Chương 131

 

Chương 131

 

Trans: Đom Đóm

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

“Hừm.”

Maxim đang trầm ngâm với gương mặt hết sức nghiêm túc.

Hắn cầm hai đôi giày trẻ em trên tay. Một đôi màu hồng, một đôi màu xanh da trời.

“Làm sao biết được giới tính của đứa bé đây?”

“Trong trường hợp đó, ngài cứ mua màu tím như thế này là được.”

Đoán trước được tình huống này nên viên phụ tá đã chuẩn bị sẵn. Khi anh ta vung vẩy đôi giày tím nhỏ xinh, nếp nhăn giữa trán Maxim cũng giãn ra một chút.

“Ngươi thông minh đấy.”

Đây là lần đầu tiên. Lần đầu anh ta được cấp trên khen là ‘thông minh’.

Gương mặt viên phụ tá thoáng ửng hồng.

“Cảm ơn ngài, thưa chỉ huy.”

“Chọn cái đó đi.”

Câu hỏi tiếp theo của Maxim được đặt ra sau khi đôi giày tím đã được gói lại, và họ quay lại xe.

“Còn gì nữa không?”

“Vâng? Ý ngài là…”

“Những thứ ta cần biết với tư cách một người cha ấy. Hoặc là lời khuyên ngươi có thể cho ta. Cứ thoải mái nói gì cũng được.”

Dù vừa làm điều hắn ghét nhất, Maxim vẫn mỉm cười hiền hòa như chẳng hề bận tâm.

Rồi theo thói quen, hắn lấy hộp xì gà từ trong túi áo ra, đưa một điếu lên miệng.

“Trước tiên, ngài nên bỏ thuốc lá đi ạ.”

“Chết tiệt…”

Maxim nheo ánh mắt sắc lạnh, khiến viên phụ tá sợ đến cứng đờ.

“Đương nhiên không phải vì tôi… mà, mà vì đứa bé ạ.”

Tách. Không đợi anh ta nói hết câu, hắn rút điếu xì gà ra khỏi miệng, bẻ gãy ngay lập tức.

“Vừa bỏ rồi. Còn gì nữa không?”

“Cái đó… chuyện chăn gối thì nên kiêng khem cho đến khi thai kỳ ổn định ạ.”

“Ha…”

Hắn rõ ràng đã đọc điều này trong sách. Nhưng vừa nghe xong, hắn lại muốn châm ngay điếu xì gà vừa mới vứt bỏ.

“…Đồ khốn.”

Hắn tự thấy mình thật tệ hại. Nhìn viên phụ tá hoảng hốt luống cuống trước mặt, hắn thở dài.

“X-Xin lỗi ngài…”

“Không sao. Có lẽ ta cũng nên bỏ cả chửi thề nữa.”

Chi bằng cứ nghĩ mình được tái sinh cùng đứa bé luôn đi. Maxim lẩm bẩm tự nhủ.

Cùng đứa bé bắt đầu lại từ đầu. Cũng không tệ. Liệu Easy có chăm sóc ta không nhỉ?

Dù biết đó là suy nghĩ vô liêm sỉ, khóe miệng hắn vẫn không ngừng cong lên.

 

***

 

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đến gần, Mary Gold đang đứng trước cửa phòng phải ngẩng đầu lên.

Là Maxim trong bộ áo choàng tắm.

“Từ chiều tối đã ngủ ở đây rồi sao?”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Thật là không thể ngăn nổi mà.”

Nhưng kẻ không thể ngăn nổi ở đây là ai chứ? Mary Gold cố nhịn lại những lời muốn nói, mỉm cười nhẹ.

“Chủ nhân, ngài mua quà về cho phu nhân sao?”

“Quà thì có quà thật, nhưng không phải của Easy.”

“Vậy thì, của ai…”

“Ngươi xem giúp ta xem nó ổn không, với con mắt của phụ nữ ấy?”

