Chương 13
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Sao chuyện lại thành ra thế này chứ? Thật sự không thể chịu nổi mà. Daisy vội vàng xua tay, hoảng hốt nói.
“Không, không, không. Em thích phòng mình hơn. Em đã quen với nó rồi. Ngài cũng nên về phòng của ngài đi, làm quen một chút xem. Em chắc chắn ngài sẽ thích thôi. Nó đã được chuẩn bị rất kỹ để chào đón ngài trở về an toàn đấy.”
“Phòng của ta là để ta ở, không phải em. Với lại, ta vừa nhìn qua rồi, cũng thấy rõ là đã được chuẩn bị kỹ càng thế nào.”
“…”
“Ta cũng thích phòng mình hơn, nhưng em nói thích chỗ này, ta còn cách nào khác sao?”
Hắn nhún vai như thể không có sự lựa chọn nào khác, sửa lại lời của cô.
Mặt Daisy tái mét.
“Chỉ đến khi em quen với việc ngủ cùng ta, ta sẽ ở lại đây. Sau đó, ta sẽ đưa em về phòng. Nếu cảm thấy ổn thì nói với ta.”
Tức là… ai cho phép hắn quyết định thế chứ?
Maxim dường như đã lên kế hoạch bài bản, mà trong đó không hề có lựa chọn “ngủ riêng mỗi người một phòng”.
Dĩ nhiên, kế hoạch đó chẳng cần đến sự đồng ý của cô.
“Xin, xin lỗi ngài nhé. Nhưng ngủ chung… em vẫn còn hơi ngại…”
“Lúc tắm chung cũng vậy, em có vẻ là người rất hay xấu hổ nhỉ. Nhưng vợ chồng thì có gì mà phải xấu hổ chứ.”
“Không phải xấu hổ mà là… không thoải mái.”
Daisy trả lời dứt khoát. Maxim như chìm vào suy nghĩ một lúc, rồi từ từ gật đầu.
“Ừm, đúng là đứng trên lập trường của em, có thể cảm thấy không thoải mái. Ta hoàn toàn hiểu.”
Được rồi chứ?
Khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm…
“Nhưng mà để quen thì phải ở bên nhau chứ. Ban đầu là thế thôi, rồi thời gian sẽ làm mọi thứ trở nên thoải mái hơn.”
…Đương nhiên là không rồi.
Đúng là không còn gì để nói mà. Một bên là tấm chắn, một bên là ngọn giáo.
‘Trời ạ, làm sao để xử lý hắn đây?’
Cô chỉ biết bất lực.
Bị kẹt giữa Maxim và cánh cửa, Daisy như một chiếc sandwich, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa, cố thủ.
‘Không vòng vo nữa, phải dứt khoát nói rõ thôi.’
Hắn quả thật là người biết tận dụng mọi cơ hội, luôn khéo léo chèn mình vào kẽ hở mỗi khi cô cố gắng nhẹ nhàng từ chối.
Daisy thầm nghĩ, ‘Hắn đúng là cố chấp, nhưng ít nhất nếu giải thích rõ ràng thì vẫn chịu lắng nghe.’
Cô nhắm mắt lại, lấy hết can đảm để nói một cách dứt khoát.
“Xin lỗi nhé, Max. Nhưng như em đã nói lúc trước… em vẫn chưa sẵn sàng.”
“Sẵn sàng… cho chuyện ấy sao?”
“…Vâng.”
Daisy cố tình hạ mắt xuống, đôi lông mi khẽ rung như để làm dịu đi tình hình.
“Thật lòng mà nói, chuyện ấy… đối với em vẫn còn rất đáng sợ. Em không biết liệu mình có thể làm được một việc táo bạo như vậy không nữa….”
“Hừm.”
“Có lẽ vì trước đây em từng ở tu viện. Cho nên cái ý nghĩ làm ô uế thân xác mình… nó vẫn khiến em cảm thấy tội lỗi với thánh thần.”
“À, thì ra… ý em là, em sợ chuyện ấy đúng không? Có phải vậy không?”
Sao hắn lại phải hỏi một điều rõ ràng như thế? Daisy chỉ biết gật đầu trong bối rối và ngay lập tức, nét mặt của Maxim trở nên rạng rỡ.
“Vì chuyện ấy sao? Em không cần lo lắng đâu. Hôm nay ta sẽ không làm gì cả. Chuyện ấy đó.”
Chuyện ấy. Chuyện ấy. Chuyện ấy.
