến từ việc trả lương không đủ.

‘Đúng là tuyệt vời. Giá như Therese học được điều này.’

Daisy nghĩ thầm. Ban đầu cô chỉ định lặng lẽ rời khỏi vị trí này để tránh trở thành góa phụ, nhưng mọi chuyện đã vượt xa thỏa thuận ban đầu. Số công sức cô bỏ ra cho công việc này đã vượt xa những gì được cam kết.

Dù Maxim đã đề nghị trả thêm, nhưng Daisy là người có lương tâm. Là một ‘bà vợ giả’ đến đây để lừa đảo, cô không thể thản nhiên nhận số tiền đó.

Vậy nên, mình phải nhanh chóng hoàn thành cuộc đàm phán này, ly hôn và nghỉ hưu thôi.

“Cửa hàng càng đông khách thì những vị khách khó chiều cũng càng nhiều, khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Nhưng nhờ có ngài, người đã cứu rỗi tôi, tôi không thể không đáp lại ân tình này. Vì vậy, tôi đã chuẩn bị một món ngọt thật đậm đà, đủ để tiếp thêm sức lực ngay lập tức.”

Maxim có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự chu đáo của Robert.

“Tôi đã trao đổi rất kỹ với Matthew, người phụ trách bếp, để nghiên cứu sở thích của phu nhân. Được biết phu nhân đặc biệt yêu thích mousse socola nên tôi đã tạo ra món này. Nhưng món ‘Thiên đường trong địa ngục’ này không phải là mousse thông thường. Đây là công thức đặc biệt được phát triển riêng cho phu nhân.”

“Tốt lắm. Cậu đến đây là để phục vụ Daisy, nên việc tạo ra món tráng miệng hợp khẩu vị cô ấy là ưu tiên hàng đầu. Thế nào, cậu tự tin chứ?”

“Chắc chắn, thưa ngài. Đây là tác phẩm tâm huyết của tôi, tôi có thể tự tin gọi nó là kiệt tác. Có lẽ sẽ là xúc phạm thần thánh, nhưng tôi dám nói rằng ngay cả thần trên thiên đường cũng sẽ sẵn sàng xuống địa ngục chỉ để được nếm món này.”

Một chiếc bánh mà đến thần thánh cũng phải tự nguyện bước vào địa ngục, lại còn là công thức đặc biệt dành riêng cho cô?

Thậm chí Robert còn gọi đây là kiệt tác của mình.

[Mousse socola + Hương vị thiên đường]

Trời đất ơi. Sự kết hợp giữa món cô yêu thích nhất và một kiệt tác hoàn hảo.

Nuốt ực một cái. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến nước miếng tràn đầy trong miệng.

‘...Bình tĩnh nào. Mình không phải lợn. Phải chịu đựng. Nhất định phải chịu đựng.’

Daisy siết chặt tay thành nắm đấm rồi thả lỏng, đôi bàn tay nhỏ nhắn ngập ngừng, không biết nên làm gì.

Maxim liếc nhìn cô, đôi mắt lóe lên nét thích thú. Dù ánh mắt cô vẫn chăm chăm vào đĩa tráng miệng, dường như cô đang cố gắng hết sức để không khuất phục trước cơn thèm khát.

Hắn bật cười khẽ, sau đó quay sang Robert bắt chuyện.

“Ta nhớ không nhầm thì mẹ cậu bị bệnh, đúng không?”

“Vâng, bà từng bảo rằng bánh của tôi là tuyệt nhất. Ước nguyện cuối cùng của bà là được thấy tôi trở thành bếp trưởng phụ trách tráng miệng ở hoàng cung.”

“Nếu cậu không làm hài lòng khẩu vị của vợ ta và bị sa thải ở đây, thì giấc mơ đó sẽ tan biến nhỉ?

“…Đúng vậy, rất đáng tiếc ạ.”

Robert cúi mặt, vẻ buồn bã.

Cái gì cơ? Ước nguyện cuối cùng của người mẹ bệnh tật?

‘Một người có thể làm ra món bánh tuyệt hảo như vậy mà không thể trở thành bếp trưởng hoàng cung thì đúng là đáng tiếc…’

Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, Maxim, Robert, và cả quản gia đồng loạt quay sang nhìn Daisy.

“...”

“...”

“...”

Lấy lại tinh thần, Daisy nhận ra đĩa bánh đã biến mất.

Rõ ràng cô vừa nhìn chằm chằm vào nó, nhưng giờ thì nó đã nằm gọn trong bụng cô. Thậm chí, cô còn không nhớ nổi mình đã ăn như thế nào.

‘…Ngon quá.’

Cuối cùng, Daisy đã chọn trở thành một con lợn hạnh phúc.

Món bánh ngon đến mức cô thậm chí muốn yêu cầu Maxim trao Robert cho cô như một phần tiền bồi thường sau khi ly hôn.

‘Thiên đường trong địa ngục’ ư? Dù cuộc sống có là địa ngục, chỉ cần được nếm món bánh này, Daisy nghĩ rằng địa ngục ấy cũng có thể trở thành thiên đường.

‘Mình đã khuất phục trước một món ăn…’

Daisy cảm thấy chút tự ti, như thể cô vừa từ bỏ phẩm giá của con người.

‘Nhưng mà… sống trên đời thì cũng có lúc như thế chứ.’

Chẳng mấy chốc, Daisy lấy lại bình tĩnh. Mọi thứ đều nhờ vào tác dụng của chiếc bánh.

Khi đã mệt mỏi, cách tốt nhất để cân bằng lại là ăn một món ngọt. Mà một cuộc đàm phán, thì phải thực hiện trong trạng thái lý trí và không để cảm xúc chi phối.

