Chương 27
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đang dựng hay là đã dựng sẵn từ trước?
Hoặc là vốn dĩ lúc nào cũng to như vậy... nên phải xếp gọn sang một bên?
Càng nghĩ về thứ vừa chạm vào má mình, Daisy càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, không thể chịu nổi.
Có nên hỏi trực tiếp đối phương không? Một câu rõ ràng, ngài đang làm cái quái gì vậy chứ?
“Rốt cuộc tại sao cái đó của ngài lại ở đây? Ngài giải thích đi, tại sao chứ?”
“Nói cho đúng đi nhé. Ta là đàn ông, nên tất nhiên cái đó phải có ở chỗ của ta rồi. Chính em mới là người xâm phạm lãnh thổ của nó mà.”
Thật tồi tệ.
“Ngài đúng là một kẻ biến thái không thể cứu vãn, sao ngài lại đưa cái đó ra làm gối thay vì cái gì khác chứ?”
“Biến thái không thể cứu vãn thì đúng rồi. Nhưng nếu em thật sự muốn dùng nó làm gối, thì đó sẽ là vinh dự lớn lao cho nhà Waldeck đấy.”
Còn tệ hơn nữa.
“Dù sao đi nữa thì! Tại sao em lại phải chạm mặt với cái đó của ngài và… nhận thức một cách lúng túng cơ chứ?”
“Ta cũng không biết nữa. Có lẽ nó quá vui mừng khi gặp em nên đã tự ý ra đón tiếp thôi.”
…Điên mất thôi!
Daisy đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh mình lên án tất cả những chuyện này, nhưng kết cục đều là thảm họa.
Không có giải pháp rõ ràng nào cả. Cô cảm thấy việc phản ứng chỉ càng kích thích thêm kẻ biến thái này, khiến thứ đó của Maxim càng trở nên ‘kiên định’ hơn. Và điều cuối cùng cô muốn là phải đối mặt với nó khi mọi chuyện tệ hơn.
Vậy nên, giả vờ ngủ chính là giải pháp tốt nhất.
‘Mình sẽ ngủ đây. Nên ngươi cũng đừng làm loạn hay bật dậy nữa… làm ơn, hãy ngoan ngoãn mà ngủ đi.’
Daisy nhắm chặt mắt, như thể đang cố gắng răn đe ‘thứ đó’ của Maxim.
Nhưng đến cuối cùng, Daisy vẫn chẳng thể chợp mắt được chút nào. Mỗi lần khẽ hé mắt, cô lại bắt gặp ánh mắt Maxim đang nhìn chăm chăm vào mặt mình. Điều đó không chỉ khiến cô không thể nghỉ ngơi mà còn cảm thấy mệt mỏi hơn.
Nhân viên của cửa hàng có lẽ vì sợ hãi, mãi đến 40 phút sau mới dám quay lại phòng thử đồ. Sau khi tận hưởng trọn 40 phút ngắm nhìn ‘khuôn mặt đang ngủ’ của vợ, Maxim mới chịu rời đi.
Chính vì vậy, Daisy phải tiếp tục giả vờ ngủ thêm 10 phút nữa, chẳng khác nào chịu hình phạt khổ sai.
Hiện tại, Daisy đứng trước gương trong phòng thử đồ, khuôn mặt hơi bơ phờ. Nhân viên cửa hàng, nhận thấy bầu không khí căng thẳng, hành động cực kỳ cẩn trọng, như thể đang xử lý một đứa trẻ sơ sinh.
‘Gượng gạo quá đi.’
Việc bị bắt gặp đang buôn chuyện khiến cả người nói xấu lẫn đối tượng bị nói xấu đều lúng túng là điều dễ hiểu.
‘Người gây chuyện thì không xấu hổ, ngược lại rất bình thản, còn mình phải chịu cảnh ngượng ngùng này là sao.’
Daisy cảm thấy biết ơn vì Maxim đã bênh vực mình, nhưng dù sao cô cũng không bằng lòng lắm vì hắn đã làm to chuyện một cách không cần thiết.
Đặt mình vào vị trí của nhân viên, Daisy cũng hiểu rằng họ không thể hoàn toàn thoải mái sau khi chứng kiến cảnh Maxim gây náo loạn. Tuy vậy, cô thực sự không ghét họ.
‘Nói xấu người khác là chuyện thường tình. Ngay cả hoàng gia cũng bị nói xấu khi không có mặt mà. Có gì to tát đâu.’
Daisy nghĩ, đôi lúc, được buông lời chỉ trích cũng tốt cho tinh thần. Vì ngoài việc nói xấu, đâu còn niềm vui nào khác khi làm việc?
