Chương 57
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Hửm?”
“Ngài nói khi thần phục thì phải để lộ bụng mà. Vì bị quần áo che mất nên khó nhìn, vậy thì hãy cởi ra đi.”
Daisy cố gắng nhìn thẳng vào mắt Maxim để nói, nhưng trái tim cứ chực chờ nhảy ra khỏi lồng ngực khiến cô khó giữ được bình tĩnh. Đương nhiên, cả phong thái của một chủ nhân cũng vậy.
Nhưng trong mắt Maxim lúc này ánh lên vẻ đắc ý, như thể cuối cùng hắn cũng đã đạt được mục đích.
“Tuân lệnh. Đừng rời mắt khỏi ta, hãy nhìn cho kỹ nhé.”
Hắn bắt đầu cởi từng lớp áo. Chỉ với hành động khẽ khàng này thôi mà dường như hắn đã vô cùng hưng phấn, tiếng thở khàn khàn đã bắt đầu vang lên, nhưng bàn tay hắn tuyệt nhiên không hề vội vã. Đó là ý nghĩa của sự phục tùng.
Đầu tiên là chiếc áo khoác ngoài. Rồi đến chiếc sơ mi mỏng manh ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn hiện ra.
Tách, tách. Hắn cởi từng chiếc cúc áo từ trên xuống dưới, để lộ ra chiếc cổ dài, xương quai xanh và cả cơ ngực vạm vỡ. Khi đến phần bụng trên, Maxim tháo khuy măng sét ở cổ tay rồi dứt khoát giật tung những chiếc cúc áo còn lại. Trong khoảnh khắc, thân hình cường tráng như một con tuấn mã hiện ra trước mắt.
“Xin lỗi.”
Hắn nói một lời xin phép ngắn gọn rồi cởi khóa quần.
“Có vẻ hơi chật, ta e là sẽ hơi đau. Mong em thông cảm.”
Thịch, một vật thể khổng lồ bật ra. Nhìn thấy dương vật to lớn dựng đứng gần như chạm đến rốn, Daisy lại nín thở.
Cây dương vật đồ sộ nổi đầy gân guốc như thể đang vô cùng tức giận. Phần quy đầu đỏ sẫm vì máu dồn về căng bóng bởi chất nhờn đã rỉ ra.
Dương vật của hắn với màu sắc tươi tắn và đường nét hoàn hảo, vô cùng phù hợp với cơ thể trần trụi như một tác phẩm nghệ thuật. Nếu chỉ xét về màu sắc thì có lẽ nó thuộc hàng đẹp đẽ. Nhưng vấn đề không nằm ở hình dáng mà là kích thước quá khổ của nó.
Thứ đó sẽ phải đi vào bên trong cô sao? Thật lòng mà nói, cô không dám tưởng tượng. Lần trước cô đã ước chừng nó trong bồn tắm và nhận ra nơi đó của mình quá chật hẹp. Có lẽ chỉ vừa một ngón tay, nhưng thứ này thì hoàn toàn khác biệt.
Daisy nghĩ, vì không thể giao hợp nên có lẽ cô và Maxim đã định sẵn là không thuộc về nhau, dù không cần phải đích thân kiểm chứng.
“Sao em lại ngạc nhiên như vậy chứ? Em đã thấy nó lần trước rồi mà.”
“...”
“Thất vọng thật đấy. Lẽ nào lần nào nhìn thấy em cũng sẽ ngạc nhiên như vậy sao?”
Đương nhiên là cô không muốn thế. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, cô đều không khỏi kinh ngạc, vậy làm sao có thể không ngạc nhiên cho được? Ngay cả người chưa có kinh nghiệm như cô cũng chắc chắn rằng kích thước đó không hề bình thường.
Daisy thận trọng hỏi.
“A... có lẽ nào... nó... nó lại to hơn không...?”
“Không thể nào.”
“Không, em chắc chắn là nó to hơn lúc trước.”
“Ta đã nghĩ về Daisy và tự an ủi mình rất nhiều. Đáng lẽ nó phải nhỏ đi mới đúng chứ?”
