Chương 49
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đúng là kiểu tình huống chỉ có trên những tờ báo lá cải hoang đường nhất.
Chỉ riêng việc Maxim xuất hiện cũng khiến nhiệt độ trong phòng như hạ xuống đột ngột.
Daisy không làm gì sai, vậy mà chỉ với sát khí tỏa ra từ hắn đã làm cô lập tức đông cứng lại.
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra.
Phải giải thích thế nào đây? Không, liệu có cần giải thích không?
Mình có làm gì sai đâu. Tại sao mình lại phải như thế này?
Những suy nghĩ bực bội nhanh chóng lấn át cảm giác lo lắng.
Cô chỉ muốn sống yên ổn, làm người tốt, vậy mà tại sao chẳng ai chịu để cô yên?
Nhưng sự do dự của cô chỉ kéo dài trong giây lát, và sự im lặng trong phòng cũng không tồn tại lâu.
Cô thậm chí còn không có cơ hội đưa ra bất kỳ lời giải thích hay biện minh nào.
Maxim không nói một lời mà túm lấy gáy người đàn ông kia, kéo hắn ra rồi bắt đầu ra tay.
Bốp-! Bốp-!
Những âm thanh nặng nề vang lên khi cơ thể người đàn ông kia đổ gục nhanh chóng.
Hắn đánh không chút thương xót, cứ thế giáng những cú đấm liên tiếp, như thể mọi thứ xung quanh không còn tồn tại.
Đó là một hành động tàn nhẫn và dứt khoát.
‘Liệu người ấy có chết không?’
Bản năng sợ hãi tràn ngập trong Daisy, khiến từng sợi lông trên người cô dựng đứng.
Dù lý do có là gì, cô vẫn phải ngăn hắn lại. Daisy hét lên với khuôn mặt tái nhợt.
“Ngài dừng lại đi!”
Nhưng Maxim không chỉ không nhìn thấy gì, dường như hắn cũng không nghe thấy gì. Những lời ngăn cản của Daisy hoàn toàn bị phớt lờ, hắn tiếp tục đổ cơn thịnh nộ vào kẻ trước mặt.
“Maxim, làm ơn… Dừng lại đi!”
Daisy túm lấy cánh tay hắn, cố gắng kéo hắn ra. Maxim ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc ánh mắt xanh xám của hắn chạm vào cô, nó hoàn toàn trống rỗng, không chút cảm xúc.
Chính sự trống rỗng đó lại càng khiến cô rùng mình hơn.
“Buông ra, Daisy.”
Hắn nói với giọng điềm tĩnh đến lạnh lùng.
“Em sẽ bị thương đấy.”
Thà rằng hắn hỏi cô chuyện gì đang xảy ra hoặc bắt cô giải thích thì ít ra cô còn có cơ hội nói điều gì đó, hoặc cố gắng can ngăn. Nhưng cơn bạo lực của Maxim như một trận mưa bom trút xuống mục tiêu, không chút kiềm chế.
Daisy biết hắn là một kẻ điên, nhưng cái sát khí này không phải của con người. Trông hắn giống như một con ác quỷ khát máu.
“Ta nói buông ra.”
Maxim vẫn giữ chặt cổ áo người đàn ông kia bằng một tay, quay lại nhìn Daisy, thấp giọng đầy cảnh cáo.
“Sao ngài lại làm thế này chứ?”
“Gì cơ?”
“Sao ngài lúc nào cũng hành xử tùy tiện như thế? Chẳng lẽ ý kiến của em không hề quan trọng với ngài sao?”
Giọng Daisy run rẩy.
Không chỉ giọng nói, mà cả đôi tay đang níu lấy cánh tay của Maxim cũng run lên.
Cô mệt mỏi. Quá chán nản với việc luôn phải căng thẳng để ý từng cử chỉ, nét mặt của một người đàn ông chỉ biết hành động theo ý mình.
