Chương 85
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Ngay khi tiếng cửa mở vang lên, Daisy đã nhanh chóng vận dụng trí thông minh của mình. Cô xoay người thật nhanh, rút dương vật đang cắm trong người ra, rồi đánh mạnh vào lưng Maxim.
Phục tùng, phục tùng!
Daisy chỉ dùng khẩu hình miệng để quát mắng Maxim, người đang nhìn cô với vẻ mặt bình thản.
Rồi cô nhanh nhẹn đẩy hắn vào trong tủ khóa, và chính cô cũng chui vào theo.
Vì phải nhét cả hai người vào trong chiếc tủ khóa chật hẹp nên cơ thể họ lại áp sát vào nhau.
Chính xác hơn là Maxim đang ôm Daisy từ phía sau.
“Cũng khá đấy.”
“Suỵt.”
Tên này thật không biết sợ. Nếu bị phát hiện thì sao?
Maxim thì thầm khen ngợi bên tai cô, Daisy liền đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng.
Trên cánh cửa tủ khóa có một lỗ nhỏ. Vốn dĩ nó được thiết kế để thông gió, nhưng đối với những người đang bị nhốt bên trong thì đó là một cái lỗ rất quan trọng để có thể nhìn ra bên ngoài.
Daisy nhón chân và nhìn ra bên ngoài qua lỗ nhỏ. Hai hạ sĩ quan đang bước vào phòng thay đồ.
“Chết tiệt, thằng chó nào vứt quần áo ra sàn thế này. Vướng víu quá.”
Một trong hai hạ sĩ quan dùng giày đá mạnh vào bộ quân phục đang nằm trên sàn. Lúc nãy cô đã cởi và vứt nó ở trước cửa, sau đó thì không có thời gian để nhặt… đó chắc chắn là áo khoác của Maxim.
“Dù sao thì, chết tiệt, gần đây chắc là do chiến tranh kết thúc rồi. Quân kỷ xuống cấp quá. Phải chấn chỉnh lại thôi.”
“Hãy sắp xếp một ngày và đề nghị lên cấp trên để giáo dục tinh thần lại cho bọn chúng đi.”
Nếu họ biết bộ quần áo vừa bị đá là của cấp trên thì chắc chắn sẽ kinh hồn bạt vía.
Vì sức khỏe tinh thần của họ, tốt hơn là họ không nên biết chủ nhân của bộ quần áo là ai.
“Ở đây có chắc là không ai đến không?”
“Sao, sợ bị phát hiện trốn việc à? Cậu cũng lo lắng thừa thãi đấy.”
…Trốn việc ư? Chính bọn họ mới là người cần được giáo dục tinh thần chứ.
Đúng là những hạ sĩ quan không tự nhận thức được bản thân.
Phải rồi, trên có ngay thẳng thì dưới mới trong sạch. Ngay cả chỉ huy là Maxim còn lẻn vào đây để làm tình mà.
Kỷ luật của quân đội lại lỏng lẻo đến mức này. Với tình hình này thì thật đáng lo cho tương lai của đất nước. Daisy lắc đầu.
“Không có huấn luyện thì giờ này ai đến đây chứ. Đây là một chỗ tuyệt vời để trốn việc mà.”
“Thật chứ?”
“Ừ, cứ tin tôi.”
Daisy nhớ lại lời Maxim đã nói lúc nãy từ cuộc trò chuyện của hai hạ sĩ quan.
Cô cũng đã nghĩ như vậy nên mới bị lừa và làm chuyện đó. Quả nhiên là suy nghĩ của con người đều giống nhau. Những người có hai mục đích bất chính là tình dục và trốn việc đã trùng hợp gặp nhau ở đây.
‘Tất cả là tại ngài hết đấy, Maxim! Em đã nói rồi mà, sẽ bị phát hiện mà!’
Cô cảm thấy như có lửa đốt trong lòng. Đúng là kẻ ngốc mới tin vào lời của tên lừa đảo và lưu manh xuất thân từ tầng lớp thấp hèn đó.
Cô muốn bắt Maxim quỳ xuống rồi lên án và chất vấn hắn, nhưng vì sợ bị phát hiện nên cô không dám hé răng.
Daisy véo mạnh vào bàn tay hư hỏng của Maxim đang từ từ di chuyển từ eo lên ngực cô. Hắn dường như không cảm thấy đau, một tiếng cười khẽ vang lên bên gáy cô.
Suỵt.
Daisy nhắc nhở Maxim giữ im lặng và nín thở. Maxim nhón chân, ôm chặt lấy cô để cô không bị mất thăng bằng khi đứng sát vào cửa.
“Dù sao thì cũng tuyệt vời mà. Hả? Đi chung đi, Jimmy. Cậu mà không đi thì không được đâu. Cậu nghe tôi nói không?”
“Tôi không đi đâu. Nếu tôi bị vợ phát hiện đánh bài nữa thì sẽ ly hôn mất.”
Tiếng binh lính nói chuyện phiếm ngày càng gần.
