Chương 72
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi đó, Daisy đã bồng theo một đứa trẻ sơ sinh, bước đi chao đảo và đầy bất an cho đến khi đến được tu viện. Ngay sau đó, cô ngất lịm và phải mất ba ngày mới tỉnh lại.
Nhìn từ bên ngoài, dường như cô mất ý thức vì vết thương do dao đâm ở hông, nhưng theo báo cáo trước đó, nguyên nhân thực sự được xác định là do trúng độc. Vì vậy, Maxim đã ra lệnh điều tra thêm để làm rõ chi tiết.
“Đó là loại độc gây tê liệt, thường được bôi lên đầu mũi tên hoặc lưỡi dao. Chủ yếu được sử dụng để săn bắn ở khu vực Tây Lục địa.”
“Độc gây tê liệt à?”
“Vâng. Nó không phải là loại độc mạnh đủ để giết ngay tức khắc, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Hơn nữa, loại độc này rất hiếm thấy trong nước, nên việc giải độc đã gặp không ít khó khăn. May mắn thay, vị bác sĩ là người xuất thân từ Tây Lục địa, có kiến thức sâu rộng về các loại độc, nên đã nhanh chóng xác định được nguồn gốc chỉ dựa vào tình trạng của nạn nhân.”
“Đúng là may mắn.”
Ánh mắt Maxim trầm xuống.
Nếu là loại độc hiếm thấy trong nước, chắc chắn nguồn cung cấp sẽ rất hạn chế. Trong số các quốc gia ở Tây Lục địa, Egonia là quốc gia quyền lực nhất và có quan hệ chặt chẽ với hoàng gia thông qua các mối hôn nhân chính trị.
“Chất độc nằm trong danh mục cấm buôn bán, nên rất có thể đây là hàng buôn lậu. Những thứ nguy hiểm như vậy không dễ gì được tuồn vào nếu không có sự can thiệp của một thương hội lớn.”
“Vâng, những gì ngài nói hoàn toàn chính xác.”
“Đã xác định được cụ thể nguồn cung cấp chưa?”
“Thưa ngài… có vẻ như nó liên quan đến một thương hội lớn ở Antica, nơi thực hiện nhiều giao dịch thương mại với Tây Lục địa. Thương hội này do một người tên là Nive điều hành, nhưng dường như họ không trực tiếp dính líu đến việc này. Thay vào đó, có một tổ chức đứng sau hậu thuẫn cho họ.”
“Nếu đó là thương hội lớn nhất ở khu vực đó, chẳng phải họ có mối liên kết với nguồn tài trợ từ Egonia sao?”
“Đúng vậy.”
Maxim gật đầu nhẹ, lắng nghe báo cáo và rơi vào trầm tư.
Egonia là điểm giao thương chiến lược với Tây Lục địa, cũng là quê hương của hoàng hậu hiện tại.
Điều này có nghĩa là, vụ việc có liên quan ít nhiều đến hoàng gia. Dù chưa rõ lý do cụ thể, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, có thể giả định rằng loại độc này đã được sử dụng cho những hoạt động bí mật.
“…Thưa ngài, ngài có muốn chúng tôi điều tra thêm không?”
Phó chỉ huy do dự hỏi, rõ ràng đây không phải là chuyện bình thường. Nhưng vì sự việc liên quan đến Đại công tước phu nhân, anh không dám quyết định mà phải chờ chỉ thị.
Tại sao một người phụ nữ mảnh mai như cô ấy lại phải vượt qua lằn ranh sống chết bởi bàn tay của hoàng gia? Lại còn bồng theo một đứa trẻ sơ sinh nữa chứ.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã khó mà hình dung ra được toàn cảnh. Một người ngoài cuộc còn cảm thấy tò mò đến thế, huống chi là người trong cuộc – chính bản thân cô ấy – chắc hẳn nỗi hoài nghi và băn khoăn còn lớn hơn nhiều.
“…Không. Đừng động vào.”
Maxim trả lời, trái với dự đoán của phó chỉ huy.
Hắn là người nổi tiếng lạnh lùng và cẩn trọng, thường không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Sự từ chối này hoàn toàn không giống phong cách của Maxim von Waldeck.
Đôi mắt của phó chỉ huy mở to vì kinh ngạc.
“Chờ lệnh mới rồi hành động.”
“Rõ, thưa ngài.”
Maxim rút một điếu xì gà từ chiếc hộp, ngậm lên miệng và ra lệnh.
“Chuyện hôm nay phải được giữ tuyệt mật. Nếu có bất kỳ thông tin nào bị rò rỉ, xử lý ngay tại chỗ. Hiểu chưa?”
“Rõ, thưa chỉ huy.”
Phó chỉ huy nghiêm mặt, đáp lại đầy cẩn trọng. Dù thoáng nhìn vào mắt Maxim, anh cũng không thấy chút dao động nào.