Ở bên hắn, cô luôn bị chú ý một cách không mong muốn. Cô chỉ muốn sống yên ổn, giữ cho mình một cuộc sống bình dị, nhưng thay vào đó, cô lại luôn bị cuốn vào những rắc rối.
Maxim von Waldeck, con người như dòng nước đục, lúc nào cũng khuấy động cuộc đời cô, khiến nó rối tung lên.
Những cảm xúc và nỗi đau mà cô cố gắng chôn sâu nay lại bị hắn khơi lên. Tâm trí cô, vốn dĩ đã gắng giữ bình yên, giờ đây trở nên mờ mịt và rối loạn, khiến cô không còn nhìn rõ con đường phía trước.
Cô đã quá ngán ngẩm, quá chán chường với một người đàn ông luôn khiến cuộc sống của cô trở thành một mớ hỗn loạn.
Cuối cùng, Daisy không chịu nổi nữa, cô hét lên như muốn bùng nổ.
“...Ngài?”
Đôi mắt xám xanh của Maxim thoáng dao động. Phải rồi, hắn luôn quan trọng hóa cách người khác gọi hắn.
Hắn ép cô gọi bằng biệt danh hắn đặt. Lúc nào cũng hành xử theo ý mình, làm rối tung cuộc sống của cô, nhưng lại muốn cô phải đối xử với hắn một cách đặc biệt, khác với tất cả mọi người.
Tại sao cô phải làm thế chứ?
Daisy không còn muốn hỏi, cũng chẳng muốn tranh luận nữa.
Cô có thể nói gì đây? Cô thậm chí không còn sức để tranh luận nữa.
Dù nói gì đi nữa, cô cũng sẽ lại bị cuốn theo sự áp đặt của một người đàn ông luôn độc đoán và tùy tiện như hắn. Vậy thì để làm gì chứ?
Bàn tay Daisy đang níu lấy hắn dần buông lỏng, như thể mọi hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
“Được thôi. Ngài cứ làm những gì ngài muốn đi. Nhưng từ giờ, đừng can thiệp vào chuyện của em nữa.”
Cô buông tay Maxim ra và định bước ra khỏi phòng nghỉ thì loạng choạng.
Chính đôi giày cao gót đã khiến mắt cá chân cô lật sang một bên.
“A…!”
“Em có sao không?”
“Ngài không nghe rõ à? Để em nhắc lại nhé?”
Maxim ném người đàn ông hắn vừa đánh như vứt một món đồ sang bên, định đến kiểm tra tình trạng của cô, nhưng lại bị Daisy lập tức gạt phắt hắn đi.
“Em bảo ngài đừng xen vào nữa.”
Hắn khựng lại trong giây lát. Daisy liền cởi đôi giày cao gót ra một cách bực bội và bước ra khỏi phòng nghỉ bằng đôi chân trần.
Ngay từ đầu, đôi giày pha lê cao ngất ấy vốn không dành cho cô. Daisy chưa bao giờ có ý định trở thành một nàng Cinderella ngoan ngoãn chỉ để trưng bày.
* * *
Daisy bước đi chân trần trong khu vườn.
Cô nghĩ rằng ra ngoài để hít thở chút không khí lạnh sẽ giúp cô thấy bớt ngột ngạt, nhưng không.
Có lẽ vì bộ váy quá bó chặt mà bên trong vẫn cứ cảm thấy nặng nề và khó chịu.
Daisy dùng nắm tay đấm nhẹ vào ngực mình, vừa đi vừa thở dài liên tục.
Cô vừa cãi nhau với Maxim xong. Thế nhưng, thật trớ trêu thay, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô sau khi bước ra ngoài lại là.
‘…Dù gì cũng nên đi giày ra ngoài.’
Đúng là có những giới hạn cho việc trút giận. Vừa mới tự hứa sẽ không trút giận lên đồ vật, vậy mà lại bước ra đây chân trần, đúng là ngu ngốc.
