Chương 87
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Văn phòng làm việc tại khu nhà thị trấn. Hai nữ chủ nhân của Waldeck đang chụm đầu lại xử lý công việc của Đại Công tước phu nhân.
Hôm nay là lần đầu tiên Daisy von Waldeck tự mình viết thư hồi đáp cho một lời mời.
“Viết thế này có ổn không ạ? Xin thím kiểm tra giúp con với ạ, thưa thím.”
“Đưa ta xem nào...”
Đại Công tước phu nhân đời trước đẩy cặp kính lão xuống sống mũi, nâng mắt nhìn qua bức thư với vẻ trầm ngâm. Daisy hồi hộp quan sát từng biểu cảm của bà, lòng thấp thỏm không yên.
Thực chất, buổi học này là để Đại Công tước phu nhân đời trước hướng dẫn và bàn giao công việc cho người kế nhiệm — tức là cô.
Nếu có ai thắc mắc rằng một Đại Công tước phu nhân tạm thời chỉ tại vị trong một trăm ngày thì học những thứ này để làm gì, Daisy sẽ chẳng có cách nào phản bác. Bản thân cô cũng thấy điều đó thật dư thừa.
Nhưng trớ trêu thay, trong một trăm ngày đảm nhận vị trí Đại Công tước phu nhân của Waldeck, hơn nửa thời gian cô phải ở lại thủ đô. Có rất nhiều sự kiện cô buộc phải tham dự cùng Maxim với tư cách phu thê, đồng nghĩa với việc số thiệp mời được gửi đến cũng không hề ít. Và tất nhiên, cô cũng phải gửi vô số hồi đáp.
Việc đó vượt quá sức của một mình Đại Công tước phu nhân đời trước.
Hơn nữa, có một lý do khác khiến Daisy muốn dành thời gian học công việc của một phu nhân gia tộc rằng khi cô làm việc này, Maxim sẽ không can thiệp vào mà dành cho cô sự tôn trọng tuyệt đối.
Điều khoản số năm trong bản hợp đồng quy định rằng hắn không được thất lễ với trưởng bối, đồng thời cũng yêu cầu hắn phải dành sự tôn trọng thích đáng cho người lớn tuổi. Một kẻ khôn ngoan như Maxim đương nhiên hiểu rõ hàm ý đó. Vì thế, hắn đồng ý không một lời phàn nàn.
Có vẻ như đối với hắn, việc người vợ luôn miệng đòi ly hôn nay lại nghiêm túc học cách xử lý công việc của chủ nhân gia tộc là một chuyện vô cùng đáng mừng. Dù hắn không cho rằng đây là hoạt động ‘có ích’ hơn so với việc chỉ lên giường cùng nhau, nhưng ít nhất hắn cũng tỏ thái độ thiện chí.
Daisy cũng thích khoảng thời gian này.
Đặc biệt là khi thím hướng dẫn cô, trong ánh mắt bà ánh lên tia sáng tinh anh, tràn đầy sức sống. Người phụ nữ lúc nào cũng có vẻ rụt rè, dè dặt này, chỉ vào lúc làm công việc quen thuộc mới trông như đã tìm lại chính mình. Daisy rất thích nhìn thấy dáng vẻ ấy của thím.
“Chữ con vẫn còn non nớt lắm.”
Dù đã cố gắng nắn nót từng nét, nhưng nét chữ vẫn tròn trịa, vụng về như trẻ con. Đại Công tước phu nhân đời trước nhận xét với vẻ thản nhiên.
Daisy biết đọc biết viết, nhưng vì từng che giấu thân phận và chủ yếu làm việc chân tay, cô chưa bao giờ có cơ hội viết thư hay để người khác nhìn thấy chữ viết của mình.
Cũng vì thế, cô chưa từng bận tâm đến việc luyện chữ, chỉ đơn thuần viết sao cho vừa mắt bản thân là đủ. Thế nhưng, một khi đã bước vào thế giới của giới quý tộc, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể trở thành điểm trừ.
