Chương 89
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy nuốt khan một cách vô thức, nhưng vẫn không hề né tránh ánh nhìn sắc bén kia.
“Nhờ vậy mà ta cứ ngỡ sẽ có một buổi hẹn hò hiếm hoi ở nhà hát chứ. Xem ra danh sách khách mời có chút trục trặc rồi.”
Dường như nhận ra bầu không khí khô khốc giữa họ, Maxim không chào hỏi ngay mà chỉ thản nhiên đáp lại, đồng thời vòng tay ôm lấy bờ vai Daisy.
Những lời ấy ẩn chứa gai nhọn.
Hoàng hậu không vội trả lời, chỉ im lặng quan sát Daisy một lúc.
“Vậy sao.”
Thấy hoàng hậu đáp lại một cách mơ hồ, Daisy lập tức nhận ra. Việc cô không có trong danh sách khách mời ngay từ đầu, dù đã gửi thư nhưng danh sách vẫn không được sửa đổi — tất cả không phải là sơ suất, mà là cố tình.
‘Mình đâu phải không biết mình vốn không được mời. Không có lý do gì phải chùn bước cả.’
Càng trong tình huống này, cô càng phải tỏ ra tự tin.
“Xin bái kiến bệ hạ. Thần là Daisy von Waldeck.”
“Chào mừng Đại công tước phu nhân.”
Khi Daisy hành lễ, hoàng hậu đáp lại bằng một nụ cười nhạt. Họ đã từng gặp nhau tại buổi tiệc chào đón Maxim trở về, nên cũng không phải lần đầu tiên đối diện.
“Ta nghe nói vị Đại công tước phu nhân đời trước không được khỏe. Tình trạng hiện tại thế nào rồi?”
“Vâng, người đã hồi phục nhiều. Thân mẫu thần cũng dặn thần gửi lời thăm hỏi đến bệ hạ.”
“Thật may quá. Sau khi gửi thư đi, ta cũng đã lo lắng rất nhiều. Người có tuổi rồi, chỉ cần hơi khó chịu một chút cũng nên cẩn thận nghỉ ngơi.”
“Đội ơn bệ hạ đã quan tâm.”
“Có vẻ danh sách khách mời gặp chút trục trặc giữa chừng. Ta sẽ cho người xử lý ngay để hai vị có thể vào cùng nhau.”
Hoàng hậu khẽ phất tay, viên trợ lý lập tức tất bật hành động.
Daisy cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình, liền quay đầu lại. Maxim đang nhìn cô chằm chằm, môi mím chặt như thể một phụ huynh lo lắng khi để con nhỏ tự chơi gần mép nước. Nhưng Daisy chẳng hề bận tâm.
Cô không phải người thích gây chuyện trước, nhưng một khi đã bị chạm đến, tính khí cô cũng chẳng dễ chịu. Trước bất kỳ ai, cô đều không để mình bị lép vế.
Chợt, ánh mắt Daisy hướng về phía hoàng hậu. Có vẻ bệ hạ không đến một mình.
“Ôi trời, suýt nữa ta quên mất. Giới thiệu với hai vị, đây là cháu gái ta đến từ Egonia.”
“Lần đầu gặp mặt, ta là công chúa Christine Vinet của Egonia.”
Christine Vinet mang dáng vẻ thanh tao, mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh đặc trưng của hoàng tộc Egonia.
Vợ chồng Đại công tước cũng nhẹ nhàng đáp lễ với cô ta.
“Đại công tước phu nhân.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Ta có chuyện cần bàn bạc riêng với Đại công tước. Có thể nhờ cô đưa cháu gái ta đi dạo một chút được không?”
Daisy chạm mắt với Christine khi nữ hoàng đưa ra lời nhờ cậy. Công chúa Egonia mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh trong veo như làn nước tĩnh lặng.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi vở opera bắt đầu.
Dù đây cũng là lần đầu tiên cô đến nơi này, nhưng chỉ là chuyện đưa Christine đi dạo một chút và giúp cô ta tìm chỗ ngồi, chắc hẳn không quá khó.
“Dĩ nhiên rồi. Thưa công chúa, chúng ta đi cùng nhau được chứ ạ?”
* * *
Vừa bước vào phòng khách quý được chuẩn bị riêng trong nhà hát, hoàng hậu lập tức cho lui tất cả thị tùng.
Chỉ còn lại hai người — Maxim và hoàng hậu.
“Ta đã muốn có một buổi gặp mặt thế này với Đại công tước từ lâu. Nhưng triệu hồi một người bận rộn như ngài đi đi lại lại cũng không tiện, nên ta đành mời ngài đến đây. Mong ngài thứ lỗi.”
“Bệ hạ khách sáo rồi.”
