Chương 200

 

Chương 200

 

Trans: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Khi quay đầu lại, cô thấy một cô bé tóc nâu đã lớn hơn trước khá nhiều đang nhìn cô chăm chú.

Nhận ra gương mặt quen thuộc ấy, Daisy ngạc nhiên đến mức không tin nổi mà hỏi lại.

“Em… em là Mia thật sao?”

“Vâng ạ!”

Mia vui vẻ gật đầu, rồi nhào ngay vào lòng cô.

“Em nhớ chị lắm luôn đó.”

Mia là một trong những đứa trẻ mồ côi mà cô từng rất quý mến và chăm sóc khi còn ở tu viện.

Gặp lại đứa trẻ ấy không phải ở Antica, mà là tận một đất nước khác, quả thực không thể tin nổi.

“Ta cũng rất nhớ em. Mia của ta lớn nhanh quá, suýt nữa chị không nhận ra rồi.”

“Hehe.”

Đúng là trẻ con lớn lên từng ngày. Trong thời gian không gặp, em ấy không chỉ cao lớn hơn mà còn ăn mặc gọn gàng, khuôn mặt đầy đặn hơn, trông khỏe mạnh và tươi tắn hẳn.

Trông em ấy giờ khác hẳn ngày trước.

Nếu Mia không chủ động chào trước, chắc cô đã không nhận ra.

Khi cầu nguyện, cô chưa từng quên cầu nguyện cho các em nhỏ ở tu viện. Thấy em ấy trưởng thành khỏe mạnh như thế này, cô cảm thấy vừa tự hào vừa biết ơn.

“Mia của ta thì lớn mỗi cái thân xác thôi chứ tính nết vẫn y như xưa ha, cứ thích làm nũng.”

“Vâng, em thích mùi của chị mà.”

“Bây giờ em vẫn còn ôm gấu bông ngủ hửm?”

“Trời, chị tưởng em vẫn là con nít hả? Em tặng con đó cho người khác từ lâu rồi.”

“Thế à? Mia giờ mạnh mẽ và chững chạc hẳn rồi. Giỏi lắm.”

Daisy vừa vuốt ve má cô bé đang dụi vào ngực mình, vừa ôm em ấy thêm một lần nữa.

“Thời gian qua em sống ổn chứ?”

“Ổn lắm ạ!”

Dù sống ở một đất nước xa lạ, Daisy vẫn luôn nhớ tới những đứa trẻ trong tu viện.

Cô đã ngăn chặn được lời cáo buộc liên quan đến tổ chức phản vương, nhưng từ khi Sơ Sophia – người phụ trách vận hành tu viện – qua đời, cô không còn biết tin tức gì, điều đó luôn là gánh nặng trong lòng.

Cô từng muốn quay về hàng trăm lần, nhưng sợ mình sẽ gây thêm rắc rối nên đành không dám.

Thấy Mia cười tươi như thế, cô tin rằng em ấy nói thật, rằng em ấy vẫn luôn sống tốt.

“Sao em lại đến đây vậy?”

“À, là vì em sắp học ở một trường nhạc. Em đến đây để cầu nguyện với Chúa, mong rằng mình sẽ học tốt. Người ta nói chỉ cần cố gắng thì em cũng có thể trở thành một ca sĩ opera giỏi.”

“Trường nhạc á? Ở đây luôn hả?”

“Vâng. Em đi du học đó.”

Ngày còn ở tu viện, Mia đã có năng khiếu đặc biệt về ca hát. Em ấy thường được giao hát solo trong dàn hợp xướng.

Daisy từng nghĩ sẽ thật tốt nếu có ai đó cho em ấy cơ hội học thanh nhạc một cách chuyên nghiệp, và có vẻ như đã có người nhận ra tài năng của em.

Ở Egonia có một học viện âm nhạc danh tiếng, nơi từng đào tạo ra những nhạc sĩ xuất sắc nhất lục địa.

Nhưng nếu là trường đó, học phí chắc chắn không rẻ…

Không lẽ Mia cuối cùng cũng được nhận nuôi bởi một gia đình tốt?

Dù sao đi nữa, việc em ấy đến tận đây để theo đuổi ước mơ là điều tuyệt vời.

Daisy cảm thấy tim mình rộn ràng như thể chính mình đang được sống giấc mơ đó.

“Mấy bạn khác cũng đang đi học giống em. Oliver thì vào trường nghệ thuật, Laura học múa ba lê… À, Jamie cũng xuất viện rồi, đang học ở trường hoàng gia! Họ bảo sẽ tài trợ toàn bộ chi phí học hành cho tụi em đến khi trở thành người lớn thật giỏi.”

