Chương 16

Chương 16

Edit: Kẹo

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Song, tiếng nước chảy đột ngột ngừng lại, còn Daisy chỉ định lục lọi tìm kiếm một chút, thế nhưng…

Cô hoàn toàn không ngờ được lại có người xuất hiện bất ngờ như vậy. Không, phải nói là không phát ra một tiếng động nào, đến mức cứ ngỡ mình vừa nhìn thấy ma. Daisy giữ tư thế đứng yên tại chỗ vì quá đỗi bất ngờ, không thể nhúc nhích.

‘…Phải làm sao đây.’

Trong tình huống này, cô không thể biện minh được điều gì.

Daisy ngồi ngay ngắn giữa đống quần áo vương vãi trên chiếc ghế sofa, trông chẳng khác nào một kẻ đang lén lút lục lọi bị bắt quả tang.

“Ta hỏi em đang làm gì đấy.”

Mà Daisy khi này chỉ mấp máy môi không trả lời, kích thích Maxim phải truy vấn thêm một lần nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã lục lọi đồ đạc của hắn. Điều này hiển nhiên sẽ khiến hắn không thể không cảm thấy cực kỳ kinh ngạc và bực mình.

Đúng vậy, nếu đã không thể biện minh cho tình cảnh này, thì cách làm tốt nhất có lẽ là thừa nhận.

Thật ra, trong tình huống hiện tại, dù có viện cớ gì cũng chẳng có tác dụng.

Nhưng, liệu có nhất thiết phải phủ nhận không?

Dành ra vài phút để suy nghĩ kỹ lại, Daisy nhận ra cô hoàn toàn không có lý do gì để lấy lòng hắn lúc này cả. Ngược lại, đây có thể là cơ hội hoàn hảo tự làm xấu hình ảnh của bản thân trong mắt đối phương nữa. Song, Daisy hít một hơi, ngẩng cao đầu đầy tự tin.

“Đúng như ngài thấy đấy. Em đang lục lọi đồ của ngài một chút thôi.”

Cô quyết định thẳng thắn thừa nhận hành động của mình.

Hình như phản ứng này nằm ngoài dự đoán, nên Maxim đành khẽ cười, đầy vẻ bất ngờ và không tin nổi.

“Tại sao?”

Hắn bất ngờ hỏi thẳng lý do.

Tuy nhiên, cô đâu cần phải đưa ra một lý do chính đáng. Bởi vì hiện giờ, mục tiêu chính của Daisy là khiến hắn ghét mình, thậm chí đẩy nhanh việc ly hôn càng sớm càng tốt.

“Vợ chồng thì không nên có bí mật, đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Ta hoàn toàn đồng ý.”

“Thực ra, em hơi hay tưởng tượng lung tung và cũng khá đa nghi. Nếu không kiểm tra rõ mọi thứ gây cho mình sự bận tâm, em sẽ không thể ngủ được.”

Chẳng có người đàn ông nào thích một người vợ mắc chứng hoang tưởng và đa nghi quá mức cả.

Daisy chợt nhớ lại những lần đồng nghiệp cũ có mật danh ‘Trash’ kể khổ về việc suýt phát điên vì bị vợ giám sát và kiểm soát từng chút một. Điều đó khiến cô tự tin hơn khi đưa ra lời giải thích này.

“…À, thì ra là vậy.”

“…”

“Vậy, em đã tìm được gì chưa?”

Trong khi Daisy cố gắng đưa ra lý do khiến người nghe phải nổi da gà nhất, thì Maxim lại tỏ vẻ hoàn toàn bình thản, không hề có chút bận tâm.

...Gì đây? Phản ứng hờ hững này là sao?

Cô vừa tùy tiện lục lọi đồ đạc của hắn mà. Người bình thường phải thấy tức giận lắm mới đúng chứ?

Trước phản ứng không thể ngờ đến của hắn, đôi mắt Daisy hơi mở to, vẻ mặt vô cùng thảng thốt.

“Nếu em tò mò điều gì đó, thì cũng đừng tự lục lọi vất vả như thế nhé. Cứ hỏi thẳng đi, ta sẽ trả lời một cách thành thật nhất mọi thứ với em. À, nhưng nếu em thích tự tìm kiếm thì cũng được thôi.”

...Cái gì đây? Không những không bực bội, mà hắn còn khuyến khích cô tiếp tục?

“Ngài không thấy khó chịu sao?”

“Không hẳn.”

Maxim bất giác nhướng mày, trả lời với vẻ thờ ơ.

“Tại sao? Rõ ràng là em vừa lén lút... tự ý lục lọi đồ của ngài một cách rất kỳ quặc mà.”

“Daisy không tự dưng làm thế, chắc phải có lý do gì đó.”

“Không đâu ạ, em nghĩ lần này mình hành động thật sự quá vô lý. Chính em cũng không hiểu tại sao lại làm vậy nữa. Chỉ là... tự nhiên em thấy không thể tin tưởng ngài và nghi ngờ mọi thứ.”