Daisy gần như phát điên vì cứ nghe hắn lặp lại. Hắn có cần nhấn mạnh nhiều đến thế không chứ?
Điều cô mong muốn chỉ đơn giản là được nghỉ ngơi một cách bình yên, ít nhất là khi ngủ.
Nhưng tình hình này khiến cô cảm thấy áp lực đến phát điên. Tay cô siết chặt lấy tay nắm cửa, như muốn trút hết mọi bức bối vào đó.
“Dù sao đi nữa, chỉ cần phải ngủ chung với ai đó thôi cũng đã khiến em không thoải mái rồi. Em chỉ muốn được ngủ một mình thôi, nên xin ngài hãy quay về phòng đi...”
“Ta đã nói là sẽ đợi em mà đúng không?”
Hắn bước tới gần hơn, mùi hương mát lạnh như bạc hà nhanh chóng bao trùm lấy không gian.
Đồng thời ánh mắt của Maxim nhìn cô trở nên lạnh lẽo, như dòng nước sâu không đáy.
Cái quái gì thế này? Tim cô chợt chùng xuống.
“Em cũng nên nhường nhịn ta một chút chứ.”
“Chuyện, chuyện đó thì….”
“Nói đi, Daisy.”
Maxim bất ngờ truy vấn, giọng điệu mạnh mẽ khiến cô giật mình, theo phản xạ áp sát lưng vào cánh cửa như muốn trốn thoát.
Dáng vẻ đó khiến cô trông không khác gì một con mồi bị dồn vào đường cùng.
“Ta được dạy rằng vợ chồng thì phải biết nhường nhịn và thay đổi lẫn nhau. Ta đã nhường em chuyện ấy rồi, còn em thì nên nhường ta chuyện ngủ chung đi chứ. Đó chẳng phải là cách duy trì một mối quan hệ vợ chồng lý tưởng sao?”
Hắn cúi người, bàn tay nắm lấy tay cô đang giữ chặt tay nắm cửa. Với động tác ấy, Daisy lập tức rơi vào vòng tay của hắn, không cách nào thoát ra được.
“Em có ý kiến gì với lời ta vừa nói không?”
“Không, không…”
Trước áp lực từ giọng nói và ánh mắt của hắn, Daisy suýt nữa đã buột miệng nói ‘Không, làm sao có chuyện đó được chứ.’
Mà thực ra, cô cũng không biết nên trả lời thế nào.
Hắn nói quá đúng. Daisy không thể phản bác lại, mà môi cô chỉ cần hơi mấp máy là có cảm giác như sẽ chạm vào môi hắn, hay cả hơi thở của họ sẽ hòa quyện vào nhau.
Làm sao bây giờ? Phải làm gì đây?
Cảm nhận rõ sát khí phát ra từ hắn, Daisy nuốt khan, tim đập thình thịch.
Ngay lúc cô còn đang do dự, Maxim đột ngột nhấc bổng cô lên như một nàng công chúa.
“A, a… ư… gì, gì thế này? Thả em xuống ngay!”
“Suỵt, em sẽ bị thương mất. Daisy, ngoan nào.”
Daisy ra sức giãy giụa, nhưng sức mạnh áp đảo của hắn khiến mọi nỗ lực của cô trở nên vô ích.
Hắn bế cô đi, mở cửa và bước thẳng vào phòng.
Tầm nhìn của cô xoay chuyển, và cơ thể nhỏ bé của cô nhanh chóng chìm sâu vào chiếc giường mềm mại.
Maxim trèo lên, đè người xuống như một kẻ săn mồi đang áp chế con mồi của mình, khiến cô không còn đường lui.
Bảo là không làm gì cơ mà!
Không thể ngồi yên chịu trận, Daisy theo phản xạ bật người chống trả.
Cô nhắm chặt mắt, vung đầu về phía trước. Một tiếng “cốp” vang lên, và trước mắt cô lóe sáng như sao bay.
Đó là phản ứng phòng vệ hoàn toàn theo bản năng. Ngay khi cảm thấy bị đe dọa, cô đã lao thẳng đầu mình vào hắn.
“Haa… Em yêu à, sợ đến thế cơ à?”
Hơi thở nóng hổi phả lên hai má cô.
Như dự đoán, khi mở mắt ra, cô thấy Maxim với nụ cười rạng rỡ, dù môi dưới của hắn đã bị rỉ máu.
“Dễ thương quá.”
Câu nói bất ngờ phát ra từ miệng hắn khiến toàn thân Daisy lạnh toát, từng tế bào như dựng đứng lên.