“Ai cơ?”

“Ngài Reilly đó ạ.”

…Reilly?

Khi nghe cái tên mà mình từng giấu tận sâu trong tim được Mia nhắc đến, Daisy bàng hoàng đến nỗi quên cả thở.

Cái tên ‘Reilly’ tuy không hiếm, nhưng với cô thì nó vừa đặc biệt vừa đầy ý nghĩa.

Cô tự nhủ có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng sâu trong lòng vẫn khao khát được biết ngọn ngành.

“Ngài Reilly?”

“Vâng, là người tài trợ cho tụi em. Sơ Agnes bảo nhờ có ngài ấy mà tụi em mới được học hành như vậy.”

Tài trợ ư?

Daisy chợt nhớ trước khi rời khỏi tu viện và tiết lộ thân phận thật với Sơ Sophia, cô đã gửi một khoản quyên góp dưới tên ‘Reilly’.

Không lẽ là chuyện đó?

Nhưng… nếu chỉ như thế thì có gì đó không ổn.

Số tiền mà Daisy đã quyên góp cho tu viện dưới danh nghĩa ‘Reilly’ không hề nhỏ, nhưng để đủ chi trả học phí cho tất cả những đứa trẻ cho đến khi trưởng thành thì hoàn toàn không thể.

“Cho… tất cả các em luôn à?”

“Vâng! Ngài Reilly còn gửi thư động viên nữa đó ạ! Em luôn mang theo bên mình. Chị muốn xem không?”

Reilly… giờ không còn nữa.

Không chỉ vì số tiền. Việc Reilly gửi thư cho từng đứa trẻ là điều hoàn toàn không thể xảy ra.

Chuyện này… là sao vậy?

Lẽ nào người giúp các em… là một người khác cũng tên Reilly?

Daisy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ nhận lấy bức thư Mia đưa, rồi bắt đầu đọc.

 

[Mia của chúng ta có một giọng hát như thiên thần. Sau này chắc chắn con bé sẽ trở thành một *prima donna hát ở nhà hát opera.]

*Prima donna: là nữ ca sĩ chính của một nhà hát opera. Nữ ca sĩ này thường hát vai chính trong vở diễn, thường xuyên xuất hiện trong các chương trình của nhà hát và thường là giọng nữ cao.

[Nhớ lời này nhé: Ước mơ là thứ sẽ thành hiện thực nếu em nỗ lực.]

 

Câu chữ quen thuộc đến kỳ lạ.

Trong thư viết đúng những gì cô đã nói trong bài phát biểu khi làm đại diện Hội phu nhân chủ trì buổi đấu giá từ thiện ngày trước.

“Có lẽ người đó đã nghe bài phát biểu của chị lúc đó thì sao?”

Mia cũng đoán tương tự.

 

[Muốn chiến thắng thì đừng sợ thử thách. Nếu để lộ nỗi sợ, ước mơ sẽ chạy xa khỏi em đấy.]

 

Nét chữ thanh thoát và chỉnh tề đó, Daisy biết rõ là của ai.

 

[Nếu em cần, ta sẵn sàng trở thành may mắn của em. – Luôn ủng hộ giấc mơ thiên thần. Reilly.]

 

Khi đọc đến cuối thư, ánh mắt Daisy dần trùng xuống.

“Này chị… chị cũng biết ngài Reilly đúng không?”

“…Ừm.”

“Nếu chị gặp ngài ấy thì nhớ nói giùm em lời cảm ơn nha!”

Dĩ nhiên rồi. Reilly đã không còn, nhưng yêu cầu này của Mia… cô nhất định sẽ làm được.

Vì bức thư này… không phải do Reilly viết. Mà là nét chữ của cha Reilly.

 

* * *

 

Khi mặt trời bắt đầu lặn, Daisy vẫn ngồi trên bãi cát trắng, lặng lẽ nhìn ra biển.

Cô đã đến nhà nguyện để sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng trong đầu lại càng thêm rối bời.

‘Tại sao ngài ấy lại làm vậy?’

Lần đầu gặp Maxim ở nhà nguyện này, cô từng nghĩ hắn chỉ đang giở trò tán tỉnh. Dù thấy cảnh hắn cầu nguyện, điều không hợp với hắn chút nào, cô vẫn tin là giả tạo.

Bởi vì hắn vốn là người không tin vào Chúa, đến mức chưa từng che giấu niềm tin ấy kể cả trước mặt người vợ ngoan đạo của mình.

Cô từng tin rằng tất cả chỉ là màn kịch để gây ấn tượng, chẳng có chút chân thành nào.