“Thì ra là vậy. Chắc hẳn em đã cảm thấy bất an. Được rồi, vậy cứ lục lọi, kiểm tra, hay làm gì cho đến khi em thấy hài lòng thì thôi.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Ừ. Vì em quan tâm đến ta, nên ta cũng cảm thấy vui hơn chứ sao.”

Rõ ràng, cách suy nghĩ của hắn khác biệt với người bình thường.

Tuy nhiên, Daisy không định dừng lại ở đây.

Có lẽ nên đẩy mọi chuyện đi xa hơn, dùng một lý do vô lý đến mức khiến hắn phải hoàn toàn ngán ngẩm.

“Vậy em có một điều muốn hỏi. Mong ngài trả lời thật lòng nhất có thể.”

“Tất nhiên rồi.”

Mặc dù Daisy chuẩn bị nói ra những điều hết sức vô lý, nhưng ánh mắt của Maxim lại vô cùng nghiêm túc.

“Ngài có phải... người nghiện quan hệ tình dục không?”

“Rất tiếc hiện tại thì chưa, nhưng đó lại là một mục tiêu tương lai mà ta nhắm tới.”

“Trời đất ơi! Làm sao một điều bất hảo như thế lại trở thành mục tiêu tương lai được chứ?”

“Đúng thế.”

Daisy cố ý nói ra những lời lẽ xúc phạm, nhưng thật không ngờ hắn vẫn thản nhiên thừa nhận.

“Tất nhiên, để đạt được ước mơ đó, ta sẽ cần sự hợp tác của em. Chính vì vậy, hãy ăn nhiều thịt vào để khỏe mạnh hơn nhé.”

Thậm chí, hắn trông như chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.

Thật sự, đây là lần đầu tiên Daisy gặp một kẻ điên đến mức này, song, cô ngay lập tức cảm thấy bản thân không thể đối phó nổi nữa.

Dù cơn giận sôi sục, nhưng trận đấu mới chỉ bắt đầu. Cô không thể để mình bị lép vế.

Đằng nào cũng tới nước này, Daisy quyết định sẽ ăn nói một cách bừa bãi.

“Nhân tiện đang nói chuyện, em có thể thú nhận thêm một điều được không?”

“Bao nhiêu điều cũng được.”

“Thật ra, em có... tật ăn cắp vặt.”

Daisy chuyển hướng từ sự nghi ngờ sang thói trộm cắp, vì nghĩ rằng nếu hắn thích sự chiếm hữu, thì trộm cắp chắc chắn sẽ là một trong những thứ không thể nào được tha thứ. Vì dù sao, cảm giác chiếm hữu có thể tùy người mà yêu thích hay không, nhưng trộm cắp là một tội danh rõ ràng.

“Ngài nghĩ sao nếu em chính là một kẻ như thế? Một tiểu thư quý tộc ngoan hiền? Không, ngài cũng biết rõ em chẳng phải loại người như thế. Trước khi tìm được cha, em đã lang thang trong khu ổ chuột, làm tất cả mọi việc chỉ để sống sót! Ở đó chẳng khác nào một khu rừng hoang dã cả.”

“Hừm.”

“Thế đấy. Em còn mê ăn uống, rất giỏi lừa gạt, và... đặc biệt là ăn cắp vặt. Trước khi vào tu viện, ngày nào em cũng phải trộm đồ của người khác ít nhất một lần. Làm vậy mới thấy thoải mái được.”

Thật nực cười khi một nữ công tước lại lấy việc ăn cắp làm sở trường. Dù nghĩ thế nào thì đây cũng là tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra rồi.

Có vẻ lần này lời cô nói đã làm đối phương bị dao động chút ít, khi khóe môi Maxim chợt hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.

“Rốt cuộc thì, tại sao em phải làm đến mức đó?”

Nói xong, hắn nhíu nhẹ hai hàng lông mày , biểu cảm hơi đanh lại.

Tốt, chỉ cần cố thêm chút nữa thôi. Lúc này, Daisy đã tự tin hơn, khẽ hắng giọng rồi bắt đầu hào hứng thao thao bất tuyệt.

“Khi sống với các sơ, em không thể trộm cắp được gì cả. Nhưng bây giờ, em là người tự do rồi, cảm giác ngứa ngáy này làm em phát điên. Em nghĩ mình có bệnh thật rồi.”

Song, cô hạ mi mắt xuống, trông như thể đang cảm thấy vô cùng tội lỗi, hai bàn tay cứ mân mê các đầu ngón.

“Em không thể quên được cảm giác hồi hộp mỗi lần trộm đồ. Làm sao để bỏ được cái thói quen xấu xí này đây? Bây giờ em cũng chẳng biết nữa. Có lẽ phải cắt tay đi mới được.”

“…”

“Đặc biệt là khi nhìn thấy những bộ đồ sang trọng như thế này, em không tài nào chịu được. Thế nên, em chỉ đành phải lục lọi một chút.”

“Vậy à. Thế em có lấy được gì không?”

Phản ứng của hắn vẫn điềm đạm đến mức khó chịu.

