Chương 52
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
‘…Chuyện này là thế nào đây?’
Dựa vào tính cách quái đản thường ngày của Maxim, Daisy đã chuẩn bị tinh thần để thấy một cảnh tượng đầy âm thanh và sắc dục. Nhưng những gì cô đối mặt lại hoàn toàn khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
Không khí trong cung điện vốn trong lành, giờ lại khô cứng và sắc lạnh một cách kỳ lạ.
Daisy quyết định phải hiểu rõ tình hình trước. Cô đứng đó, ánh mắt mơ hồ quét qua căn phòng.
Căn phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ. Giữa phòng có một bàn trà và một chiếc ghế sofa dài, ở góc xa là một chiếc bàn lớn. Xung quanh là giá sách, tủ trang trí và nhiều vật dụng khác. Nhìn qua, căn phòng này giống như một văn phòng làm việc.
Không gian này khá quen thuộc, giống với những nơi cô từng thấy khi đến gặp Bá tước Therese.
Rose đã bảo cô đến đây để nói chuyện với Maxim. Nhưng nơi này quá u ám và lạnh lẽo, chẳng hợp để trò chuyện. Hoặc có lẽ, nơi này lại phù hợp cho các cuộc thảo luận mang tính pháp lý về hôn nhân.
Khi ánh mắt Daisy tiếp tục dò xét căn phòng, một thứ khác thu hút sự chú ý của cô.
Trên bàn trà, các chai rượu, ly rượu và đủ loại món tráng miệng ngọt ngào được bày bừa bộn. Có lẽ Maxim muốn uống chút rượu và nói chuyện cởi mở hơn?
Ngoài Maxim, trong phòng không có bất kỳ dấu hiệu nào của người khác. Trên bàn chỉ có một ly sâm panh đã rót, và không hề có dấu vết của ai khác từng ngồi đây.
Hắn đang tựa tay lên ghế, chống cằm nhìn cô. Ánh mắt uể oải, như con báo vừa tỉnh giấc, dán chặt vào khuôn mặt Daisy.
Giữa họ chỉ còn lại sự im lặng ngượng ngập. Daisy đã chuẩn bị tinh thần cho một vụ ngoại tình bị bắt quả tang, nhưng tình huống này thì lại không nằm trong dự đoán của cô. Một lúc lâu sau, Daisy là người phá vỡ sự im lặng.
“Tiểu thư Langley… không có ở đây sao?”
Nghe câu hỏi đầu tiên của cô, Maxim khẽ bật cười.
“Chuyện đó quan trọng với em đến thế sao?”
Giọng hắn không hề kích động. Ngược lại, nó bình thản đến mức đáng sợ.
Nó mang đến một cảm giác rợn người.
Giống như sự tĩnh lặng quá mức trước khi một cơn bão lớn ập đến, đầy lạnh lẽo và u ám.
Sự điềm tĩnh của hắn tạo nên áp lực vô hình, khiến Daisy chỉ biết nuốt khan, không thể đáp lại.
“Để ta hỏi ngược lại. Tại sao em lại gửi cô ta đến đây?”
“…”
“Và những thứ này là sao?”
Hắn chỉ tay về phía những chai rượu và món tráng miệng trên bàn.
Đúng là cô đã chỉ đường cho tình nhân của hắn, nhưng rõ ràng những thứ này không phải do cô chuẩn bị. Daisy cũng không giấu được sự bối rối trước cảnh tượng này. Cô đứng đó, lặng thinh, không biết phải nói gì, không thể biện minh.
“Trả lời đi, Easy.”
“…”
“Thậm chí dùng cả loại thuốc kỳ lạ… Ha, em định khiến ta làm điều gì đó không thể cứu vãn sao?”
Thuốc kỳ lạ? Câu nói của Maxim khiến Daisy hoang mang.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng hiểu ý hắn. Đột nhiên, cô nhớ lại một lời nói đùa đầy ẩn ý mà Rose đã nói với cô trước đây, như thể mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ.
“Để chị đây giúp cưng nhé.”
Không thể nào. Chắc không phải đâu.