“Ta đã bảo là không làm gì cả, đúng chứ? Ta đã hứa rồi mà.”
Hai cổ tay cô vẫn bị giam chặt trong đôi tay to lớn của hắn, không thể nhúc nhích nổi.
Thật sự, sức mạnh của hắn giống như một con quái vật vậy.
Nhưng dĩ nhiên, Daisy không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cô giãy dụa cố thoát ra, nhưng cả cơ thể từ eo trở xuống đã bị đè chặt dưới thân hình đồ sộ của hắn, hoàn toàn không còn đường thoát.
Như thể toàn thân bị trói chặt trong dây thừng, cô không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Ta chỉ muốn em tin tưởng chồng mình thôi. Nhưng xem ra, Daisy chẳng tin ta chút nào cả.”
Dĩ nhiên rồi! Kết hôn chỉ trên danh nghĩa, còn ngoài ra chẳng khác gì người xa lạ, cô biết dựa vào đâu để tin hắn?
“Thật lòng mà nói, ta hơi thất vọng, nhưng mà biết sao được.”
“Ư… a…!”
“Vậy thì từ giờ, ta sẽ cố gắng để nhận được sự tin tưởng của em.”
Hắn nói với vẻ chấp nhận hoàn toàn tình thế hiện tại.
Dù môi dưới đã nứt toác và rỉ máu, hắn vẫn chẳng tỏ ra chút bận tâm nào.
Như một con mãnh thú bị con mồi phản kháng cắn một cú, nhưng chỉ cảm thấy hơi đau nhói và tiếp tục thản nhiên chơi đùa với nó.
“Thật mạnh mẽ đấy, ta thích thế. Daisy của ta.”
Hắn còn trơ trẽn đến mức dùng lưỡi liếm vệt máu trên môi mình, rồi nhoẻn miệng cười đầy thích thú.
Chưa đầy một giây sau, đôi môi của cả hai đã chạm nhau.
“Ít nhất cũng cho ta một cái hôn đi. Hửm? Ta bị thương mà, em phải chữa cho ta chứ.”
“Ưm… Ư!”
Daisy nhăn mặt quay đầu đi từ chối, nhưng hắn đã giữ chặt cằm cô, buộc cô quay mặt lại đối diện với mình, nhẹ nhàng thuyết phục.
“Chúng ta đã nói sẽ nhường nhịn nhau mà.”
“Thả em ra! Ư… Thả ra!”
“Daisy, ngoan nào. Dù em có la hét thì cũng vô ích thôi, trong căn biệt thự này chỉ có hai chúng ta.”
Daisy đông cứng lại, hoàn toàn bất động vì hoảng hốt.
Khi nghĩ lại, từ lúc bước vào cổng và đi lên, cô chưa từng thấy bóng dáng ai khác.
Trong căn biệt thự rộng lớn này, chỉ có cô và gã quái vật đó, hoàn toàn chỉ có hai người. Một cảm giác như máu trong người cô đông cứng lại, lạnh ngắt.
...Không, không thể nào. Điều đó không thể xảy ra.
Dù là nửa đêm hay rạng sáng, chẳng phải quý tộc luôn gọi người hầu đến bất kể giờ giấc sao?
“Em nghĩ không đúng à? Nhưng đúng đấy.”
“...”
“Từ hôm nay, người hầu bị cấm vào khu chính vào ban đêm. Ta không muốn họ bị sốc khi thấy bộ mặt thật của chủ nhân mình.”
Hắn có thể đọc được suy nghĩ sao? Maxim bật cười đúng lúc, đầy vẻ trêu chọc.
“Ư… Hự… Nói, nói dối.”
Gã ngạo mạn này lại đi nghĩ cho người hầu sao?
Cách hắn đối xử với họ, cô đã thấy hết lúc trước rồi.
Không thể nào.
Hắn thậm chí không cho phép cô hỏi lại, tỏ ra kiêu ngạo đến mức không ai dám cãi lời hắn.
“Ta khá ồn ào mỗi khi làm chuyện ấy.”
“Điên, điên mất… ư, a…”
“Ta biết. Ta là một kẻ điên. Nhưng cho dù có ai đó ở đây, em nghĩ điều đó sẽ thay đổi được gì sao? Chủ nhân của Waldek là ta. Mọi người sẽ đứng về phía ai đây?”
Hắn nói ra một sự thật tàn nhẫn với vẻ mặt đầy thích thú.
“Đừng phí công phí sức nữa. Cả hai chúng ta đều cần giữ sức để làm chuyện đáng làm kia mà.”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)