Chương 208
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi nghe tin đối thủ là Clean, cô có hơi bất ngờ, nhưng cũng nghĩ đó là kết cục hiển nhiên — sớm muộn gì cũng phải đụng độ và chiến đấu một trận.
Chắc hẳn đó sẽ là một trận chiến không hề dễ dàng. Dù vợ chồng nhà Waldeck có được gọi là cặp đôi vũ khí sinh học đi chăng nữa, thì đối phương cũng là những đặc vụ được huấn luyện bài bản và bên họ đang ở thế áp đảo về quân số.
Như lời hắn nói, có lẽ một trong hai sẽ phải ngã xuống. Thế nhưng vì là vợ chồng, nên dù sao đi nữa thì có nhau vẫn tốt hơn là đơn độc.
Thật ra, lúc ấy cô chỉ giả vờ tỏ ra bình tĩnh để trấn an hắn – người đang phát hoảng vì lo sợ sẽ mất em. Nhưng thực tế, Daisy cũng chẳng bớt sợ hơn là bao.
Lần này thì ngược lại, chính ngài lại đang giúp em thả lỏng. Một người đàn ông luôn khiến em đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bởi vậy em mới không thể không yêu.
“Được rồi. Tình hình hiện tại: quân số lép vế. Phán đoán rằng lực lượng của ta đã bị cô lập bởi kẻ địch. Từ giờ phút này, ta sẽ sử dụng quyền chỉ huy theo thẩm quyền để ban hành mệnh lệnh ngay lập tức.”
Giọng nói của hắn vang lên dứt khoát. Maxim von Waldeck, người vừa được chính cô vợ của mình hứa trao phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh, có vẻ đang tràn đầy quyết tâm hơn bao giờ hết.
“Giảm thiểu tiếng ồn, hành động nhanh gọn. Ưu tiên phá vỡ vòng vây hơn là tiêu diệt toàn bộ kẻ địch. Mục tiêu hàng đầu là đảm bảo toàn bộ đội rút lui an toàn. Đã hiểu rõ chưa?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Trước tiên, mang theo ống giảm thanh và lắp vào súng ngay. Thực hiện.”
Ngay khi thực hiện xong mệnh lệnh, Daisy ánh mắt sáng rực, lên tiếng hỏi.
“Thưa ngài, em có một câu hỏi.”
“Nói đi.”
“Liệu ngoài súng ra, em có thể sử dụng vũ khí cận chiến như dao găm hoặc kim tẩm độc không ạ?”
Dĩ nhiên là được rồi.
Bởi sở trường của người mang mật danh Easy chính là cận chiến không một tiếng động.
* * *
Trời đã về khuya. Bên trong căn biệt thự chìm trong bóng tối.
Bịch, bịch, bịch.
Tiếng đế giày lính dày cộp chạm nhẹ lên thảm vang lên rời rạc.
Căn biệt thự nằm ở nơi khá yên tĩnh, là dạng nhà phố nhỏ kiểu châu Âu thường được quý tộc vùng quê dùng làm nhà nghỉ dưỡng. Kết cấu hai tầng đơn giản.
Bước vào từ cửa chính tầng một là sảnh tiếp đón vừa phải, ngoài ra còn có phòng ăn, phòng khách – đều là không gian chung. Leo lên cầu thang ở giữa, tầng hai là nơi sinh hoạt chính với phòng ngủ lớn, phòng tắm và thư phòng nối liền nhau.
Khi nhóm trinh sát men theo cầu thang lên tầng hai một cách im lặng, họ nhận thấy một vệt sáng mờ hắt ra từ khe cửa ở phía cuối hành lang.
Cánh cửa phòng ngủ lớn đang khép hờ.
Một trong những người đi đầu nhanh chóng áp sát, lén nhìn vào trong từ khe cửa.
Trên chiếc giường lớn, chăn gối xộc xệch như thể ai đó vừa nằm đấy. Trên bàn, ly rượu vang và vài món tráng miệng còn ăn dở bày bừa lộn xộn.
Có vẻ chủ nhân căn phòng vẫn chưa phát hiện ra gì. Ai nhìn vào cũng sẽ cho là họ đang trong trạng thái hoàn toàn mất cảnh giác. Tuy nhiên, nhìn quanh phòng vẫn không thấy bóng dáng ai.
Nhóm trinh sát tầng hai gồm tổng cộng năm người.
Khi người trinh sát dẫn đầu ra hiệu bằng tay, một thành viên phía sau liền lặng lẽ đột nhập vào phòng ngủ trước. Ba người còn lại áp sát tường hành lang, tiếp tục cảnh giới và kiểm tra từng phòng một cách cẩn trọng.
