Chương 165

 

Chương 165

 

Trans: Đom Đóm

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Maxim mở cửa bước vào, Daisy vẫn đang ngủ.

Vẫn như mọi khi.

Dù đã có chiếc giường lớn, nhưng cô vẫn luôn có thói quen cuộn mình ở một góc khi ngủ.

Nhìn tấm lưng nhỏ bé đang co ro lại, Maxim bất giác mỉm cười.

Ngay cả khi ở một mình, cô dường như vẫn để trống chỗ bên cạnh cho chồng của mình, điều đó khiến Maxim vừa thương xót vừa yêu cô vô cùng.

“Ta về rồi đây, Easy à.”

Maxim khẽ hôn lên má Daisy. Cô ngủ say, hơi thở đều đặn. Hắn muốn đánh thức để trêu chọc cô, nhưng lại thôi.

Lần trước đã dồn ép cô rồi, tạm thời cứ để cô yên thì hơn.

Dù bận rộn với kế hoạch của mình, hắn vẫn lo cho tình trạng của Daisy nên đã tranh thủ ghé qua.

Chỉ nghe người khác báo cáo thôi thì không đủ, hắn phải tận mắt thấy mới yên tâm được.

Đặc biệt, Daisy vốn rất có tâm hồn ăn uống, nay lại từ chối đồ ăn, khiến hắn vô cùng lo lắng.

“Cả mạng sống của sơ ta cũng đánh cược rồi. Hôm nay em có ăn gì không?”

Maxim liếc nhìn đĩa đồ ăn trên bàn.

Những món khác đều chưa đụng đến, chỉ có đĩa bánh kem là sạch bong.

Robert phụ trách món tráng miệng, vẫn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Còn Matthew phụ trách món chính, vẫn tệ như thường.

“Robert thì giữ lại, còn Matthew phải xử thôi.”

Maxim lẩm bẩm một mình rồi phát hiện một mảnh giấy nhỏ bên cạnh.

 

[Mấy món khác em vẫn hơi buồn nôn…

Nên em chưa ăn được. - Easy -]

 

Nét chữ tròn trịa, rõ ràng của Daisy.

 

[P.S. Không phải lỗi của đồ ăn đâu.]

 

Cô ghi thêm dòng chữ nhỏ xíu bên dưới như sợ hắn sẽ hiểu lầm. Maxim không kìm được mà bật cười.

 

[Em cũng muốn ăn lắm, nhưng có lẽ Reilly hơi kén ăn.

Ngài đừng trách Matthew.

Bít tết French Rack của Matthew là tuyệt nhất đấy.]

 

Rõ ràng là thích bánh kem đến phát cuồng. Lại còn viện cớ Reilly nữa.

Sự dễ thương của Daisy khiến Maxim quyết định cho Matthew thêm một cơ hội.

Nếu là Easy muốn, thì việc này có khó gì chứ.

Để giữ lại cái mạng cho Matthew, cô sẽ cố gắng ăn nhiều hơn. Xem ra việc dọa nạt cũng có tác dụng rồi.

Phải chuẩn bị bít tết French Rack mới được. Thấy cô viết nó ra, chắc là Reilly muốn ăn lắm đây. Maxim nghĩ thầm rồi cười khúc khích.

“… Đáng yêu quá. Em làm tốt lắm, Easy à.”

Dù Daisy đang ngủ sẽ không nghe được, nhưng Maxim vẫn lẩm bẩm.

Dễ thương quá. Yêu cô chết mất thôi.

Bảo sao hắn lại điên cuồng làm những việc mất trí thế này.

Hắn muốn ôm, muốn cắn mút cô ngay lập tức, nhưng hôm nay hắn vừa từ bên ngoài về, trên người dính đầy máu tanh.

Phải rửa sạch dấu vết bên ngoài, hắn mới yên tâm chạm vào người vợ và đứa con yêu dấu của mình.

“Ta đi tắm đây.”

Maxim quệt chút kem tươi còn sót trên đĩa, cho vào miệng. Hắn nhấm nháp vị kem mềm mịn rồi cởi áo ra.

“Hay là bôi kem tươi lên người nhỉ. Để nữ hoàng của ta đừng ghét bỏ ta nữa.”

