Chương 16
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Song, tiếng nước chảy đột ngột ngừng lại, còn Daisy chỉ định lục lọi tìm kiếm một chút, thế nhưng…
Cô hoàn toàn không ngờ được lại có người xuất hiện bất ngờ như vậy. Không, phải nói là không phát ra một tiếng động nào, đến mức cứ ngỡ mình vừa nhìn thấy ma. Daisy giữ tư thế đứng yên tại chỗ vì quá đỗi bất ngờ, không thể nhúc nhích.
‘…Phải làm sao đây.’
Trong tình huống này, cô không thể biện minh được điều gì.
Daisy ngồi ngay ngắn giữa đống quần áo vương vãi trên chiếc ghế sofa, trông chẳng khác nào một kẻ đang lén lút lục lọi bị bắt quả tang.
“Ta hỏi em đang làm gì đấy.”
Mà Daisy khi này chỉ mấp máy môi không trả lời, kích thích Maxim phải truy vấn thêm một lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã lục lọi đồ đạc của hắn. Điều này hiển nhiên sẽ khiến hắn không thể không cảm thấy cực kỳ kinh ngạc và bực mình.
Đúng vậy, nếu đã không thể biện minh cho tình cảnh này, thì cách làm tốt nhất có lẽ là thừa nhận.
Thật ra, trong tình huống hiện tại, dù có viện cớ gì cũng chẳng có tác dụng.
Nhưng, liệu có nhất thiết phải phủ nhận không?
Dành ra vài phút để suy nghĩ kỹ lại, Daisy nhận ra cô hoàn toàn không có lý do gì để lấy lòng hắn lúc này cả. Ngược lại, đây có thể là cơ hội hoàn hảo tự làm xấu hình ảnh của bản thân trong mắt đối phương nữa. Song, Daisy hít một hơi, ngẩng cao đầu đầy tự tin.
“Đúng như ngài thấy đấy. Em đang lục lọi đồ của ngài một chút thôi.”
Cô quyết định thẳng thắn thừa nhận hành động của mình.
Hình như phản ứng này nằm ngoài dự đoán, nên Maxim đành khẽ cười, đầy vẻ bất ngờ và không tin nổi.
“Tại sao?”
Hắn bất ngờ hỏi thẳng lý do.
Tuy nhiên, cô đâu cần phải đưa ra một lý do chính đáng. Bởi vì hiện giờ, mục tiêu chính của Daisy là khiến hắn ghét mình, thậm chí đẩy nhanh việc ly hôn càng sớm càng tốt.
“Vợ chồng thì không nên có bí mật, đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Ta hoàn toàn đồng ý.”
“Thực ra, em hơi hay tưởng tượng lung tung và cũng khá đa nghi. Nếu không kiểm tra rõ mọi thứ gây cho mình sự bận tâm, em sẽ không thể ngủ được.”
Chẳng có người đàn ông nào thích một người vợ mắc chứng hoang tưởng và đa nghi quá mức cả.
Daisy chợt nhớ lại những lần đồng nghiệp cũ có mật danh ‘Trash’ kể khổ về việc suýt phát điên vì bị vợ giám sát và kiểm soát từng chút một. Điều đó khiến cô tự tin hơn khi đưa ra lời giải thích này.
“…À, thì ra là vậy.”
“…”
“Vậy, em đã tìm được gì chưa?”
Trong khi Daisy cố gắng đưa ra lý do khiến người nghe phải nổi da gà nhất, thì Maxim lại tỏ vẻ hoàn toàn bình thản, không hề có chút bận tâm.
...Gì đây? Phản ứng hờ hững này là sao?
Cô vừa tùy tiện lục lọi đồ đạc của hắn mà. Người bình thường phải thấy tức giận lắm mới đúng chứ?
Trước phản ứng không thể ngờ đến của hắn, đôi mắt Daisy hơi mở to, vẻ mặt vô cùng thảng thốt.
“Nếu em tò mò điều gì đó, thì cũng đừng tự lục lọi vất vả như thế nhé. Cứ hỏi thẳng đi, ta sẽ trả lời một cách thành thật nhất mọi thứ với em. À, nhưng nếu em thích tự tìm kiếm thì cũng được thôi.”
...Cái gì đây? Không những không bực bội, mà hắn còn khuyến khích cô tiếp tục?
“Ngài không thấy khó chịu sao?”
“Không hẳn.”
Maxim bất giác nhướng mày, trả lời với vẻ thờ ơ.
“Tại sao? Rõ ràng là em vừa lén lút... tự ý lục lọi đồ của ngài một cách rất kỳ quặc mà.”
“Daisy không tự dưng làm thế, chắc phải có lý do gì đó.”
“Không đâu ạ, em nghĩ lần này mình hành động thật sự quá vô lý. Chính em cũng không hiểu tại sao lại làm vậy nữa. Chỉ là... tự nhiên em thấy không thể tin tưởng ngài và nghi ngờ mọi thứ.”