“Con cũng nghĩ vậy. Con rất muốn có nét chữ thanh lịch như thím. Con đã cố gắng luyện tập rất nhiều, nhưng vẫn chưa cải thiện được bao nhiêu.”
Daisy thành thật thừa nhận, giọng nói pha lẫn chút ủ rũ. Cô lấy ra một xấp giấy nhàu nát, chìa ra trước mặt thím.
“Nhưng con đã viết nhiều thế này rồi đấy! Ngày nào con cũng luyện. Chắc sớm muộn gì cũng khá hơn thôi đúng không ạ?”
Nhìn xấp giấy dày cộp đầy những nét chữ vụng về nhưng chứa đựng sự kiên trì, khóe môi Đại Công tước phu nhân đời trước bất giác nở một nụ cười.
[Cảm ơn vì đã gửi lời mời.]
[Dạo này thời tiết thay đổi rồi, người vẫn khỏe chứ?]
Cô đã viết sẵn một số câu chào hỏi đơn giản thường dùng.
[Daisy von Waldeck. Daisy von Waldeck. Daisy von Waldeck…]
Có cả một trang giấy chi chít cái tên của chính mình.
Nhìn những nét chữ vụng về, cố gắng bắt chước kiểu chữ của người trưởng thành nhưng vẫn còn vụng dại, lại chẳng có chút kỹ xảo nào — thứ duy nhất có chính là sự nỗ lực đầy chân thành. Điều đó lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu đến lạ.
“Thím cười gì vậy ạ? Chữ con trông buồn cười lắm sao?”
“Vì đáng yêu quá.”
“…Đáng yêu? Tức là con vẫn viết như trẻ con ạ?”
Xấu hổ quá…
Daisy lẩm bẩm một mình, còn thím thì không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tờ thư hồi đáp cùng với chiếc bút về phía cô.
“Con quên ký tên rồi. Con có mẫu chữ ký của mình chưa?”
“Dạ có… con tự nghĩ ra một cái…”
“Nếu vậy thì ký đi.”
Daisy lúng túng ký tên lên tờ thư. Nhưng khi đặt bút xuống, cô lại giật mình, như thể vừa phạm sai lầm nghiêm trọng.
“A… con lỡ làm hỏng mất rồi. Con có thể viết lại không ạ?”
“Tại sao?”
“Chữ ký này… chỉ là kiểu con hay viết bừa trong nhật ký thôi. Nhưng vì căng thẳng quá, nên con lại lỡ dùng nó trước mặt thím…”
Không hiểu sao cô lại cuống quýt đến vậy?
Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn xuống tờ giấy, vừa xem chữ ký của Daisy, vừa bật cười thành tiếng.
Ngay cạnh chữ ký, cô còn vẽ thêm một bông hoa cúc nhỏ, một bông ‘daisy’ đúng nghĩa.
“Đúng là phong cách của con mà. Đến chữ ký cũng không thể không ‘Daisy’ đến thế.”
“…Để con làm lại nghiêm túc hơn. Con xin lỗi ạ.”
Daisy lí nhí nói, đưa tay định lấy lại tờ giấy để viết lại. Nhưng thím cô chỉ thản nhiên bỏ tờ thư vào phong bì, như thể mọi chuyện đều ổn cả.
“Ơ… thím ơi… thím định gửi nguyên như vậy thật sao ạ?”
“Ừm.”
“Như vậy chẳng phải sẽ khiến con bẽ mặt sao?”
Daisy lo lắng hỏi lại.
“Tại sao con lại nghĩ thế?”
“Chữ viết cũng vậy, chữ ký cũng vậy… thật lòng mà nói thì trông hơi vụng về. Con sợ người khác nhìn vào sẽ cười nhạo. Nghĩ vậy nên con cũng thấy mất tự tin…”
“Nội dung bức thư thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Ngắn gọn, dễ đọc, lại rất chỉn chu.”
“Đó là vì con làm theo lời thím chỉ dạy mà.”
