————————————————————
Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ
Chương: 9
Tiêu đề: 🔞🔞 Mối quan hệ một lần #1 (2)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Cũng chẳng có gì khó. Lilian Bucanan chập môi mình lên môi hắn để cướp miếng socola. Hắn nhanh nhẹn giấu nó vào sâu trong miệng, đồng thời “chụt” một tiếng, mút lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Rõ ràng chỉ định cướp socola. Ngược lại, trong nháy mắt, cô đã bị hắn nuốt trọn. Không chỉ đôi môi run rẩy vì kinh ngạc, mà cả chiếc lưỡi đang cứng đờ cũng trượt vào trong khoang miệng hắn.
Trong tình huống như bị lừa ngay trước mắt này, Lilian Bucanan ngược lại nảy sinh một loại hiếu thắng. Ludwig đảo miếng socola trong miệng, đầu lưỡi cô lùng sục khắp khoang miệng hắn, cố hết sức để cướp lấy nó.
Miếng socola đáng ghét mỗi khi đầu lưỡi cô chạm tới, lại như chơi trốn tìm, lẩn vào sâu bên trong. Hồi lâu, họ cứ dùng miếng socola làm cái cớ, mút, liếm, cắn môi nhau, triền miên hôn.
Mỗi khi môi lưỡi giao nhau, hơi thở hòa quyện, nước bọt cũng dần mang theo hơi nóng đặc quánh. Socola bắt đầu tan chảy trong thân nhiệt, vị ngọt ngào quẩn quanh trong khoang miệng ngày càng trở nên đậm đặc.
Lilian Bucanan càng cố chấp đuổi theo tung tích miếng socola, nước bọt càng ứa ra, khiến miếng socola trơn tuột. Mỗi khi cô mút lấy môi hắn để giữ nó lại, những tiếng “chụt, chụt” ướt át, nhớp nháp lại vang vọng bên tai. Âm thanh đó, thật giống như tiếng giao phối của dã thú.
Chỉ một chút nữa, thêm một chút nữa thôi là có thể cướp được rồi. Miếng socola cứ như sắp chạm vào đầu lưỡi rồi lại tuột mất, liên tục trêu ngươi Lilian Bucanan.
Lúc nãy ho sặc sụa nên không nhận ra. Có lẽ do các giác quan đang trở nên nhạy bén, càng trao đổi hơi thở, cô càng cảm nhận được mùi xì gà thoang thoảng.
Rõ ràng là ghét. Vì đây là Ludwig von Lichtenberg, người mà mới lúc nãy cô còn hận đến chết. Đáng lẽ cô chỉ được phép thấy ghét thôi. Tại sao lại thế này. Cảm giác thật kỳ lạ.
Đầu óc mông lung, cơ thể như trôi nổi bồng bềnh. Cô không rõ đây là do hơi men, hay là do nụ hôn kéo dài khiến cô thiếu dưỡng khí đến mụ mị đầu óc.
Càng tập trung vào cảm giác nơi đầu lưỡi, trước mắt cô càng như quay cuồng, hơi men liên tục bốc lên khiến cơ thể lảo đảo.
Mỗi khi lưỡi lướt qua, quấn quýt, cảm giác chới với đó khiến cô như tan chảy. Bên khóe môi ướt đẫm nước bọt, thỉnh thoảng lại bật ra hơi thở gấp gáp, nóng hổi.
Một luồng hơi nóng ngứa ngáy dâng lên từ dưới rốn, Lilian Bucanan phải bấm chặt các ngón chân để giữ cho mình tỉnh táo.
Cứ thế này, có khi chưa cướp được nó đã tan chảy hết mất.
Đến lúc đó, hắn sẽ lại trêu chọc và mỉa mai cô đến mức nào nữa.
“Cái này cũng không làm được à, tiểu thư Bucanan?”
“Tiểu thư Bucanan ngoài việc sủa ăng ẳng ra thì rốt cuộc biết làm cái gì?”
...Ư, cảnh tượng đó hiện rõ mồn một trước mắt.