“Không được, để chị đây kiếm cho cái thứ thuốc tuyệt vời nhất. Loại mà chỉ cần dùng là ‘phê’ ngay.”
Trời ơi. Mình cứ nghĩ cô ta chỉ nói đùa… Cái con trơ trẽn này...
“Hãy nhắm vào ngày đó đi. Ngày cô tham dự bữa tiệc.”
“Sâm panh chắc cũng uống vài ly chứ gì. Hoàn hảo luôn. Chị đây sẽ chuẩn bị trước cho cưng.”
Giờ nghĩ lại, cô ta thậm chí đã nhắc đến thời điểm cụ thể. Sao mình lại không nhận ra nhỉ?
Có lẽ vì mải lo nghĩ về chuyện ngoại tình của Maxim và tương lai của cô mà Daisy đã quên béng mất điều này.
“Vào đó mà nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
“Cãi nhau vợ chồng, chỉ cần nói chuyện là xong hết.”
Nói chuyện ư? Ý cô là ‘nói chuyện bằng cơ thể’ sao? Thật bệnh hoạn! Cô ta nghĩ gì mà lại nhét mấy ý tưởng này vào đầu mình chứ?
“Chị đây đã lo liệu hết rồi. Đi mà tận hưởng đi.”
“Cô không làm gì kỳ lạ đấy chứ?”
“Không.”
Rõ ràng mình đã xác nhận. Cô ta còn khăng khăng bảo là không làm gì bất thường.
Đúng là con điên!
“Tầng 3, hành lang, phòng thứ ba bên phải. Chồng cô ở đó.”
Việc Rose biết chính xác Maxim ở đâu đồng nghĩa với việc cô ta đã tự tay sắp đặt mọi thứ tại đây.
Trong tình thế đang giả dạng là hầu gái, Maxim hẳn sẽ không nghi ngờ gì cô ta.
Nghĩ lại thì, từ góc nhìn của Maxim, có lẽ hắn cho rằng chính Daisy là người đã chuẩn bị tất cả. Với mọi thứ được sắp đặt để tạo không khí nóng bỏng như thế này, hắn hẳn đã mong đợi một bầu không khí không chỉ ấm áp mà còn… rực lửa.
Nhưng làm thế nào mà cô ta dám làm một việc điên rồ như vậy với một kẻ điên như hắn chứ?
Rốt cuộc, người phải chịu đựng và xử lý hậu quả lại chính là Daisy.
Cô cảm thấy như sắp phát điên.
Khi từng mảnh ghép trong ký ức dần hoàn chỉnh, Daisy hiểu ra toàn bộ sự thật. Khuôn mặt cô đỏ bừng rồi lại tái mét vì xấu hổ lẫn tức giận.
“Ta bảo trả lời đi.”
Không nhận được câu trả lời, Maxim lại truy vấn lần nữa, giọng điệu sắc lạnh.
Làm sao đây?
Daisy không thể nói rằng Rose đã chuẩn bị thứ thuốc kỳ lạ đó. Nếu sự thật bị phơi bày trong quá trình điều tra, chính cô cũng không thoát khỏi cảnh bị liên lụy.
Và chuyện cô gửi một người phụ nữ khác đến đây thay vì tự mình tới – lỗi đó không thể chối cãi. Dù có nói gì, cô cũng không có lời bào chữa nào thỏa đáng.
“Chuyện, chuyện đó…”
“Thành thật mà nói đi. Sao... em lại đến đây?”
Daisy từ từ ngẩng lên, lén lút nhìn khuôn mặt Maxim. Và cô nhận ra một điều kỳ lạ. Lời nói của hắn từ nãy đến giờ có vẻ rời rạc, không mạch lạc.
Hắn đang cố kìm nén cơn giận sao? Hay không lẽ… hắn đã uống phải thứ thuốc đó?
Thứ thuốc khiến người ta ‘phê’ ngay lập tức... Nếu đúng là vậy, tình trạng của hắn lúc này chắc hẳn rất nguy hiểm.
“Em đến đây chỉ để kiểm tra xem ta có đang lăn lộn với cô gái nào khác không đấy à?”