Đúng vậy. Hắn nói đã ‘mài mòn’ nó bằng cách tự an ủi mình, vậy tại sao nó lại to hơn chứ? Chẳng lẽ chưa đủ mòn sao? Thật là khó hiểu.
Tại sao cô lại tự chuốc lấy rắc rối bằng cách muốn xác nhận điều đó chứ?
Đến lúc này, Daisy mới nhận ra có lẽ mình đã đưa ra một quyết định tồi tệ, vì đã quá đắm chìm vào cảm giác hồi hộp và căng thẳng. Nhưng ngay cả khi cô phủ nhận thì Maxim cũng chỉ cho cô một lựa chọn duy nhất. Và cô cũng không còn đường lui nữa.
Daisy nuốt khan một cái, rồi như đã hạ quyết tâm, cô lại nhìn vào vật thể kia.
Dù nhìn thế nào thì nó cũng không phải là kích thước có thể vừa vặn.
Nhớ lại cái đêm ăn bánh, cái vật thể to lớn đã cố gắng chen vào giữa lớp vải quần lót của cô, Daisy không khỏi rùng mình.
“Không, tại sao ngài lại tự ý lấy nó ra vậy? Ngài nói là sẽ phục tùng mà.”
“Sao bây giờ em mới bắt bẻ? Sợ rồi sao?”
Người đàn ông tinh ý hỏi một cách thản nhiên.
“Không, em không sợ.”
Thực ra là cô có sợ, nhưng cô không muốn để lộ điều đó.
“À... em nghĩ đi nghĩ lại thì... ở văn phòng làm việc có ổn không? Em nghĩ mình đã chọn sai địa điểm rồi. Ý em là...”
“Ổn thôi. Ta thích làm trên ghế sofa ở văn phòng làm việc.”
Rõ ràng là hắn đã nói địa điểm nào cũng được, vậy mà sao bây giờ lại có sở thích kiên định như vậy chứ?
Vẻ mặt xảo quyệt của hắn khiến đầu cô đau nhức.
“Em thấy sao? Nó là của Daisy đấy. Không đẹp sao?”
“...”
“Tiếp theo thì sao?”
“...”
“Hả?”
“Ngài phải bị phạt trước đã. Ai cho phép ngài tự ý lấy nó ra?”
“Ta đã xin phép trước rồi mà. Ta đã nói là nó hơi đau.”
“...”
“Sợ rồi. Thấy em nói nhiều hơn bình thường là ta biết.”
Cô cảm thấy uất ức, nhưng đến nước này thì cô cũng không còn gì để nói nữa.
“Phải làm sao đây. Hửm?”
Thật là thúc giục! Ánh mắt của người đàn ông không ngừng áp sát cô càng lúc càng trở nên thâm hiểm.
Nhưng đến nước này rồi thì cũng không thể bảo hắn cất thứ kia vào lại được.
Có lẽ vì quá căng thẳng mà cổ họng Daisy cứ khô khốc.
“A... trước hết xin ngài đừng cử động đã.”
“Tại sao?”
“Chỉ một lát thôi. Nếu ngài cử động thì em sẽ không làm đâu.”
Sau khi khiến Maxim dừng lại, Daisy nhìn quanh chiếc bàn trà. Vì khát nước nên cô muốn uống một chút gì đó. Vừa hay trên bàn có một ly sâm panh sủi bọt và một ly nước trông rất mát lạnh. Người ta nói khi khát thì uống nước vẫn tốt hơn sâm panh. Daisy nhanh chóng cầm ly nước lên và uống cạn trước khi Maxim kịp ngăn cản.
“...Khoan đã.”
Cô nghe thấy giọng nói có vẻ bối rối của Maxim, nhưng đó là sau khi cô đã nuốt cạn ly nước. Vì nó ở cạnh bình nước nên cô cứ nghĩ đó là nước lọc. Nhưng có gì đó ngọt ngọt giống như sâm panh. Chỉ đến khi nuốt xuống rồi Daisy mới nhận ra có gì đó không ổn.