Dù có hơi điều chỉnh đôi chút để tránh rập khuôn hoàn toàn, nhưng về cơ bản, bức thư vẫn giữ đúng bố cục mà thím cô đã hướng dẫn.
“Dù sao thì cũng chẳng ai không biết con xuất thân từ dân thường cả. Người ta nghĩ gì, đó là chuyện của họ thôi mà đúng không?”
“Nhưng nếu họ chỉ trích con thì sao? Con lo mình lại làm mất mặt Waldeck.”
“Dù con có làm tốt đến đâu, những kẻ muốn chỉ trích vẫn sẽ chỉ trích. Còn những người có thiện cảm với con, dù con có làm chưa tốt, họ vẫn sẽ nhìn nhận thiện ý. Cố gắng là tốt, nhưng không cần quá áp lực vì ánh nhìn của người khác.”
“Nhưng mà…”
“Hay là tại ta thích con quá, nên nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu nhỉ?”
“Con… thật sự đáng yêu ạ?”
Daisy tròn mắt nhìn bà.
“Có chứ. Thư hồi đáp của con đầy những dấu vết nỗ lực để cư xử đúng mực, khiến người ta không khỏi có cảm tình. Vừa đáng quý, vừa có chút đáng thương. Thà giản dị mà chân thành thế này, còn hơn cứ làm ra vẻ cao quý như thể vốn thuộc về giới thượng lưu.”
“Vậy… con thật sự có thể gửi đi sao?”
“Nếu con tin vào mắt nhìn của ta thì cứ gửi đi thôi. Đưa ta con dấu nào.”
Daisy vẫn còn phân vân, nhưng dưới cái nhìn kiên định của thím, cô đành miễn cưỡng chuẩn bị con dấu của Đại Công tước phu nhân đời trước để niêm phong bức thư.
Bà lướt ngón tay qua con dấu rồi chợt lên tiếng.
“Daisy, sao con không làm riêng một con dấu của mình nhỉ?”
“Một con dấu cho riêng con ạ?”
“Ừ, khắc một bông cúc lên, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”
“A, thím lại trêu con nữa chứ gì...”
“Con đấy… ta đã bao giờ nói đùa những chuyện nghiêm túc chưa?”
Bà hừ nhẹ rồi dứt khoát đóng con dấu lên lớp sáp niêm phong bức thư.
“Ta cũng đã làm một con dấu riêng ngay sau khi kết hôn. Dù bây giờ chẳng còn mấy khi dùng đến nữa.”
Daisy im lặng nhìn con dấu Đại Công tước phu nhân đời trước, ánh mắt thoáng trầm tư. Một lúc sau, cô cẩn trọng mở lời.
“Thím ơi… thay vì làm một con dấu mới, con có thể kế thừa con dấu của thím không ạ?”
Câu hỏi đột ngột khiến thím cô ngạc nhiên đến mức tròn mắt.
“Của ta sao? Nhưng nó đã cũ lắm rồi đấy.”
“Con từng đọc trong sách rằng nếu sử dụng đồ vật của một người mình ngưỡng mộ, ta có thể trở nên giống người đó hơn. Mà con rất muốn được giống thím.”
“Con bé này… lại nịnh ta nữa sao?”
“Nịnh đâu mà nịnh ạ. Có lẽ vì con lớn lên một mình, nên những thứ được truyền lại qua các thế hệ trong gia đình luôn có vẻ thật đặc biệt. Con thấy điều đó rất ý nghĩa.”
Daisy mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào con dấu của bà, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Dù sao thì… truyền thống nào cũng phải có khởi đầu mà, đúng không ạ?”
Đó là lý do cô nói ra. Nhưng thực chất, lý do sâu xa hơn lại là…
Dù sao đi nữa, cô cũng không có cơ hội dùng con dấu ấy quá một trăm ngày. Thay vì tốn công làm một cái mới, chẳng phải sẽ ý nghĩa hơn nếu cô được dùng một thứ từng thuộc về thím, thứ có sự hiện diện và dấu ấn của bà sao?