Trung thành! Phó chỉ huy thực hiện một cú chào nghiêm chỉnh rồi rời khỏi phòng làm việc. Nhưng ngay khi đứng trước cửa, anh dừng lại, khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt đầy bối rối.
Dù nghĩ thế nào, mọi chuyện vẫn có gì đó thật kỳ lạ.
* * *
Lại bị lừa.
Daisy nghĩ rằng trong một thế giới đầy rẫy lừa đảo, người cần phải cẩn thận không phải Maxim, mà chính là cô.
Cô biết từ đầu mọi chuyện chỉ là mánh khóe để dẫn đến quan hệ xác thịt. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn không khỏi thở dài, đưa tay ôm trán.
Kết quả là, đêm đó, việc lập ra các điều khoản chi tiết trong hợp đồng ngay trên giường hoàn toàn bất khả thi. Daisy hồi tưởng lại cái gọi là ‘quá trình đàm phán’ diễn ra trên chiếc giường ấy.
“Ha, hức, vậy khi nào chúng ta bắt đầu đàm phán…!”
“Hôn cái đã.”
“Từ nãy đến giờ ngài chỉ toàn hôn, hưm, thôi mà.”
“Còn lâu mới xong hôm nay. Thời gian cũng muộn rồi, hoàn thành chỉ tiêu trước đã, sau đó đàm phán tiếp.”
Daisy thường xuyên ngất đi trước khi chuyện đi xa hơn, chẳng biết gì về ‘chỉ tiêu’ của Maxim. Nhưng dường như hắn đã tự đặt ra một mục tiêu cụ thể trong đầu.
“Ngài bảo sẽ phục tùng em mà, vậy hóa ra là nói dối sao?”
“Phục tùng cũng phải ăn trước đã.”
“…Gì cơ?”
“Khi huấn luyện chó nghiệp vụ, người ta thường dùng món ăn yêu thích của chúng. Nếu để đói, chúng sẽ trở thành những con chó hoang không nhận ra chủ. Khi đó, quy tắc hay gì khác đều trở nên vô nghĩa.”
Hắn đúng là một gã vô lại, lời lẽ lúc nào cũng hai mặt như chính xuất thân của hắn.
Hắn vốn đã chẳng khác gì một con chó điên, giờ lại tự ví mình thành chó hoang. Daisy chỉ biết cạn lời.
Tuy nhiên, thứ mà Maxim dồn dập trao cho cô không chỉ có những nụ hôn.
“Nhưng mà, sao lại ướt thế này? Để ta liếm giúp nhé?”
“Không, không cần…!”
“Ăn xong rồi phải uống nước chứ. Không uống thì sẽ nghẹn đấy.”
Đôi mắt hắn, khi cúi đầu xuống giữa hai chân cô, chiếu thẳng lên, khiến Daisy cảm giác như cột sống mình lạnh toát. Chỉ cần nhớ lại thôi, bụng dưới cô đã run rẩy, toàn thân không khỏi rùng mình.
Rốt cuộc, vì mải mê đáp ứng ‘chỉ tiêu’ của hắn, cả đêm ấy, chẳng có điều khoản hợp đồng nào được viết ra.
Đôi môi của Maxim von Waldeck thì bận rộn dành cho Daisy – khi thì hôn, khi thì mút, khi thì cất lời ca tụng ngọt ngào nhưng không kém phần bẩn thỉu.
Về phần Daisy, cô cũng chẳng khá hơn. Ban đầu, cô cố gắng chống cự và tranh luận để giành lợi thế, nhưng cuối cùng, mọi nỗ lực đều tan biến.
Thẳng thắn mà nói, cảm giác hắn dùng miệng âu yếm giữa hai chân cô khiến cô hoàn toàn bất lực và chỉ còn biết nhượng bộ.
“Ha, ưm… Vậy liếm nốt chỗ đó rồi… chúng ta nói chuyện.”
“Theo lệnh em. Ha… Ta sẽ liếm thật chăm chỉ.”
…Việc đó rồi cũng chỉ dẫn đến một lần nữa lao vào cuộc giao hoan mãnh liệt như thú hoang. Daisy phải đối mặt với một kẻ tự nhận là ‘chó động dục’ và cô không thể trốn tránh được.
Phải, đàm phán chỉ có thể diễn ra trên bàn, không phải trên giường.
Lời hắn nói trước đây rằng ‘môi trường tạo nên con người’ là lý lẽ mà ngay cả tên gian manh như hắn cũng không thể phủ nhận.
Vì vậy hôm nay, Daisy cố tình triệu tập Maxim đến một nơi không có giường, không có ghế sofa dài, nói chung là không có chỗ để nằm.
Không chỉ thế, để đảm bảo an toàn hơn, cô chọn một không gian mở, nơi bốn bề thoáng đãng, không có bất kỳ sự kín đáo nào.
