Chương 23
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cô ấy đang dọn dẹp thì ngài vào. Đúng không, Rose?”
“Dạ…? À, đúng rồi ạ! Tôi định mang chúng đến một cửa hàng chuyên về trang sức để phủi bụi kỹ càng, và đánh bóng sáng loáng trước khi trả lại.”
Song, Rose vội vàng lục lọi túi tạp dề, lấy ra những món đồ chiến lợi phẩm của mình.
Ngoại trừ chiếc trâm ngọc lục bảo, thì các món còn lại đều là những thứ khá tầm thường, không mấy phù hợp với phong cách của một vị Công tước phu nhân.
Lúc này, Maxim cũng nhìn những món đồ đó bằng ánh mắt trống rỗng, còn Daisy thì vội vàng chữa cháy.
“Đúng là Rose của tôi, giỏi quá! Cảm ơn nhé.”
“Không có gì đâu ạ, thưa phu nhân.”
“Cô thật dễ thương, Rose. Cô là tuyệt nhất.”
Daisy giả bộ gọi Rose bằng một biệt danh đáng yêu và đặt hai nụ hôn lên má cô ta. Ư, cảm giác da gà cứ liên tục nổi lên khắp người.
Nhìn thấy cảnh tượng chủ tớ đồng lòng như vậy, sắc mặt Maxim càng tối lại.
“Rose, dạo này cô sống thế nào?”
“Không tốt lắm, thưa phu nhân. Từ khi người rời Therese để về làm dâu nhà Waldeck, tôi lúc nào cũng chỉ biết lo lắng cho người thôi.”
“Thật sao? Tôi không biết cô quan tâm đến tôi nhiều như vậy. Tôi thực sự cảm động lắm, Rose.”
“Chứ sao nữa. Phu nhân lúc nào cũng hậu đậu. Tôi luôn lo người có thể bị cảm lạnh vì đạp chăn ra khi ngủ, hoặc tóc tai bù xù chạy đi khắp nơi. Cứ như là phải trông chừng một đứa trẻ bên bờ sông vậy.”
Cái con bé này, cứ như đang cố tình bóng gió chỉ trích mình.
Nhưng hiện tại, Daisy không thể gây chuyện để phá hỏng bầu không khí ‘ấm áp’ này được. Dù trong lòng sôi sục, cô vẫn cố nở nụ cười tươi rói.
“Thấy chưa? Em thực sự rất thích Rose. Chúng em giống như chị em ruột vậy. Cô ấy quan tâm em đến mức này, làm sao em có thể bỏ Rose được? Đúng không, Max?”
Nói đến đây, Daisy ngay lập tức liếc nhìn Maxim, cố thăm dò phản ứng cảm xúc của đối phương.
“Ra là vậy. Ta hiểu rồi. Rose đúng là một hầu gái quan trọng và đáng tin cậy với Daisy. Vậy chúng ta sẽ làm thế này.”
Maxim suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa ra quyết định dứt khoát.
“Sử dụng cả hai đi.”
“Gì cơ? Cả hai sao?”
“Đúng vậy. Mary Gold cũng rất đáng tin cậy và là một hầu gái xuất sắc, không thua kém gì Rose đâu.”
Hoàn toàn không giống chút nào mà.
Mary Gold, nhìn thế nào cũng thấy vụng về, chẳng phù hợp chút nào để làm hầu gái.
“Mary Gold.”
“Dạ, thưa chủ nhân.”
“Giới thiệu về kỹ năng đặc biệt của ngươi rồi thực hiện đi.”
“Rõ!”
Song, Mary không chần chừ liền đứng thẳng, ưỡn ngực đầy tự tin, nhìn thẳng vào Daisy, tạo ra một áp lực không nhỏ.
Quá sức khó chịu. Cô đúng là không biết phải đối mặt thế nào.
“Tôi từng là xạ thủ xuất sắc, rất giỏi trong chiến đấu tay đôi. Ngoài ra… tôi còn khỏe hơn hầu hết đàn ông đấy ạ.”
“Ta công nhận.”
“Cảm ơn ngài, thưa chủ nhân.”
Với năng lực kiểu ‘vũ khí sống’ thế này, đúng là không phù hợp chút nào với công việc hầu gái. Tuy nhiên, Mary lại tỏ ra vô cùng xúc động sau khi được Maxim công nhận.
“Tôi còn có thành tích sống sót một mình giữa sa mạc lúc bị bỏ lại nữa. Tôi sẽ luôn ở bên bảo vệ phu nhân như một cái bóng và sẵn sàng cõng người nếu cần.”