Ngay cả việc Maxim dùng tên Reilly để giúp lũ trẻ trong tu viện, biết đâu cũng là một phần trong vở diễn đó.

Thế nhưng không hiểu vì sao, câu nói của cậu bé Max trong giấc mơ đêm qua cứ mãi vang lên trong tâm trí cô.

 

“Đó là con của chúng ta mà. Em không thể để ta giữ lại sao?”

 

‘Con của chúng ta’… cô vẫn nhớ rất rõ.

Đúng như cậu bé Max đã nói, Reilly là đứa con của cô và Maxim.

Dù đã lâu kể từ khi mất con, nhưng chưa một lần nào Daisy quên Reilly, đứa con mà cô từng ôm vào tim và không thể chào đời.

Thím cô từng nói Reilly giờ đã trở thành thiên thần.

Vì con ngoan ngoãn và xinh đẹp, nên Chúa sẽ chăm sóc con thật tốt – đừng lo lắng.

Dù chẳng thể tận mắt chứng kiến điều ấy, nhưng lời nói ấy đã giúp cô an lòng biết bao. Những lúc nhớ đến Reilly, cô lại nhắc đi nhắc lại câu nói ấy như một cách tự an ủi.

Cô từng nghĩ rằng Reilly chưa từng tồn tại trong trái tim của Maxim.

Nhưng khi đọc bức thư mà Mia giữ bên mình, Daisy không khỏi dao động.

Giống như cô từng quyên góp dưới cái tên Reilly trước khi rời khỏi Waldeck, thì sau khi cô đi, Maxim cũng đã làm điều tương tự.

Bịch, bịch, bịch.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, ngày càng gần lại.

“Dâu? Hay là socola?”

Trước mắt cô là đôi tay đang cầm hai cây kem. Khi cô ngẩng đầu lên, Maxim đã cúi người nhìn cô, nở nụ cười toe toét.

“Em bảo đừng theo mà. Ngài muốn chết à?”

“Thì ta mua hối lộ đây còn gì. Chọn đi, dâu hay socola nào?”

Lại tự làm theo ý mình… Daisy phụng phịu môi dưới, nhìn qua lại giữa hai cây kem.

“…Cả hai thì sao?”

Vừa do dự hỏi xong, Maxim lập tức đưa ra lựa chọn tối ưu.

“Ừm.”

“Của em.”

Khi Daisy nhận lấy cả hai cây kem bằng hai tay, một lớp vải ấm áp nhẹ nhàng phủ xuống vai cô.

Đó là chiếc áo khoác mà Maxim đang mặc.

“Cái gì vậy?”

Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, thì Maxim liền nhanh chóng ngồi sát xuống cạnh cô.

“Lần đầu tiên em thấy có người vừa cho kem vừa đắp áo khoác đấy.”

“Chuyện đương nhiên mà. Ăn kem thì lạnh, lạnh thì dễ bị cảm còn gì.”

Dù luôn làm những điều người khác chẳng ai nghĩ tới, Maxim lúc nào cũng tìm được lý do nghe có vẻ rất hợp lý.

Phải rồi, đó chính là Maxim mà cô quen.

“Nhìn có vẻ kỳ lạ, nhưng có khi cũng mang một ý nghĩa nào đó.”

Cứ ngồi đoán mãi cũng không có kết luận. Có lẽ hỏi thẳng sẽ tốt hơn.

“Thật hay thách?”

Daisy cắn một miếng lớn kem dâu, nghiêng đầu hỏi hắn.

“Thật.”

Không cần suy nghĩ, Maxim lập tức chọn ‘thật’.

“Mia ấy. Ngài cố tình gửi em đến nhà nguyện để em gặp con bé đúng không?”

“Đúng vậy.”

Hắn gật đầu thừa nhận không chút chần chừ.

“Cũng đúng là ta muốn được em khen, đúng là cố tình làm màu để được em chú ý. Và sau này cũng sẽ tiếp tục… giả nai đều đều, rất nghiêm túc luôn.”

Một câu trả lời trắng trợn. Rồi hắn cắn một miếng to từ cây kem socola trên tay cô.

“Đổi lại, cho em hỏi thêm một câu nữa.”

Ừ thì, cho hỏi cũng chẳng sao.

Vẫn còn một câu quan trọng cô chưa hỏi.

“Lần này, em mong ngài trả lời thật lòng nhất có thể.”

Daisy nghiêm túc nhìn hắn, Maxim cũng gật đầu đồng ý không chút do dự.

“Vì sao ngài lại dùng tên Reilly?”

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)