Một người chỉ biết đến vợ lại mua thứ không phải cho vợ, thật bất ngờ.

Maxim mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là đôi giày trẻ em bé xinh vừa bằng lòng bàn tay, nằm ngay ngắn trong hộp.

Mary Gold vốn yếu lòng trước những thứ dễ thương, suýt nữa đã hét lên nhưng kịp bịt miệng lại.

“Thế nào?”

“Trời ơi, dễ thương quá. Lại còn màu tím nữa, ngài thật tinh tế.”

Có vẻ như đó là phản ứng hắn mong đợi, Maxim mỉm cười đầy hài lòng.

“Cảm ơn ngươi. Giờ ngươi có thể đi nghỉ được rồi.”

“Vâng, gặp lại ngài vào ngày mai ạ.”

Mary Gold cúi chào một cách lễ phép rồi rời đi. Maxim hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng.

Trên chiếc giường lớn, Đại Công tước phu nhân đời trước và vợ hắn đang say ngủ.

Thực ra, hắn mua quà cho em bé để tạo cơ hội cho Daisy tự nói ra mọi chuyện. Hắn biết giờ chưa phải lúc, nhưng… vẫn không kìm được mà cứ thế mang về.

Maxim đã tâm sự đủ điều với viên phụ tá và rồi nhận được lời khuyên đau lòng.

 

“Chỉ huy, ngài đang đi quá xa đấy ạ.”

“Vậy sao?”

“Vâng, ngài nên giảm bớt hai bước so với những gì ngài đang nghĩ ạ.”

 

Một tên thuộc hạ lại dám cằn nhằn cấp trên của mình.

Nếu là chuyện khác, hắn đã bắn vỡ sọ tên hỗn xược đó rồi, nhưng vì liên quan đến Daisy nên hắn đành nhịn.

Thực tế, viên phụ tá đã có con và sống yên bình với vợ, nên xét ra còn hơn cả hắn. Dù không muốn thừa nhận, nhưng ở lĩnh vực này, anh ta dày dặn kinh nghiệm hơn, chẳng khác gì đàn anh của hắn.

Dẫu vậy, với Maxim thì vẫn có chút ấm ức.

Hắn không đi trước thì còn làm gì được nữa…

Để bảo vệ Daisy, hắn phải tính toán mọi khả năng. Khi suy nghĩ đi trước, hành động tự nhiên cũng sẽ vượt lên.

Việc che giấu cảm xúc thật là một cực hình... Nhưng đó là vấn đề mà hắn phải tự gánh chịu.

Hắn định sẽ chọn thời điểm thích hợp để đưa đôi giày này cho Daisy xem.

Thay vì nói thẳng rằng hắn biết cô đang mang thai, để cô thấy đôi giày có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng hôm nay thì chưa phải lúc. Đại Công tước phu nhân đời trước đang ở đây mà.

“Ta về rồi đây, Easy.”

Maxim nhẹ nhàng vuốt ve Daisy đang ngủ, thì thầm dịu dàng.

“Hôm nay em chơi vui chứ?”

Hắn muốn để mọi lo toan là việc của chồng, còn vợ hắn thì chỉ cần sống thật thoải mái thôi. Maxim khẽ hôn lên gò má mềm mại của Daisy.

Thường thì lúc này cô sẽ khẽ lay động hàng mi, nhưng hôm nay Daisy ngủ say đến mức không hề có phản ứng gì.

Làm sao đây? Bế cô về phòng à? Nhưng lỡ cô tỉnh giấc thì sao? Hắn không muốn thế.

Đang mải suy tính đủ đường thì…

“Con đến đây vì nhớ tình cảm gia đình sao?”

Giọng Đại Công tước phu nhân đời trước vang lên. Mắt Maxim mở to.

“Ít nhất con cũng nên báo trước một tiếng chứ.”

“Xin lỗi. Dù sao sáng sớm ta cũng phải đi rồi, nên chỉ xin ngủ nhờ một chút thôi.”