...Vậy nên, đây là một lựa chọn tất yếu. Daisy tự nhủ, tìm cách hợp lý hóa cho quyết định của mình.

Chắc chắn sau khi ăn đồ ngọt, cảm giác tức giận và những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô như tự động tan biến.

[Daisy - …Lợn]

*Trong tiếng Hàn thì “Daisy” và “Lợn” có cách phát âm khá giống nhau:

- 데이지 (Daisy): /de-i-ji/

- 돼지 (lợn): /dwe-ji/

…Phát âm gần giống nhau, cũng chẳng thể trách được.

Daisy cảm thấy có lẽ ngay từ cái tên của mình đã là vấn đề.

Maxim luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của tên gọi và danh xưng. Nếu dựa trên lý thuyết mà hắn từng tuyên bố, rất có thể chính cái tên đã định đoạt mọi thứ. Daisy chợt bật cười trước dòng suy nghĩ vẩn vơ của mình.

Kể cả sau khi ly hôn, cô nghĩ mình vẫn sẽ không thể quên được món bánh này. Hình ảnh bản thân không thể dứt bỏ được nỗi lưu luyến với chiếc bánh ngọt khiến cô không khỏi bật cười ngượng. Maxim von Waldeck chắc hẳn sẽ dễ dàng hiểu lầm điều đó, tự vẽ ra những suy nghĩ đầy tự mãn.

“Daisy, em đến đây làm gì vậy? Đừng nói là nhớ ta quá nên quay lại đấy chứ?”

“Không, không phải vì ngài đâu, nên xin đừng hiểu lầm.”

“Thế thì vì sao?”

Cứ nói thẳng thôi.

“Thật ra… em không ngừng nghĩ về chiếc bánh. Em muốn ăn đến mức nó còn xuất hiện cả trong giấc mơ.”

“À, vì chiếc bánh sao….”

“Em sẽ trả tiền, chỉ cần ngài bán cho em một miếng thôi được không? Em thực sự muốn ăn đến mức sắp phát điên rồi.”

Maxim von Waldeck có lẽ sẽ cười mỉm, sau đó nói.

“Không cần tiền. Dùng cơ thể để trả cũng được chứ?”

“Gì cơ?”

“Ý ta là tình dục. Chúng ta không giỏi gì khác, nhưng ít nhất chuyện đó thì rất tuyệt, đúng không?”

‘Đúng kiểu một kẻ nghiện tình dục. Hắn chắc chắn sẽ đưa ra lời đề nghị tệ hại kiểu ‘trở thành bạn tình’ như thế.’

“Ch-chuyện đó thì… em đang sống trong tu viện, ngài biết đấy? Làm chuyện đó rồi về thì không ổn chút nào. Với lại, ngài có thể làm với người khác mà.”

“Xin lỗi, nhưng làm với người khác không giống với làm với em. Em hiểu ý ta mà, phải không?”

“Dù em cũng từng thích, nhưng chúng ta đã ly hôn rồi…”

“Còn ta thì quá thèm em đến mức sắp phát điên.”

Thật trơ tráo. Đó mà là điều để nói với một người chỉ đến để xin mua một miếng bánh sao?

“Cầu xin thì để ta làm. Em chỉ cần nghe thôi.”

“Gì cơ?”

“Cứ mỗi lần xong việc, ta sẽ cho em một miếng bánh. Em vừa được ăn bánh, ta vừa được ăn em. Không phải quá hợp lý sao?”

“…”

“Ta bận lắm. Thay vì lãng phí thời gian do dự, cứ ăn uống no nê, sau đó chia tay một cách gọn gàng. Thấy sao?”

“Ừm…”

Cũng không hẳn là tệ. Nếu cô lưỡng lự, Maxim sẽ tiếp lời.

“Còn chờ gì nữa? Cởi đồ đi.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ừ. Đã đến đây rồi thì làm luôn một lượt cho đủ cả bánh lẫn ta chứ.”

…Thật kinh khủng.

Có lẽ, Maxim chính là người cố tình đẩy mọi chuyện theo hướng này.

“Vất vả cho em rồi. Ta luôn rất hào phóng với những người có năng lực. Đừng lo, ta sẽ chuẩn bị phần thưởng thật xứng đáng.”

“Cảm ơn ngài, thưa chủ nhân. Đây là vinh dự của tôi.”

“Matthew cũng đã nghiên cứu sở thích ăn uống của vợ ta. Ta sẽ thưởng xứng đáng. Ta luôn rõ ràng trong chuyện khen thưởng và trừng phạt, nên hãy tiếp tục làm tốt công việc của mình.”

“Tôi sẽ ghi nhớ, thưa ngài. Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.”

Quản gia và Robert cúi chào kính cẩn rồi rời khỏi phòng, nhường không gian lại cho Daisy và Maxim.

“Bánh cũng ăn rồi, giờ thì bắt đầu được chưa?”

Maxim đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm, ánh mắt lấp lửng đầy ẩn ý nhìn Daisy.

‘Bánh là bánh, nhưng nhất định mình không được yếu lòng.’

Đây là vấn đề sống còn trong cuộc hôn nhân 100 ngày.

Cố lên nào, Daisy!

Cô siết chặt nắm tay, như tiếp thêm sức mạnh cho chính mình.

Cuối cùng, cuộc đàm phán hợp đồng chính thức giữa cặp vợ chồng Waldeck cũng bắt đầu.

Không, đúng hơn, đây không chỉ là một cuộc đàm phán – mà là khởi đầu của một cuộc chiến thực sự.

— Còn tiếp —

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)