Chương 39
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy. Người phụ nữ từ Daisy Therese trở thành Daisy von Waldeck.
Dù cuộc hôn nhân này chỉ vì tước vị, nhưng mọi người xung quanh đều phản đối việc Maxim cưới cô.
Lý do là xuất thân của người phụ nữ này không rõ ràng, nhưng Maxim von Waldeck không có ý định kết hôn với ai khác ngoài cô.
Thực ra ngay từ đầu, hắn đã yêu cầu tước vị làm điều kiện để xuất chinh, và chỉ khi có được nó, hắn mới chấp nhận kết hôn.
“A, còn nữa, ngươi có biết ‘Hương vị thiên đường’ là gì không?”
“Hương vị thiên đường… Ý ngài nói đến tiệm bánh trên đường số 8 sao?”
Maxim bất ngờ hỏi một câu có vẻ không hợp với hắn, nhưng trợ lý của hắn nhanh chóng hiểu ngay. Cái tên này nghe như một cách diễn đạt đầy ẩn dụ, nhưng hóa ra lại là tên của một tiệm bánh.
“Tiệm đó nổi tiếng đến vậy sao?”
“Vâng, thưa ngài. Ở thủ đô, gần như không ai là không biết đến nơi đó.”
“Ra vậy.”
“Nhưng sao ngài lại hỏi đến bánh ngọt…?”
Maxim thoáng nghĩ câu hỏi của mình có thể là vô ích, nhưng khi biết tiệm bánh này thực sự nổi tiếng, hắn cảm thấy hài lòng vì đã hỏi. Quyết định thực hiện ý định mơ hồ của mình, hắn tiếp tục:
“Ta muốn thuê bếp trưởng của tiệm đó. Tìm hiểu xem cần bao nhiêu để họ từ bỏ công việc hiện tại và đến Waldeck làm việc. Thương lượng đi.”
“Ý ngài là chỉ trong thời gian ngài ở thủ đô thôi sao?”
“Không, ta muốn thuê làm độc quyền. Sau khi mọi việc ở thủ đô kết thúc, ta sẽ mang họ về vùng lãnh địa. Với điều kiện là công thức của họ không được chia sẻ ở bất kỳ nơi nào khác. Cứ nói họ muốn bao nhiêu, ta sẽ trả.”
Nghe lệnh bất ngờ, trợ lý không khỏi mở to mắt.
“Rõ, thưa ngài. Nhưng… thưa ngài.”
“Còn gì nữa?”
“Ngài thích đồ ngọt sao ạ?”
“Hôm nay ngươi hỏi hơi nhiều đấy.”
“Xin lỗi, thưa ngài.”
Người trợ lý cúi đầu.
“Không hẳn là thích, mà là ta nghĩ sẽ cần đến.”
Maxim mỉm cười nhạt.
“Cũng có chút lo lắng.”
Lo lắng sao? Người đàn ông này, ngay cả khi đối mặt với một cuộc chiến mà ai ai cũng nghĩ là cận kề cái chết, vẫn giữ thái độ điềm nhiên.
Dù thấy lạ, nhưng trợ lý không dám hỏi thêm. Đó là một quy tắc bất thành văn mà những người phục vụ Maxim von Waldeck đều phải tuân theo.
Người đưa ra câu hỏi tiếp theo lại chính là Maxim.
“Ngươi kết hôn vì tình yêu à?”
Người trợ lý hơi khựng lại. Dù luôn ở bên hỗ trợ hắn, đây là lần đầu tiên Maxim hỏi về đời tư của cậu.
“Vâng, thưa ngài. Tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và theo đuổi cô ấy.”
“Ra vậy. Phụ nữ thường thích gì nhỉ?”
“Vâng?”
Trợ lý ngạc nhiên đến mức buột miệng hỏi lại, rồi lập tức giật mình.
“Xin lỗi, thưa ngài. Tôi đã vô ý… Tôi sẽ sửa lại.”
“Được rồi.”
“Phụ nữ thường không cần gì đặc biệt, chỉ là những thứ như hoa, hoặc vài món quà nhỏ nhưng chân thành….”
“Đủ rồi, ngươi có thể ra ngoài.”
Hôm nay, người chỉ huy vốn thường nghiêm khắc lại tỏ ra khác lạ, nhưng trợ lý không dám thắc mắc.
Sau khi cúi chào cẩn thận và định bước ra khỏi phòng làm việc, người trợ lý bỗng khựng lại.
“À, còn thư. Tôi đã viết thư tình, gửi đều đặn mỗi ngày.”
“Thư? Ngươi có nhiều điều để nói vậy sao?”
“Không đâu, thưa ngài. Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, đời thường thôi.”
“Kể chi tiết hơn đi.”
Hắn muốn biết nội dung thư tình?
Đây đúng là một câu hỏi kỳ lạ, nhưng người trợ lý quyết định trả lời cụ thể hơn.