“Sẽ không bị phát hiện đâu. Ai nói chuyện đó ra chứ?”
“Ở đâu mà cậu hăng hái thế? Kể cho tôi nghe xem nào.”
“Ở quán rượu trên phố số 5 đang có một ván bài poker lớn nhất thủ đô đấy. Tiền cược lên đến 100 nghìn gold đấy. Cơ hội như này mà Jimmy cậu không đi thì phí của trời mất.”
“Tôi không đi đâu. Này, Thomas. Đừng có nói linh tinh. Chẳng lẽ tôi chưa từng đến đó sao?”
“Không, cậu chưa biết chỗ đó đâu. Bên trong có một không gian bí mật chỉ dành cho những người được cấp phép vào thôi. Nếu tôi nói chuyện tử tế thì….”
Jimmy và Thomas đang tranh cãi nhau về chuyện đánh bài.
Cuộc trò chuyện có vẻ sẽ không kết thúc sớm. Có lẽ vì ở trong một không gian chật hẹp nên có chút nóng bức…. Daisy lau những giọt mồ hôi đang đọng trên cổ.
Ngay lập tức, Maxim như đã chờ đợi từ lâu, cúi xuống hôn lên cổ cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi. Có vẻ như hắn định dùng môi để lau mồ hôi cho cô. Cảm giác ngứa ngáy lan dọc theo cổ khiến Daisy rụt người lại.
Dù cô cố gắng đẩy hắn ra, nhưng vì không gian chật hẹp và hắn đang ôm chặt cô từ phía sau nên cô khó mà cử động được như bị trói vậy.
Hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô. Không biết là do hưng phấn lúc nãy vẫn chưa tan hay là do lại hưng phấn trong tình huống căng thẳng này, nhưng đây rõ ràng là một tín hiệu nguy hiểm.
Daisy buộc phải đưa ra một kết luận mà cô không muốn tin, nhưng rõ ràng là sự thật.
‘…Tên này, chắc chắn là đang cương cứng rồi.’
Cô không thể phủ nhận, dù rất muốn.
Cảm giác vật cứng rắn, sắc nhọn như dao chọc tiết đang chực chờ đâm vào vùng hông khiến Daisy nhắm nghiền mắt.
‘Đồ điên. Bị phát hiện thì nhục nhã ê chề, vậy mà hắn còn hứng thú được sao? Đáng lẽ ‘chỗ đó’ phải xìu ngay lập tức mới đúng chứ?’
Đáng tiếc thay, chồng của Daisy von Waldeck đích thực là một kẻ điên, một tên biến thái hạng nặng.
“Ngài xê nó ra một chút đi.”
Daisy nghiến răng, thì thầm nhỏ đến mức chỉ Maxim nghe thấy.
“Cái gì?”
“Thứ đó của ngài đang chọc vào em đấy. Khó chịu.”
“À, cái này.”
Maxim ấn mạnh ‘chỗ đó’ vào hông Daisy, như thể đang tiêm một mũi thuốc.
‘Ưm’ Daisy rên rỉ, cố kìm nén cơn giận đang trào dâng.
“Tóm lại là bỏ nó ra ngay.”
“Ừm.”
Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng vén váy cô lên, kéo mạnh hông cô ra phía sau rồi bất ngờ đâm thẳng vào.
“…Á hư!
Một tiếng rên rỉ the thé thoát ra, Daisy giật mình bịt miệng lại. Thomas vừa quay đầu nhìn ra ngoài tủ khóa. Âm đạo cô co rút dữ dội vì cú xâm nhập bất ngờ.
“Xin lỗi, em bảo ta bỏ ra chứ không bảo ta đừng chọc mà.”
Bỏ ra rồi cất vào đúng chỗ còn gì.
Maxim thì thầm vào tai Daisy, hôn lên vành tai và dái tai cô.
Rõ ràng là hắn cố tình trêu chọc cô.
“Jimmy, lúc nãy cậu có nghe thấy gì không?”
Chết tiệt. Hình như họ đã nghe thấy tiếng rên. Nếu có thể biến mất ngay lập tức, Daisy ước gì mình đã làm vậy. Cô nhắm chặt mắt, căng thẳng tột độ.
“Không nghe thấy gì cả. Tiếng gì cơ?”
“Hình như là tiếng phụ nữ.”
“Thôi đi, chắc cậu nghe nhầm đấy. Ở đây làm gì có phụ nữ. Chắc tại hôm qua cậu trực ca đêm nên nghe nhầm thôi.”
“Vậy à.”
Phù, Daisy vô thức thở phào nhẹ nhõm. Vừa thả lỏng người, Maxim đã bắt đầu di chuyển.
“Hức, ư.”
Daisy cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động. Cô cắn chặt môi dưới, chỉ khẽ rên rỉ.
Những âm thanh ẩm ướt vang lên khe khẽ, bộp, tách, phập, khi hai cơ thể trần trụi cọ xát vào nhau.
“Xin lỗi, hông ta tự động cử động, không dừng lại được.”
“Ư ư, ư.”
“Ta cũng phát điên rồi, em yêu.”