Ở một góc khu vườn ngoài trời, dưới tán cây lớn, có một chiếc bàn trà nhỏ. Đó chính là nơi sẽ diễn ra cuộc đàm phán hôm nay. Để đề phòng trường hợp buổi thảo luận kéo dài, Daisy đã chuẩn bị sẵn một bộ trà và vài món bánh ngọt đơn giản.
Dù nội dung thỏa thuận có phần nhạy cảm, việc soạn thảo hợp đồng cuối cùng vẫn là công việc trên giấy, nên cô quyết định chịu đựng chút ngượng ngùng khi đọc lại những điều khoản đó một mình.
“…”
Daisy ngồi trên ghế, trông có phần phờ phạc.
Trái ngược hoàn toàn với Maxim von Waldeck, người dù chẳng ngủ chút nào vẫn tràn đầy sức sống.
“Easy, em đang giận sao?”
Maxim hỏi, miệng mỉm cười tinh nghịch.
Nhìn mà không rõ à?
Cơn giận sôi lên trong lòng Daisy, nhưng cô biết nếu nổi nóng hay tỏ ra cảm xúc, cô sẽ bị hắn kéo vào thế của hắn. Vì vậy, cô chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Ăn thử chút đi. Em sẽ thích lắm đấy.”
“Xin lỗi, nhưng em không thấy ngon miệng lắm.”
“Em không khỏe sao? Sáng nay thấy em ăn chẳng được mấy miếng.”
Dĩ nhiên là ăn không nổi. Nửa mê nửa tỉnh, còn tâm trạng đâu mà ăn uống. Việc cô có thể ngồi đây tỉnh táo đã là kỳ tích. Daisy thậm chí không còn sức để đáp lại lời hắn.
“Đây, thử một miếng thôi.”
Bất chấp lời từ chối, Maxim cắt một góc bánh nhỏ bằng nĩa, đưa đến trước môi Daisy.
‘Hắn nghĩ mình là lợn, lúc nào cũng chỉ biết ăn hay sao…’
Ý nghĩ vừa thoáng qua đầu thì mùi hương ngọt ngào xộc đến, khiến Daisy bất giác nuốt nước bọt.
Mùi hương này… quen lắm.
“Cái này là gì vậy?”
“Em có mũi thính lắm mà. Đây là món em thích nhất đấy. Không nhận ra sao?”
Maxim khẽ chạm chút kem vào môi cô, như trêu chọc. Daisy đưa lưỡi liếm nhẹ, và ngay lập tức nhận ra hương vị quen thuộc – thứ cô từng gọi là ‘hương vị thiên đường’.
Đôi mắt Daisy mở to hơn khi cảm nhận vị kem béo ngậy tan trên đầu lưỡi.
“Đây là ‘hương vị thiên đường’ đúng không? Ngài mua khi nào vậy? Hôm qua sao?”
“Ta không mua.”
“Hả? Vậy là Matthew làm sao?”
“Không phải. Đây là ‘hương vị thiên đường’. Nếu dễ dãi tiết lộ công thức, chẳng phải vị thần mà em yêu quý nhất sẽ nổi giận sao?”
“Dù gì đi nữa, nếu ngài cho không thì em còn nhận, chứ em không nhận hối lộ đâu.”
“Đây cũng không phải là hối lộ.”
“Thế là gì? Em tò mò thật sự đấy. Nói cho em nghe đi mà?”
Maxim bật cười hài lòng khi thấy dáng vẻ Daisy vừa lẩm bẩm hỏi vừa chờ đợi. Hắn đưa tay lớn vuốt nhẹ mái tóc cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ con đáng yêu.
“Thứ mà em yêu thích nhất, giờ chỉ có thể tìm thấy ở đây thôi.”
“Ý ngài là sao…?”
Daisy nghiêng đầu thắc mắc, và Maxim liền ra hiệu cho quản gia đứng phía sau. Ngay lập tức, quản gia dẫn một người đàn ông chưa từng gặp bao giờ đến trước mặt họ.
“Tôi là Robert, đầu bếp mới đảm nhiệm phần tráng miệng tại dinh thự Waldeck, đồng thời là người đã tạo ra ‘hương vị thiên đường’ tại cửa hàng tráng miệng ở Phố số 8. Mong được người giúp đỡ.”
Daisy tròn mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn Maxim đầy bối rối. Hắn chỉ nhếch mép cười nhẹ, vẻ mặt ung dung như thể đây là chuyện hiển nhiên.
“‘Hương vị thiên đường’ miễn phí trọn đời. Đây cũng là một trong những ‘lá bài đàm phán’ mà ta chuẩn bị.”
Thật là… Maxim đúng là người đàn ông có sự chuẩn bị kỹ lưỡng đến đáng sợ.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)