Chương 46
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi bữa tiệc kết thúc, trong đại sảnh, những giai điệu khiêu vũ du dương bắt đầu vang lên. Daisy lặng lẽ đứng đó, ánh mắt mơ màng dõi theo từng đôi nhịp nhàng xoay tròn theo điệu nhạc. Dẫu biết rằng âm nhạc và khiêu vũ là linh hồn của mọi buổi tiệc xã giao, nhưng với Daisy, mọi thứ dường như thuộc về một thế giới khác, xa lạ và không chạm tới được.
Một, hai, ba. Hai, hai, ba.
Một, hai, ba. Hai, hai, ba.
Nhịp điệu này thật quen thuộc.
‘Là điệu waltz.’
Daisy lặng lẽ để tâm trí mình nhớ lại những bước nhảy ăn khớp với giai điệu. Đôi chân cô, như phản xạ tự nhiên, khẽ nhích theo từng nhịp, đủ nhẹ nhàng để không ai chú ý đến.
Vẫn chưa quên. Những gì từng học bằng cơ thể, dù bao nhiêu năm trôi qua, cơ thể vẫn luôn ghi nhớ.
‘Mình nhảy waltz cũng không tệ.’
Nhưng giỏi thì có ích gì chứ. Tất cả chỉ là những suy nghĩ vô nghĩa.
Daisy khẽ cười nhạt.
Cô không xa lạ gì với những điệu nhảy xã giao. Trong nhiệm vụ, cô buộc phải học những điều cơ bản này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Phép tắc trên bàn tiệc hay những nghi thức tối thiểu cũng không ngoại lệ.
Là phụ nữ nhưng lại lặn sâu vào thế giới gián điệp, việc thường xuyên phải đối mặt với những người đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu là điều khó tránh khỏi. Những kỹ năng ấy, đối với cô, chỉ là công cụ cần thiết để sinh tồn.
Vị đại công tước phu nhân đời trước vừa gặp lại một người bạn cũ thời thơ ấu, liền giới thiệu với Daisy, rồi xin phép rời đi để trò chuyện riêng.
Cô muốn bước theo, nhưng bà phu nhân nhanh chóng ngăn lại với lý do có chuyện quan trọng cần bàn riêng. Cách bà khéo léo rời đi khiến Daisy không khỏi cảm thấy như mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.
“Con cũng nên hòa nhập với mọi người đi chứ. Có thế mới chuẩn bị cho tương lai được, hửm?”
Nhớ lại lời nói lúc đầu, Daisy càng chắc chắn. ‘Chuẩn bị cho tương lai’ hẳn ám chỉ việc cô nên nghĩ đến cuộc sống sau ly hôn.
Ý bà là thay vì lãng phí thời gian với những người già cả, cô nên xây dựng mối quan hệ với những nhân vật quyền thế, những người có thể mang lại lợi ích thực sự.
‘Nhưng mình kết giao với giới thượng lưu để làm gì chứ? Ly hôn xong, mình sẽ lại quay về cô nhi viện thôi.’
Song, Daisy nhìn xuống bộ váy đắt tiền mình đang mặc, đôi giày lấp lánh đính đầy đá quý - món quà từ chính tay chồng cô tặng. Trang phục này đáng lẽ phù hợp với những buổi tiệc xa hoa, nhưng Daisy chẳng hề có ý định sẽ ở lại nơi hào nhoáng này lâu dài.
Thực ra, nếu nói chính xác, thì những nơi như vậy chưa bao giờ là ‘nơi tốt’ đối với cô.
Bởi vì mong muốn lớn nhất là trở lại nơi yên bình, giản dị, nơi có các em nhỏ và các sơ trong cô nhi viện - nơi cô có thể sống đúng với con người thật của mình, chỉ đơn giản là ‘Daisy’.
Vậy nên, tất cả những điều này, từ tiệc tùng đến trang phục lộng lẫy, đối với cô đều chỉ là sự phù phiếm.
Cuối cùng, Daisy vẫn đứng một mình giữa đại sảnh rộng lớn này.
‘Nhưng mà, hắn cũng không nhảy à?’
Daisy liếc nhìn về phía bàn tiệc chính.
Cô muốn biết người chồng của mình - Maxim, hiện đang làm gì.
Dù những giai điệu khiêu vũ vẫn đang vang lên, Maxim vẫn không hề ra sàn nhảy. Hắn chỉ ngồi đó, cầm ly sâm panh, ánh mắt không rời khỏi Daisy.
‘Sao cứ nhìn mình mãi thế…’
Ánh mắt ấy khiến Daisy cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa, những lời mà bà phu nhân đại công tước nói với cô trước đó vẫn cứ ám ảnh mãi trong tâm trí.
“Không rời mắt khỏi em một giây nào... Em nghĩ mình có thể chịu đựng được bao lâu đây?”
Ánh mắt của Maxim von Waldeck hướng về phía Daisy không chỉ là ảo giác của cô. Nếu cả phu nhân đại công tước đời trước cũng nhận thấy điều đó, thì chắc chắn nó là thật. Như để xác nhận lại, Daisy quay sang nhìn về phía hắn một lần nữa.