Maxim lẩm bẩm mấy câu đùa vô vị rồi bước vào phòng tắm, Daisy đang cuộn tròn trên giường từ từ mở mắt ra.

 

***

 

Tắm xong, Maxim bước ra chỉ với chiếc áo choàng tắm như mọi khi.

Hắn ôm Daisy từ phía sau, cô vẫn đang cuộn tròn và quay lưng lại. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Vì dùng chung một loại xà phòng, nên cơ thể hắn cũng có mùi giống cô. Mùi xà phòng hoa hồng quen thuộc.

“Thơm quá. Là mùi của Easy.”

Nhưng với hắn, mùi trên người của vợ vẫn luôn rất đặc biệt.

Hắn hít sâu vào gáy Daisy như đang thưởng thức hương thơm từ cơ thể cô.

Hơi thở phả vào gáy làm Daisy vốn đang nhắm mắt khẽ rụt người lại.

“Xin lỗi em, ta sẽ chỉ trêu chọc em chút thôi.”

Maxim hôn lên gáy, lên vành tai cô rồi thì thầm.

“Ngủ đi. Ta sẽ hát ru cho em ngủ.”

Hắn làm sao mà hát ru được chứ.

Cánh tay hắn siết chặt eo cô như dây thừng, khiến cô không thể nhúc nhích. Daisy lặng lẽ nhắm mắt.

“Hôm nay, người ấy lại gửi cho tôi một bó hồng thật đẹp.”

Maxim ngân nga bài hát quen thuộc.

Bài hát này, cô đã nghe ở đâu rồi…

Không rõ là từ khi nào, nhưng từ nhỏ cô đã thuộc nó.

“Say đắm trong hương hoa, tôi đã mơ, một giấc mơ ngọt ngào.”

Giọng hát trầm ấm vang lên bên tai.

Hương hoa hồng thoảng qua, dù đang nhắm mắt nhưng Daisy vẫn thấy tâm trí mình mơ màng.

 

Tuần sau rồi giấc mơ thơm ngát này cũng sẽ tan vỡ thôi. Vì mọi loài hoa rồi cũng sẽ tàn úa.

 

Anh ấy đã nói với tôi, đừng buồn nhé. Tuần sau anh sẽ lại gửi đến cho em.

 

Đừng hứa hẹn gì cả. Em đang đợi anh mà. Vậy nên đừng hứa hẹn gì cả. Chỉ cần lặng lẽ ở bên em thôi.

 

Cô thầm hát theo, lặng lẽ lắng nghe giọng hắn.

Đến câu cuối, hắn đột nhiên dừng lại.

…Gì nhỉ. Rõ ràng còn có đoạn sau nữa mà.

Daisy thoáng sốt ruột, cố gắng lục lọi ký ức mơ hồ của mình.

Maxim ngừng lại một lúc, rồi cất giọng.

“…Không, thay vì tặng hoa, hãy nói anh yêu em đi.”

Đúng rồi.

Bài hát này… không phải hát ru, mà là một bản tình ca.

“Yêu em.”

Giọng ngọt ngào vang bên tai.

“Ta yêu em, Easy.”

Maxim thì thầm lặp đi lặp lại như một người đang khát nước.

“Ta yêu em. Yêu đến điên dại. Đến mức muốn được chết dưới tay em.”

Ở chuyến dã ngoại cuối họ đi cùng nhau, hắn cũng nói.

Rằng ước nguyện của mình là được chết dưới tay cô.

Hắn cũng là người đã trao cho cô khẩu revolver của mình vào đêm đầu tiên họ ngủ chung với nhau, bảo cô cứ nổ súng bất cứ lúc nào cô muốn.

Daisy chẳng hiểu những lời nói đó. Có lẽ mãi mãi cô cũng không hiểu.

“…Ta yêu em.”

Hắn lặp lại, như muốn khắc sâu vào tâm trí cô.

Sự chân thành ấy quá đỗi mãnh liệt.

Nó… khiến cô ngạt thở.

“Em cũng biết bài hát này mà, đúng không?”

Maxim nói như thể nhìn thấu tâm can cô.

“Thật ra, ta là người đã dạy em bài này. Dù em không nhớ ra ta… nhưng em sẽ nhớ bài hát thôi. Vì khi đó cũng vậy mà.”

Hắn lẩm bẩm những lời khó hiểu rồi áp sát vào người cô hơn.