Cái ngữ “tiểu thư Bucanan”, “tiểu thư Bucanan” đó. Nghe đến phát ngấy rồi.
Không thể ngồi yên chịu trận mãi được.
Lilian Bucanan đang ngày càng mất kiên nhẫn, vòng tay qua ôm cổ hắn, áp môi mình sát hơn nữa. Rõ ràng người chủ động ôm cổ là Lilian Bucanan, nhưng chẳng biết từ lúc nào, cơ thể cô đã bị hắn dẫn dắt, từ từ ngả về phía sau.
Ngay khi lưng chạm vào ghế sofa mềm mại, một thân trên to lớn như tảng đá đã bao phủ lấy tầm nhìn của cô. Trong nháy mắt, Lilian Bucanan đã bị đè bẹp dưới thân hắn.
Cơ ngực săn chắc không thương tiếc đè lên bộ ngực mềm mại của cô. Bị thân trên nặng trĩu đè đến nghẹt thở, Lilian Bucanan rên lên một tiếng, Ludwig mới như ban ơn, nhả miếng socola qua, rồi nâng người dậy.
Rồi hắn thong thả ngắm nghía bộ dạng của Lilian Bucanan, người đang thở hổn hển dưới thân hắn.
“Nấc.”
Lilian Bucanan xấu hổ quay mặt đi, nấc lên.
Vẫn đang mút miếng socola đã tan gần hết, nhưng ra vẻ như đã cướp được, coi như xong việc. Làm cao gớm. Nếu cô mà biết bộ dạng mình lúc này, có lẽ đã tức phát khóc rồi.
Đúng là một bộ dạng thảm hại.
Hàng mi ướt sũng, sẫm màu hơn, vành mắt đỏ hoe. Đôi môi bóng loáng bị nước bọt bao phủ, vành tai nóng bừng vì sốt. Cả bộ ngực tròn trịa thỉnh thoảng lại phập phồng mỗi khi cô nấc lên. Bộ dạng vừa ngu ngốc vừa đáng thương đó, một mình hắn ngắm thì thật là uổng phí.
“Ta đã nói rồi mà. Tiểu thư Bucanan chắc chắn sẽ tự mình bò đến nằm dưới thân ta.”
“Hức, nấc.”
Ludwig dùng môi mơn trớn dái tai Lilian Bucanan, cười trầm.
“Thế nào. Cảm nghĩ khi bị đè dưới một thằng khốn còn chẳng phải là mẫu người lý tưởng của em?”
Phải đến khi đè bẹp cô dưới thân, Ludwig mới lộ rõ bản chất. Hắn dùng răng cắn nhẹ dái tai, Lilian Bucanan rụt cổ lại, run lên bần bật.
Cô chỉ muốn đá văng hắn ra vì cái miệng chỉ biết nói những lời đáng ghét, nhưng đã bị nhốt trong vòng tay hắn, không tài nào nhúc nhích được.
“Vinh hạnh quá. Hức.”
“Nấc thế này có ngày chết ngạt đấy. Muốn ta làm cho dừng lại không?”
Hắn cúi người xuống, lại là một nụ hôn như muốn ăn tươi nuốt sống. Răng va vào nhau, nước bọt chảy quanh mép. Bộ dạng đó, y hệt như một con thú dữ đang cắn xé con mồi, vô cùng dã man.
Nụ hôn có phần đơn phương đó chỉ kết thúc khi Lilian Bucanan giãy giụa, đẩy vào ngực hắn. Nhờ vậy mà cơn nấc đã dừng, nhưng cô lại thở dốc đến mức thấy hoa mắt.
“Hộc, hộc, ng-ngạt thở...”
“Ha, phải nín thở thì mới hết nấc chứ. Cưng à.”
“A hư...”
Cưng cái đầu nhà hắn. Hắn định dùng nụ hôn để làm người ta ngạt thở chết à?
Nín thở, hết nấc, rồi tim cũng ngừng đập luôn thì còn tác dụng gì nữa!