“Như hỏi cô ấy đã ăn chưa, ngủ có ngon không, hay nói về thời tiết. Những điều nhỏ nhặt như vậy thôi. Viết những lời hoa mỹ hoặc quá trịnh trọng có thể khiến đối phương cảm thấy áp lực, nên tôi giữ mọi thứ thật nhẹ nhàng.”
“Hừm.”
Maxim im lặng, trầm ngâm với gương mặt đầy suy tư.
“Quan trọng nhất là, dù không ở bên cạnh, tôi vẫn muốn cô ấy cảm nhận được rằng mình luôn được nghĩ đến.”
Một kẻ lạnh lùng như vậy, cũng có lúc trăn trở trước một người phụ nữ sao. Cả đời chưa từng thấy hắn gần gũi với ai, vậy mà kết hôn xong lại có vẻ thay đổi kỳ lạ.
Người trợ lý thầm nghĩ như vậy.
“Thực ra, tôi tin rằng không phải lá thư tự nó có giá trị, mà là sức mạnh của thời gian, khi những lá thư được tích lũy dần qua ngày tháng.”
Sức mạnh của thời gian.
Nghe bí quyết của người trợ lý, khóe môi của Maxim khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười lệch đầy ẩn ý.
* * *
Maxim ngồi trong căn phòng làm việc trống rỗng, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà. Chợt hắn nghĩ đến chiếc dây chuyền mà mình luôn đeo trên cổ.
Sau một lúc lâu mân mê mặt dây chuyền, Maxim đột nhiên mở nó ra. Bên trong là hình ảnh của vợ hắn, người mà hắn cứ lặng lẽ nhìn chăm chú.
Dù phụ nữ thích gì đi nữa, điều đó cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là em thích gì.
“Vậy… Easy của ta thích gì nhỉ?”
Maxim lẩm bẩm một mình, cố gắng lần mò trong ký ức.
Easy thích bánh ngọt.
Không phải là một đứa trẻ, nhưng nếu không ai cản, cô có thể ăn đồ ngọt suốt cả ngày.
Miệng cô nhỏ, nên thường dính đầy bánh khi ăn, nhưng nếu bị hỏi liệu có ăn bánh không, cô sẽ giả vờ như chẳng biết gì.
Cô thích ăn, nhưng lại hay bị đau bụng. Dù chẳng thấy ngại ngùng, nhưng luôn ngu ngốc mặc những bộ đồ lót nhỏ hơn so với kích cỡ của mình.
Easy cũng thích hoa đồng nội, đặc biệt là hoa cúc dại. Cô đã tự đặt tên mình là Daisy vì cô yêu những bông hoa đó.
Cô thích những bó hoa cúc dại mộc mạc hái từ đồng nội hơn là những bó hoa hồng đắt tiền đặt từ tiệm.
Bởi hoa hồng có gai. Bó hoa đắt tiền thì khiến cô lo lắng rằng chúng có thể bị hỏng. Cô chỉ muốn cảm thấy an tâm, ít nhất là trong khoảnh khắc nhìn vào những bông hoa đó.
Vì vậy, vào ngày cưới, Maxim đã tự tay chuẩn bị một bó *hoa cúc dại Shasta thay vì một bó hoa cưới đắt tiền.
*Hoa cúc dại Shasta (Shasta Daisy): là loại hoa cúc lớn, có mùi thơm, cánh trắng muốt , thời gian nở dài và lâu tàn phai. Đại diện cho sự thuần khiết và ngây thơ, là loại hoa có mặt trên toàn thế giới ngoại trừ Antarctica.
Dạo này cô thường đi ngủ sớm.
Có lẽ sau đêm đó, cô cảm thấy khó đối diện với hắn. Cố gắng chịu đựng, nhưng hắn lại quá vội vàng, dồn cô vào đường cùng.
Dù hắn cố kiềm chế không hấp tấp, nhưng cảm giác bồn chồn cứ dâng lên không ngừng. Hắn liên tục muốn nói những lời hoa mỹ, liên tục thử thách, chỉ để thấy phản ứng của cô, như muốn khẳng định sự hiện diện của mình trong cuộc sống của cô.
Maxim thừa nhận rằng mình hành xử như một đứa trẻ. Giống như đang làm nũng, hoặc gây sự với một người chẳng biết gì cả. Nhưng dù nhận ra, hắn vẫn không thể dừng lại.
Dù đang nắm giữ em, ta vẫn sợ em sẽ biến mất. Sợ rằng em sẽ bị xóa nhòa, như thể từ đầu chưa từng tồn tại trên thế gian này. Mọi thứ về em khiến ta lo lắng đến mức không thể chịu nổi.
“Hãy nói cho ta biết.”
Làm ơn, hãy nói cho ta biết đi Easy.
Em thích gì? Em đang nghĩ gì? Ta muốn biết tất cả, không bỏ sót bất kỳ điều gì liên quan đến em.
Rốt cuộc phải tích lũy bao nhiêu thời gian mới có thể giữ em bên ta mãi mãi?
“Lần này em đã làm gì để xuất hiện trước mặt ta?”
Bức chân dung không thể trả lời, nhưng Maxim đã hỏi đi hỏi lại câu đó từ rất lâu rồi.