Ào ào-.
Tiếng nước chảy vang lên. Có vẻ phát ra từ cánh cửa hé mở phía trong phòng ngủ, có lẽ là phòng tắm.
“Hôm nay người ấy lại gửi cho tôi một bó hoa hồng thật đẹp.”
Tiếng hát khe khẽ của một người đàn ông hòa lẫn trong âm thanh nước chảy. Càng đến gần phòng tắm, giọng hát ấy càng rõ ràng.
“Ngất ngây vì mùi hương ấy, tôi lại mơ một giấc mơ ngọt ngào.”
Maxim von Waldeck hiện đang ở trong phòng tắm. Hắn ta còn đang thảnh thơi ngân nga hát khi tắm.
Cả nhóm từ từ áp sát về phía phòng tắm, tư thế sẵn sàng khai hỏa.
Bạch bạch-. Bạch bạch bạch-.
Lẫn trong tiếng động nhầy nhụa như ma sát giữa da thịt là tiếng thở gấp và âm thanh của một người đàn ông đang rên rỉ gọi một cái tên thân mật.
“Haa, Easy…”
Hai trinh sát dừng lại trước cửa phòng tắm, thoáng ngỡ ngàng như không tin vào tai mình.
“Đệt, sắp ra mất. Làm ơn cho ta ra đi, chảy cũng… ha, cũng được chứ?”
Maxim von Waldeck tuôn ra một câu chửi thề đầy bức xúc.
Âm thanh làn da va chạm vào nhau không thể nhầm lẫn vào đâu được – chính là thứ âm thanh khó xử khi hai người đang ân ái. Và tên mà hắn rên lên – Easy – lại càng chắc chắn hơn rằng người còn lại cũng chính là mục tiêu cần xử lý.
Hai kẻ đó đang ân ái trong phòng tắm, không hề hay biết mình sắp chết đến nơi.
Người trinh sát tiên phong cảm thấy vừa tức tối vừa bất lực, nhưng nhanh chóng lắc đầu trấn tĩnh lại.
Không được chủ quan. Dù gì thì hiện giờ hai mục tiêu đang khỏa thân và bận ‘quấn lấy nhau’, tức là đang trong trạng thái hoàn toàn không phòng bị. Đây là cơ hội ngàn vàng để triệt hạ đối thủ nguy hiểm nhất một cách dễ dàng – tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Từ phòng tắm vẫn phả ra hơi nước mù mịt, có vẻ họ đang dùng nước nóng.
Họ tiến lại gần cửa phòng tắm, nòng súng đã chĩa thẳng vào phía trong, chuẩn bị bóp cò.
Dần dần, hơi nước trắng đục tan đi, và bóng dáng bên trong dần hiện ra trong tầm mắt.
Chỉ có một người, không phải hai.
Là Maxim von Waldeck.
Một tay hắn cầm khẩu súng lục, tay kia thì… dắt hờ lấy dương vật cương cứng lộ ra từ chiếc áo choàng tắm.
‘Cái quái gì...’
Ngay khoảnh khắc ánh mắt xanh xám nửa mê nửa tỉnh ấy chạm phải mắt kẻ địch...
Píuu-!
Tiếng súng gắn giảm thanh xé gió, vang lên như cắt nát không khí.
Rầm-!
Một trong số đối phương lĩnh đạn vào trán, gục ngay xuống sàn phòng tắm mà không kịp bật ra lấy một tiếng.
“C-cái...”
Chứng kiến tình huống kỳ quái xảy ra chỉ trong chớp mắt, tên còn lại vội giơ súng lên theo bản năng.
“Quá chậm rồi.”
Nhưng người nhanh hơn lại là Daisy – cô đã ẩn mình sau cánh cửa, phóng mũi *dao stiletto xuyên thẳng vào cổ hắn.
*Dao stiletto:
Thân thể bị đâm trúng cổ gục xuống như cát trôi qua kẽ tay.
“Ta còn chưa kịp xuất tinh nữa. Mẹ kiếp, mất hứng quá.”
Hắn khẽ thốt, vừa lầm bầm vừa đá vào cái xác dưới chân.
“Ngài làm ơn... tiết chế lại giùm em cái.”
Daisy lập tức mím môi, thốt ra lời quở trách.
Trông thật chẳng ra thể thống gì. Chồng thì mặc áo choàng ngủ như thường lệ – không mặc quần lót bên trong. Vợ thì mới tỉnh ngủ, chỉ khoác chiếc váy ngủ mỏng dính.
