Chương 78
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Sao em lại thở dài?”
Trong lúc buổi lễ ‘Ngày Gia Đình’ đang diễn ra tại hội trường lớn, Maxim khẽ hỏi Daisy, người đang ngồi cạnh hắn, bằng giọng thì thầm.
“Vì xấu hổ.”
“Xấu hổ chuyện gì?”
Hắn thật sự không biết hay đang giả vờ đây? Dù sao nói ra cũng chỉ dẫn đến một trận tranh cãi vô nghĩa nữa mà thôi, nên Daisy đành cắn chặt môi, quyết định im lặng.
Nhưng không thể nào thắng nổi gã đàn ông ngoan cố này.
“Chuyện gì? Hửm?”
Lại bắt đầu rồi đấy.
Maxim mượn cớ thì thầm, đôi môi mềm mại của hắn lướt nhẹ qua dái tai cô, khiến Daisy bất giác co rúm vai lại.
“Ta sẽ giữ bí mật mà. Nói cho ta nghe đi.”
Không chỉ có vậy, giọng nói trầm thấp đầy mời gọi của hắn vang lên cùng hơi thở ấm áp phả vào vành tai, buộc Daisy phải nhắm chặt mắt lại. Không còn cách nào khác, cô hậm hực ra hiệu cho Maxim ghé tai lại gần.
“Thưa ngài.”
“Ừm, em yêu.”
“Điều khoản số 7 trong hợp đồng. Ngài quên rồi sao?”
Daisy nghiến răng, dùng chính bản hợp đồng để chặn đứng hắn.
[Điều 7. Maxim von Waldeck không được thực hiện hành vi biến thái với Daisy von Waldeck ở nơi có người khác.]
“Quên sao được. Ta nhớ từng chữ một, không thiếu dấu nào. Cần kiểm tra không? Ta đọc lại cho em nghe.”
Hắn hỏi lại một cách trơ trẽn. Nhớ thì sao chứ? Có bao giờ tuân thủ đâu. Đúng là quá đáng.
“Không cần. Nhớ là chuyện đương nhiên. Nếu đã biết thì làm ơn tuân thủ giùm em cái. Vừa nãy ngài đã làm chuyện kỳ quặc với tai em đó?”
“Thế à?”
“…”
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng tại phản ứng của em đáng yêu quá nên ta không kiềm được.”
Hắn thật sự xin lỗi đấy à?
Hắn vừa xin lỗi, vừa khéo léo đổ lỗi sang cho cô.
Nhìn gương mặt đang cười nhăn nhở của Maxim, Daisy không khỏi bùng lên cơn giận.
“Daisy.”
Thấy cô không đáp lại, Maxim nghiêng đầu, cúi xuống sát hơn để gương mặt hắn ở ngay trước mặt cô.
“Dai-sy~”
Hắn không phải đang trêu cô đấy chứ? Cách hắn kéo dài cái tên như một biệt danh thân mật khiến Daisy cảm thấy bị trêu chọc. Đôi mắt xám xanh sắc bén của hắn dò xét kỹ từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
“Nói cho ta nghe đi mà.”
“…”
“Nếu em không nói, ta sẽ hỏi đến khi nào em trả lời mới thôi. Mà em biết đấy, ta mà tò mò thì không ngủ được đâu.”
“Ngài... tránh ra giùm em.”
“Nếu em trả lời thì ta sẽ tránh ra ngay. Hửm?”
Maxim cố tình ghé sát mặt hơn nữa. Gương mặt tinh quái của hắn gần như chiếm trọn tầm nhìn của Daisy, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Thật là trẻ con. Những lúc thế này, hắn chẳng khác nào một đứa bé.
Nhưng đúng như lời hắn nói, nếu cô không trả lời, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục quấy rầy không dứt. Cuối cùng, Daisy đành miễn cưỡng mở miệng.
“Chỉ là… dù sao đi nữa, đi đâu cũng bị mọi người nhìn chằm chằm.”
“Rồi sao?”
Daisy khẽ liếc nhìn xung quanh, cau mày lại. Đúng như cô nghĩ, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều dồn vào cặp vợ chồng nhà Waldeck đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Chính xác hơn, là đang nhìn Daisy von Waldeck.
“Em là người duy nhất mặc thứ này, nên tất cả đều nhìn em.”
Thậm chí, cả Maxim von Waldeck cũng không ngừng nhìn cô.
“Vậy nên em cảm thấy xấu hổ sao?”
Cô gật đầu.
“Ừ thì, hơi ngại cũng đành chịu thôi. Vì thực lòng, ngay cả ta cũng chỉ nhìn thấy mỗi em.”
Maxim khẽ nhếch môi cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Daisy.
Khi đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên, hắn lấy tay giữ vành mũ quân đội trên đầu cô và kéo xuống, che kín cả khuôn mặt đỏ bừng của Daisy.
“Chỉ mình ta nhìn em thì có được không?”