“Triều đình có quá nhiều lễ nghi rườm rà, đến mức muốn nói chuyện thoải mái cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Vâng, bệ hạ.”
Maxim đáp lời theo đúng lễ nghi, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến Daisy.
Bảo rằng đây là chuyện của đại công tước phu nhân nên hắn không nên can thiệp, vì vậy hắn đành đứng ngoài quan sát.
Thế nhưng, cảm giác đó chẳng khác nào thả cô vào một đầm lầy đầy cá sấu.
Phải, giới quý tộc vốn chẳng khác nào những con cá sấu đó.
Họ luôn rình rập cơ hội để cắn xé, và khi tình thế bất lợi, họ có thể rơi nước mắt một cách không chút do dự. Hắn đã để Daisy lại giữa một nơi bốc mùi như thế, làm sao có thể không lo lắng được?
Maxim liếc nhìn đồng hồ quả lắc trong phòng, xác nhận thời gian rồi quay lại đối diện với hoàng hậu.
“Nhờ chiến thắng rực rỡ trong cuộc chiến, danh tiếng hoàng thất đã được nâng cao đáng kể. Tất cả đều nhờ công của ngài.”
“Ta chỉ làm tròn bổn phận của một người lính mà thôi. Bệ hạ quá lời rồi.”
“Nhân cơ hội này, bệ hạ dường như cũng đang cân nhắc việc thoái vị.”
Thoái vị sao. Nếu đương kim quốc vương rút lui và truyền ngôi cho thái tử, thì với tư cách là hoàng hậu, đây chẳng khác nào lửa cháy đến chân bà.
Hoàng hậu hiện tại vốn là kế hậu, không phải mẫu thân ruột của thái tử. Sau khi mất đi con trai ruột — hoàng tử thứ hai — trong chiến tranh, vị thế của bà càng trở nên bấp bênh. Một khi thái tử chính thức lên ngôi, bà sẽ hoàn toàn mất đi chỗ đứng trong hoàng cung.
“Vậy nên, không chỉ hoàng thất mà ngay cả gia tộc của ta cũng đang hết sức lo lắng.”
Nếu thái tử đăng cơ, mối bang giao giữa vương thất và Egonia — quê hương của hoàng hậu — có khả năng đổ vỡ.
Hoàng hậu bình tĩnh tiếp tục.
“Chó săn của hoàng thất… Có người gọi ngài như vậy, Đại công tước à. Nhưng ta không ngu ngốc đến mức không nhận ra lòng dân đang hướng về Waldeck, chứ không phải vương thất.”
“Vậy bệ hạ muốn nói điều gì đây? Nếu mở đầu dài dòng như thế, hẳn là một chuyện khó nói. Chi bằng cứ nói thẳng đi.”
Maxim nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, hỏi một cách trực diện.
“Ôi, xin thứ lỗi. Ta chỉ lo lắng rằng, một kẻ chỉ biết đến chiến trường như ta, có thể hiểu nhầm ý của bệ hạ. Vì vậy, ta mới muốn xác nhận cho rõ ràng.”
“Không sao cả. Ta vốn cũng không biết phải mở lời thế nào. Ngài thẳng thắn như vậy lại hay.”
Hoàng hậu mỉm cười, khóe môi cong lên một cách đầy ẩn ý.
“Ngài không thể mãi là chó săn của hoàng thất được. Giờ đây, ngài nên lấy thân phận một anh hùng cứu quốc mà lo cho tương lai của chính mình.”
“Đây là một đề nghị hay là một mệnh lệnh?”
“Một cuộc thương lượng. Ta muốn bắt tay với ngài theo cách mà cả hai bên đều có lợi.”
Thương lượng.
Maxim lặp lại từ ấy trong đầu, nghiền ngẫm hàm ý ẩn giấu bên trong.
“Vậy nên, phía Egonia đã để mắt đến ngài, và gửi cháu gái ta đến đây. Nếu hôn ước này thành công, họ sẵn sàng hỗ trợ ngài củng cố nền tảng chính trị của mình.”
“Xin thứ lỗi nhưng càng nghe, ta càng thấy khó hiểu.”
Maxim lạnh lùng cắt ngang, khiến hoàng hậu khẽ mở to mắt vì ngạc nhiên.
“Có lẽ ta phải nói ra một điều hiển nhiên mà bệ hạ dường như quên mất rằng ta đã có vợ, và ta yêu nàng. Đến mức ngay khi trở về, ta còn coi động phòng quan trọng hơn cả việc báo cáo quân sự.”
“Ta biết.”
“Nếu biết, vậy sao bệ hạ vẫn nói ra điều này?”
“Ta không bảo ngài phải ly hôn. Chỉ là, không gì củng cố lòng tin bằng một cuộc hôn nhân.”