Trông hắn chẳng có vẻ gì là muốn xin phép cả. Hắn còn nói thêm câu ‘Ta sẽ ngủ ở phòng thím’ một cách trơ trẽn.

“Thứ con cầm trên tay là gì vậy?”

Hình như bị phát hiện rồi. Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn hộp quà, khẽ hỏi.

“Không phải mua cho ta đâu nhỉ. Chắc là của Daisy rồi.”

“Ừm, thật ra ta đang phân vân không biết có nên đưa cho cô ấy không…”

“Đưa ta xem nào.”

Maxim cười ngượng khi đưa hộp quà ra. Olivia có vẻ ngạc nhiên.

Một hộp quà bé xíu chẳng hợp với vóc dáng to lớn của hắn. Nhỏ vậy chắc là trang sức nhỉ?

Tên này trông như chẳng hề có máu có nước mắt, vậy mà với vợ thì lại ngây thơ như cậu thiếu niên vậy. Điều đó khiến bà cảm thấy yên tâm phần nào.

“Nếu có gì không ổn thì thím cứ nói ngay nhé.”

Hắn ngượng ngùng đưa hộp quà cho Đại Công tước phu nhân đời trước. Thứ bên trong hoàn toàn khác với tưởng tượng của bà.

“Thật là không ai cản nổi con mà. Làm thế này con bé sẽ thấy áp lực đấy.”

“Thật… vậy sao?”

“Ừ, với Daisy, chuyện này có thể khiến nó cảm thấy như đang bị ép phải mang thai vậy.”

Hắn chưa nghĩ tới điều đó. Quả nhiên, nhiều cái đầu suy nghĩ vẫn tốt hơn thật.

Đại Công tước phu nhân đời trước dường như chưa nhận ra việc Daisy mang thai. Mary Gold cũng vậy, chỉ mỗi hắn là tự suy diễn thôi.

“Đừng kích động quá, mang thai ấy mà, người chồng phải đợi đến khi người vợ tự nói ra mới được.”

Lại lời càm ràm của một bà già.

Hắn muốn phản kháng, nhưng nhớ đến điều khoản trong hợp đồng hôn nhân của nhà Waldeck, ‘Không được bất kính với thím’ nên đành cười gượng.

“Vai trò của người vợ là do người vợ đảm nhận. Vấn đề của con là... con đang cố gắng ôm tất cả mọi thứ đấy.”

“Ta chỉ muốn cố hết sức thôi. Vậy là xấu sao?”

“Không phải xấu, nhưng có thể khiến đối phương thấy không thoải mái.”

“…”

“Đối với con, đó là ‘sự chu đáo’, nhưng việc con cố gắng làm những việc không thuộc trách nhiệm của mình thì là ‘độc đoán’. Mà độc đoán lại thường bắt nguồn từ sự kiêu ngạo.”

Bị Đại Công tước phu nhân đời trước nói trúng tim đen, Maxim mím chặt môi.

“Con đường con chọn… có lẽ sẽ rất cô đơn. Con muốn đưa Daisy lên làm Đại Công nương nên đã tạo ra không ít kẻ thù. Chuyện người ta bàn tán là khó tránh khỏi. Đừng nhảy vào đáp trả từng người một làm gì. Đó là việc Daisy phải tự gánh vác.”

“Nhưng thím…”

“Nếu tin con bé thì cứ làm vậy đi. Tin tưởng đối phương cũng là một điều rất quan trọng đấy.”

Nghe ra thì cũng đúng. Hắn cứ nghĩ bà chỉ biết càm ràm, nhưng giờ mới hiểu sao Daisy lại thích bà đến vậy.

Maxim lặng lẽ chui vào chăn.

Trên giường giờ có cả ba người nhà Waldeck Maxim, Daisy, và Đại Công tước phu nhân đời trước nằm cạnh nhau.