Chuyện bồi thường thì tạm gác qua một bên.
Vấn đề bây giờ là trong tình cảnh thế này, cô có thể đi đâu? Quay lại bữa tiệc thì xấu hổ, mà chân trần thế này, về nhà lại càng không thể.
“Thật ngu ngốc. Không nghĩ trước nghĩ sau, chỉ biết nóng giận, giờ thì nhận quả báo thôi.”
Daisy cúi gằm mặt, ngón chân khẽ cựa quậy trên mặt đất.
Giờ phải làm sao đây? Làm thế nào bây giờ?
Hay là quay lại chỗ đó và lấy giày về?
“Xin lỗi nhé. Em không đến đây vì ngài đâu.”
“Em để quên đôi giày. Đó là lỗi của ngài, chứ đôi giày thì có tội gì.”
“Em sẽ đi ngay thôi. Đừng xen vào chuyện của em nữa.”
Làm thế này hay thế kia cũng đều mất mặt. Đáng lẽ cô nên biết cân nhắc tình hình trước khi nổi giận.
Bây giờ trông cô chẳng ra làm sao cả.
“Thưa Chúa, xin hãy thương xót người con khốn khổ của Ngài… Ban cho con trí tuệ để vượt qua thử thách này.”
Daisy chắp tay cầu nguyện một cách thành tâm.
Cô không biết làm gì khác. Quá bế tắc, đến mức cô chỉ có thể nghĩ đến việc cầu nguyện.
“Nếu lần này Chúa giúp con… con sẽ ly hôn và sống thật tử tế.”
Cô khẩn cầu, mong Chúa mở ra cho cô một lối thoát. Cô cầu nguyện, không ngừng cầu nguyện.
“…Giá mà có một thiên thần hộ mệnh nào đó xuất hiện và giúp con.”
Cô đang mong chờ một lời đáp lại từ lời cầu nguyện của mình thì…
“Cô đang làm gì thế?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến Daisy giật mình quay lại.
“Tôi hỏi cô đang làm gì.”
Thiên thần hộ mệnh nào chứ, đó là Rose, kẻ đột nhập vào bữa tiệc.
Tại sao vào một lúc bẽ mặt thế này, cô lại phải gặp người chẳng bao giờ giúp ích được gì, chỉ xem việc trêu chọc cô là thú vui? Cuộc đời thật sự chẳng có chút thuận lợi nào.
“Sao cô lại ở đây?”
“Không phải việc của cô. Đôi giày đâu rồi, bán đi rồi sao mà chân trần thế này?”
“Không phải việc của cô.”
“Sao mà tức giận thế? Hửm?”
Daisy không muốn trả lời. Cô mím chặt môi, nhìn Rose bằng ánh mắt đầy khó chịu.
“Cãi nhau rồi phải không? Cãi nhau to luôn. Lại vừa cãi nhau với chồng đúng không?”
“Không có đâu.”
“Đừng lo. Một người chẳng sợ giết người như cô, chẳng lẽ lại làm ầm lên chỉ vì cãi nhau với chồng?”
“Đã bảo là không phải mà.”
“Không phải cái gì mà không phải? Này, vợ chồng cãi nhau thì có gì to tát đâu. Thật đấy, chẳng đáng gì đâu.”
Nói thế thì dễ rồi, chỉ vì đó không phải chuyện của cô ta. Hơn nữa, giữa Daisy và Maxim chỉ là mối quan hệ trên danh nghĩa, làm gì có chuyện họ thực sự là vợ chồng. Còn cô thì sao, bỏ cả đôi giày, chân trần chạy ra ngoài, đang lâm vào tình thế khó xử đến chết đi được. Thật bất công.
Chẳng những thế, chính Rose là người ép cô mặc chiếc váy bó sát này, buộc chặt đến nỗi từ nãy đến giờ cô vẫn thấy khó chịu trong người. Daisy càng nghĩ càng tức.