“…”
Muốn phủ nhận, nhưng sự thật là đúng. Tuy nhiên, cũng mong rằng không phải thế. Dù gì đi nữa, xét cho cùng, cũng cần phải kiểm chứng.
Không biết nữa. Thật sự không biết. Tâm trí rối bời, chẳng thể nào diễn đạt được cảm xúc thật lúc này. Daisy mím chặt môi, không nói một lời.
“Em nghĩ ta là loại người… nghiện sex, đến mức mất kiểm soát à?”
“…Đúng vậy.”
“…”
Thế nhưng, Daisy lại mắc cái tật khó chữa: không biết giữ im lặng vào những khoảnh khắc quyết định, luôn nói thẳng suy nghĩ của mình.
Khuôn mặt của Maxim thoáng chốc cứng lại, biểu cảm lạnh như băng.
“Không đúng sao? Nếu là hiểu lầm, thì em xin lỗi…”
“…”
“Nhưng mà, Maxim bảo em phải làm sao đây? Chính ngài luôn cư xử như thể muốn người ta hiểu lầm, thái độ thì… quá mức tùy tiện, lộn xộn nữa.”
“Hồi nãy còn gọi ta là ‘ngài’, giờ lại là ‘Maxim’, thế là thế nào?”
“Vâng vâng, em xin lỗi. Là… là ngài…”
“Haa…”
Có vẻ như hắn không muốn nghe cái tên ‘Maxim’ nữa rồi. Người coi trọng cách xưng hô như vậy, mà lại ghét bỏ biệt danh mình được gọi, chẳng phải kỳ lạ sao? Hay là hắn đã bắt đầu muốn giữ khoảng cách? Tự nhiên Daisy thấy buồn, lại cảm giác bực dọc trào dâng. Nhưng nhìn hắn đang tức giận thế kia, cô cũng chẳng muốn chọc thêm. Chỉ là cách gọi thôi mà. Đổi thế nào chẳng được.
Daisy nhanh chóng chỉnh lại cách xưng hô.
“Ngài thử nghĩ mà xem. Lúc thì ngài này, lúc thì Maxim kia, ở đây thật sự người tùy tiện là ai? Là em, hay là ngài?”
“…”
“Em cứ tưởng ngài nói đùa thôi. Ai dè, ngài xem em là loại người lúc nào cũng coi ngài như… như một kẻ không kiềm chế nổi bản năng ấy.”
Trước phản ứng thẳng thắn của cô, Maxim dường như ngỡ ngàng.
“Nhưng mà… trước đây chính ngài từng bảo, tương lai ngài muốn trở thành… một người nghiện sex mà…”
“Được thôi. Ta thừa nhận. Ta thích sex. Tương lai cũng đúng là muốn thế.”
Rốt cuộc, đã dễ dàng thừa nhận như vậy, thì ban nãy tức giận để làm gì cơ chứ?
Cảm giác có chút uất ức, nhưng nhìn tình hình hiện tại, Daisy nhận ra tranh cãi thêm cũng chẳng để làm gì. Cô quyết định im lặng, để hắn nói hết những gì muốn nói.
“Nhưng mà, lúc đó ta đã nói rồi. Ngay cả một kẻ phát cuồng vì bản năng như ta cũng có sở thích riêng đấy.”
“Ngài đang nói gì vậy…?”
“Langley tiểu thư, hay gì đó, cô ta đã đến đây. Nhưng như em thấy đấy, giờ cô ta không còn ở đây nữa.”
“Sao vậy?”
“Vì ta đã bảo cô ta cút đi rồi.”
Hắn nói thế, dù trước đó vì cô ta mà sống chết, thậm chí qua đêm ở ngoài. Nghe đâu khi mọi chuyện yên ổn lại, còn dự định tái hôn với cô ta.
Thế mà tại sao lại bảo cô ta cút đi? Daisy thật sự không thể hiểu nổi sự thay đổi thất thường này của hắn.
“Em không hiểu được.”
Cô nói với ánh mắt dao động không ngừng khi nhìn hắn.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)