Chương 157

 

Chương 157

 

Trans: Đom Đóm

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Hình như hắn đã thiếp đi từ lúc nào. Maxim giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng động nhỏ. Lâu lắm rồi hắn mới ngủ trên giường như thế này.

Theo tiếng sột soạt, hắn nhìn sang, thấy Easy đang làm gì đó trên sofa nơi khi nãy quần áo của họ bị vứt lên.

Cô di chuyển khá bận rộn và ầm ĩ.

“Bận rộn nhỉ.”

Hắn giả vờ ngủ và quan sát cô, rồi lên tiếng. Easy giật mình, dừng tay lại.

“Tôi thấy quần áo vứt lung tung khó chịu quá. Dù sao thì đây cũng là quân phục, sợ bị nhàu nên... tôi định gấp lại rồi treo lên móc.”

“Ra vậy.”

Hắn tỏ ra bình thản, nhưng cô có vẻ lúng túng.

Maxim khoác áo choàng ngủ lên, tiến đến ngồi sát bên Easy.

Quả nhiên, khi hắn đến gần, cô mở to mắt như thỏ con. Hắn luồn tay ra sau lưng cô, chạm vào thứ quen thuộc.

Là khẩu súng lục hắn luôn mang theo.

“Thói ăn cắp vặt vẫn chưa bỏ được sao?”

“Tôi thấy nó rơi dưới sàn nên tò mò thôi. Xin lỗi vì đã tự tiện đụng vào đồ của ngài.”

“Em thích nó à?”

“Vâng, trông đẹp mà.”

Easy cụp mắt xuống, thành thật thừa nhận.

Cô biết nó nguy hiểm cỡ nào không? Thật chẳng biết sợ là gì mà.

“Thật ra từ nhỏ tôi đã thấy bắn súng trông khá ngầu rồi.”

“Sở thích nguy hiểm đấy. Lần đầu tiên ta thấy một người phụ nữ lại đi khen một khẩu súng đẹp”

“Chắc vì thế nên tôi mới ngủ với ngài đấy. Cho tôi cái này được không?”

Cô chẳng bao giờ đòi hỏi chuyện gì, vậy mà thứ đầu tiên cô muốn lại là một khẩu súng lục chứ không phải trang sức. Thật kỳ lạ.

Maxim cười rồi xoa xoa mái tóc cô.

“Đúng là đồ ngốc. Em không biết bắn thì lấy để làm gì?”

“Ngài dạy tôi bắn là được mà.”

“Dù trông nó đẹp, nhưng súng vẫn là súng. Nghịch dại là bị thương đấy, mau đưa cho ta.”

Hắn cương quyết tịch thu, mặt cô tiu nghỉu đầy tiếc nuối. Hôm nay biểu cảm của Easy rất phong phú, nhìn thật thú vị. Maxim lấy súng rồi, vẫn không rời mắt khỏi gương mặt cô.

“Cuối tuần sau em để trống lịch đi.”

“Sao thế?”

“Trước khi bận, ta muốn đi hẹn hò cái đã.”

Kể từ đêm đầu tiên làm tình, đây là lần đầu hắn hẹn gặp lại.

Easy bất ngờ mở to mắt hơn.

Hắn tưởng cô sẽ vui, nhưng nét mặt Easy lại phức tạp. Đi hẹn hò mà cô còn ngỡ ngàng, nếu hắn đưa cho cô thứ đó, cô sẽ phản ứng ra sao đây?

Hắn lại bồn chồn, muốn làm gì đó. Lỡ cô thấy rồi thì sao.

Nhưng nếu thấy rồi thì đã sao chứ.

Đằng nào cũng thế, chỉ là đổi chiến thuật thôi.

“Súng thì em tìm thấy rồi. Những thứ khác thì vẫn chưa thấy sao? Hay là em đã thấy rồi mà giả vờ không biết?”

“…”

“Dù thế nào đi nữa, thì đưa cho cô từ bây giờ vẫn tốt hơn là phải chờ đợi.”

Maxim lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ rồi đưa cho Easy.

Là một chiếc nhẫn kim cương.

Người nhận món quà đó vẫn ngỡ ngàng, chẳng nói được gì.

“Ta đã nghĩ nó rất hợp với em.”

“Ngài đại úy, tôi…”

“Quả nhiên là đẹp thật.”

Maxim đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay trái của cô, lẩm bẩm.