“Thì ra là vậy. Chắc hẳn em đã cảm thấy bất an. Được rồi, vậy cứ lục lọi, kiểm tra, hay làm gì cho đến khi em thấy hài lòng thì thôi.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Ừ. Vì em quan tâm đến ta, nên ta cũng cảm thấy vui hơn chứ sao.”
Rõ ràng, cách suy nghĩ của hắn khác biệt với người bình thường.
Tuy nhiên, Daisy không định dừng lại ở đây.
Có lẽ nên đẩy mọi chuyện đi xa hơn, dùng một lý do vô lý đến mức khiến hắn phải hoàn toàn ngán ngẩm.
“Vậy em có một điều muốn hỏi. Mong ngài trả lời thật lòng nhất có thể.”
“Tất nhiên rồi.”
Mặc dù Daisy chuẩn bị nói ra những điều hết sức vô lý, nhưng ánh mắt của Maxim lại vô cùng nghiêm túc.
“Ngài có phải... người nghiện quan hệ tình dục không?”
“Rất tiếc hiện tại thì chưa, nhưng đó lại là một mục tiêu tương lai mà ta nhắm tới.”
“Trời đất ơi! Làm sao một điều bất hảo như thế lại trở thành mục tiêu tương lai được chứ?”
“Đúng thế.”
Daisy cố ý nói ra những lời lẽ xúc phạm, nhưng thật không ngờ hắn vẫn thản nhiên thừa nhận.
“Tất nhiên, để đạt được ước mơ đó, ta sẽ cần sự hợp tác của em. Chính vì vậy, hãy ăn nhiều thịt vào để khỏe mạnh hơn nhé.”
Thậm chí, hắn trông như chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Thật sự, đây là lần đầu tiên Daisy gặp một kẻ điên đến mức này, song, cô ngay lập tức cảm thấy bản thân không thể đối phó nổi nữa.
Dù cơn giận sôi sục, nhưng trận đấu mới chỉ bắt đầu. Cô không thể để mình bị lép vế.
Đằng nào cũng tới nước này, Daisy quyết định sẽ ăn nói một cách bừa bãi.
“Nhân tiện đang nói chuyện, em có thể thú nhận thêm một điều được không?”
“Bao nhiêu điều cũng được.”
“Thật ra, em có... tật ăn cắp vặt.”
Daisy chuyển hướng từ sự nghi ngờ sang thói trộm cắp, vì nghĩ rằng nếu hắn thích sự chiếm hữu, thì trộm cắp chắc chắn sẽ là một trong những thứ không thể nào được tha thứ. Vì dù sao, cảm giác chiếm hữu có thể tùy người mà yêu thích hay không, nhưng trộm cắp là một tội danh rõ ràng.
“Ngài nghĩ sao nếu em chính là một kẻ như thế? Một tiểu thư quý tộc ngoan hiền? Không, ngài cũng biết rõ em chẳng phải loại người như thế. Trước khi tìm được cha, em đã lang thang trong khu ổ chuột, làm tất cả mọi việc chỉ để sống sót! Ở đó chẳng khác nào một khu rừng hoang dã cả.”
“Hừm.”
“Thế đấy. Em còn mê ăn uống, rất giỏi lừa gạt, và... đặc biệt là ăn cắp vặt. Trước khi vào tu viện, ngày nào em cũng phải trộm đồ của người khác ít nhất một lần. Làm vậy mới thấy thoải mái được.”
Thật nực cười khi một nữ công tước lại lấy việc ăn cắp làm sở trường. Dù nghĩ thế nào thì đây cũng là tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra rồi.
Có vẻ lần này lời cô nói đã làm đối phương bị dao động chút ít, khi khóe môi Maxim chợt hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Rốt cuộc thì, tại sao em phải làm đến mức đó?”
Nói xong, hắn nhíu nhẹ hai hàng lông mày , biểu cảm hơi đanh lại.
Tốt, chỉ cần cố thêm chút nữa thôi. Lúc này, Daisy đã tự tin hơn, khẽ hắng giọng rồi bắt đầu hào hứng thao thao bất tuyệt.
“Khi sống với các sơ, em không thể trộm cắp được gì cả. Nhưng bây giờ, em là người tự do rồi, cảm giác ngứa ngáy này làm em phát điên. Em nghĩ mình có bệnh thật rồi.”
Song, cô hạ mi mắt xuống, trông như thể đang cảm thấy vô cùng tội lỗi, hai bàn tay cứ mân mê các đầu ngón.
“Em không thể quên được cảm giác hồi hộp mỗi lần trộm đồ. Làm sao để bỏ được cái thói quen xấu xí này đây? Bây giờ em cũng chẳng biết nữa. Có lẽ phải cắt tay đi mới được.”
“…”
“Đặc biệt là khi nhìn thấy những bộ đồ sang trọng như thế này, em không tài nào chịu được. Thế nên, em chỉ đành phải lục lọi một chút.”
“Vậy à. Thế em có lấy được gì không?”
Phản ứng của hắn vẫn điềm đạm đến mức khó chịu.