“Thế nào, em thấy sao?”
Maxim nhanh chóng quay sang Daisy, như thể đang mong nhận được lời khen ngợi từ cô. Ánh mắt hắn tràn đầy sự chờ đợi ngây thơ, chẳng khác gì một đứa trẻ muốn được tán dương.
Nghe qua thì với Maxim, Mary Gold đúng là một nhân tài xuất sắc, hoàn hảo theo tiêu chuẩn của hắn.
Nhưng với Daisy, sức mạnh vượt trội của cô ấy lại chỉ khiến cô cảm thấy áp lực hơn thôi.
“À… Max, em thấy Mary giống vệ sĩ hơn là hầu gái. Mà em không cần vệ sĩ đâu…”
“Vì Mary sẽ luôn ở cạnh em, nên cô ấy là ‘hầu gái’. Nhưng đồng thời, trong trường hợp cần thiết, cô ấy cũng có thể đóng vai trò ‘vệ sĩ’. Đây là một nhân tài đa năng, em cứ thoải mái sử dụng theo ý mình nhé, em yêu.”
Làm gì mà chu đáo đến mức đó chứ.
Daisy, vốn là một sát thủ hàng đầu, tự tin rằng mình thừa khả năng tự bảo vệ bản thân.
“Xin lỗi, Max, nhưng thật lòng mà nói, em thấy hơi áp lực. Em không ra ngoài nhiều và cũng ít tiếp xúc với người lạ, nên chỉ cần Rose, người em đã thân quen là đủ rồi…”
“Ồ, vậy à? Tiếc thật đấy.”
Khi Daisy bày tỏ sự bối rối, ánh mắt Maxim thoáng chùng xuống.
“Thế thì cô ấy phải làm sao đây? Nếu em không dùng, Mary sẽ thành người thất nghiệp mất thôi.”
“Thất nghiệp sao?”
“Đúng vậy. Ta đã ra lệnh cho cô ấy xuất ngũ để đến đây làm việc. Từ hôm qua, Mary Gold chính thức là một ‘dân thường hoàn hảo’ rồi.”
“…”
Xuất ngũ ư? Đúng là đối phương xuất thân từ quân nhân thật.
“Không, không phải vậy đâu. Ta nghĩ ta đã nói linh tinh thôi. Đây không phải lỗi của em, nên đừng để bụng.”
Daisy đột nhiên cảm thấy bứt rứt đến mức khó chịu.
Dù đúng là không phải lỗi của cô, nhưng nếu như Maxim đã nói như vậy, làm sao mà không cảm thấy áy náy được?
“Tất cả đều do ta tự ý hành động mà không hỏi trước. Ta chỉ muốn tạo một bất ngờ để được em khen ngợi thôi.”
Đúng thật, khi Daisy không đáp lời, Maxim liền quay sang Mary với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Này, Mary Gold.”
“Dạ, thưa chủ nhân.”
“Ngươi từng nói mình còn phải nuôi mấy đứa em đúng không?”
“Đúng vậy ạ. Ở quê tôi có sáu đứa em nhỏ, chúng chỉ biết trông cậy vào tôi thôi.”
Thậm chí còn là trụ cột gia đình.
“Chà, thật đáng tiếc. Phu nhân của ta không cần đến ngươi, biết làm sao bây giờ.”
“Đều là do tôi kém cỏi. Nếu tôi giỏi hơn, chắc đã không bị bỏ rơi như thế này. Tôi thật sự xin lỗi.”
Bỏ rơi? Chỉ là không cần thiết nữa thôi, đâu phải mình bỏ cô ấy.
Lúc này, Mary trông vô cùng ủ rũ, ánh mắt như chìm trong nỗi thất vọng.
“Ngươi đúng là rất biết tự nhìn nhận đấy. Có lẽ không sai đâu, nên hãy tự giác mà kiểm điểm đi.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Maxim và Mary cùng quay sang nhìn Daisy.
Chớp mắt, chớp mắt.
Ánh mắt ngây thơ, to tròn như bò con của Mary khiến Daisy không khỏi thở dài.
“…”
Trời ạ, lại còn phải nuôi sáu đứa em sao?
Daisy bất giác cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ và cả lòng thương hại đối với cô hầu gái vụng về nhưng mạnh mẽ như một vũ khí sống này.
***
Maxim rời đi, để lại Daisy cùng hai cô hầu gái — tổng cộng ba người trong phòng.
‘Haa, đáng lẽ mình phải kiên quyết từ chối chứ nhỉ…’
Cô cần lên kế hoạch cho việc ly hôn, nhưng giờ lại có thêm hai cái ‘cục nợ’ bên cạnh để giám sát mình nữa.