Daisy ngước lên, chậm rãi nói.
“Nếu đây là lần đầu tiên con thực sự làm theo truyền thống của Waldeck, con muốn có dấu ấn của thím.”
Bà im lặng một lúc lâu. Rồi sau đó, một nét dịu dàng hiếm thấy hiện lên trong ánh mắt bà.
“Được thôi. Hai thím con ta sẽ cùng tạo ra một truyền thống mới. Nghe có vẻ thật lãng mạn nhỉ?”
Daisy ngạc nhiên vì cách nói có phần mềm mại hơn thường ngày của thím.
“Từ giờ, con dấu đó thuộc về con.”
“Con cảm ơn thím”
Khi thím chấp thuận, Daisy rạng rỡ cúi đầu cảm tạ, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
“Nhưng đổi lại, hãy giữ lại chữ ký của riêng con. Ta thực sự thích chữ ký đặc biệt và đáng yêu đó của con.”
“Vâng, con sẽ giữ nó ạ.”
Dù sao thì, cô cũng đã dùng chữ ký ấy để ký vào bản thỏa thuận hôn nhân với Maxim rồi.
Daisy không hề bối rối, mà trái lại, cô còn thấy mọi chuyện như vậy lại càng thuận tiện hơn.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên, rồi quản gia hầu gái bước vào với một xấp thư trên tay. Lần này, trên phong bì có đóng dấu hoàng gia.
“A, xem ra là thiệp mời dự buổi biểu diễn opera từ thiện.”
“Con đưa dao rọc thư cho ta nhé.”
“Vâng, thưa thím.”
Sắp tới hoàng hậu sẽ tổ chức một buổi opera từ thiện. Daisy đã nghe Rose nhắc đến chuyện này từ trước. Bên phía Therese cũng đã có chỉ thị liên quan.
Bởi vì đây là sự kiện do hoàng hậu chủ trì, cô bắt buộc phải đi cùng Maxim với tư cách vợ chồng. Đồng thời, đây cũng là cơ hội để quan sát động thái của các thành viên hoàng thất, rồi báo cáo lại.
Nhưng ngay khoảnh khắc mở phong bì và đọc nội dung bên trong, sắc mặt bà đột nhiên trầm xuống. Bên trong phong bì, ngoài thiệp mời còn có hai tấm vé xem opera.
“Karen, đây là tất cả những gì hoàng gia gửi đến sao? Không còn gì khác à?”
“Vâng, thưa phu nhân.”
“Hừm…”
Có chuyện gì không ổn sao? Daisy bối rối nhìn thím rồi dè dặt lên tiếng.
“Thím ơi, có chuyện gì vậy?”
“Karen, ngươi lui xuống trước đi.”
Bà có vẻ muốn nói chuyện riêng với cô.
“Có vẻ như bên phía hoàng gia đã có nhầm lẫn gì đó.”
“Nhầm lẫn gì ạ? Con có thể xem không?”
Daisy tò mò hỏi. Bà trầm ngâm một lúc, rồi cuối cùng cũng đưa thiệp mời cho cô.
Nội dung đúng như bà đã dự đoán, lời mời đến tham dự buổi opera từ thiện.
Và còn.
[Maxim von Waldeck]
[Olivia von Waldeck]
Vé xem biểu diễn chỉ có hai tấm.
Trên tấm thiệp mời, chỉ có tên của Maxim và Đại Công tước phu nhân đời trước. Không hề có tên của Daisy von Waldeck, dù có cố tìm đến mấy cũng chẳng thấy đâu.
‘…Chắc ngại quá nên mới làm vậy.’
Chắc hẳn phải có lý do gì đó mới không ghi tên cô.
Nhưng chuyện này cũng chẳng đáng để buồn bã. Dù sao cô cũng không quan tâm lắm. Một Đại Công tước phu nhân tạm thời với thời hạn vỏn vẹn một trăm ngày như cô mà đi chất vấn vì sao không được mời thì cũng thật nực cười.
