Chương 46

Chương 46

Edit: Kẹo

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Khi bữa tiệc kết thúc, trong đại sảnh, những giai điệu khiêu vũ du dương bắt đầu vang lên. Daisy lặng lẽ đứng đó, ánh mắt mơ màng dõi theo từng đôi nhịp nhàng xoay tròn theo điệu nhạc. Dẫu biết rằng âm nhạc và khiêu vũ là linh hồn của mọi buổi tiệc xã giao, nhưng với Daisy, mọi thứ dường như thuộc về một thế giới khác, xa lạ và không chạm tới được.

Một, hai, ba. Hai, hai, ba.

Một, hai, ba. Hai, hai, ba.

Nhịp điệu này thật quen thuộc.

‘Là điệu waltz.’

Daisy lặng lẽ để tâm trí mình nhớ lại những bước nhảy ăn khớp với giai điệu. Đôi chân cô, như phản xạ tự nhiên, khẽ nhích theo từng nhịp, đủ nhẹ nhàng để không ai chú ý đến.

Vẫn chưa quên. Những gì từng học bằng cơ thể, dù bao nhiêu năm trôi qua, cơ thể vẫn luôn ghi nhớ.

‘Mình nhảy waltz cũng không tệ.’

Nhưng giỏi thì có ích gì chứ. Tất cả chỉ là những suy nghĩ vô nghĩa.

Daisy khẽ cười nhạt.

Cô không xa lạ gì với những điệu nhảy xã giao. Trong nhiệm vụ, cô buộc phải học những điều cơ bản này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Phép tắc trên bàn tiệc hay những nghi thức tối thiểu cũng không ngoại lệ.

Là phụ nữ nhưng lại lặn sâu vào thế giới gián điệp, việc thường xuyên phải đối mặt với những người đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu là điều khó tránh khỏi. Những kỹ năng ấy, đối với cô, chỉ là công cụ cần thiết để sinh tồn.

Vị đại công tước phu nhân đời trước vừa gặp lại một người bạn cũ thời thơ ấu, liền giới thiệu với Daisy, rồi xin phép rời đi để trò chuyện riêng.

Cô muốn bước theo, nhưng bà phu nhân nhanh chóng ngăn lại với lý do có chuyện quan trọng cần bàn riêng. Cách bà khéo léo rời đi khiến Daisy không khỏi cảm thấy như mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.

“Con cũng nên hòa nhập với mọi người đi chứ. Có thế mới chuẩn bị cho tương lai được, hửm?”

Nhớ lại lời nói lúc đầu, Daisy càng chắc chắn. ‘Chuẩn bị cho tương lai’ hẳn ám chỉ việc cô nên nghĩ đến cuộc sống sau ly hôn.

Ý bà là thay vì lãng phí thời gian với những người già cả, cô nên xây dựng mối quan hệ với những nhân vật quyền thế, những người có thể mang lại lợi ích thực sự.

‘Nhưng mình kết giao với giới thượng lưu để làm gì chứ? Ly hôn xong, mình sẽ lại quay về cô nhi viện thôi.’

Song, Daisy nhìn xuống bộ váy đắt tiền mình đang mặc, đôi giày lấp lánh đính đầy đá quý - món quà từ chính tay chồng cô tặng. Trang phục này đáng lẽ phù hợp với những buổi tiệc xa hoa, nhưng Daisy chẳng hề có ý định sẽ ở lại nơi hào nhoáng này lâu dài.

Thực ra, nếu nói chính xác, thì những nơi như vậy chưa bao giờ là ‘nơi tốt’ đối với cô.

Bởi vì mong muốn lớn nhất là trở lại nơi yên bình, giản dị, nơi có các em nhỏ và các sơ trong cô nhi viện - nơi cô có thể sống đúng với con người thật của mình, chỉ đơn giản là ‘Daisy’.

Vậy nên, tất cả những điều này, từ tiệc tùng đến trang phục lộng lẫy, đối với cô đều chỉ là sự phù phiếm.

Cuối cùng, Daisy vẫn đứng một mình giữa đại sảnh rộng lớn này.

‘Nhưng mà, hắn cũng không nhảy à?’

Daisy liếc nhìn về phía bàn tiệc chính.

Cô muốn biết người chồng của mình - Maxim, hiện đang làm gì.

Dù những giai điệu khiêu vũ vẫn đang vang lên, Maxim vẫn không hề ra sàn nhảy. Hắn chỉ ngồi đó, cầm ly sâm panh, ánh mắt không rời khỏi Daisy.

‘Sao cứ nhìn mình mãi thế…’

Ánh mắt ấy khiến Daisy cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa, những lời mà bà phu nhân đại công tước nói với cô trước đó vẫn cứ ám ảnh mãi trong tâm trí.

“Không rời mắt khỏi em một giây nào... Em nghĩ mình có thể chịu đựng được bao lâu đây?”