“Lần đầu, lần sau, và cả lần sau nữa… em vẫn luôn biết bài hát này. Vậy nên bây giờ… em cũng sẽ biết.”

Dĩ nhiên, cô biết.

Nhưng sao hắn lại biết chuyện đó? Hắn nói hắn đã dạy cô là có ý gì? Ký ức của cô chỉ có bài hát đó thôi.

“Dù em có không nhớ ra ta cũng không sao. Vì chỉ cần ta nhớ em là được rồi.”

Daisy nín thở, chỉ lặng lẽ nghe hắn.

“Ha… Ta sẽ không sống nổi nếu thiếu em. Em không cần vì ta. Vì Reilly cũng được, vì sơ Sophia, hay vì ai khác cũng được, hoàn toàn không quan trọng. Chỉ cần em còn sống thôi. Xin em, hãy cố sống sót đi, Easy à.”

Sao hắn lại mù quáng muốn giữ mạng sống của cô đến vậy.

Tại sao lại làm đến mức đó...

“Nếu em chết, ta cũng sẽ chết theo em. Vậy nên nếu em muốn chết… cũng dễ thôi. Em cứ giết ta trước. Dùng súng bắn, lấy dao đâm, em muốn cách nào cũng được.”

Vì không giết được Maxim von Valdeck, nên cô mới ra nông nỗi này.

Nhưng sau này, cô cũng sẽ chẳng thể giết hắn.

Hắn lặp lại không ngừng như biết rõ điều đó.

“Ta biết em rất bức bối. Nhưng nơi này an toàn nhất rồi, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa thôi. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở đây, mọi chuyện sẽ sớm trở lại đúng vị trí của nó thôi.”

Vị trí đúng của nó là gì?

Không, liệu có tồn tại thứ gọi là đúng vị trí không?

Không có sự thật nào về nơi Daisy sẽ trở về sau khi mọi chuyện kết thúc cả.

“Ta sẽ tạo ra điều đó, vậy nên hãy tin ta và cố gắng chịu đựng một chút thôi. Ta luôn giữ lời hứa với em mà.”

Cô biết. Rằng hắn nhất định sẽ giữ lời.

Vì thế, cô lại càng thêm tuyệt vọng.

 

***

 

Có lẽ khoảng một tiếng sau.

Maxim không ở lại lâu, ngồi dậy rời khỏi giường. Hắn xem đồng hồ rồi mặc lại áo.

Hắn chỉ tắm và ôm cô. Hắn trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên cô đến mức không chợp mắt dù chỉ một giây.

“…Max.”

Daisy khẽ gọi, giọng khàn khàn từ phía sau. Maxim bật cười.

“Quả nhiên là em không ngủ.”

Mặc xong quân phục, hắn ngồi lại bên giường, vuốt tóc Daisy.

“Vậy chắc em cũng nghe hết mấy lời ta lảm nhảm rồi.”

Hắn hôn cô.

“Yêu em, Easy. Ta sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh thôi, vậy nên em hãy cố gắng chịu đựng một thời gian nữa nhé.”

Dù biết cô đã nghe hết, nhưng hắn vẫn nhấn mạnh lại.

Daisy không đáp, nhưng hắn chẳng bận tâm.

“Max, sơ Sophia… cũng ở đây sao?”

“Việc đó khiến em tò mò thế à?”

Daisy chậm rãi gật đầu.

“…Vâng,  em cứ băn khoăn mãi. Tại vì em mà... chị ấy dù vô tội nhưng lại bị cuốn vào chuyện này. Vậy nên…”

“Hừm.”

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy một vật gì đó từ trong túi ra, đưa cho cô.

Là một phong thư nhỏ.

“Quà cho em đấy. Vì em đã ăn được bánh rồi nên ta tặng em.”

“…Là gì vậy?”

“Em đọc đi. Đọc xong, hy vọng em sẽ phấn chấn hơn.”

Maxim hôn nhẹ lên môi Daisy, rồi cúi xuống hôn bụng cô.

“Reilly, cha đi đây. Hãy bảo vệ mẹ nhé.”

Khi Maxim rời đi, Daisy thận trọng mở phong thư ra.

 

[Gửi Daisy]

 

Là thư từ sơ Sophia.



 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)