Cô tức điên, muốn mắng cho hắn một trận, nhưng có lẽ vì hụt hơi. Từ miệng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ ngu ngốc.
“Chết tiệt, xin lỗi. Ta hình như... hưng phấn quá rồi.”
Ánh mắt Ludwig, kẻ vừa buông lời chửi thề, đã mờ đi một nửa vì ham muốn.
Ludwig vừa thổi hơi vào đôi môi đang thở dốc của Lilian Bucanan, vừa hôn “chụt, chụt” lên đó. Lilian Bucanan có vẻ thấy ghét và phiền phức, liên tục lắc đầu.
“Ghét bị đè dưới thân ta đến thế à?”
Gật gật. Xem ra cô chịu đựng sắp hết nổi rồi.
Rên hừ hừ, không trả lời mà chỉ gật đầu.
“Xấc xược thật. Tiểu thư Bucanan.”
Ludwig hôn “chụt” một cái lên đôi môi đang mấp máy, rồi giật mạnh cà vạt của cô.
Lilian Bucanan như một con chó bị giật dây xích, cơ thể bật dậy không theo ý muốn.
“Vậy thì em leo lên trên ta đi. Một cách xấc xược ấy.”
Hắn cứ nắm chặt cà vạt, kéo căng về phía mình, khiến Lilian Bucanan không còn cách nào khác, đành phải đối mặt với hắn, leo lên người hắn.
Cảm giác như một con cún bị buộc dây, ép phải huấn luyện.
Dám coi người ta như chó. Tên tâm thần khốn kiếp.
Tâm trạng trở nên tồi tệ, Lilian Bucanan thở khò khè, có chút bực bội mà tháo cà vạt ra.
Hắn như đã chờ sẵn, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo của Lilian Bucanan, vốn đã được cài kín đến tận cổ.
Cởi được khoảng hai, ba cúc, hắn dường như mất kiên nhẫn, dùng sức giật đứt luôn cúc áo.
Tút tách, cúc áo văng tứ tung, Lilian Bucanan giật mình hoảng hốt.
“A, ng-ngài làm gì...”
“A, lỡ tay.”
Miệng thì nói lỡ tay. Chứ không có chút gì gọi là hối lỗi.
Dường như đó chỉ là một lời xin lỗi cho qua chuyện.
Xương quai xanh thẳng tắp và đường cổ thon như cổ hươu ẩn sau lớp áo sơ mi lộ ra.
Hắn dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo đường cổ thon trắng, rồi mân mê vành tai mềm mại của cô.
A, nhột quá. Lilian Bucanan giật mình, rụt cổ sang một bên, hắn liền hít hà, mút mạnh bên cổ trắng nõn vừa lộ ra. Cùng lúc đó, hương xà phòng sạch sẽ thoang thoảng bay ra.
“Ức.”
Bị đôi môi ấy tấn công vào lúc lơ là, Lilian Bucanan bật ra tiếng rên khẽ.
Dù chỉ là hôn lên làn da mềm mại, Lilian Bucanan vẫn run lên bần bật như một con thú ăn cỏ bị cắn vào cổ, không biết phải làm sao.
Hơi thở nóng hổi, ngứa ngáy phả ra khắp nơi, từ cổ đến xương quai xanh. Dù muốn trốn, eo cô đã bị vòng tay rắn chắc như dây thừng của hắn siết chặt.
Hôn cổ vốn dĩ lại khêu gợi đến thế này sao. Lilian Bucanan chỉ thấy tình huống này thật khó xử.
Nhìn xuống, vạt áo trước bị xé toạc một cách thảm hại và gã đàn ông tóc vàng vô phép đang vùi đầu vào đó lọt vào tầm mắt. Ôi, lạy Chúa. Sao mình lại gây ra chuyện này. Tồi tệ quá.
“Ôi, áo rách hết rồi. Tại Điện hạ đó.”
“Đừng lo. Ta mua cái mới cho.”
Lilian Bucanan lầm bầm, nhưng Ludwig vẫn thản nhiên như không phải chuyện của mình. Cô dẩu môi, nói thêm.