Kết hôn rồi lại kết hôn? Như thể chuyện này là điều đương nhiên, hoàng hậu vẫn bình thản tiếp tục.
“Ngài cũng rõ mà, ta và bệ hạ đâu có phải một cặp phu thê hòa hợp. Cả hoàng cung đều biết người mà bệ hạ thường xuyên lui tới là tiểu thư Seymour, chứ không phải ta. Và cháu gái ta cũng chẳng phải một đứa trẻ ngây thơ về chuyện hôn nhân.”
“A, vậy ý bệ hạ là bảo ta nạp công chúa làm tình nhân?”
Maxim nhướng mày, hỏi lại với vẻ ngạc nhiên đến mức hoang đường, khiến sắc mặt hoàng hậu thoáng cứng lại.
“Đại công tước, ngài...”
Bất chấp sự bối rối của bà, Maxim bật cười khẽ, nhưng từng lời hắn nói ra đều sắc bén như mũi dao.
“Nếu không phải vậy, thì ý bệ hạ là ta nên giáng vợ mình xuống làm thiếp, rồi cưới công chúa làm chính thất sao? Ta có đang hiểu đúng ý bệ hạ không?”
“Đại công tước, đừng bóp méo lời ta.”
“Hình như bệ hạ đang nhầm lẫn điều gì đó, để ta đính chính lại. Thứ nhất, ta không chiến đấu để cứu quốc gia. Ta chiến đấu để trở về bên gia đình mình. Và đối với ta, gia đình ấy chính là Daisy von Waldeck — người vợ của ta.”
Sự kiên định trong giọng nói của hắn khiến căn phòng chìm vào im lặng.
“Thứ hai, ta không phải anh hùng. Ta đúng là một con chó săn. Một kẻ từng lăn lộn ở đáy bùn như ta, sao có thể là anh hùng được? Dù là đại công tước hay vua thì bản chất ta vẫn là một con chó. Và chó thì chỉ tìm kiếm thức ăn, chứ không đàm phán. Thứ duy nhất có thể mua được lòng trung thành của một con chó chính là thức ăn.”
“…”
“Nếu bệ hạ muốn làm chủ ta, thì ít nhất cũng nên đưa ra một miếng mồi khiến ta hứng thú. Chứ nếu cứ đùa giỡn như vậy, coi chừng bị cắn ngược đấy.”
Hắn thản nhiên nhìn thẳng vào hoàng hậu, đôi mắt không gợn chút sợ hãi hay do dự.
“Vậy thì, vì ta mắc chứng lo âu khi xa vợ, ta xin phép cáo lui trước.”
Dứt lời, Maxim đặt tay lên ngực, cúi người chào một cách đầy lễ nghi, rồi đứng dậy định rời khỏi phòng.
“Đại công tước, có một câu nói — sau khi cuộc săn kết thúc, chó săn cũng sẽ bị làm thịt.”
Giọng hoàng hậu chậm rãi vang lên, khiến hắn khựng lại ngay trước cánh cửa.
“Nhất là những con chó dám cắn chủ nhân.”
“Vậy sao.”
“Ta mong ngài không đưa ra quyết định vội vàng vì cảm xúc nhất thời, mà hãy suy nghĩ thật kỹ về những gì ta vừa nói.”
“Nhưng bệ hạ, đe dọa cũng phải từ kẻ có thực quyền mới có tác dụng.”
Hắn bật cười, đặt tay lên tay nắm cửa.
“Bệ hạ nên suy nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người đang cần ai. Và nhớ chuẩn bị thức ăn phù hợp.”
“…”
“Vì ta khá kén ăn, không phải thứ gì ta cũng nuốt trôi đâu.”
Dứt lời, Maxim đẩy cửa bước ra ngoài mà không hề ngoái lại. Trong phòng, hoàng hậu lặng thinh nhìn cánh cửa đóng sập lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
“Tên hỗn xược.”
Từ lâu bà đã biết hắn là kẻ không có gốc rễ, nhưng vào lúc này, bà cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.
“Giờ phải làm sao đây?”
Maxim von Waldeck là một kẻ khôn ngoan. Hắn không bao giờ làm điều gì khiến bản thân chịu thiệt.
Và hoàng hậu hiểu rất rõ ánh mắt của những kẻ nuôi tham vọng.
Hiện tại, có thể hắn đang chìm đắm trong nữ sắc mà chưa nhìn xa hơn. Nhưng nếu tình thế khó khăn cứ lặp đi lặp lại, sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhận ra thực tại.
Khi Đại công tước rời đi, viên trợ lý đang chờ bên ngoài bước vào.
“Ngày mai, gọi phu nhân Dudley đến gặp ta.”
Nếu hắn không có ý định buông bỏ con rối đó, thì ta chỉ cần tạo ra một ván cờ buộc hắn phải buông tay mà thôi.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)