Easy. Rốt cuộc em là ai?
“Thư tình sao…”
Hắn tự nhủ, Mình nên viết gì đây? Phải là những điều thật bình thường, không hoa mỹ. Maxim lấy ra một tờ giấy viết thư và cầm bút lên.
* * *
Một cuộc ly hôn nhanh chóng và một kế hoạch thoát thân khẩn cấp là điều cô cần nhất.
Sau đêm đó, Daisy chỉ rút ra một kết luận duy nhất.
Nhiệm vụ hay bất kỳ điều gì khác, nếu cứ trì hoãn và cố gắng chịu đựng, cô chắc chắn sẽ không thể sống sót đến cuối đời.
Quan hệ vợ chồng giữa Đại Công tước và Đại Công tước phu nhân Waldeck đã sụp đổ hoàn toàn.
Daisy von Waldeck nhớ lại những lời lẽ có phần thô tục mà cô đã buột miệng nói với chồng mình.
“Cứ làm đi! Đưa vào, nhấp, rồi xong, nhanh lên và kết thúc ngay cho tôi! Chết tiệt!”
“Đồ chó phát tình chết tiệt!”
“Đồ biến thái!”
Ai đời lại dùng những lời lẽ thô lỗ như thế với một anh hùng cứu quốc, hơn nữa còn là chồng của mình? Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu mà các cặp vợ chồng nên có cũng không tồn tại. Thậm chí, những lời đó còn không thích hợp để nói với một con thú cưng.
Nhưng có phải chỉ là lời chửi rủa thôi sao?
Daisy von Waldeck đã tấn công bất ngờ khiến môi chồng mình chảy máu, thậm chí còn dám trói hắn lại và ngồi lên người hắn. Cô đã ngạo mạn chĩa súng lục vào hắn, suýt nữa thì đập nát cái đầu đẹp đẽ của hắn. Đúng là một người vợ tồi tệ nhất.
Nghĩ thế nào thì mối quan hệ này cũng đã không còn cứu vãn được nữa.
Kể từ hôm đó, giữa Maxim và cô trở nên xa cách một cách lạ thường.
Không, thực tế là chẳng có bất kỳ sự tương tác nào. Daisy đã chọn đi ngủ trước khi Maxim trở về nhà, khiến việc gặp mặt hắn gần như không xảy ra. Phải thừa nhận rằng điều đó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngày quyết định sẽ là buổi tiệc chào mừng do hoàng gia tổ chức để ăn mừng chiến thắng. Dù không thể chấm dứt ngay lập tức, nhưng đó sẽ là một bước ngoặt quan trọng để kết thúc mối quan hệ này.
Để đạt được điều đó, Daisy cần một kế hoạch thật kỹ lưỡng.
Hiện tại, cô đang cùng người thím chia sẻ danh sách ‘những cô tình nhân tiềm năng’ mà cô đã nhận được từ các nhân viên của tiệm may.
“Danh sách này chắc chắn chứ?”
“Vâng, nhân viên tiệm may đã nghe được trực tiếp trong các chuyến đi công tác, nên không phải tin đồn vô căn cứ đâu ạ.”
“Hừm…”
Đại Công tước phu nhân đời trước đẩy chiếc kính lúp dày lên, cẩn thận xem lại danh sách một lần nữa.
Daisy cũng đọc từng cái tên trên danh sách với một tâm trạng vừa lo lắng vừa mong đợi.
‘Chỉ cần một người trong số họ dính vào thôi. Làm ơn…’
Tất cả bọn họ đều muốn Maxim. Chỉ cần một người khiến hắn chú ý là đủ.
Daisy không cảm thấy chút áy náy nào về việc ‘chuyển giao’ người chồng tồi tệ nhất của mình.
Cô không nghĩ đây đơn thuần là trò ‘chuyền bom’ mà nhiều người vẫn nói.
Đây, theo cách nhìn của cô, là một dạng ‘phục vụ’ xã hội.
Trong hoàn cảnh này, từ góc nhìn của những người phụ nữ muốn Maxim, hắn là một người chồng hoàn hảo từ đẹp trai, giàu có, và còn mang danh anh hùng cứu quốc.
Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn sở hữu sức hút bẩm sinh, một cơ thể mạnh mẽ, và được biết đến với một ‘kích thước’ nổi bật. Nếu hắn có thể giữ im lặng thay vì nói những lời khó chịu, Maxim chắc chắn sẽ là một người đàn ông trong mơ, người có thể truyền lại những ‘gen vàng’ quý giá cho thế hệ sau.
Hơn nữa, cô đã quyết định chỉ dừng lại ở những nụ hôn, mà không tiến xa hơn đến quan hệ thể xác trước khi để hắn ra đi.
Cô cũng không hề rủa hắn những lời như ‘Cả đời con cháu bị hói đầu!’ mà ngược lại, còn chúc phúc cho tương lai hạnh phúc của họ.
Làm gì có người vợ cũ nào rộng lượng như cô chứ?
“Thím nghĩ sao ạ?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)