“Xin lỗi. Nghĩ đến phần thưởng em hứa là ta vui quá nên...”
Dù đã cài lại áo choàng theo lời cô, phần trước của hắn vẫn phồng lên rõ rệt đến mức khó coi.
Dù là kế hoạch đánh lạc hướng, nhưng thủ dâm khi kẻ địch đã áp sát thì đúng là quá sức chịu đựng.
Cô biết hắn bị nghiện thủ dâm, nhưng không ngờ đã nặng đến mức này.
Khi trở lại Antica, nhất định sẽ bắt hắn đi điều trị.
Bịch, bịch.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài hành lang – những kẻ địch còn lại ở tầng hai đang chạy tới sau khi nghe tiếng động.
Không còn thời gian để đôi co.
Daisy nhanh chóng rút khẩu súng từ băng đạn giấu ở đùi. Maxim nhìn vào mắt cô, dùng tay ra dấu: chỉ vào bản thân – một, chỉ vào cô – hai. Ra hiệu ngắn gọn.
Ngay khi cánh cửa phòng mở toang và địch đổ vào...
Píuu-! Phụp-!
Maxim và Daisy như hai xạ thủ bắn bia sống, lần lượt hạ gục hai tên địch chỉ trong tích tắc.
Píck-!
Thêm một phát nữa về phía lối vào phòng ngủ chính khiến kẻ địch đang toan xông vào phải rút về ẩn nấp ở hành lang.
Tận dụng cơ hội ấy, hai người nhanh chóng di chuyển đến chiếc kệ sách nằm đối diện phòng tắm.
Lách cách-! Khi đẩy kệ sách sang bên, một căn phòng bí mật chứa đầy vũ khí hiện ra. Trong đó còn có một cánh cửa thông sang thư phòng.
Nhìn từ ngoài thì không thể nhận ra, nhưng thực ra các căn phòng ở tầng hai đều có đường thông ngầm với nhau.
“Ở, ở đây…!”
Tên trinh sát sống sót cuối cùng đang cố gắng hét lên để báo vị trí mục tiêu cho đồng đội dưới tầng một thì ngay lúc đó, Daisy đã mở hé cửa, nhanh như chớp thò người ra và ngắm thẳng vào sau lưng hắn.
Phụp, đoàng-!
Viên đạn ghim thẳng vào lưng gã, trúng tim bên trái. Gã tử vong ngay tại chỗ.
“Không tệ đâu nhỉ.”
Maxim buông lời tán thưởng trước tay nghề của cô, Daisy nhún vai nhẹ như không.
“Chỉ là rác rưởi thôi. Gã đó chuyên giở trò sàm sỡ, em đã muốn tự tay giết hắn từ lâu rồi.”
Dù là vì sinh tồn, nhưng hành động ấy phần nào cũng mang theo tư thù.
“Đồ hèn. Tụi kia chết hết rồi mới mon men lẻn ra toan bỏ chạy, thật đúng là nhục nhã.”
“Tiếc thật. Để ta giết mới phải.”
Hắn đùa một câu, rồi áp sát tấm rèm, hé cửa nhìn ra ngoài qua tấm gương treo trên tường để quan sát cục diện.
Phía ngoài cửa sổ, quân địch đã bố trí thành vòng vây quanh biệt thự.
Ở cổng chính có khoảng sáu, bảy tên.
Giả sử cổng sau cũng có chừng ấy, cộng với năm tên trinh sát tầng hai vừa bị tiêu diệt, thì dù không tính những tay bắn tỉa nấp xa, ít nhất cũng còn khoảng chục tên đang phục kích ở tầng một.
“Hạ tầng một ước tính có khoảng mười tên địch đang bố trí.”
Cuối cùng thì... điều đó đồng nghĩa với việc không thể đột phá chính diện qua cầu thang trung tâm.
“Không thể ở lại tầng hai quá lâu đâu ạ. Nếu bọn chúng thấy chúng ta không di chuyển, rất có thể sẽ cho gài bom.”
Trước lời nói của Daisy, Maxim đáp lại với vẻ như đã quyết định dứt khoát.
“Được rồi. Trong lúc ta hạ mấy tên ở cầu thang và buộc dây thừng, em hãy bắn rơi cái đèn chùm ở sảnh lớn. Khi ánh mắt bọn chúng đổ dồn về đó, chúng ta sẽ không xuống bằng cầu thang mà tụt dây xuống tầng một. Sau đó phá vòng vây qua cửa bên nhà bếp.”
💬 Bình luận (0)