Lần này lại là gì nữa đây? Daisy bực tức đến nỗi lấy hộp đựng xì gà trong áo ra và lắc mạnh trước mặt hắn.
“Cái này đây! Em là một kẻ cực kỳ thính mũi và nghiện thuốc. Mùi xì gà đắt tiền từ nãy cứ phảng phất khắp nơi, làm sao em có thể nhịn được chứ?”
“Xuất thân từ khu ổ chuột mà em cũng biết thưởng thức xì gà sao?”
Câu hỏi có phần sắc bén khiến Daisy bất giác đứng khựng lại.
“À, ừm… tất nhiên là em hút trộm chứ sao! Em lấy được từ việc móc túi! Tiền đâu mà mua?”
“Hóa ra là em hút trộm?”
“Chẳng lẽ người nghèo thì không được biết đến mùi vị xì gà sao?”
“…”
Sự bùng nổ mặc cảm vô lý của cô rõ ràng là một biểu hiện cho sự khó chịu tột cùng. Cho nên Daisy cố tình cãi lại một cách lộn xộn.
“Nghèo đã khổ lắm rồi, giờ còn bị khinh thường nữa. Ngài thật sự là người vô lễ đấy, Maxim.”
“Ta chỉ tò mò nên mới hỏi thôi. Có ai nói gì đâu?”
Cô liên tục buông lời trách móc đến mức hụt hơi, đầu óc quay cuồng, cảm giác như cả thế giới đang chao đảo trước mắt.
“Đừng có khinh thường em. Miệng của quý tộc thì là miệng, còn người như bọn em thì là mõm à? Quý tộc hay người xuất thân từ khu ổ chuột cũng đều là con người. Ai mà chẳng thích đồ xa xỉ chứ. Đặc biệt là xì gà trộm được, ngài có biết nó ngon đến mức nào không…”
“Vậy thì hút đi.”
“Gì cơ?”
“Ta sẽ coi như em trộm được, vậy cứ hút đi. Em nói mình là người thính mũi mà, bảo là đã thử một hơi rồi cơ mà.”
Maxim lấy điếu xì gà ra và đưa cho cô.
Daisy cứng đờ người. Cô chưa bao giờ hút xì gà, thậm chí thuốc lá rẻ tiền cũng chưa từng thử. Tất cả chỉ là nói dối hòng lấy được sự chán ghét của đối phương thôi.
Nhìn thấy phản ứng đó, hắn lại mỉm cười nhẹ, có vẻ như đang chờ đợi.
“Đừng từ chối nữa.”
“…”
“Hửm?”
Cô vừa mới thao thao bất tuyệt về ‘vẻ đẹp của xì gà trộm được’, nếu giờ mà từ chối thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
‘Xì gà thì có gì khó đâu. Ai mà chẳng làm được. Bình tĩnh nào.’
Daisy trở nên ngẩn người, cầm điếu xì gà trong tay, rồi vội vàng đưa lên mũi hít hà một cách giả vờ.
“Hừm, đúng là mùi em thích nhất. Thế mới nói, đồ đắt tiền luôn là nhất. Chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến máu trong người sôi lên rồi.”
“Đây.”
Maxim đưa cho cô một hộp diêm. Daisy liền nhận lấy, cố giấu đi đôi tay đang run rẩy vì lo lắng.
Cô giả vờ như rất thành thạo, ngậm điếu xì gà vào giữa môi.
Tách, tách-.
Vì căng thẳng, tay cô run lên không ngừng. Cố gắng châm lửa, nhưng cây diêm lại bị gãy đôi ngay lập tức, khiến mặt Daisy đột nhiên đỏ bừng bừng.
Chết tiệt, Maxim vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Daisy cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Khi đang bối rối không biết phải làm gì tiếp theo, Maxim bất ngờ bật cười nhẹ. Hắn lấy điếu xì gà từ môi cô, tự ngậm vào miệng mình, rồi thành thục châm lửa.
Tách, tách-.
Mùi vị xì gà bén lửa vang lên, kèm theo làn khói mờ nhạt lan tỏa trong không khí.
“Đây.”
‘Đừng sợ hãi vô ích. Chẳng có gì khó cả. Chỉ cần ngậm, hít vào, rồi thổi khói ra là xong.’
Daisy cố gắng nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của Maxim cùng hình ảnh mờ nhạt trong ký ức khi Bá tước Therese hút xì gà, sau đó cô cẩn thận đưa điếu xì gà lên miệng.
Ngay khi cô hít vào thật sâu.
“Khụ, khụ, khụ-!”
Khói cay xộc thẳng vào phổi, khiến cô ho dữ dội như lên cơn co giật. Nước mắt chực trào, đầu óc choáng váng như bị ai đó gõ mạnh vào.
Daisy cố gạt đi làn nước mắt làm mờ tầm nhìn bằng mu bàn tay, và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt Maxim đang nhìn cô. Hắn bật cười, rõ ràng không giấu được sự chế giễu trước dáng vẻ thảm hại của đối phương.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)