Đúng là thật.
Ánh mắt họ lại chạm nhau, không thể tránh được.
Nếu điều đó thực sự đúng thì sao?
Nghĩa là… nếu hắn vẫn còn say mê cô, điều đó có ý nghĩa gì?
Daisy tự cho phép mình đắm chìm vào những giả thuyết vô nghĩa.
Mà đúng thật, một người từng năn nỉ đến mức khiến cô phát khóc vì chán ngán với những đòi hỏi thể xác, thì liệu có thể đột ngột thay đổi và ngoại tình một cách tự nhiên được sao?
Tại sao lại tặng cô đôi giày – biểu tượng cho một lời chia tay?
Và cả bức thư đó nữa, với những dòng chữ không thể nhầm lẫn, cầu chúc cho một tương lai tốt đẹp mà không có nhau… Chẳng phải là bằng chứng rõ ràng cho việc hắn muốn rời xa cô hay sao?
‘... Đúng là điên rồ thật!’
Trong đầu Daisy, những luồng suy nghĩ mâu thuẫn không ngừng đang đấu đá dữ dội, như muốn làm cô phát điên. Daisy cảm thấy nếu có giấy và bút, có lẽ mình sẽ phải viết ra, phân tích từng chi tiết để tìm ra lời giải thích hợp lý.
Cả hai đều có vẻ đúng. Nhưng đâu mới là sự thật?
Không, nghĩ lại thì… Có lẽ cả hai đều đúng.
Sao mình lại không nghĩ đến điều đó nhỉ?
Daisy bất giác vỗ tay một cái, như vừa tìm ra câu trả lời sáng suốt.
Cô nhớ lại những scandal chấn động giới quý tộc mình thường đọc trên các tạp chí lá cải.
Chẳng hạn như Lady Gladys mà cô vừa gặp ban nãy – chỉ là nhân tình, nhưng danh tiếng lại vượt xa cả chính thất của Bá tước McCarthy.
Giới quý tộc, với những thói quen tồi tệ, đầy rẫy những kẻ đạo đức giả, luôn giữ nhân tình bên cạnh vợ.
Có lẽ Maxim von Waldeck cũng chẳng khác gì những kẻ đó.
‘Thật nực cười… Hắn nghĩ mình là ai chứ?’
Vốn lớn lên trong môi trường tu viện, Daisy có quan điểm khá bảo thủ. Cô luôn tin tưởng tuyệt đối vào chế độ một vợ một chồng.
Ngay cả trong quan hệ vợ chồng, cô cũng rất thận trọng, huống chi là việc có mối quan hệ với một ai đó ngoài hôn nhân. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô rùng mình.
Nhưng trái ngược với Daisy, Maxim von Waldeck tự nhận mình là một kẻ không thể cứu vãn nổi với bản tính quái dị.
Nếu hắn thực sự đang nghĩ rằng hắn có thể sở hữu cả Daisy lẫn người phụ nữ bí mật nào đó, thì liệu có đồng ý ký vào đơn ly hôn không?
Cuối cùng, Daisy thử tưởng tượng cảnh mình đối mặt với Maxim và dõng dạc yêu cầu ly hôn.
Ký vào đây, Maxim von Waldeck. Cô mường tượng giọng mình dõng dạc và đầy kiên quyết.
“Ngài ngoại tình sao? Tôi không bao giờ tha thứ cho điều đó. Lập tức ly hôn với tôi ngay đi, Maxim von Waldeck!”
“Tại sao ta phải làm thế?”
Đồ mặt dày. Nhìn vào những hành vi trước đây của hắn, đúng là loại người chẳng khác gì một gã đàn ông rẻ tiền.
Daisy chỉ mới tưởng tượng ra cảnh đó mà đã cảm thấy nắm tay mình siết chặt lại, cơn giận sôi sục trong lòng.
“Chẳng phải ngài đã nói rồi sao? Mong muốn lớn nhất trước khi chết là được chôn trong vòng tay em.”
“Xin lỗi, nhưng nếu ngài còn nói ra mấy lời rác rưởi như thế, em sẽ giết ngài trước khi kịp thực hiện đấy.”
Daisy siết chặt nắm tay. Một kẻ không hề có chút lương tâm nào như Maxim, dù có bị tống thẳng xuống địa ngục, cô cũng không cảm thấy hối tiếc. Bởi vì đối với cô, lòng tự trọng quan trọng hơn cả thiên đường hay địa ngục.
Nếu cô có thể giết Maxim trước khi hắn kịp làm gì tiếp theo, thì dù phải xuống địa ngục, cô cũng sẽ thấy thoả mãn.
“Con đang làm gì vậy, con gái của ta?”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau khiến Daisy bất giác quay lại theo thói quen. Đó là Bá tước Therese, kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này, đang đứng đó với nụ cười điềm đạm.
“Chỉ đứng đây thôi.”