“Đắt tiền lắm. Phải cởi từ từ chứ, ngài cứ thế giật mạnh... lỡ, lỡ rách thì sao...”
“Không thích thì tiểu thư Bucanan tự cởi đi.”
Nhìn Lilian Bucanan mặt mếu máo nhìn xuống mình, Ludwig bật cười.
Ngược lại, Lilian Bucanan rất nghiêm túc. Thành thật mà nói, đi đôi co chuyện này vừa tổn thương lòng tự trọng vừa xấu hổ, nhưng đồng phục của Học viện Hoàng gia cũng rất đắt.
Trước khi vào học viện, Lilian Bucanan đã phải làm thêm ở tiệm bánh suốt kỳ nghỉ hè để kiếm tiền mua bộ đồng phục này.
Một “sản vật của sự phi lý xã hội” như hắn, làm sao hiểu được “sản vật” đẫm mồ hôi nước mắt của người lao động chứ.
Cô đã cố tình mua cỡ rộng hơn để mặc được lâu.
Dạo này cô giải tỏa căng thẳng bằng cách ăn uống, nên có da có thịt hơn, ngực cũng lớn lên đáng kể, đến mức phải đơm lại cúc áo. Vải lại không co giãn mấy, nên cô vốn đã nơm nớp lo sợ nó bị bục.
Vậy mà tên du côn đó lại thô bạo xé toạc nó.
“A, thật tình. Làm sao bây giờ...”
“Lo lắng vớ vẩn. Không tập trung vào ta à.”
Lilian Bucanan nhìn quanh sàn tìm chiếc cúc bị đứt, Ludwig liền nắm cằm cô, xoay về phía hắn.
“Lúc nãy ta nói rồi. Bị tiểu thư Bucanan mê hoặc, gan mật gì ta cũng móc ra cho.”
“Bằng cách nào ạ?”
“Muốn biết à?”
Gật gật.
“Muốn biết thì vạch vú ra xem nào.”
Sao mà tin được. Bà ngoại từng nói, lời ngon tiếng ngọt của đàn ông trước khi lên giường đều là dối trá. Hơn nữa, Ludwig von Lichtenberg, sau đêm nay, đằng nào cũng sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. Đây cũng là cuộc làm tình được đề nghị vì mục đích đó.
Ngủ một lần rồi thôi, mà lại chạy theo đòi bồi thường tiền quần áo bị hỏng lúc làm tình, chẳng phải quá nực cười sao. Diện kiến Hoàng tử cao quý chắc khó lắm, nên có lẽ phải gửi đơn kiện. Lilian Bucanan tưởng tượng ra bản thảo.
[ĐƠN TỐ CÁO]
1. Người tố cáo
Tên : Lilian Bucanan
Địa chỉ : Học viện Hoàng gia Lichtenberg (Yêu cầu giữ bí mật / Lý do: Sợ bị trả thù)
2. Người bị tố cáo
Tên : Ludwig von Lichtenberg
Địa chỉ : Penthouse tầng 3, Tòa nhà phụ, Học viện Hoàng gia Lichtenberg
3. Nội dung tố cáo
Người tố cáo đã chịu thiệt hại nghiêm trọng về tài sản do hành vi cố ý hoặc vô ý của người bị tố cáo, đồng thời cũng phát sinh tổn hại về thể chất và tinh thần. Với những lý do trên, người tố cáo muốn tố cáo người bị tố cáo về tội Hủy hoại tài sản (Luật Vương quốc 127) và tội Bạo hành (Luật Vương quốc 147).
4. Sự thật
Trong quá trình quan hệ tình dục với người bị tố cáo, do người bị tố cáo cởi đồ bạo lực mà không có sự đồng ý của người tố cáo, dẫn đến…
...Phải ghi chi tiết rành mạch từng thứ như thế này, thì gửi làm sao được.
Điều Lilian Bucanan muốn là sau đêm nay, tìm lại được cuộc sống bình yên trước đây.