Lần này lại là gì nữa đây? Daisy bực tức đến nỗi lấy hộp đựng xì gà trong áo ra và lắc mạnh trước mặt hắn.

“Cái này đây! Em là một kẻ cực kỳ thính mũi và nghiện thuốc. Mùi xì gà đắt tiền từ nãy cứ phảng phất khắp nơi, làm sao em có thể nhịn được chứ?”

“Xuất thân từ khu ổ chuột mà em cũng biết thưởng thức xì gà sao?”

Câu hỏi có phần sắc bén khiến Daisy bất giác đứng khựng lại.

“À, ừm… tất nhiên là em hút trộm chứ sao! Em lấy được từ việc móc túi! Tiền đâu mà mua?”

“Hóa ra là em hút trộm?”

“Chẳng lẽ người nghèo thì không được biết đến mùi vị xì gà sao?”

“…”

Sự bùng nổ mặc cảm vô lý của cô rõ ràng là một biểu hiện cho sự khó chịu tột cùng. Cho nên Daisy cố tình cãi lại một cách lộn xộn.

“Nghèo đã khổ lắm rồi, giờ còn bị khinh thường nữa. Ngài thật sự là người vô lễ đấy, Maxim.”

“Ta chỉ tò mò nên mới hỏi thôi. Có ai nói gì đâu?”

Cô liên tục buông lời trách móc đến mức hụt hơi, đầu óc quay cuồng, cảm giác như cả thế giới đang chao đảo trước mắt.

“Đừng có khinh thường em. Miệng của quý tộc thì là miệng, còn người như bọn em thì là mõm à? Quý tộc hay người xuất thân từ khu ổ chuột cũng đều là con người. Ai mà chẳng thích đồ xa xỉ chứ. Đặc biệt là xì gà trộm được, ngài có biết nó ngon đến mức nào không…”

“Vậy thì hút đi.”

“Gì cơ?”

“Ta sẽ coi như em trộm được, vậy cứ hút đi. Em nói mình là người thính mũi mà, bảo là đã thử một hơi rồi cơ mà.”

Maxim lấy điếu xì gà ra và đưa cho cô.

Daisy cứng đờ người. Cô chưa bao giờ hút xì gà, thậm chí thuốc lá rẻ tiền cũng chưa từng thử. Tất cả chỉ là nói dối hòng lấy được sự chán ghét của đối phương thôi.

Nhìn thấy phản ứng đó, hắn lại mỉm cười nhẹ, có vẻ như đang chờ đợi.

“Đừng từ chối nữa.”

“…”

“Hửm?”

Cô vừa mới thao thao bất tuyệt về ‘vẻ đẹp của xì gà trộm được’, nếu giờ mà từ chối thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

‘Xì gà thì có gì khó đâu. Ai mà chẳng làm được. Bình tĩnh nào.’

Daisy trở nên ngẩn người, cầm điếu xì gà trong tay, rồi vội vàng đưa lên mũi hít hà một cách giả vờ.

“Hừm, đúng là mùi em thích nhất. Thế mới nói, đồ đắt tiền luôn là nhất. Chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến máu trong người sôi lên rồi.”

“Đây.”

Maxim đưa cho cô một hộp diêm. Daisy liền nhận lấy, cố giấu đi đôi tay đang run rẩy vì lo lắng.

Cô giả vờ như rất thành thạo, ngậm điếu xì gà vào giữa môi.

Tách, tách-.

Vì căng thẳng, tay cô run lên không ngừng. Cố gắng châm lửa, nhưng cây diêm lại bị gãy đôi ngay lập tức, khiến mặt Daisy đột nhiên đỏ bừng bừng.

Chết tiệt, Maxim vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Daisy cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay tại chỗ.

Khi đang bối rối không biết phải làm gì tiếp theo, Maxim bất ngờ bật cười nhẹ. Hắn lấy điếu xì gà từ môi cô, tự ngậm vào miệng mình, rồi thành thục châm lửa.

Tách, tách-.

Mùi vị xì gà bén lửa vang lên, kèm theo làn khói mờ nhạt lan tỏa trong không khí.

“Đây.”

‘Đừng sợ hãi vô ích. Chẳng có gì khó cả. Chỉ cần ngậm, hít vào, rồi thổi khói ra là xong.’

Daisy cố gắng nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của Maxim cùng hình ảnh mờ nhạt trong ký ức khi Bá tước Therese hút xì gà, sau đó cô cẩn thận đưa điếu xì gà lên miệng.

Ngay khi cô hít vào thật sâu.

“Khụ, khụ, khụ-!”

Khói cay xộc thẳng vào phổi, khiến cô ho dữ dội như lên cơn co giật. Nước mắt chực trào, đầu óc choáng váng như bị ai đó gõ mạnh vào.

Daisy cố gạt đi làn nước mắt làm mờ tầm nhìn bằng mu bàn tay, và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt Maxim đang nhìn cô. Hắn bật cười, rõ ràng không giấu được sự chế giễu trước dáng vẻ thảm hại của đối phương.

— Còn tiếp —

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)