Ngay cả Daisy cũng thường xuyên buông ra những lời oán trách đầy kỳ quặc trong đầu mình.
Đặc biệt là lúc nhớ đến Therese, kẻ đã đẩy cô vào hoàn cảnh khốn khổ này, và Maxim, người luôn làm cô cảm thấy như mình đang bị thử thách. Nếu cộng hết những lần cô thầm trách móc cả hai người này, có lẽ thần linh sẽ thẳng tay phán cô tội ‘thấy sai không sửa’ và ném cô xuống địa ngục mà không chút do dự.
‘Daisy Therese’ hay ‘Daisy von Waldeck’.
Có lẽ vì đây chỉ là những vai diễn giả tạo mà cô dựng lên để phục vụ nhiệm vụ, nên Daisy không cảm thấy bất kỳ tổn thương nào về mặt cảm xúc.
Bởi vì vấn đề tuyệt nhiên không nằm ở lòng tự tôn, mà là ở việc sống còn. Được nghe những thông tin sống động như thế vốn rất hữu ích, nhưng giờ thì cơ hội đó đã bị lãng phí.
‘Ngượng ngùng chết mất thôi.’
Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi việc để về nghỉ ngơi, nhưng nhân viên quá thận trọng, khiến mọi thứ bị kéo dài hơn mức cần thiết.
“À này...”
“Vâ... vâng! Thưa phu nhân.”
“Người, người gọi chúng tôi sao? Xin hãy thoải mái ra lệnh ạ.”
Hai nhân viên đang dở tay ngay lập tức giúp cô mặc đồ, giữ nguyên tư thế cúi đầu cung kính.
Daisy hiểu rằng, trong tình huống ngượng ngùng này, chỉ có cô mới có thể làm dịu bầu không khí căng thẳng thôi.
“À, về cái váy lúc nãy ấy. Tôi mặc khi đến đây. Nó thực sự là đồ rẻ tiền đến vậy sao?”
“Dạ? À, không… không phải ạ…”
Chết tiệt, có vẻ đây không phải câu hỏi không mấy phù hợp nhỉ.
Cô chỉ nói ra điều mình thắc mắc trong đầu, hoàn toàn không có ý trách móc ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt tái mét của họ, có vẻ cô đã lỡ lời.
“Không, không, tôi không có ý trách đâu. Tôi thật sự tò mò thôi. Đó là món quà cha tôi tặng, nhưng vải có vẻ yếu quá, rách dễ dàng nên tôi chỉ muốn biết liệu nó có phải đồ rẻ tiền không.”
Câu hỏi này thực sự xuất phát từ sự tò mò của cô.
Đến mức này, Daisy thậm chí bắt đầu nghi ngờ cả những món trang sức mà cha cô chuẩn bị để làm hài lòng vẻ bề ngoài.
Và thế là cô cần một câu trả lời rõ ràng để còn có thể quay về và chất vấn, cha đã nghĩ gì mà tặng con thứ như thế này?
“Thì ra đó là món quà mà bá tước dành tặng tiểu thư. Chúng tôi quả thật không biết, xin thứ lỗi.”
“Xin... xin hãy tha lỗi cho chúng tôi.”
Không phải vậy mà! Càng nói, cô càng cảm thấy mọi thứ đi sai hướng, nhưng vì đã bắt đầu rồi, nên cô muốn nghe một câu trả lời đến nơi đến chốn.
“Không sao đâu, cứ nói thẳng thoải mái đi. Được chứ?”
Song, hai nhân viên liền liếc nhìn nhau, rồi người có vẻ là cấp trên cẩn thận lên tiếng.
“Thưa phu nhân, vì nhan sắc của người thanh tú, dáng người đẹp đẽ, làn da trắng mịn màng… nên bất kể người mặc gì cũng đều… vô cùng rực rỡ và đẹp đẽ.”
…Thật đúng là mấy kẻ nịnh nọt rác rưởi.
Cố ý tránh né câu hỏi và thay vào đó là một màn tâng bốc hoa mỹ. Điều này chỉ chứng minh rằng họ đúng là hạng người không thể nói chuyện nghiêm túc được.
“Đúng vậy! Trong thời gian làm việc ở đây, chúng tôi đã gặp rất nhiều quý phu nhân, nhưng vẻ đẹp tươi trẻ và tràn đầy sức sống như của người thì quả thật hiếm có. Chỉ có phu nhân mới sở hữu được nét đẹp như vậy.”
Thế là từ ‘vẻ đẹp thô kệch’ lại được chuyển thành ‘vẻ đẹp tươi trẻ đầy sức sống’ chỉ trong tích tắc.