Daisy lắc đầu quầy quậy, đẩy nhẹ vào xương quai xanh của Maxim.
Hôn cô trước mặt mọi người thế này ư? Đúng là đồ điên.
Cô chỉ muốn hóa thành bụi mà biến mất ngay lập tức. Hai má nóng bừng như có lửa đốt.
“Max, điều khoản số 7.”
“Chỉ là một nụ hôn nhẹ thôi mà. Có thể xem là hành vi biến thái được không?”
“Dù vậy thì...”
Mà đúng thật. So với những trò kỳ quặc Maxim von Waldeck đã làm trước đây, nụ hôn này đúng là chẳng thể gọi là biến thái được.
“Vậy cụ thể biến thái nghĩa là gì?”
“...”
Hắn hỏi thế làm cô cứng họng. Trước mặt bao nhiêu người thế này, chẳng lẽ cô phải kể từng cái ra hay sao?
“Dù sao thì ta cũng bị coi là biến thái rồi. Chi bằng làm hẳn một hành động thật biến thái đi, nhỉ?”
“Ngài… làm ơn dừng lại đi!”
Maxim cười khẩy. Hắn rõ ràng đã sớm nhận ra lỗ hổng trong điều khoản này.
“Ta có thể làm em không cảm thấy xấu hổ mà, được không?”
Giọng điệu như đang ban ân khiến Daisy mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Em cởi cái này ra được chứ?”
“Không, chuyện đó chỉ được làm trước mặt ta thôi.”
Trông chờ gì vào tên biến thái này chứ. Cô chẳng còn sức để cãi nhau nữa.
“...Được rồi, làm ơn đừng nói gì với em nữa.”
Daisy chu môi, tỏ vẻ giận dỗi rồi cắn chặt môi. Maxim lại khẽ thì thầm bên tai cô.
“Cứ thử tin ta một lần đi.”
Lại định giở trò gì nữa đây? Dù cách làm của hắn luôn kỳ lạ, nhưng cô biết rõ hắn sẽ giải quyết được mọi chuyện. Dẫu trong lòng bất an, cô vẫn có chút tò mò. Đúng lúc ấy, từ trên bục, người dẫn chương trình gọi tên Maxim.
Có vẻ hắn được mời lên phát biểu vì là nhân vật chính trong chiến thắng lần này. Nhưng Maxim chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, bởi hắn đã đưa áo khoác và mũ cho vợ mình.
Lên sân khấu mà ăn mặc thế này ư? Ít ra cũng phải chỉnh tề một chút chứ. Daisy cuống cuồng tháo cúc áo khoác mình đang mặc.
“Ngài định đi lên đó với bộ dạng này sao? Để em giúp ngài cởi ra, rồi ngài mặc cái này vào. Dù gì cũng là buổi phát biểu, có bao nhiêu ánh mắt nhìn kìa. Ngài phải chỉnh tề...”
“Ta đã nói, cởi đồ thì chỉ được làm trước mặt ta thôi.”
Maxim nắm lấy tay Daisy, khiến cô dừng lại, rồi cứ thế tiến thẳng về phía bục phát biểu trong bộ dạng hiện tại.
Hắn đang làm cái quái gì vậy?
Cô chẳng hiểu nổi ý đồ của hắn, càng khiến Daisy thêm lo lắng. Cô kéo lại chiếc mũ trên đầu để điều chỉnh tầm nhìn, ánh mắt không rời khỏi Maxim đang bước ra bục. Một cách tự nhiên, ánh mắt cô dõi theo dáng người hoàn hảo của hắn từ phía sau.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh không đủ che giấu những múi cơ săn chắc trên cơ thể hắn, mỗi khi hắn cử động, lớp vải căng lên theo từng chuyển động, làm cô không thể rời mắt. Và mỗi bước đi của hắn khi leo lên bậc thang, vòng hông hoàn mỹ ấy cũng khẽ nhún, như thể mời gọi ánh nhìn của cô.
Nếu không mặc gì, trông hẳn sẽ là một tác phẩm nghệ thuật. Cơ thể ấy, ngay cả khi được bao phủ bởi quần áo, vẫn toát lên vẻ gợi cảm đến khó cưỡng.
‘Chỉ nhìn thế này thôi mà mình cũng... đúng là mình biến thái thật rồi.’
Daisy cảm thấy tự xấu hổ khi nhận ra bản thân vừa có những ý nghĩ không đứng đắn về hắn.
Maxim trong bộ dạng đơn giản chỉ với áo sơ mi, bước lên bục phát biểu. Sự thiếu chỉnh tề của hắn khiến không ít người trong khán phòng tỏ ra ngạc nhiên.
“Chào tổ quốc.”
Chào tổ quốc! Khi Maxim thực hiện nghi thức chào trước quốc kỳ, cả khán phòng đồng thanh đáp lại. Đứng trên bục, hắn toát lên một dáng vẻ hoàn toàn khác, nghiêm nghị và uy quyền.