Dù tổ chức đã giao nhiệm vụ, nhưng tự dưng chạy đến một nơi mà ngay cả thiệp mời cũng không có thì lại càng kỳ cục hơn.
Dù sao thì các sự kiện xã giao cũng nhiều, chỉ cần nói với Therese rằng mình không có tên trong danh sách khách mời là được.
Daisy nhếch môi vui vẻ đáp lời.
“Không sao đâu ạ. Ở nhà lăn lóc một chút cũng được. Thật ra lại hay. Mấy sự kiện của hoàng gia làm con căng thẳng lắm… cảm giác cứ như bị phạt ấy, chẳng thích tẹo nào.”
Đại Công tước phu nhân đời trước thoáng trầm ngâm, khuôn mặt toát lên vẻ nghiêm nghị. Sau một hồi suy nghĩ, bà lên tiếng với giọng điệu chắc nịch.
“Không, Daisy à, con phải đi.”
“Con sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“Nếu thím lo lắng cho con thì không cần đâu ạ. Con thực sự ổn mà. Thím còn bảo rất thích opera với cả đã mong chờ sự kiện này từ lâu… con còn chẳng biết xem opera thế nào nữa. Thím nên đi thì hơn—”
“Không. Người phải đi là con. Đây là vấn đề liên quan đến danh dự của Waldeck.”
Danh dự của Waldeck?
Daisy trợn mắt khi nghe lời khẳng định đầy dứt khoát của Đại Công tước phu nhân đời trước.
“Dù hoàng hậu có gửi nhầm vì sai sót hay cố ý đi chăng nữa, chuyện đó không quan trọng.”
“Nhưng chuyện này là….”
Ánh mắt của hai người chạm nhau. Lúc này bà càng thêm kiên định.
“Dù ai có nói gì đi nữa, con vẫn là nữ chủ nhân của Waldeck. Chính vì thế, con càng phải cho mọi người thấy điều đó rõ ràng.”
“Nhưng… đối phương là hoàng gia. Chuyện này có ổn không ạ?”
Vốn dĩ từ góc độ của Waldeck, việc chấp nhận rủi ro như vậy có thực sự cần thiết không? Daisy nghiêng đầu, lòng đầy nghi hoặc.
Đại Công tước phu nhân đời trước khẽ thở dài rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
“Giữa thời chiến… ai đã cứu vãn hoàng gia này?”
Chuyện đó… tất nhiên là Waldeck.
Nhờ chiến thắng vang dội của Maxim mà vương quốc mới được bảo toàn.
Daisy vừa hé môi định nói thì Đại Công tước phu nhân đời trước đã nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu đầy trìu mến.
“Daisy à, với tư cách nữ chủ nhân, con hãy đến đó và chứng tỏ niềm kiêu hãnh của Waldeck. Nếu hoàng hậu có phật ý, ta sẽ viết thư xin phép trước, lấy lý do sức khỏe không tốt nên nhờ con đi thay.”
Nghĩ lại cũng đúng. Đối với Waldeck, chuyện hoàng gia không thừa nhận quyền uy của nữ chủ nhân cũng đồng nghĩa với việc danh dự quý tộc bị chà đạp.
Dù chỉ là Đại Công tước phu nhân tạm thời với kỳ hạn trăm ngày, nhưng cô đã ký vào hợp đồng. Đã làm thì phải làm cho đàng hoàng.
Thím đã nói đến mức này rồi… Không đi cũng không phải phép.
‘Dù gì cũng có nhiệm vụ phải hoàn thành, tốt nhất là nên đi.’
Chuyện ghét bỏ Therese là một chuyện, nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ. Daisy chậm rãi gật đầu.
“Con hiểu rồi, thím ạ. Con sẽ chuẩn bị thật kỹ.”
Để tham dự opera, cô cần một bộ chiến giáp thích hợp. Việc đầu tiên chính là cùng các hầu gái lục tung tủ quần áo lên. Daisy hạ quyết tâm, chuẩn bị bước vào trận chiến cam go phía trước.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)