Rõ ràng họ đang sợ Maxim.
‘Mình đã hỏi một câu quá ngu ngốc rồi thì phải.’
Phải làm thế nào mới có thể hỏi mà không phải nghe mấy lời nịnh bợ vô nghĩa thế này và nhận được thông tin thật sự đây?
‘Được rồi. Nếu đã lỡ hỏi một câu vụng về, thì cứ giả vờ ngốc nghếch đến cùng, diễn vai cô tiểu thư thiếu hiểu biết vậy.’
Dù sao thì, hình ảnh của ‘Daisy von Waldeck’ trong mắt họ giờ đây cũng chẳng còn gì để cứu vãn là một vị nữ công tước vô tâm, vừa bị đồn đại là tận hưởng một màn ân ái mãnh liệt ngay trong phòng thử đồ, và còn vô ý đặt câu hỏi làm mất mặt cha mình nữa.
Với xuất thân thấp kém thì hành xử thấp kém cũng chẳng có gì lạ. Dù sao hình tượng cũng chẳng thể tệ hơn, và nếu cần xấu thêm vì mục tiêu lâu dài, thì lại càng tốt.
Danh dự gì chứ, cứ quăng nó cho chó gặm đi.
Daisy quyết định thử nhập vai một nữ công tước mang khuôn mặt thanh tú nhưng đầu óc thì ngây ngô.
“Nghe nói… ngài công tước rất được lòng các quý cô có đúng không?”
Đúng như dự đoán, câu hỏi này khiến hai nhân viên đứng đơ ra, toàn bộ như thể bị đóng băng.
‘Cứ thế này thì làm sao nghe được những gì mình muốn đây?’
Chỉ còn hai cách để đạt được mục đích: hoặc đe dọa, hoặc dỗ dành.
Tóm lại, cần áp dụng chiến lược ‘cây gậy và củ cà rốt’ mà Maxim vẫn hay sử dụng.
“Daisy, khi muốn thuần hóa một con chó, việc đầu tiên là gọi tên nó.”
Tại sao đúng vào lúc này mới nhớ ra câu nói đó cơ chứ?
Daisy hiểu rõ sức mạnh của cái tên kia, bởi chính cô cũng từng cảm nhận được điều đó. Khi còn là ‘Easy’ cô đã tiêu diệt lũ tay sai của phe bảo hoàng; khi là ‘Daisy’ cô bắt đầu con đường chuộc lỗi; nhưng khi trở thành ‘Daisy von Waldeck’ cô đôi khi lại muốn giết chết người đàn ông cứ gọi cô là ‘Easy’.
Daisy mở to mắt, cố tình nhìn chằm chằm vào hai nhân viên, bắt chước ánh mắt mà Maxim thường dùng.
“Tôi là Daisy von Waldeck. Tên các cô là gì?”
“Dạ… tôi ạ?”
“Cả hai người.”
“Tôi là Anna.”
“Tôi là Hazel.”
Hai nhân viên trả lời với vẻ ngượng ngùng, sợ hãi.
“Được rồi, Anna, Hazel. Không cần phải giấu giếm gì đâu, tôi đã nghe hết những gì hai người nói khi nãy rồi.”
“Xin… xin lỗi, thưa phu nhân.”
“Nếu đã xin lỗi thì thôi, nhưng giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
Lúc này, họ trông vô cùng bối rối.
“Thật ra thì… ngài công tước rất xuất chúng về dung mạo và là anh hùng cứu quốc, nên có rất nhiều tiểu thư ngưỡng mộ ngài vì lòng yêu nước của họ.”
“Đúng vậy! Đây là lần đầu tôi thấy một người tuyệt vời như ngài công tước. Khi nhìn tận mắt, ngài ấy còn rạng rỡ hơn nhiều. Phu nhân thật may mắn khi có một người chồng tuyệt vời như vậy.”
Thật không thể chịu nổi. Daisy đã cố gắng kiên nhẫn hết sức mình, nhưng đây hoàn toàn không phải câu trả lời mà cô muốn nghe.
Đã đến lúc chuyển sang biện pháp mạnh.
“Có vẻ như Anna và Hazel coi thường tôi vì tôi là một đứa con ngoài giá thú và xuất thân từ dân thường đúng không?”
“Sao cơ? Coi thường ạ? Không, không bao giờ đâu….”
“Các cô nghĩ rằng chỉ cần dùng những lời hoa mỹ để lấp liếm là tôi sẽ bỏ qua sao? Đừng có tìm cách né tránh một cách mơ hồ như vậy. Nói rõ ràng xem, cụ thể là ai?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)