Đã đến nước này, tự mình cởi có lẽ là an toàn nhất.
Lilian Bucanan dùng đôi tay run rẩy, lần mò cởi nốt hàng cúc bên dưới. Tự tay mình vạch ngực ra có chút khó chịu, nhưng thà vậy còn hơn là để tên điên đó làm rách tan tành bộ quần áo đắt tiền.
Hắn nhìn chằm chằm, như thể đang chờ cô cho xem ngực. Điều đó càng khiến cô căng thẳng đến phát điên. Trái tim, thứ chẳng cần phải lôi ra, lại đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tay cô run đến mức trượt đi liên tục, hắn thở dài một cái vẻ ‘cạn lời’, rồi giật phăng luôn hàng cúc.
“Xin lỗi. Ta hơi vội.”
“A ư...!”
Xoẹt, tiếng vải bị xé rách vang lên, vạt áo sơ mi bung ra hoàn toàn. Lilian Bucanan giật nảy mình, theo phản xạ vội vàng nắm chặt vạt áo che lại, Ludwig nhíu mày.
Rốt cuộc ai mới là người bị hại đây? Lilian Bucanan trừng mắt nhìn Ludwig, ánh mắt rưng rưng.
“Em quyết tâm hành hạ người ta đến chết thì thôi đấy à?”
Mặc kệ cô. Hắn nắm lấy tay Lilian Bucanan, vội vàng lục lọi ngăn kéo bàn bên, lấy thứ gì đó ném lên bàn. Đó là một tập séc có thể ghi số tiền.
“Ta mua luôn bộ đồ đó. Ta không biết giá, tiểu thư Bucanan tự ghi số tiền, cứ thổi phồng lên hết mức, không cần cắn rứt lương tâm. Giờ được chưa?”
“...”
“Nói được rồi một lần thôi. Hử?”
Làm ơn. Ludwig sốt ruột hỏi. Đuôi mắt hắn hơi xếch xuống, như đang cầu xin. Rõ ràng là hắn đang vội đến mức không thèm đếm xỉa đến số tiền.
Hắn đã làm đến nước này, Lilian Bucanan ngược lại thấy ngượng ngùng.
Làm sao đây. Lợi dụng lúc cô còn đang lúng túng, Ludwig nhẹ nhàng gạt tay cô ra. Vạt áo bung mở, bộ ngực ẩn sau lớp áo lộ ra hoàn toàn.
“Chết tiệt.”
Hắn buông một tiếng cảm thán thô tục.
Một bộ ngực đầy đặn, trắng đến mức gần như trong suốt. Hắn vốn đã nhận ra là nó lớn, nhưng khi phơi bày ra thế này, quả thực đáng kinh ngạc.
Hắn thở ra một hơi nặng nề, rồi vùi mặt vào.
Mái tóc mềm như sợi tơ vàng, vầng trán thẳng, sống mũi cao và đôi môi lần lượt chạm vào, cảm giác đó khiến Lilian Bucanan “Ức” một tiếng, run rẩy cả tấm lưng.
Lưng cô cong về phía sau, hai cánh tay rắn chắc siết chặt lấy cô. Vòm ngực rộng của Ludwig áp sát vào bụng cô. Hắn thở hổn hển, áp gò má nóng hổi của mình vào bầu ngực cô.
“Haa, sao tim ta lại đập nhanh thế này.”
“A ức.”
“Không lẽ tiểu thư Bucanan cũng vậy à?”
Hắn mơn trớn môi như thể đang kiểm tra nhịp đập. Bịch, bịch. Tiếng tim đập lớn đến mức có thể nghe thấy ở đây, tuyệt đối không thể phủ nhận được.
“Đáng yêu thật. Cứ như sắp nổ tung vậy.”
Ludwig thì thầm những lời sến sẩm bên tai khiến Lilian Bucanan ngày càng nôn nóng. Chẳng có ai đuổi theo, nhưng cô cảm thấy bụng dưới cứ từ từ co thắt lại, cảm giác thật kỳ lạ.
