Chương 12
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đồ khốn nạn. Ông ta chỉ thèm nhắc đến mẹ mỗi khi muốn gây bất lợi cho cô.
Bởi vì mẹ ruột của Daisy cũng từng là một đặc vụ, và đã mất mạng trong một lần bị phe hoàng gia tập kích bất ngờ.
Sau đó, cô ngay lập tức trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, may mắn được Bá tước Therese nhận nuôi.
Cả hai trải qua khoảng thời gian dài bên nhau, nên ông ta dễ dàng nắm bắt những điểm yếu của Daisy hơn bất kỳ ai.
“Vì đại nghĩa của chúng ta một chút, Daisy.”
Đại nghĩa, đại nghĩa sao cơ.
Hiện tại, cô thậm chí còn không biết hai từ “đại nghĩa” ấy viết như thế nào nữa.
Chính là việc phải giết sạch những kẻ thuộc phe hoàng gia để trả thù cho mẹ chăng?
Ngay cả khi Daisy chưa một lần gặp mặt người đó sao?
Nghĩ đến đây, cô bất giác tự nở nụ cười nhạo báng chính mình. Dù vậy, việc Daisy vẫn không thể nhấc chân rời đi ngay lúc này đã chứng minh rằng, từ tận sâu trong đáy lòng, cô luôn bị trói buộc bởi cái gọi là “đại nghĩa.”
“... Bức chân dung của tôi.”
Sau một lúc im lặng, Daisy chậm rãi mở lời.
“Có phải ông đã chuẩn bị và đưa nó cho hắn ta không?”
Bức chân dung của Daisy, thứ mà Maxim von Waldeck đeo trên cổ.
Mặc dù chỉ là một thắc mắc nhỏ nhặt nhưng nó khiến Daisy cảm thấy vô cùng ám ảnh. Thế nên cô không thể không hỏi được.
“Chân dung nào cơ?”
“Thôi, không có gì đâu. Chào ông nhé.”
Therese thật sự không hiểu, hay đang giả vờ ngây thơ vô số tội? Nếu đã khăng khăng chối bỏ sự liên quan, thì có hỏi thêm cũng chẳng nhận được câu trả lời thỏa đáng. Nghĩ xong, Daisy ngay lập tức bước ra khỏi phòng khách một cách bình thản.
***
Tổ chức cũng không giúp ích được gì cả.
Daisy đến gặp Bá tước Therese nhờ giúp đỡ nhưng lại chỉ nghe thấy duy nhất một câu nói cực kỳ phũ phàng: tổ chức không giúp được đâu.
Chính vì vậy, lựa chọn bất khả kháng còn lại với cô là tự mình sống sót, hay đúng hơn là tự mình tìm cách thoát thân.
Nếu từ bỏ ngay lập tức thì tiền đâu mà tiếp tục tồn tại?
Daisy vẫn còn lành lặn, có lẽ sẽ tìm được một công việc khác tốt hơn.
Nói là vậy, nhưng có thật sự từ bỏ hoàn toàn không? Thì không ai nói trước được.
Và Bá tước Therese sẽ để cô yên ổn sống tiếp chứ?
Trại trẻ mồ côi và bọn con nít thì sao?
Lúc này, Daisy cảm giác mình dường như đã hoàn toàn bị trói buộc. Tuy nhiên, chẳng lẽ cứ phải sống ở Waldeck mãi à?
Không biết, thật sự không biết được.
Cô như thể đang bị bỏ rơi giữa một sa mạc hoang vu, không phương hướng, không lối thoát.
‘Có cách nào khiến mình bị đuổi khỏi Waldeck mà không gây ra chuyện gì lớn không nhỉ?’
Càng nghĩ, đầu và thái dương của Daisy càng không ngừng đau nhức.
Trên con đường trở về Waldeck, sau một hồi trăn trở, cuối cùng Daisy bất ngờ đi đến kết luận đơn giản đến mức khó tin.
‘Không có gì phải nghĩ phức tạp hóa vấn đề lên cả. Nếu không muốn tiếp tục cuộc sống hôn nhân này thì…’
Chiếc xe vừa vào lãnh địa Waldeck và tiến gần đến dinh thự to lớn, cô đã thông suốt mọi thứ.
‘Chỉ cần bị ly hôn là xong rồi, đúng không?’
Tin hay không thì tùy, nhưng theo lời Bá tước Therese nói, thì Maxim von Waldeck đã chọn cô làm vợ chỉ vì đúng gu hắn thôi.
Vậy nên, nếu Maxim không còn muốn nữa, cuộc hôn nhân này sẽ ngay lập tức đi vào ngõ cụt.
Chuyện quá sức đơn giản như vậy mà cô lại nghĩ thành phức tạp thế à?
‘Nếu ly hôn rồi thì họ có thể làm gì mình chứ?’