Hắn cảm nhận được đầu ngón tay cô khẽ run lên.

“Thú thật, ta làm thế để bản thân yên tâm hơn. Trói buộc em thế này, ta mới bớt lo.”

“…”

“Em không thích à?”

Sau một hồi im lặng đeo chiếc nhẫn, Easy mới trả lời với giọng hơi nghẹn ngào.

“…Không, nó đẹp lắm.”

 

***

 

Trước nhà hát đông nghịt người đến xem.

Buổi hẹn hò đầu tiên được Maxim chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Maxim đã mua vé opera ở nhà hát hoàng gia.

Đây là buổi biểu diễn nổi tiếng nên rất nhanh đã bán hết vé, hắn phải thúc ép thư ký rồi trả giá cao mới có được.

Hắn cởi bỏ quân phục, diện đồ bảnh bao, tóc vuốt ngược ra sau gọn gàng.

Lỡ cô không nhận ra thì phải làm sao. Hắn nhìn đôi giày bóng loáng, nghĩ ngợi vu vơ.

Maxim luân phiên kiểm tra hai chiếc vé và đồng hồ bỏ túi.

Đã sắp tới giờ bắt đầu, mọi người vội vã. Những người đang chào hỏi nhau trước nhà hát cũng bắt đầu di chuyển.

Giữa đám đông đó, chỉ có mình Maxim vẫn đứng lặng một chỗ.

Hắn đã đề nghị đón Easy, nhưng cô bảo mình có việc bận nên hẹn gặp nhau ở cổng vào. Đây là lần đầu tiên hắn phải hồi hộp chờ ai thế này.

Cô đến trễ rồi sao.

 

“Tôi có thói quen thường xuyên xem giờ. Khán giả nhạy cảm với thời gian hơn ngài nghĩ đấy.”

 

Không, không thể như thế được.

Hắn nhớ rõ thói quen đó của Easy. Khi họ làm tình trong phòng hóa trang, dù hắn có giật lấy đồng hồ của cô thì vẫn nhờ người khác canh giờ cho mình.

Hay hắn đã bị cho leo cây rồi?

Có lẽ hắn đã quá vội vàng khi đeo nhẫn cho cô. Nhìn lại thì ngay từ đầu mọi thứ đã lộn xộn rồi, và đó là một lời thú nhận ích kỷ, độc đoán của hắn.

Dù không nói thẳng ra, nhưng ai mà chẳng biết đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái có nghĩa là gì chứ.

…Thường thì là như vậy.

Nhưng dù sao thì.

Hôm đó, hắn cũng chẳng hứa hẹn gì.

Điều đó khiến Maxim bất an mãi. Nét mặt Easy khi nhìn chiếc nhẫn trên tay trông rất phức tạp.

Vì quá khó để đoán được tâm tư của cô, hắn cứ tự suy diễn rồi tưởng tượng đủ thứ. Không thể phủ nhận rằng những suy nghĩ vô định đó cứ khiến Maxim muốn phát điên lên.

Trải qua rồi hắn mới hiểu.

Tại sao người ta phải tỏ tình, thề thốt mãi mãi bên nhau… Vì họ thấy bất an. Vì sợ sẽ mất đi. Sợ bị bỏ lại.

Thế nên họ chịu không nổi nếu không nói ra.

“Gặp nhau rồi nói. Gặp nhau rồi... phải nói luôn thôi.”

Maxim đang lẩm bẩm như tự trấn an bản thân thì thấy gương mặt mà hắn mong đợi xuất hiện từ xa.

“…Muộn rồi đấy.”

Hắn lẩm bẩm, dù biết cô chẳng nghe thấy.

Mắt họ lại chạm nhau.

Đôi mắt thường cong lên khi thấy hắn giờ lại trông vô cùng xa lạ.

Không phải là lần đầu tiên Maxim thấy cô như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, tim hắn lại cứ đập thình thịch.

Phải đón cô ngay. Hắn nghĩ phải kéo cô về bên cạnh mình mới thấy yên tâm.

Dù trước mặt, hắn vẫn cần làm thế để an tâm.

Dù cô không trả lời cũng được. Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn..

Ngay khi Maxim định bước một bước về phía Easy.

Đoàng-!

Một tiếng súng chói tai vang lên, vai hắn đau nhói như bị ai xé toạc.

Tiếng la hét của đám đông hoảng loạn vang vọng bên tai hắn.

Mắt Maxim vẫn hướng về phía mắt Easy.