Một là ‘cục nợ’ có thói quen trộm cắp từ Therese, và một là ‘cục nợ’ mạnh mẽ nhưng đáng thương từ Waldeck.
Chết tiệt. Đúng là sự kết hợp tồi tệ nhất từ trước đến giờ mà.
‘Chẳng khác gì một khu vườn hoa. Sao tất cả bọn họ đều có tên liên quan đến hoa nhỉ?’
Daisy, Rose, Mary Gold.
Nhìn họ đứng chung một chỗ, chẳng khác gì một bó hoa lớn tạp nham.
Nghĩ đến đây, Daisy cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng giờ trách ai được ngoài bản thân cô, người dễ mềm lòng vì thường thương cảm cho những mảnh đời bất hạnh.
Tuy nhiên, trạng thái của Mary có gì đó không ổn.
‘Cô ta bị làm sao thế nhỉ? Từ nãy giờ cứ nhìn mình kỳ lạ như vậy.’
Thậm chí, mặt cô ta còn đỏ bừng. Ánh mắt thì kiên định đến mức không thể coi là chuyện nhỏ mà bỏ qua được.
Daisy quyết định hỏi trực tiếp cô hầu gái mới về lý do cho ánh mắt kỳ lạ đó.
“Này, Mary Gold, cô có chuyện gì muốn nói với tôi à…?”
“…”
“…Mary?”
Đến khi Daisy lặp lại câu hỏi lần thứ hai, mặt Mary ngay lập tức ửng đỏ như một củ cà rốt chín.
Trời đất. Cái ‘vũ khí sống’ mà Maxim tặng đã hỏng hóc gì rồi sao?
“Mary, cô có thấy không khỏe ở đâu không?”
“A, không, không ạ! Tôi… tôi xin lỗi! Chắc là từ nãy đến giờ tôi căng thẳng quá… Thật đáng chết!”
“Gì cơ?”
Lúc trước, cô ấy trả lời rành rọt tự tin như thế, đó là nhờ ‘hiệu ứng Maxim’ sao?
Bởi vì Mary lúc này trông như một con bò sợ hãi bị dẫn vào lò mổ, người run cầm cập.
“Ờ… có phải cô bị ép buộc đến đây không? Nếu đúng vậy, cứ nói với tôi, tôi sẽ…”
“Không ạ, tôi đã tự nguyện nhận vị trí này.”
Câu trả lời khá bất ngờ, nhưng lại đầy kiên quyết.
Chẳng lẽ cô ấy đến đây để run rẩy như thế sao? Rốt cuộc là vì lý do gì nhỉ?
“Phu nhân… đẹp như vậy… là lần đầu tôi được thấy.”
“Hả?”
“Hồi lễ cưới, tôi đã nghĩ phu nhân đẹp trong bộ váy cưới, nhưng… ngay cả khi mặc đồ giản dị thế này, người vẫn trông rực rỡ và xinh đẹp vô cùng. Người có vẻ đẹp mà tôi luôn ao ước được ngắm nhìn.”
“Tôi… tôi á?”
“Vâng, à, tất nhiên tôi không phải là người thích phụ nữ… Nhưng, dù sao thì tôi rất ngưỡng mộ phu nhân. Chỉ xin đừng nói điều này với chủ nhân… Và, ừm, mong người đừng hiểu lầm ý tôi.”
“Được rồi, Mary. Tôi không hiểu lầm đâu. Trước tiên thì, cứ bình tĩnh lại đã nhé…”
Hình ảnh quân nhân nghiêm túc và rắn rỏi lúc trước dường như biến mất hoàn toàn.
Mary giờ đây đang túa mồ hôi hột, trông có vẻ vô cùng đáng thương.
“Tôi nhập ngũ từ nhỏ, chỉ toàn sống chung với mấy người đàn ông hôi hám. Đến đây rồi… mọi thứ thật thơm tho. Cứ như lạc vào một vườn hoa vậy. Không còn mùi mồ hôi hay mùi chân nữa. Tôi… tôi thực sự hạnh phúc quá…”
Mary gần như sắp không kìm được những giọt nước mắt đang chực trào ra.
Nhìn dáng vẻ chân chất và cảm động của cô ấy, Daisy bỗng muốn ôm lấy Mary, người phụ nữ to lớn này, để an ủi.
“Thật ra, tôi nhập ngũ chỉ vì hoàn cảnh gia đình, chứ nghề lính chẳng hợp với tôi chút nào…”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)