Maxim ôm chặt Daisy như muốn nghiền nát cô trong vòng tay, liên tục thúc nhẹ vào sâu bên trong.
Đầu dương vật liên tục kích thích điểm G bên trong cô. Mỗi khi chạm vào điểm nhạy cảm ấy, toàn bộ thành âm đạo cô lại rung lên như sóng trào.
Sau mỗi lần ra vào, chất dịch tiết ra đã làm ướt đẫm chỗ giao hợp.
“…Đồ khốn.”
Daisy vừa oán hận Maxim vì những hành động kỳ quặc của hắn…
“…Đồ khốn đó, sao hắn lại giỏi… chuyện này đến vậy?”
Cô lại cảm thấy vô cùng thích thú.
Trớ trêu thay, có lẽ chính vì cảm giác nguy hiểm bị phát hiện mà Daisy lại cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết. Sống với một kẻ điên khiến cô cũng sắp phát điên theo rồi.
Bịch-!
“Á hưm!”
Phập! Maxim rút sâu rồi lại đâm mạnh vào, khiến lưng Daisy đập vào cánh tủ khóa, một tiếng rên rỉ khác lại thoát ra.
“Thấy chưa, vừa nãy lại có tiếng nữa. Cậu không nghe thấy sao?”
“Ừ, tôi cũng nghe thấy. Giống tiếng rên rỉ thì phải. Có tiếng da thịt va chạm nữa, chỉ mình tôi nghe thấy thôi à?”
“Ồ, có vẻ như… có ai đó đang làm tình ở đây thì phải?”
…Chết tiệt, xong đời rồi. Cô chỉ muốn khóc vì xấu hổ.
Khóe mắt cô đã nhòe nhoẹt vì những giọt nước mắt sinh lý do bị vật kia đâm vào.
“Không sao đâu.”
Maxim trao cho cô một lời an ủi vô vọng, đồng thời vẫn giữ nguyên tư thế xâm nhập, vòng eo chuyển động tròn trịa như muốn nới rộng đường kính bên trong cô. Cảm giác vách trong căng ra đau nhức khiến một luồng nhiệt nóng rực bao trùm toàn bộ khung xương chậu.
Những khoảnh khắc như thế này, cô thật sự không muốn cảm nhận. Daisy cảm thấy xấu hổ về cơ thể quá mức nhạy cảm của mình, bất kể thời gian hay địa điểm.
Cái vật khổng lồ cứ nhồi nhét bên trong, vách thịt siết chặt, từng cơn, từng cơn, ép vào trong, mang đến khoái cảm khó lòng cưỡng lại.
“Kia chẳng phải giày của phụ nữ sao?”
“À, nói mới nhớ. Bên này cũng có này.”
Jimmy và Thomas thậm chí còn phát hiện ra cả giày của Daisy.
Một chiếc bị đánh rơi, một chiếc được Maxim cẩn thận cởi ra. Daisy cứ ngỡ đôi giày của cô Lọ Lem thời hiện đại này sẽ được người chồng biến thái nhặt lại, ai ngờ lại bị một người đàn ông xa lạ nhặt được. Hơn nữa, lại còn là bằng chứng của một cuộc giao hoan bừa bãi. Thật tồi tệ.
Các sĩ quan đảo mắt xung quanh, cuống cuồng tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.
Xem người ta giao hoan.
Đương nhiên, những người đàn ông đang độ tuổi sung sức sẽ tò mò về chuyện đó. Không, ai mà chẳng tò mò chứ?
Có lẽ, xem người ta giao hoan còn thú vị hơn xem đánh nhau hay xem lửa cháy.
…Từ giờ trở đi, cứ im lặng thôi. Đã trốn trong tủ khóa rồi, nếu bọn họ không tìm thấy thì sẽ tự động rời đi thôi.
Đã trốn trong tủ khóa rồi mà. Chẳng lẽ bọn họ lại mở hết tất cả ra xem sao? Daisy đặt hy vọng cuối cùng vào điều đó.
“Max… xin ngài.”
“…”
Daisy dùng biệt danh của hắn để van nài, Maxim cũng ôm chặt lấy eo cô, không còn tiếp tục trêu chọc nữa.
“Khoan đã, vậy bộ quân phục dưới sàn chắc cũng là do lúc làm tình mà bị rơi ra…”
Jimmy nhặt chiếc áo khoác mà lúc nãy hắn đã dùng giày đá lên.
…Rồi sau đó.
“Maxim… von… Waldeck…”
Hắn đọc to cái tên trên bảng tên ở ngực phải áo. Đó là tên chồng cô.
Khi nhận ra cái tên mà mình vừa gọi là của ai, bọn họ nhất thời im lặng như bị nghẹn lời.
“Chuẩn tướng, Maxim von Waldeck.”
Maxim bình thản xưng danh. Giọng nói của hắn rõ ràng và rành mạch.
“Đúng là ta. Sao vậy?”
Câu trả lời bất ngờ của hắn khiến sống lưng Daisy cứng đờ.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)