Ánh mắt của Maxim von Waldeck hướng về phía Daisy không chỉ là ảo giác của cô. Nếu cả phu nhân đại công tước đời trước cũng nhận thấy điều đó, thì chắc chắn nó là thật. Như để xác nhận lại, Daisy quay sang nhìn về phía hắn một lần nữa.

Đúng là thật.

Ánh mắt họ lại chạm nhau, không thể tránh được.

Nếu điều đó thực sự đúng thì sao?

Nghĩa là… nếu hắn vẫn còn say mê cô, điều đó có ý nghĩa gì?

Daisy tự cho phép mình đắm chìm vào những giả thuyết vô nghĩa.

Mà đúng thật, một người từng năn nỉ đến mức khiến cô phát khóc vì chán ngán với những đòi hỏi thể xác, thì liệu có thể đột ngột thay đổi và ngoại tình một cách tự nhiên được sao?

Tại sao lại tặng cô đôi giày – biểu tượng cho một lời chia tay?

Và cả bức thư đó nữa, với những dòng chữ không thể nhầm lẫn, cầu chúc cho một tương lai tốt đẹp mà không có nhau… Chẳng phải là bằng chứng rõ ràng cho việc hắn muốn rời xa cô hay sao?

‘... Đúng là điên rồ thật!’

Trong đầu Daisy, những luồng suy nghĩ mâu thuẫn không ngừng đang đấu đá dữ dội, như muốn làm cô phát điên. Daisy cảm thấy nếu có giấy và bút, có lẽ mình sẽ phải viết ra, phân tích từng chi tiết để tìm ra lời giải thích hợp lý.

Cả hai đều có vẻ đúng. Nhưng đâu mới là sự thật?

Không, nghĩ lại thì… Có lẽ cả hai đều đúng.

Sao mình lại không nghĩ đến điều đó nhỉ?

Daisy bất giác vỗ tay một cái, như vừa tìm ra câu trả lời sáng suốt.

Cô nhớ lại những scandal chấn động giới quý tộc mình thường đọc trên các tạp chí lá cải.

Chẳng hạn như Lady Gladys mà cô vừa gặp ban nãy – chỉ là nhân tình, nhưng danh tiếng lại vượt xa cả chính thất của Bá tước McCarthy.

Giới quý tộc, với những thói quen tồi tệ, đầy rẫy những kẻ đạo đức giả, luôn giữ nhân tình bên cạnh vợ.

Có lẽ Maxim von Waldeck cũng chẳng khác gì những kẻ đó.

‘Thật nực cười… Hắn nghĩ mình là ai chứ?’

Vốn lớn lên trong môi trường tu viện, Daisy có quan điểm khá bảo thủ. Cô luôn tin tưởng tuyệt đối vào chế độ một vợ một chồng.

Ngay cả trong quan hệ vợ chồng, cô cũng rất thận trọng, huống chi là việc có mối quan hệ với một ai đó ngoài hôn nhân. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô rùng mình.

Nhưng trái ngược với Daisy, Maxim von Waldeck tự nhận mình là một kẻ không thể cứu vãn nổi với bản tính quái dị.

Nếu hắn thực sự đang nghĩ rằng hắn có thể sở hữu cả Daisy lẫn người phụ nữ bí mật nào đó, thì liệu có đồng ý ký vào đơn ly hôn không?

Cuối cùng, Daisy thử tưởng tượng cảnh mình đối mặt với Maxim và dõng dạc yêu cầu ly hôn.

Ký vào đây, Maxim von Waldeck. Cô mường tượng giọng mình dõng dạc và đầy kiên quyết.

“Ngài ngoại tình sao? Tôi không bao giờ tha thứ cho điều đó. Lập tức ly hôn với tôi ngay đi, Maxim von Waldeck!”

“Tại sao ta phải làm thế?”

Đồ mặt dày. Nhìn vào những hành vi trước đây của hắn, đúng là loại người chẳng khác gì một gã đàn ông rẻ tiền.

Daisy chỉ mới tưởng tượng ra cảnh đó mà đã cảm thấy nắm tay mình siết chặt lại, cơn giận sôi sục trong lòng.

“Chẳng phải ngài đã nói rồi sao? Mong muốn lớn nhất trước khi chết là được chôn trong vòng tay em.”

“Xin lỗi, nhưng nếu ngài còn nói ra mấy lời rác rưởi như thế, em sẽ giết ngài trước khi kịp thực hiện đấy.”

Daisy siết chặt nắm tay. Một kẻ không hề có chút lương tâm nào như Maxim, dù có bị tống thẳng xuống địa ngục, cô cũng không cảm thấy hối tiếc. Bởi vì đối với cô, lòng tự trọng quan trọng hơn cả thiên đường hay địa ngục.

Nếu cô có thể giết Maxim trước khi hắn kịp làm gì tiếp theo, thì dù phải xuống địa ngục, cô cũng sẽ thấy thoả mãn.

“Con đang làm gì vậy, con gái của ta?”

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau khiến Daisy bất giác quay lại theo thói quen. Đó là Bá tước Therese, kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này, đang đứng đó với nụ cười điềm đạm.

“Chỉ đứng đây thôi.”

