Chương 14
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Một lời nói dối trắng trợn bất ngờ được phát ra từ miệng của đối phương. Mặc dù hắn đã kiên quyết nói rằng không có ai phục vụ nữa, nhưng tại căn phòng trên tầng 4, phu nhân đại công tước đời trước vẫn còn ở đó.
“Trên tầng 4, vẫn còn người mà. Làm, làm ơn… dừng lại đi.”
“À, đúng rồi, phu nhân vẫn đang ở đó. Ta cứ hay quên mất thôi. Cảm ơn vì đã nhắc nhở nhé, Daisy.”
Maxim trông như thật sự đã quên mất rồi. Đúng là hành động không chút gượng gạo khi từng tuyên bố một cách thẳng thừng về những chuyện không hay ngay trong bữa tiệc gia đình.
“Hay ta kể cho bà ấy nghe nhé? Rằng Daisy của chúng ta đã ăn nhiều thế nào và khỏe mạnh ra sao?”
“Ư… hức. Kh-không…!”
Daisy vội vàng lắc đầu liên tục, cảm giác gần như chạm đáy tuyệt vọng.
Tên điên khùng này. Rốt cuộc là muốn làm hay không làm? Hắn cứ lúc thế này lúc thế kia, thật được không bình thường chút nào.
“Để ta tiết lộ cho em một bí mật nhé.”
Nói xong, Maxim cúi xuống, ghé sát người Daisy đang thở hổn hển. Hơi thở nóng bỏng bên tai khiến tóc gáy cô dựng đứng hết lên.
“Biết điều này sẽ có ích cho em đấy. Nó rất hữu dụng vì có thể giúp em xử lý và chế ngự ta.”
“Ư… a….”
“Ta rất phấn khích, mỗi khi em vùng vẫy như vậy đấy.”
Không ngoài dự đoán. Một thứ gì đó nặng nề và nóng bỏng đang không ngừng cựa quậy trên bụng cô.
Tên điên này. Chưa gì đã không chịu được mà lại cứng lên nữa.
Daisy bất giác nhíu chặt hai hàng lông mày.
“Thấy em cứ phải quằn quại để sống sót, trông vừa đáng thương, vừa đáng yêu. Cho nên mỗi lần như vậy, ta chỉ muốn hành hạ cho đến khi em bật khóc, đè nát em cho đến khi em ngoan ngoãn.”
“Ư… đồ, đồ biến thái…!”
“Ta nói rồi mà, ta thích nhìn Daisy khỏe mạnh thế này.”
Thật không cứu vãn nổi cái sở thích quái đản của hắn được nữa.
Daisy nghĩ rằng, bằng cách giả vờ yếu đuối – một chiêu từng hiệu quả với hắn, cô có thể thoát thân. Nhưng hắn lại nói càng vùng vẫy hắn càng phấn khích, vậy thì chắc chắn Daisy chỉ cần nằm im như pho tượng là sẽ vượt qua cửa ải này thôi.
“Hức… đau… đau quá… thả ra đi mà…”
“Em thử động não xem. Em nên làm thế nào thì ta mới chịu buông tha?”
“Xin… xin ngài thả ra… hức….”
“Không, em nên dùng hành động để thể hiện thay vì lời nói suông vô nghĩa.”
Hắn nói càng quằn quại càng thì hắn phấn khích, vậy thì ngược lại, mình chỉ cần không phản ứng nữa là được.
Ngay khi suy nghĩ đó lóe lên, cơ thể Daisy dần trở nên mất hết sức lực.
“Ngoan lắm.”
Khi Daisy ngừng hành động chống cự lại, Maxim cuối cùng cũng nới lỏng lực tay đang ghì chặt lấy cô.
“Xin lỗi. Em đau nhiều lắm phải không? Có vẻ ta chưa tỉnh rượu hẳn, nên không kiểm soát được sức lực của mình.”
“Hức… hức…”
“Nhưng em đừng lo, ta vẫn đủ tỉnh táo để không làm gì quá đáng với em.”
