Chương 78

 

Chương 78

 

Edit: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

“Sao em lại thở dài?”

Trong lúc buổi lễ ‘Ngày Gia Đình’ đang diễn ra tại hội trường lớn, Maxim khẽ hỏi Daisy, người đang ngồi cạnh hắn, bằng giọng thì thầm.

“Vì xấu hổ.”

“Xấu hổ chuyện gì?”

Hắn thật sự không biết hay đang giả vờ đây? Dù sao nói ra cũng chỉ dẫn đến một trận tranh cãi vô nghĩa nữa mà thôi, nên Daisy đành cắn chặt môi, quyết định im lặng.

Nhưng không thể nào thắng nổi gã đàn ông ngoan cố này.

“Chuyện gì? Hửm?”

Lại bắt đầu rồi đấy.

Maxim mượn cớ thì thầm, đôi môi mềm mại của hắn lướt nhẹ qua dái tai cô, khiến Daisy bất giác co rúm vai lại.

“Ta sẽ giữ bí mật mà. Nói cho ta nghe đi.”

Không chỉ có vậy, giọng nói trầm thấp đầy mời gọi của hắn vang lên cùng hơi thở ấm áp phả vào vành tai, buộc Daisy phải nhắm chặt mắt lại. Không còn cách nào khác, cô hậm hực ra hiệu cho Maxim ghé tai lại gần.

“Thưa ngài.”

“Ừm, em yêu.”

“Điều khoản số 7 trong hợp đồng. Ngài quên rồi sao?”

Daisy nghiến răng, dùng chính bản hợp đồng để chặn đứng hắn.

 

[Điều 7. Maxim von Waldeck không được thực hiện hành vi biến thái với Daisy von Waldeck ở nơi có người khác.]

 

“Quên sao được. Ta nhớ từng chữ một, không thiếu dấu nào. Cần kiểm tra không? Ta đọc lại cho em nghe.”

Hắn hỏi lại một cách trơ trẽn. Nhớ thì sao chứ? Có bao giờ tuân thủ đâu. Đúng là quá đáng.

“Không cần. Nhớ là chuyện đương nhiên. Nếu đã biết thì làm ơn tuân thủ giùm em cái. Vừa nãy ngài đã làm chuyện kỳ quặc với tai em đó?”

“Thế à?”

“…”

“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng tại phản ứng của em đáng yêu quá nên ta không kiềm được.”

Hắn thật sự xin lỗi đấy à?

Hắn vừa xin lỗi, vừa khéo léo đổ lỗi sang cho cô.

Nhìn gương mặt đang cười nhăn nhở của Maxim, Daisy không khỏi bùng lên cơn giận.

“Daisy.”

Thấy cô không đáp lại, Maxim nghiêng đầu, cúi xuống sát hơn để gương mặt hắn ở ngay trước mặt cô.

“Dai-sy~”

Hắn không phải đang trêu cô đấy chứ? Cách hắn kéo dài cái tên như một biệt danh thân mật khiến Daisy cảm thấy bị trêu chọc. Đôi mắt xám xanh sắc bén của hắn dò xét kỹ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.

“Nói cho ta nghe đi mà.”

“…”

“Nếu em không nói, ta sẽ hỏi đến khi nào em trả lời mới thôi. Mà em biết đấy, ta mà tò mò thì không ngủ được đâu.”

“Ngài... tránh ra giùm em.”

“Nếu em trả lời thì ta sẽ tránh ra ngay. Hửm?”

Maxim cố tình ghé sát mặt hơn nữa. Gương mặt tinh quái của hắn gần như chiếm trọn tầm nhìn của Daisy, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Thật là trẻ con. Những lúc thế này, hắn chẳng khác nào một đứa bé.

Nhưng đúng như lời hắn nói, nếu cô không trả lời, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục quấy rầy không dứt. Cuối cùng, Daisy đành miễn cưỡng mở miệng.

“Chỉ là… dù sao đi nữa, đi đâu cũng bị mọi người nhìn chằm chằm.”

“Rồi sao?”

Daisy khẽ liếc nhìn xung quanh, cau mày lại. Đúng như cô nghĩ, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều dồn vào cặp vợ chồng nhà Waldeck đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Chính xác hơn, là đang nhìn Daisy von Waldeck.

“Em là người duy nhất mặc thứ này, nên tất cả đều nhìn em.”

Thậm chí, cả Maxim von Waldeck cũng không ngừng nhìn cô.

“Vậy nên em cảm thấy xấu hổ sao?”

Cô gật đầu.

“Ừ thì, hơi ngại cũng đành chịu thôi. Vì thực lòng, ngay cả ta cũng chỉ nhìn thấy mỗi em.”

Maxim khẽ nhếch môi cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Daisy.

Khi đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên, hắn lấy tay giữ vành mũ quân đội trên đầu cô và kéo xuống, che kín cả khuôn mặt đỏ bừng của Daisy.

“Chỉ mình ta nhìn em thì có được không?”