Sau khi quét ánh mắt qua toàn bộ khán phòng, Maxim dừng lại và khóa chặt ánh nhìn của mình vào Daisy.
‘Ngượng chết mất.’
Cô không thể chịu nổi ánh mắt xuyên thấu ấy nữa.
Dù hắn có nhìn hay không, cô quyết định sẽ phớt lờ và không nhìn lại. Daisy kéo sụp chiếc mũ xuống, che kín khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.
“Tôi chắc rằng nhiều người đang thắc mắc về cách ăn mặc của tôi hôm nay. Tại sao trong một buổi lễ quan trọng thế này, tôi lại không mặc quân phục đầy đủ để phát biểu?”
Maxim bắt đầu bài phát biểu của mình, khiến không gian khán phòng trở nên im phăng phắc.
“Không, câu hỏi chính xác hơn phải là thế này: Tại sao chiếc áo khoác quân phục và chiếc mũ của tôi lại đang ở trên người vợ yêu dấu của tôi, Daisy von Waldeck? Hẳn mọi người đều tò mò về điều đó đúng không?”
Ôi trời ơi. Ngay khi ánh mắt của mọi người vừa rời khỏi Maxim thì giờ đây, tất cả lại đổ dồn về phía cô. Daisy có thể cảm nhận được ánh nhìn từ khắp mọi nơi trong khán phòng đang tập trung về mình.
Sao hắn cứ phải kéo mình vào mấy chuyện này cơ chứ? Cô cảm thấy như muốn độn thổ ngay lập tức, chỉ mong có một cái lỗ để chui xuống.
[Điều 8. Maxim von Waldeck không được phép lấy Daisy von Waldeck làm chủ đề trong các bài phát biểu trước mặt người khác.]
Daisy nghiến răng ken két, thầm nghĩ rằng phải bổ sung thêm một điều khoản nữa vào hợp đồng.
“Không có cuộc chiến nào dễ dàng, nhưng lần này thực sự là một cuộc chiến khó khăn đến cùng cực.”
Giọng nói vốn trêu đùa của Maxim bỗng trở nên nghiêm túc. Bầu không khí trong hội trường vốn xôn xao lập tức trở nên tĩnh lặng như mặt hồ.
“Khi tất cả mọi người nói rằng đây là một trận chiến không thể thắng, chúng tôi lại chọn cách đứng ở tiền tuyến. Và cuối cùng, chúng tôi đã trở về tổ quốc trong chiến thắng.”
Từng lời hắn nói vang lên rõ ràng, mang theo sức nặng.
Lần đầu tiên Daisy thấy một Maxim không pha trò trước mặt người khác. Cô khẽ điều chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, ngước lên nhìn hắn một cách thẳng thắn.
Đúng như cô nghĩ, ánh mắt Maxim vẫn chăm chú dõi theo cô.
“Điều gì đã thúc đẩy mọi người chiến đấu? Vì cái gì mà các bạn đã chiến đấu đầy khát vọng và quyết liệt đến thế? Vì tổ quốc? Hay để bảo vệ danh dự của một người lính?”
Daisy nuốt khan. Đôi mắt xám xanh sắc bén của hắn khiến cô có cảm giác như trong khán phòng rộng lớn này chỉ còn lại cô và Maxim, chỉ hai người họ.
“Mỗi người đều có lý do riêng để chiến đấu. Nhưng tôi dám khẳng định rằng, tất cả chúng ta đều có một điểm chung.”
Maxim hít sâu, sau đó thở ra nhẹ nhàng. Một nụ cười ấm áp nở trên môi hắn, ánh mắt vẫn dán chặt vào người vợ duy nhất của mình.
“Đó chính là vì gia đình yêu thương của chúng ta.”
Gia đình. Một lý do chung mà ai cũng có.
Thứ mà với mọi người là hiển nhiên, nhưng đối với Daisy, chưa từng một lần được phép sở hữu – đó chính là gia đình.
“Tôi cũng đã chiến đấu bằng tất cả sức lực để trở về với người vợ yêu quý của mình, Daisy.”
Nhưng cái từ ‘gia đình’ ấy lại được nói ra từ miệng của Maxim von Waldeck.
“Không phải vì bất kỳ ai khác, mà là vì gia đình của tôi – Daisy von Waldeck.”
Không phải chồng thật, mà chỉ là người chồng giả trong vòng 100 ngày... Thật kỳ lạ.
Daisy không biết phải gọi cảm giác này là gì. Bối rối? Hay ngượng ngùng? Cô hoàn toàn không thể định nghĩa được thứ cảm xúc này, chỉ có tiếng tim đập thình thịch vang vọng bên tai.
“Vậy nên, nếu tất cả mọi người đồng tình với lời tôi vừa nói.”
Câu tiếp theo của Maxim như một quả bom, làm cả hội trường bùng nổ tiếng xôn xao.
“Thì hãy cởi bỏ bộ đồ mà các bạn đang mặc ngay bây giờ.”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)