“Con có muốn nhảy một điệu với ta không?”

“Không, cảm ơn. Nếu ông định nói mấy lời vô nghĩa, thì làm ơn biến khỏi mắt tôi đi.”

Daisy nghiến răng, giọng nói lạnh lùng đáp.

“Có chuyện gì không suôn sẻ sao?”

“Ông đang nói gì vậy?”

“Ta nghe nói con vẫn chưa làm được việc đó.”

Lại là Rose, con nhỏ nhiều chuyện đó lại không thể giữ mồm giữ miệng. Daisy cảm thấy mạch máu trên trán mình như muốn vỡ tung, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bá tước Therese.

“Không phải không làm được, mà là tôi không làm. Ông nên hiểu rõ rồi hãy nói.”

“Thích chơi trò kéo dài thì tốt thôi, nhưng đừng làm quá. Kéo dài quá thì sợi dây có thể đứt đấy.”

“...Biết rồi.”

Nghe xong, Daisy đáp lời một cách hời hợt, không buồn phí thêm sức để tranh cãi.

“Nhất là những gã đàn ông hiếu chiến. Họ thích phụ nữ lắm, con biết không. Dù là mười hay hai mươi người, chỉ cần là phụ nữ thì họ chẳng bao giờ từ chối.”

Nhưng Daisy không thèm đáp lại. Lời nói của Bá tước Therese chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm hơn thôi.

“Chắc là vậy. Vâng.”

“Ý ta là, đừng chủ quan chỉ vì nghĩ rằng nó đang say mê con. Nhớ lời ta nói.”

Daisy cắn chặt răng.

Rõ ràng cô đã khẳng định sẽ không có chuyện ngủ chung, vậy mà từ khi nào việc chia sẻ giường với Maxim von Waldeck lại trở thành điều bắt buộc?

Trong đầu Daisy thoáng hiện ra ý định muốn vén váy, rút khẩu súng lục bên đùi ra và kết thúc mọi chuyện.

“Làm ơn rời đi. Nếu không muốn mất mặt trước đám đông.”

“Miệng lưỡi sắc sảo đấy. Được rồi.”

Therese vỗ nhẹ vai Daisy như một cử chỉ động viên trước khi rời đi, sau đó liền nhập bọn với đám người quen của mình.

Buổi tiệc thật buồn chán. Thêm vài bản nhạc nữa vang lên, nhưng tình hình vẫn chẳng có gì khác biệt.

Maxim tiếp tục trò chuyện rời rạc với những người ghé qua chỗ hắn, tay không ngừng nâng ly sâm panh.

‘Mình cũng muốn uống sâm panh.”

Daisy ra hiệu cho người phục vụ cung đình đang cầm khay sâm panh đi ngang qua, nhanh tay lấy một ly.

Cô đưa ly lên môi và uống cạn trong một hơi. Chiếc váy bó sát khiến cô cảm thấy không thoải mái, đến mức dạ dày như không chịu nổi.

Cô khẽ xoa nhẹ ngực bằng lòng bàn tay, cảm nhận cảm giác bọt khí mát lạnh đang lan tỏa xuống cổ họng, thì bỗng có ai đó đến gần và bắt chuyện.

“Xin chào.”

...Ai thế nhỉ?

Tuy chỉ mới chỉ uống một ly mà đầu óc cô đã hơi mơ hồ.

Daisy cố lục lại danh sách những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu mà cô từng dày công ghi nhớ. Người đàn ông trước mặt vẫn chờ đợi, ánh mắt chăm chú nhìn cô đầy lịch thiệp.

“...À, chào ngài.”

“Bài diễn thuyết của phu nhân thật truyền cảm. Giọng nói cũng rất cuốn hút. Đại công tước thật may mắn khi có một người vợ tuyệt vời như phu nhân. Tôi thực sự ngưỡng mộ.”

“...À, vâng, cảm ơn ngài.”

Trong khi Daisy vẫn còn hơi bối rối và dè dặt, người đàn ông lịch sự chìa tay về phía cô.

“Liệu tôi có vinh dự được nhảy cùng một người đẹp như phu nhân không?”

Một lời mời nhảy. Nghe xong, Daisy chậm rãi nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu từ chối bằng một cử chỉ nhẹ nhàng.

“Xin lỗi, nhưng tôi không biết nhảy.”

“Không sao đâu, tôi sẽ hướng dẫn, cô chỉ cần đi theo là được.”

“Không, ý tôi là tôi hoàn toàn không biết nhảy. Tôi không làm được đâu.”

“Vậy thì... hay là uống cùng tôi một ly?”

Người đàn ông bám đuôi khá lâu. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu anh ta đang tìm cách tán tỉnh. Chính vì vậy, Daisy cảm thấy vô cùng bực bội với tình huống này.

“Hai người quen nhau à?”

Đúng lúc đó, một kẻ không mời mà đến bất ngờ xuất hiện và chen ngang.

Không ai khác, đó chính là chồng của cô, Maxim von Waldeck.

— Còn tiếp —

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)