Daisy lắc đầu quầy quậy, đẩy nhẹ vào xương quai xanh của Maxim.

Hôn cô trước mặt mọi người thế này ư? Đúng là đồ điên.

Cô chỉ muốn hóa thành bụi mà biến mất ngay lập tức. Hai má nóng bừng như có lửa đốt.

“Max, điều khoản số 7.”

“Chỉ là một nụ hôn nhẹ thôi mà. Có thể xem là hành vi biến thái được không?”

“Dù vậy thì...”

Mà đúng thật. So với những trò kỳ quặc Maxim von Waldeck đã làm trước đây, nụ hôn này đúng là chẳng thể gọi là biến thái được.

“Vậy cụ thể biến thái nghĩa là gì?”

“...”

Hắn hỏi thế làm cô cứng họng. Trước mặt bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ cô phải kể từng cái ra hay sao?

“Dù sao thì ta cũng bị coi là biến thái rồi. Chi bằng làm hẳn một hành động thật biến thái đi, nhỉ?”

“Ngài… làm ơn dừng lại đi!”

Maxim cười khẩy. Hắn rõ ràng đã sớm nhận ra lỗ hổng trong điều khoản này.

“Ta có thể làm em không cảm thấy xấu hổ mà, được không?”

Giọng điệu như đang ban ân khiến Daisy mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.

“Em cởi cái này ra được chứ?”

“Không, chuyện đó chỉ được làm trước mặt ta thôi.”

Trông chờ gì vào tên biến thái này chứ. Cô chẳng còn sức để cãi nhau nữa.

“...Được rồi, làm ơn đừng nói gì với em nữa.”

Daisy chu môi, tỏ vẻ giận dỗi rồi cắn chặt môi. Maxim lại khẽ thì thầm bên tai cô.

“Cứ thử tin ta một lần đi.”

Lại định giở trò gì nữa đây? Dù cách làm của hắn luôn kỳ lạ, nhưng cô biết rõ hắn sẽ giải quyết được mọi chuyện. Dẫu trong lòng bất an, cô vẫn có chút tò mò. Đúng lúc ấy, từ trên bục, người dẫn chương trình gọi tên Maxim.

Có vẻ hắn được mời lên phát biểu vì là nhân vật chính trong chiến thắng lần này. Nhưng Maxim chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, bởi hắn đã đưa áo khoác và mũ cho vợ mình.

Lên sân khấu mà ăn mặc thế này ư? Ít ra cũng phải chỉnh tề một chút chứ. Daisy cuống cuồng tháo cúc áo khoác mình đang mặc.

“Ngài định đi lên đó với bộ dạng này sao? Để em giúp ngài cởi ra, rồi ngài mặc cái này vào. Dù gì cũng là buổi phát biểu, có bao nhiêu ánh mắt nhìn kìa. Ngài phải chỉnh tề...”

“Ta đã nói, cởi đồ thì chỉ được làm trước mặt ta thôi.”

Maxim nắm lấy tay Daisy, khiến cô dừng lại, rồi cứ thế tiến thẳng về phía bục phát biểu trong bộ dạng hiện tại.

Hắn đang làm cái quái gì vậy?

Cô chẳng hiểu nổi ý đồ của hắn, càng khiến Daisy thêm lo lắng. Cô kéo lại chiếc mũ trên đầu để điều chỉnh tầm nhìn, ánh mắt không rời khỏi Maxim đang bước ra bục. Một cách tự nhiên, ánh mắt cô dõi theo dáng người hoàn hảo của hắn từ phía sau.

Chiếc áo sơ mi mỏng manh không đủ che giấu những múi cơ săn chắc trên cơ thể hắn, mỗi khi hắn cử động, lớp vải căng lên theo từng chuyển động, làm cô không thể rời mắt. Và mỗi bước đi của hắn khi leo lên bậc thang, vòng hông hoàn mỹ ấy cũng khẽ nhún, như thể mời gọi ánh nhìn của cô.

Nếu không mặc gì, trông hẳn sẽ là một tác phẩm nghệ thuật. Cơ thể ấy, ngay cả khi được bao phủ bởi quần áo, vẫn toát lên vẻ gợi cảm đến khó cưỡng.

‘Chỉ nhìn thế này thôi mà mình cũng... đúng là mình biến thái thật rồi.’

Daisy cảm thấy tự xấu hổ khi nhận ra bản thân vừa có những ý nghĩ không đứng đắn về hắn.

Maxim trong bộ dạng đơn giản chỉ với áo sơ mi, bước lên bục phát biểu. Sự thiếu chỉnh tề của hắn khiến không ít người trong khán phòng tỏ ra ngạc nhiên.

“Chào tổ quốc.”

Chào tổ quốc! Khi Maxim thực hiện nghi thức chào trước quốc kỳ, cả khán phòng đồng thanh đáp lại. Đứng trên bục, hắn toát lên một dáng vẻ hoàn toàn khác, nghiêm nghị và uy quyền.