Khóe mắt cô đỏ hoe. Đôi mắt trống rỗng và vô hồn như một kẻ lạc lối.

 

Và đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng của Maxim với Easy mà hắn nhớ được.

 

***

 

“Ngài chưa được ngồi dậy đâu ạ.”

“…Kệ đi.”

Nằm trên giường bệnh viện, Maxim gạt phắt lời khuyên của sĩ quan phụ tá rồi ngồi dậy. Viên đạn chỉ sượt qua vai, không nguy hiểm đến tính mạng.

“Thủ phạm.”

“Đã bắt được rồi ạ.”

Sĩ quan phụ tá đưa cho Maxim một tập tài liệu, hắn im lặng nhận lấy.

Hắn đã đoán được rồi.

Chỉ là hắn vẫn không muốn tin. Hắn mong đó chỉ là nhầm lẫn chốc lát thôi.

Không, dù không phải là nhầm lẫn cũng được...

 

[CODE NAME : EASY]

 

Khoảnh khắc thấy cái tên trên tài liệu, mọi suy nghĩ của hắn như ngừng lại.

“Dù tra tấn thế nào cũng cô ta không chịu hé miệng thưa ngài.”

“…”

“À, còn nữa... tôi xin lỗi vì đã mạo muội, nhưng cô ta nói muốn trả lại cái này cho Đại úy ạ.”

Là chiếc nhẫn kim cương hắn đã tặng cô đêm ấy.

“Chúng ta nên làm gì đây thưa ngài?”

Sĩ quan phụ tá dè dặt hỏi.

Theo luật của quân cách mạng, thì phải tử hình bằng súng.

Có lẽ anh ta hỏi lại vì biết cô từng là người của cấp trên của mình, muốn xem xét nên thẩm vấn trực tiếp hay định đoạt cách xử lý cụ thể.

Rốt cuộc là tại sao cô lại làm vậy?

Sao đột nhiên…

Vô số những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Maxim. Nhưng hắn cũng thừa biết.

Những câu hỏi ấy không có thực. Đó chỉ là ảo tưởng hắn tự dựng lên vì không muốn tin vào sự thật trước mắt mình.

Cô gái có mật danh Easy đã tiếp cận hắn vì cô là gián điệp, và cố gắng ám sát hắn vì cô là sát thủ.

Còn lý do nào khác không? Dù có gặp để hỏi cô cho ra nhẽ, cũng chẳng thay đổi được gì.

Maxim cảm thấy tan nát cõi lòng.

…Và Easy.

Cô vẫn như vậy.

Cô đã quên hắn rồi.

Hai người cuối cùng vẫn được định mệnh ràng buộc với nhau theo cách giống hệt như vậy.

Maxim đã không nhìn thấy trước được điều gì.

Thật ngốc nghếch, giống như khi còn nhỏ cô đã thả hắn đi. Hắn lại tự nguyện trở thành con chó của cô một lần nữa.

 

“Tôi hơi thất vọng đấy. Cứ tưởng ít ra ngài cũng có chút khác biệt chứ.”

 

Cô đã kỳ vọng gì ở hắn?

 

“Không, tôi chỉ… muốn thử cảm giác này thôi.”

 

Không, không phải cô.

Hắn mới là kẻ đã quá kỳ vọng vào cô.

 

“Tôi muốn làm tình với ngài.”

 

Rốt cuộc tại sao Maxim lại gán cho nó những điều vô nghĩa như vậy?

Cũng giống như ngày nhỏ hắn đã lợi dụng cô, bây giờ cô cũng chỉ đang… lợi dụng hắn thôi. Tại sao chứ?

Maxim như muốn phát điên.

 

“Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng đừng tin tưởng ai khác. Chỉ được tin vào chính mình thôi, và bằng mọi giá, phải sống sót.”

“Hứa với mẹ đi.”

 

Lời dặn dò cuối của mẹ văng vẳng trong đầu hắn.

Hắn đã tin tưởng ai đó.

Không, là hắn cố tình muốn tin.

Hắn cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi đã chìm đắm trong ảo tưởng tự mình tạo ra và mơ mộng về một tương lai ngọt ngào dù chỉ là trong khoảnh khắc.

“Cứ làm theo quy trình đi…”

Maxim siết chặt chiếc nhẫn trong tay, giọng khàn khàn đáp.

“Mật danh Easy, xử bắn.”



 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)