Thật kinh tởm. Maxim đột nhiên nhẹ nhàng nâng cổ tay Daisy đã đỏ ửng lên và đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng đến bất ngờ như một cách an ủi đối phương.
“Và tất nhiên, nếu em cứ tiếp tục khiêu khích, thì ta cũng không dám chắc điều gì xảy ra tiếp theo đâu.”
Mà Daisy lại chẳng còn sức để phản kháng lại mấy lời ngông cuồng của hắn nữa. Không, chính xác hơn là cô đã mất đi ý chí phản kháng.
Phải chăng vì cô quá kinh ngạc? Hay vì quá bất lực trước tình huống này?
Cô cũng hoàn toàn không biết.
Lúc này, cảm xúc hỗn loạn trong người không thể diễn tả được trào dâng, khiến mặt Daisy nóng bừng, đôi mắt cũng mờ đi vì rưng rưng nước mắt.
“Em khóc à?”
Song, hắn nâng mặt Daisy lên bằng một tay, ngón tay dịu dàng lau đi khóe mắt đỏ hoe.
“Hức… hức…”
“Nhìn thấy máu, em sợ sao?”
Không, làm sao có chuyện đó được. Vì đó là cái cô đã thấy quá nhiều lần, đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa.
Chính xác hơn, thứ khiến cô run rẩy là nguồn cơn của dòng máu ấy – Maxim von Waldeck. Không phải vì sợ hãi. Mà là vì phẫn uất, nước mắt cô ngay lập tức trào ra.
Maxim von Waldeck. Tên khốn này đúng thật là một kẻ điên.
Phải chăng vì hắn là thủ lĩnh của một đơn vị đặc nhiệm? Daisy buộc phải thừa nhận rằng sức mạnh của hắn vượt xa mọi gã đàn ông mà cô từng đối mặt. Nhưng ngay cả như vậy, cơn giận trong lòng cô vẫn bừng lên dữ dội.
Đấu võ đâu chỉ dựa vào sức mạnh thể chất.
Nói cho cùng, Daisy không phải là người có sức mạnh vượt trội. Tuy nhiên, bất kể có chênh lệch về sức lực đi chăng nữa, thì chiến lược của cô vẫn luôn là nhanh chóng tìm ra kẽ hở và nhắm vào điểm yếu của đối phương.
Cô luôn làm rất tốt. Chưa từng thất bại dù chỉ một lần. Nhưng với hắn, mọi thứ đều hoàn toàn không hiệu quả.
Mình đã quá chậm sao? Không, rõ ràng là rất nhanh cơ mà.
Sau khi làn môi bị cú húc đầu làm rách tứa máu, Maxim von Waldeck vẫn không để lộ bất kỳ kẽ hở nào. Hắn có thể chặn đứng mọi động tác của Daisy một cách chính xác, như thể đã đoán được từng bước di chuyển của cô từ trước rồi.
‘Mình là Daisy cơ mà. Là người từng nổi tiếng với biệt danh kẻ dễ dàng kết liễu con mồi.’
Vậy mà giờ đây, cô không thể tung ra nổi một cú trả đòn nào ra hồn mà còn bị đánh bại hoàn toàn, chỉ có thể thốt lên rằng thật đáng xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thất bại thảm hại đến thế.
Cô từng tự tin rằng kỹ năng của mình sẽ không dễ dàng bị mai một. Nhưng liệu việc ngừng hoạt động suốt một năm qua có phải là nguyên nhân không?
Daisy từng được tổ chức gọi là ‘con át chủ bài’ trong giới sát thủ, thế nhưng hiện tại, lòng tự trọng của cô bỗng chốc lại bị tổn thương nghiêm trọng, xen lẫn cảm giác tự trách bản thân.
Lần đầu tiên Daisy phải trải qua cảm giác bất lực, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo. Một tình cảnh đúng với câu nói của giới trẻ ‘tuyệt vọng toàn tập’.