Sau khi quét ánh mắt qua toàn bộ khán phòng, Maxim dừng lại và khóa chặt ánh nhìn của mình vào Daisy.

‘Ngượng chết mất.’

Cô không thể chịu nổi ánh mắt xuyên thấu ấy nữa. 

Dù hắn có nhìn hay không, cô quyết định sẽ phớt lờ và không nhìn lại. Daisy kéo sụp chiếc mũ xuống, che kín khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

“Tôi chắc rằng nhiều người đang thắc mắc về cách ăn mặc của tôi hôm nay. Tại sao trong một buổi lễ quan trọng thế này, tôi lại không mặc quân phục đầy đủ để phát biểu?”

Maxim bắt đầu bài phát biểu của mình, khiến không gian khán phòng trở nên im phăng phắc.

“Không, câu hỏi chính xác hơn phải là thế này: Tại sao chiếc áo khoác quân phục và chiếc mũ của tôi lại đang ở trên người vợ yêu dấu của tôi, Daisy von Waldeck? Hẳn mọi người đều tò mò về điều đó đúng không?”

Ôi trời ơi. Ngay khi ánh mắt của mọi người vừa rời khỏi Maxim thì giờ đây, tất cả lại đổ dồn về phía cô. Daisy có thể cảm nhận được ánh nhìn từ khắp mọi nơi trong khán phòng đang tập trung về mình.

Sao hắn cứ phải kéo mình vào mấy chuyện này cơ chứ? Cô cảm thấy như muốn độn thổ ngay lập tức, chỉ mong có một cái lỗ để chui xuống.

 

[Điều 8. Maxim von Waldeck không được phép lấy Daisy von Waldeck làm chủ đề trong các bài phát biểu trước mặt người khác.]

 

Daisy nghiến răng ken két, thầm nghĩ rằng phải bổ sung thêm một điều khoản nữa vào hợp đồng.

“Không có cuộc chiến nào dễ dàng, nhưng lần này thực sự là một cuộc chiến khó khăn đến cùng cực.”

Giọng nói vốn trêu đùa của Maxim bỗng trở nên nghiêm túc. Bầu không khí trong hội trường vốn xôn xao lập tức trở nên tĩnh lặng như mặt hồ.

“Khi tất cả mọi người nói rằng đây là một trận chiến không thể thắng, chúng tôi lại chọn cách đứng ở tiền tuyến. Và cuối cùng, chúng tôi đã trở về tổ quốc trong chiến thắng.”

Từng lời hắn nói vang lên rõ ràng, mang theo sức nặng.

Lần đầu tiên Daisy thấy một Maxim không pha trò trước mặt người khác. Cô khẽ điều chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, ngước lên nhìn hắn một cách thẳng thắn.

Đúng như cô nghĩ, ánh mắt Maxim vẫn chăm chú dõi theo cô.

“Điều gì đã thúc đẩy mọi người chiến đấu? Vì cái gì mà các bạn đã chiến đấu đầy khát vọng và quyết liệt đến thế? Vì tổ quốc? Hay để bảo vệ danh dự của một người lính?”

Daisy nuốt khan. Đôi mắt xám xanh sắc bén của hắn khiến cô có cảm giác như trong khán phòng rộng lớn này chỉ còn lại cô và Maxim, chỉ hai người họ.

“Mỗi người đều có lý do riêng để chiến đấu. Nhưng tôi dám khẳng định rằng, tất cả chúng ta đều có một điểm chung.”

Maxim hít sâu, sau đó thở ra nhẹ nhàng. Một nụ cười ấm áp nở trên môi hắn, ánh mắt vẫn dán chặt vào người vợ duy nhất của mình.

“Đó chính là vì gia đình yêu thương của chúng ta.”

Gia đình. Một lý do chung mà ai cũng có.

Thứ mà với mọi người là hiển nhiên, nhưng đối với Daisy, chưa từng một lần được phép sở hữu – đó chính là gia đình.

“Tôi cũng đã chiến đấu bằng tất cả sức lực để trở về với người vợ yêu quý của mình, Daisy.”

Nhưng cái từ ‘gia đình’ ấy lại được nói ra từ miệng của Maxim von Waldeck.

“Không phải vì bất kỳ ai khác, mà là vì gia đình của tôi – Daisy von Waldeck.”

Không phải chồng thật, mà chỉ là người chồng giả trong vòng 100 ngày... Thật kỳ lạ.

Daisy không biết phải gọi cảm giác này là gì. Bối rối? Hay ngượng ngùng? Cô hoàn toàn không thể định nghĩa được thứ cảm xúc này, chỉ có tiếng tim đập thình thịch vang vọng bên tai.

“Vậy nên, nếu tất cả mọi người đồng tình với lời tôi vừa nói.”

Câu tiếp theo của Maxim như một quả bom, làm cả hội trường bùng nổ tiếng xôn xao.

“Thì hãy cởi bỏ bộ đồ mà các bạn đang mặc ngay bây giờ.”

 

— Còn tiếp —

 

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)