“Này, để tôi nói cho mà nghe. Cãi nhau cũng phải có tình cảm mới cãi được, hiểu không?”
“Nếu định nói mấy câu nhảm nhí thì biến đi. Cô không thấy à, Chúa còn đang bỏ rơi tôi đây này. Cô mà còn làm phiền nữa, tôi thề sẽ bỏ luôn cái kế hoạch về hưu tử tế này đấy.”
“Cô không giày dép mà chân trần thế kia, thì định làm gì chứ?”
“Tôi có súng đấy nhé! Cẩn thận cái miệng không thì ăn ngay một phát thủng đầu bây giờ.”
Dù biết cây súng là thứ Maxim đưa cho cô để phòng thân, điều này khiến cô hơi bực. Nhưng rốt cuộc, cô phải thừa nhận lỗi là của con người, đồ vật thì chẳng có tội tình gì cả. Đó là bài học lớn nhất của cô trong ngày hôm nay.
“Thôi chết, hình như Chúa chưa bỏ rơi cô đâu.”
“Cái gì?”
“Chúa đã gửi thiên thần hộ mệnh đến cho cô rồi đấy.”
Rose nói rồi bất ngờ tháo đôi giày của mình ra và đưa cho Daisy.
“Cầm lấy.”
“Cô có âm mưu gì vậy? Sao tự nhiên lại tốt bụng thế?”
“Đã bảo tôi là thiên thần hộ mệnh của cô mà. Chắc là ý muốn của Chúa thôi.”
Cô ta thậm chí còn biến câu nói nhảm nhí thành thứ nghiêm túc đến đáng ngờ.
Daisy lưỡng lự cầm lấy đôi giày từ tay Rose, vẻ mặt vẫn chưa hết bất ngờ.
“Chân chúng ta cùng size mà, mang vào đi. Đi vào đó mà nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
“Nói chuyện gì cơ?”
“Vợ chồng cãi nhau thì chỉ cần nói chuyện là xong ngay thôi.”
Rose sốt ruột khi thấy Daisy cứ cầm giày mà không làm gì, liền giật lại rồi tự tay nhét đôi giày vào chân Daisy.
Nói chuyện á?
Thấy Daisy vẫn nhìn mình bằng ánh mắt ngơ ngác, Rose thở dài một hơi thật sâu, như thể bất lực trước sự chậm hiểu của cô.
“Chị đây lo liệu hết rồi. Đi mà tận hưởng đi.”
“Cô không làm gì kỳ quặc đấy chứ?”
Daisy nheo mắt lại, ánh nhìn đầy nghi ngờ.
“À, ở hành lang tầng 3, phòng thứ ba bên phải. Chồng cô đang ở đó đó.”
“…Liên quan gì đến tôi.”
“Đừng nói nhiều. Cứ làm theo lời chị đi.”
Rose vỗ nhẹ lên vai Daisy, như muốn cổ vũ tinh thần cho cô.
“Nhưng mà Rose này, cô không có giày thì tính sao?”
“Sao tự dưng cô quan tâm thế? Từ bao giờ công chúa của Therese lại bận tâm đến đứa hầu như tôi vậy?”
Cô ta tự dưng tốt bụng đến mức này ư? Không đòi hỏi điều kiện gì ư?
Daisy thoáng cảm động, một chút thôi, nghĩ rằng có lẽ cuối cùng Rose cũng trưởng thành. Nhưng…
“Không có gì là miễn phí cả. Đôi giày satin đỏ của cô, tôi giữ đó nhé.”
Người ta nói khi ai đó đột ngột thay đổi, trưởng thành quá nhanh, họ thường chẳng sống lâu. Nhưng với Rose, Daisy nghĩ rằng cô ta chắc chắn sẽ sống rất lâu, rất lâu nữa.
Daisy khẽ thở dài. Đây chính là Rose, chẳng bao giờ thay đổi.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)