Ngay cả tổ chức cũng không làm gì được nếu mục tiêu từ chối mà.
‘Vấn đề quan trọng là làm thế nào để bị ly hôn thôi.’
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tuy nhiên, những gì Daisy biết về Maxim von Waldeck cho đến hiện tại là hắn luôn thích làm mọi thứ theo ý mình, rất láu cá và cực kỳ mạnh về tình dục.
‘Đúng là một kẻ ăn chơi trác táng điển hình.’
Nhưng dù sao đây cũng là người chồng đầu tiên của cô, gọi hắn như vậy thì có hơi quá đáng. Cho nên chỉ đành sửa lại thành “người đàn ông lăng nhăng” cho nhẹ nhàng hơn.
Nhìn cách Maxim thành thạo mở từng móc khóa áo lót của cô, Daisy không thể nào ngừng tán thưởng “kỹ thuật” của hắn đúng là không phải dạng vừa. Bởi vì người bình thường sao có thể điêu luyện đến mức như vậy được?
Hình ảnh căn dinh thự rộng lớn hiện ra trước mắt rõ mồn một, trợ lý của Maxim liền vội vàng chạy lại mở cửa xe cho Daisy.
Từng bước chân chậm rãi đi qua khu vườn của Waldeck, cô khẽ liếc nhìn gương mặt của Maxim von Waldeck.
‘Dù không nhìn rõ lắm nhưng đường nét nào cũng thật sắc sảo.’
Thành thật mà nói, với vẻ đẹp ấy thì chẳng khó để kiếm một cô vợ hợp gu, vì phụ nữ vây quanh hắn còn ít sao.
Nếu được sinh ra với khuôn mặt của Maxim von Waldeck, chắc chắn Daisy sẽ không chỉ làm một kẻ trác táng mà thành lập hẳn một hậu cung để sống cuộc đời hoang lạc theo ý mình.
‘Bởi vì thứ những tên như vậy chán ghét nhất là… sự tiết chế vô lý.’
Hiện tại, mặc dù trông có vẻ hắn đang tập trung tất cả vào người vợ đầu tiên trong giai đoạn tân hôn, nhưng cô hiểu rõ điều khiến Maxim von Waldeck phát cuồng không phải là vợ, mà là tình dục.
Thay vì cứ tin tưởng vào tình yêu, thì gọi hắn là một “kẻ cuồng tình dục” có lẽ còn hợp lý hơn.
‘Không được bao lâu đâu, hắn sẽ không thể chịu nổi.’
Daisy tự thầm tán thưởng bản thân vì đã quyết định xây dựng cho mình hình ảnh người phụ nữ yếu đuối và nhút nhát. Dường như cô nên tiếp tục giả vờ bị ám ảnh bởi “chứng sợ quan hệ tình dục.” Dù thế nào thì, khi nghĩ đến cây gây to dài mà Maxim giấu trong quần, nỗi sợ đó cũng không hoàn toàn là giả.
Ngay cả với một người bình thường chứ chưa nói đến những tên biến thái, một vài vấn đề trong đời sống này cũng đủ để trở thành lý do ly hôn rồi.
Nếu không muốn thì không làm thôi.
Chuyện đơn giản như vậy, chẳng hiểu sao trước đó cô lại phải suy tư nhiều đến thế.
“Nhìn đến mòn mắt rồi đấy.”
“Vâng?”
“Mặt của ta. Em đang nhìn trộm còn gì nữa.”
Chết tiệt. Cô đã vô thức nhìn chăm chú quá rồi.
Maxim von Waldeck không thèm quay đầu lại, lơ đãng hỏi.
“Em có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Không, không có gì đâu ạ…”
“Ừ thì. Dù sao ta cũng là trai đẹp thật mà. Gương mặt khiến ai nhìn một lần đều muốn nhìn thêm lần nữa, ta công nhận điều đó.”
Thật khó chịu vì hắn cứ luôn miệng khoe khoang về bản thân một cách tự nhiên như thế.
Còn Daisy vẫn mím môi, không nói thêm bất kỳ điều gì, và Maxim cũng không tiếp tục truy hỏi.
Phòng ngủ của Đại Công tước và Đại Công tước phu nhân nằm trên cùng một tầng - tầng 4, thuộc khu vực chính thức của dinh thự.
Tuy nhiên, trước lúc Maxim trở về thì Daisy, người bị gọi là “Quý cô Therese” đã bị đối xử lạnh nhạt, phải ở trong phòng dành cho khách ở tầng 3.
“Ngủ luôn à?”
Trong khi đang bước lên cầu thang của khu chính, hắn lơ đãng hỏi.
“Vâng, muộn rồi nên em muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy à.”
Daisy không hiểu vì sao Maxim lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy. Song, cả hai cùng đi đến cuối hành lang tầng ba, cô nhanh chóng cúi đầu chào lịch sự.