“Ta sẽ ghi nhớ. Vậy giờ ta sẽ chợp mắt chút rồi đi.”

“Ừm, cứ làm vậy đi.”

Khi Maxim ôm lấy Daisy, thím đang nằm quay lưng lại bỗng lên tiếng.

“Ta nói thêm một chuyện nhé. Càng già thì tai càng thính đấy.”

Lại càm ràm nữa. Maxim bật cười.

“Nếu định hôn hít gì thì mang nó về phòng con mà làm. Không thì ta qua phòng hai đứa ngủ đấy.”

Hóa ra lúc đó bà nghe hết rồi.

Daisy mà biết chắc sẽ hoảng hồn mất.

 

***

 

“Cô xem tôi là cái gì vậy? Thông tin bệnh nhân thì tôi không thể tiết lộ được. Đó là vấn đề đạo đức nghề nghiệp.”

“Tôi hiểu điều đó lắm chứ.”

Trước câu trả lời cứng rắn của vị bác sĩ, Mary Gold ném ra một túi tiền. Động tác dứt khoát, chuẩn xác.

Quả nhiên, nó rơi ngay trước mặt bác sĩ.

“Tôi nhặt được thứ bác sĩ làm rơi đây, nhưng nếu mở ra thấy đúng là của bác sĩ thì xin hợp tác nhé.”

“…”

Có nghĩa là đưa hối lộ một cách kín đáo.

“Thế nào ạ?”

Đôi mắt của bác sĩ trợn tròn khi mở túi ra và kiểm tra số tiền.

Đó là số tiền dự phòng mà Maxim đưa cho cô ấy để dùng trong trường hợp cần thiết. Có lẽ đây là lúc để dùng nó.

Căng thẳng đến mức miệng lưỡi cũng trở nên khô khốc, bác sĩ liếm môi rồi cẩn thận mở lời.

“Cái đó… cô Rose có đến lấy thuốc chống buồn nôn. Cô ta đang ở đầu thai kỳ. Vì triệu chứng ốm nghén nặng nên tôi đã kê đơn.”

“Rose mang thai sao?”

“Vâng, mới gần đây thôi.”

Nhanh thật. Có thời gian cho việc này luôn sao?

Mary Gold không chỉ theo dõi Daisy mà còn để mắt đến Rose.

Không thể kè kè ở bên 24 giờ được, nên cô ấy không thể biết hết đời tư của Rose, nhưng dù nghĩ thế nào cũng thấy… bất ngờ.

Làm sao cô ta có thời gian ra ngoài được chứ? Hay là trong đám người hầu có ai… chẳng lẽ?

Đang mải nghi ngờ đủ thứ, Mary Gold bất ngờ nghe bác sĩ nói thêm.

“Người phụ nữ đi cùng cô ta lần trước cũng đến. Có vẻ như được Rose nhờ đi lấy thuốc thay.”

“Nhờ lấy thuốc sao?”

“Thì vừa rồi cô cũng thấy người đó rời đi mà.”

Chuyện này là sao chứ? Nghĩ một lúc, Mary Gold chợt hiểu ra, mắt cô mở to.

“Ý bác sĩ là người vừa rời đi không phải Rose sao?”

“Vâng? …À, vâng.”

Người Mary Gold theo dõi rõ ràng là Rose.

Hóa ra phu nhân đã dùng tên giả. Chắc chắn là để giấu chuyện mang thai rồi. Chắc do che mặt lại nên bác sĩ cũng không nhận ra đó là Daisy von Waldeck.

Ai trong đất nước này chẳng biết nhà Waldeck là một cặp đôi vàng chứ.

Cô nhớ lại gương mặt rạng rỡ của Maxim von Waldeck khi hỏi về dấu hiệu mang thai.

Hắn là người sẽ vui mừng nhất với tin này, vậy sao Đại Công nương lại phải giấu kín đến thế?

Dùng tên giả để khám thai, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Phải báo lại cho chủ nhân thôi.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)