Không phải sợ hãi hay lo lắng. Chỉ là cô tức giận đến mức nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Mặc dù cực kỳ xấu hổ, Daisy không hề cố gắng che giấu việc mình đang khóc.
Ban nãy, cô chỉ theo bản năng mà tự vệ vì quá bất ngờ thôi, nhưng Daisy vẫn thừa biết Maxim von Waldeck luôn bị nước mắt của mình làm ảnh hưởng đến hành động.
Nếu khóc thật to, hắn có thể sẽ cảm thấy áy náy và bớt đi những động tác điên rồ lên cơ thể cô.
Những suy tính đó dần xuất hiện và lướt qua trong đầu, Daisy cũng bắt đầu để những giọt nước mắt lăn dài như cơn mưa mùa hạ. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi.
“Hừm… để xem nào. À, ta thường hứng thú khi thấy ai đó khóc.”
Cái gì cơ…? Đúng là tệ hại mà.
Maxim lại nói ra một câu khiến người nghe chỉ biết chết trân. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa chịu dừng lại.
“Trùng hợp thật đấy. Daisy của ta, lúc em khóc trông thật xinh đẹp.”
Trước đây, hình như Maxim cũng từng nói những điều tương tự như này rồi, nhưng tại sao lúc đó cô không nhận ra?
Hoặc có lẽ là, việc không nhận ra cũng là điều dễ hiểu. Ai mà nghĩ rằng có người lại hứng thú trước nước mắt của người khác cơ chứ?
“Đừng lo. Ban nãy em thấy rồi đấy, Daisy. Ta là người luôn giữ lời hứa. Hôm nay, ta sẽ chỉ ngủ một cách ngoan ngoãn bên cạnh em thôi.”
“…”
Daisy dường như không còn chút sức để trả lời nữa.
“Ta hứa thật đấy.”
Lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên toát lên vẻ khá nghiêm túc, nên có lẽ lời hắn nói sẽ không làm gì thêm là thật rồi.
Dù hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép bằng sức mạnh, nhưng Maxim không làm gì khác ngoài những cái hôn nồng nhiệt. Hơn nữa, hắn đã tuyên bố càng phản kháng, hắn càng phấn khích. Sự chống cự hình như chẳng có ý nghĩa gì.
Về phần Daisy, trong khoảnh khắc mấu chốt, cô đã dùng hết sức lực còn sót lại, nên cơ thể cũng trở nên kiệt quệ.
Cảm giác bất lực và mệt mỏi không ngừng chiếm trọn thân xác. Song, Daisy nằm bẹp trên giường, vùi mặt sâu vào lớp chăn bông dày, không còn chút sức sống nào.
“Giờ thì Daisy cũng nên đi tắm thôi. Sau khi ra ngoài về, tắm sạch sẽ mới không bị cảm lạnh.”
Chụt. Maxim khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi tròn xoe của cô trước khi đứng dậy.
Đúng là trơ trẽn. Lời nói của hắn nghe giống như mấy câu các sơ thường dặn bọn trẻ con trước giờ đi ngủ vậy.
Một gương mặt nham hiểm hoàn toàn không hợp với những lời nói này.
“Em muốn tắm trước không? Hay tắm sau?”
Biết chọn thế nào đây.
Dù sao thì từ chối không phải là một lựa chọn nằm trong những gì Maxim von Waldeck cho phép.
Lúc này, Daisy chẳng còn sức để đấu tranh nữa vì ý chí phản kháng cũng chẳng còn.
Cho nên cô chỉ còn cách chọn cái ít tệ hơn trong hai lựa chọn.
Đang mơ màng nhìn lên trần nhà cân nhắc, Maxim lại tiếp tục đưa ra thêm một đề nghị khác.
“Trông em hình như chẳng còn sức để tắm nữa. Để ta tắm cho em nhé, em yêu?”
“Không.”
Daisy yếu ớt lắc đầu liên tục, như thể đang cố gắng xua đuổi ý nghĩ kinh khủng ấy.