“Vậy, chúc ngài ngủ ngon.”
“Em cũng thế nhé.”
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười và đáp lại.
Sau đó, Daisy quay bước về phía căn phòng của mình nằm ở cuối hành lang.
Ôi trời, thật sự mệt mỏi quá. Hôm nay đúng là một ngày không thể nào quên. Toàn thân cô rã rời, đầu gối dường như sắp khuỵu xuống vì căng thẳng.
Thế nhưng, cảm giác có ai đó theo sau khiến cô phải quay phắt lại.
“Sao ngài lại đi theo em?”
Daisy quay lại ngay trước cửa phòng, nhìn thẳng vào Maxim và hỏi. Còn hắn chỉ khẽ nhướng mày, trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.
“Thì… em đi về phía này mà.”
…Gì cơ?
Trong khoảnh khắc đó, Daisy vẫn không thể hiểu nổi ý nghĩa lời nói của hắn, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, đầu hơi nghiêng như muốn tìm lời giải thích ngay lập tức.
Rõ ràng cả hai đang nói cùng một ngôn ngữ, nhưng…
Bằng cách nào đó, lời nói dường như hoàn toàn không ăn khớp với nhau.
“Việc em đi về phía này thì liên quan gì đến việc ngài đi theo em chứ?”
“Đừng gọi ta là Đại Công tước. Phải gọi là Max.”
“Dù sao thì…”
“Max.”
Hắn bất ngờ ngắt ngang, giọng điệu đầy cương quyết.
“Xin lỗi, nhưng nếu em không gọi ta là Max thì ta sẽ không trả lời đâu.”
“Haa… Được thôi, Max.”
Cái tên gọi thân mật đó là gì mà hắn cứ khăng khăng đòi hỏi thế chứ?
Daisy thở dài nhè nhẹ, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngài có thể giải thích để em hiểu xem việc này liên quan thế nào được không?”
“Sao lại không liên quan? Vợ chồng dùng chung phòng ngủ là điều hiển nhiên mà.”
“…”
“…?”
Trong sự im lặng ngắn ngủi, ánh mắt cả hai giao nhau đầy sắc lạnh.
Rõ ràng, quan điểm của họ về “hiển nhiên” hoàn toàn khác biệt.
Đối với Daisy, việc ngủ chung là điều rất không tự nhiên. Nhưng với Maxim, đó là chuyện đương nhiên.
Khả năng hai người thu hẹp khoảng cách kiến thức dường như càng trở nên mờ mịt.
“…Vậy là ý ngài là muốn ngủ chung ở phòng này?”
“Đúng vậy.”
“Max và em, chỉ hai người thôi sao?”
“Đúng vậy.”
“…”
“Sao em lại ngạc nhiên như thế? Có vấn đề gì sao?”
Vẻ bình thản của hắn khiến Daisy nhất thời cứng họng.
“Không, tại sao ngài không về phòng của ngài mà lại muốn ngủ ở đây?”
Phòng của hắn không phải là phòng bình thường, mà là phòng của chủ nhân dinh thự – phòng xa hoa nhất trong nhà. So với phòng của Daisy thì căn phòng đó lớn hơn, sang trọng hơn rất nhiều.
Dù là vợ chồng trên danh nghĩa, đúng là chuyện ngủ chung cũng có thể xem là “hiển nhiên” nhưng…
Cô vẫn chưa đủ can đảm để ngủ chung với kẻ quái đản này.
“Ờ… phòng trên tầng 4 thì sao? Em nghe nói đó là phòng của chủ nhân dinh thự Waldeck mà đúng không? Phòng đó là của ngài mà.”
“Đúng rồi.”
“Có lần em đã lén nhìn thử thấy nó rộng rãi, thoải mái hơn phòng này rất nhiều. Giường cũng lớn hơn hẳn. Phòng em thì thật sự chẳng có gì cả, lại còn nhỏ nữa. Ngay cả một người dùng cũng cảm thấy hơi chật chội nữa.”
“Đúng là nhỏ thật. Ta cũng vừa xem qua và thấy vậy đấy.”
Maxim chỉ đành mỉm cười nhìn Daisy khi đối phương vẫn đang cố gắng viện lý do, như thể cô rất đáng yêu.
“Dù sao, theo em thì phòng này quá tồi tàn để một anh hùng như ngài sinh hoạt ở đây.”
“Ta hoàn toàn đồng ý.”
“Trên tầng 4 có phòng tốt hơn rất nhiều. Sao ngài không dùng nó?”
“Ta sẽ dùng.”
“Được rồi. Và đó là phòng ngủ của ngài. Nếu đã định dùng, thì bây giờ ngài nên lên nghỉ ngơi đi…”
“Vậy em có muốn lên cùng ta không?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)