“Con có muốn nhảy một điệu với ta không?”
“Không, cảm ơn. Nếu ông định nói mấy lời vô nghĩa, thì làm ơn biến khỏi mắt tôi đi.”
Daisy nghiến răng, giọng nói lạnh lùng đáp.
“Có chuyện gì không suôn sẻ sao?”
“Ông đang nói gì vậy?”
“Ta nghe nói con vẫn chưa làm được việc đó.”
Lại là Rose, con nhỏ nhiều chuyện đó lại không thể giữ mồm giữ miệng. Daisy cảm thấy mạch máu trên trán mình như muốn vỡ tung, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bá tước Therese.
“Không phải không làm được, mà là tôi không làm. Ông nên hiểu rõ rồi hãy nói.”
“Thích chơi trò kéo dài thì tốt thôi, nhưng đừng làm quá. Kéo dài quá thì sợi dây có thể đứt đấy.”
“...Biết rồi.”
Nghe xong, Daisy đáp lời một cách hời hợt, không buồn phí thêm sức để tranh cãi.
“Nhất là những gã đàn ông hiếu chiến. Họ thích phụ nữ lắm, con biết không. Dù là mười hay hai mươi người, chỉ cần là phụ nữ thì họ chẳng bao giờ từ chối.”
Nhưng Daisy không thèm đáp lại. Lời nói của Bá tước Therese chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm hơn thôi.
“Chắc là vậy. Vâng.”
“Ý ta là, đừng chủ quan chỉ vì nghĩ rằng nó đang say mê con. Nhớ lời ta nói.”
Daisy cắn chặt răng.
Rõ ràng cô đã khẳng định sẽ không có chuyện ngủ chung, vậy mà từ khi nào việc chia sẻ giường với Maxim von Waldeck lại trở thành điều bắt buộc?
Trong đầu Daisy thoáng hiện ra ý định muốn vén váy, rút khẩu súng lục bên đùi ra và kết thúc mọi chuyện.
“Làm ơn rời đi. Nếu không muốn mất mặt trước đám đông.”
“Miệng lưỡi sắc sảo đấy. Được rồi.”
Therese vỗ nhẹ vai Daisy như một cử chỉ động viên trước khi rời đi, sau đó liền nhập bọn với đám người quen của mình.
Buổi tiệc thật buồn chán. Thêm vài bản nhạc nữa vang lên, nhưng tình hình vẫn chẳng có gì khác biệt.
Maxim tiếp tục trò chuyện rời rạc với những người ghé qua chỗ hắn, tay không ngừng nâng ly sâm panh.
‘Mình cũng muốn uống sâm panh.”
Daisy ra hiệu cho người phục vụ cung đình đang cầm khay sâm panh đi ngang qua, nhanh tay lấy một ly.
Cô đưa ly lên môi và uống cạn trong một hơi. Chiếc váy bó sát khiến cô cảm thấy không thoải mái, đến mức dạ dày như không chịu nổi.
Cô khẽ xoa nhẹ ngực bằng lòng bàn tay, cảm nhận cảm giác bọt khí mát lạnh đang lan tỏa xuống cổ họng, thì bỗng có ai đó đến gần và bắt chuyện.
“Xin chào.”
...Ai thế nhỉ?
Tuy chỉ mới chỉ uống một ly mà đầu óc cô đã hơi mơ hồ.
Daisy cố lục lại danh sách những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu mà cô từng dày công ghi nhớ. Người đàn ông trước mặt vẫn chờ đợi, ánh mắt chăm chú nhìn cô đầy lịch thiệp.
“...À, chào ngài.”
“Bài diễn thuyết của phu nhân thật truyền cảm. Giọng nói cũng rất cuốn hút. Đại công tước thật may mắn khi có một người vợ tuyệt vời như phu nhân. Tôi thực sự ngưỡng mộ.”
“...À, vâng, cảm ơn ngài.”
Trong khi Daisy vẫn còn hơi bối rối và dè dặt, người đàn ông lịch sự chìa tay về phía cô.
“Liệu tôi có vinh dự được nhảy cùng một người đẹp như phu nhân không?”
Một lời mời nhảy. Nghe xong, Daisy chậm rãi nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu từ chối bằng một cử chỉ nhẹ nhàng.
“Xin lỗi, nhưng tôi không biết nhảy.”
“Không sao đâu, tôi sẽ hướng dẫn, cô chỉ cần đi theo là được.”
“Không, ý tôi là tôi hoàn toàn không biết nhảy. Tôi không làm được đâu.”
“Vậy thì... hay là uống cùng tôi một ly?”
Người đàn ông bám đuôi khá lâu. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu anh ta đang tìm cách tán tỉnh. Chính vì vậy, Daisy cảm thấy vô cùng bực bội với tình huống này.
“Hai người quen nhau à?”
Đúng lúc đó, một kẻ không mời mà đến bất ngờ xuất hiện và chen ngang.
Không ai khác, đó chính là chồng của cô, Maxim von Waldeck.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)