“Sao vậy?”
“Haa...”
Sao hắn cứ thở dài mà không nói gì vậy? Chẳng có gì lạ cả mà.
“Em không sao chứ?”
“Sao cơ?”
“Cái đó...”
Hắn ấp úng, có vẻ bối rối khác thường. Tại sao đột nhiên hắn lại như vậy? Cô ước gì hắn nói cho cô biết.
Đôi mắt Daisy dao động.
“Không có gì.”
“Nói cho em biết đi. Chuyện gì vậy?”
“Chỉ là... dù sao thì chuyện cũng sẽ xảy ra... ta nghĩ em không biết thì tốt hơn.”
Tại sao hắn lại đáng sợ như vậy? Vậy thì đừng nói gì hết còn hơn! Cô cảm thấy bất an đến phát điên.
Nhưng dù không muốn biết thì cô cũng không thể không biết. Phản ứng diễn ra ngay lập tức.
Rõ ràng là nước lạnh mà. Tại sao bên trong cô lại nóng lên như vậy?
Cơ thể cô mất hết sức lực và từ bên trong cứ âm ỉ nóng lên. Cảm giác thật kỳ lạ, cô nhìn Maxim thì cảm thấy hai mắt nóng bừng, cô nhận ra có chuyện chẳng lành.
“Em... cơ thể em có chút... kỳ lạ.”
Cô không buồn cũng không giận nhưng hai mắt lại nóng bừng, tầm nhìn cũng nhòe đi. Cứ như thể cô vừa khóc một trận, hơi thở cũng dồn dập. Chuyện gì vậy, rốt cuộc cơ thể cô bị sao thế này? Cô sắp phát điên rồi.
Maxim im lặng ôm Daisy vào lòng.
“Không sao đâu.”
“Cứ... cứ nói cho em biết đi. Ngài... ngài như vậy khiến em càng bất an hơn...”
“Vì đó là lỗi của ta nên tôi sẽ giúp em. Vậy nên đừng lo lắng quá.”
Maxim nói sẽ giúp cô, nhưng hắn vẫn ôm cô và cởi những chiếc cúc áo phía sau chiếc váy của cô. Có vẻ như hắn định cởi hết quần áo của cô. Hắn nói sẽ giúp cô nhưng lại làm những chuyện kỳ lạ khác sao?
“Sao... sao lại... sao lại tự ý cởi đồ của em?”
Daisy vùng vẫy.
“Thứ em vừa uống là ‘thứ'’ thuốc mà Rose đã chuẩn bị.”
Maxim bất đắc dĩ trả lời. Giọng hắn đầy vẻ nặng nề.
“Vâng? ‘Thứ’ thuốc?”
“Ừm, ta định uống sâm panh nhưng cảm thấy có gì đó không ổn... nên đã đổ vào ly nước. Và em cũng đã uống nó.”
Vậy là... thứ thuốc đặc biệt khiến người ta ‘lên đỉnh’ mà Rose đã chuẩn bị?
Maxim không uống, mà cô lại uống?
Cô cứ nghĩ thứ thuốc đó được pha trong sâm panh, nên đã uống ly nước thay vì sâm panh. Sự bàng hoàng khiến mắt cô khô khốc. Con nhỏ đó nói đó là một loại thuốc cực tốt. Có lẽ thuốc có tác dụng thật, cơ thể cô càng lúc càng nóng hơn, thậm chí, từ bên dưới, cô cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra như nước.
“Phải... phải làm sao bây giờ... ha... hu... đáng sợ quá...”
“Suỵt, không sao đâu.”
“Em... em sẽ không chết chứ... hức, hức.”
Có lẽ vì quá bất an mà cô bắt đầu bị nấc cụt. Nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh.
“Sẽ không có gì thay đổi đâu.”
— Còn tiếp —
Nay bão chương cho mấy tình êu tới đây thôi. Hẹn ngày mai bão tiếp nhó =)))) hê hê
💬 Bình luận (0)