Đây là lời đề nghị tồi tệ nhất, nhưng vì đã bộc phát hết cơn giận dữ cách đây không lâu, nên cô cũng chẳng đủ sức mà phản ứng mạnh mẽ hơn.
“Đừng bận tâm đến em nữa, ngài cứ… ha, tắm trước đi.”
“Không lẽ em bị ốm à?”
Lúc nãy còn bóp tay cô đến mức tưởng gãy, giờ lại làm ra vẻ quan tâm. Đúng là vừa đánh vừa xoa. Thật chẳng đáng chút nào khi mở miệng trả lời mà.
“Vâng, vâng. Chỉ là… nhanh lên đi.”
“Nếu đó là ý của Daisy, thì được thôi. Ta sẽ làm theo.”
Những tưởng hắn sẽ cố nài nỉ thêm để có được sự đồng ý của đối phương, nhưng thật bất ngờ, Maxim lại nhượng bộ một cách dễ dàng.
Đang thở phào nhẹ nhõm, Daisy chợt nghe thấy tiếng sột soạt. Cô liền quay lại nhìn theo thói quen.
Là âm thanh cởi quần áo của Maxim.
‘Trời ạ, sao không vào trong phòng tắm rồi cởi mà lại làm loạn ngay tại đây chứ.’
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hình ảnh thân trên rắn chắc như tạc tượng của ai đó ngay lập tức đập vào mắt cô.
Hắn rõ ràng rất tự tin với cơ thể mình, nhưng việc cứ vô tư cởi bỏ mà không báo trước như thế khiến Daisy đỏ mặt không dám ngẩng lên nhìn.
Bởi vì có nói gì thì Maxim cũng lại bảo ‘giữa vợ chồng với nhau thì có gì phải ngại’ nữa thôi. Ban nãy chỉ lỡ ngây người nhìn hắn có một lúc, mà đã phải nhận kết cục thảm hại như vậy rồi.
“Sắp mòn mắt rồi đấy.”
“Ý là gương mặt của ta. Em đang lén nhìn nó mà.”
Tại sao mình lại nhìn chằm chằm như thế chứ. Nghĩ đến hành động ngu ngốc vừa rồi, Daisy chỉ muốn đạp tung chăn mà trốn đi.
May mà đó chỉ là gương mặt, nên còn lấp liếm được. Nếu lỡ nhìn nhầm phải cơ thể trần trụi của hắn thì sao?
“Thế nào? Nhìn thấy ta cởi đồ rồi, em có thay đổi suy nghĩ chút nào không?”
“Bây giờ em có muốn quan hệ với ta không? Trên giường hay trong bồn tắm?”
“Với ta mà nói, chỉ cần Daisy muốn, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể.”
...Còn nhiều thứ khác nữa.
Cô không muốn biết hắn sẽ phản ứng thế nào.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ để cảm thấy những lời nói thô tục mà Maxim thốt ra cứ không ngừng vang lên bên tai một cách khó chịu.
‘Tốt nhất là không nên nhìn nữa. Để hắn bắt gặp rồi lại phải nghe mấy lời như thế thì được gì?’
Nghĩ xong, Daisy vội vàng quay lưng lại.
Không biết đã bao lâu trôi qua. Tiếng sột soạt của vải vóc bỗng im bặt, sau đó là những bước chân tiến lại gần, bịch, bịch, bịch – tiếng động của hắn càng lúc càng gần hơn.
“Ta đi tắm một chút, ngoan ngoãn nằm chờ đấy.”
Giọng nói trầm thấp của hắn bất ngờ văng vẳng bên tai.
Chỉ cần hé mắt một chút, cô có thể sẽ lại nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn. Song, Daisy bướng bỉnh nhắm nghiền mắt.
Cùng lúc đó, cô cảm nhận rõ mồn một bàn tay khổng lồ của hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mình.
“Nếu dám tự ý biến mất, lần sau chúng ta sẽ tắm cùng nhau đấy.”
Hắn cố tình để lại một lời cảnh báo đáng gờm rồi chậm rãi bước vào phòng tắm.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)