Bàn tay to lớn đang ôm eo cô trượt lên trên, “tách” một tiếng, tấm lưng trở nên lỏng lẻo. Đôi mắt tím của Lilian Bucanan kinh ngạc mở to.
“Giơ tay lên.”
“Ư.”
Hắn nhấc tay Lilian Bucanan lên, rồi một lượt cởi bỏ hết những thứ vướng víu trước mắt như áo khoác, áo sơ mi, và nội y. Bầu ngực bị che giấu sau lớp vải nay lộ ra vóc dáng trắng nõn, căng mọng.
“Sao mà đẹp thế này.”
Hắn dùng hai tay nâng niu bộ ngực như thể đang sùng bái. Đầu ti căng mọng cương lên mời gọi, hắn thè chiếc lưỡi đo đỏ ra, liếm một cái. A, nơi nhạy cảm đột ngột bị kích thích một cách trần trụi, Lilian Bucanan bất giác nín thở, ôm chặt lấy đầu hắn.
Nhờ vậy, Ludwig càng áp sát mặt vào bộ ngực, như đang ăn một trái cấm, hắn dùng răng, ngoạm trọn cả đầu ti lẫn quầng vú bên ngoài.
“A ư. A...!”
Đó là một màn mơn trớn dâm đãng, như thể muốn cắn nuốt cô.
Vừa ngậm trọn bầu vú trong miệng, hắn vừa dùng đầu lưỡi miết quanh quầng vú tròn, rồi ấn mạnh đầu ti dày cộm vào trong, Lilian Bucanan thở hổn hển.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy, lặp đi lặp lại động tác liếm mút, vỗ về đầu ti. Bàn tay to lớn nâng đỡ bầu ngực, thay phiên nhau mơn trớn cả hai bên một cách đầy ám ảnh. Bộ dạng đó vô cùng sắc tình.
Không biết là do rượu, hay do tình huống đáng xấu hổ này, mà toàn thân cô nóng bừng. Dù là một cảm giác xa lạ, nhưng tuyệt đối không khó chịu. Không, ngược lại, nó còn gần với khoái cảm. Điều đó khiến cô khó chịu.
Chỉ là bị mút ngực thôi mà cũng thấy thích à? Vì đó là vùng nhạy cảm?
Nghĩ lại, có lẽ vì socola nên nụ hôn cũng không tệ. Phải, có lẽ là cô thích hôn. Không chỉ môi, mà cổ thì sao. Lúc bị cắn vào tai, cô gần như ngất đi.
Cảm thấy hưng phấn trước hành vi tình dục là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là, đối phương lại là Ludwig von Lichtenberg.
Cô quyết định quan hệ với hắn để tống hắn ra khỏi cuộc đời mình. Lilian Bucanan chỉ nghĩ đó là một quá trình phải chịu đựng, chứ hoàn toàn không nghĩ đến khoái cảm tình dục.
Cảm xúc và khoái cảm là hai thứ riêng biệt sao? Không, chúng có thể riêng biệt được à?
Chụt, hắn chụm môi, mút mạnh lấy ngực cô, đầu ti bị kéo căng khiến trước mắt cô tối sầm.
“Ư ưm.”
Lilian Bucanan bất giác phát ra tiếng rên rỉ như đang trả lời.
...Phải, có lẽ là riêng biệt thật.
Mới lúc nãy thôi, cô còn không thèm nhìn mặt gã đàn ông này, vậy mà giờ đây, cô lại đang bị hắn mút ngực, hưng phấn, rên rỉ. Nếu đây không phải là riêng biệt thì là gì? Con người có thể thay đổi thất thường đến vậy sao? Cô cảm thấy mình như một con cái say tình, lòng dâng lên cảm giác tự ti, dằn vặt.
Cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ bên trong, Lilian Bucanan vội vàng khép chặt đầu gối. Ức, Ludwig phát ra một tiếng rên khàn, rời môi khỏi đầu ti. Một sợi chỉ bạc kéo dài giữa đầu ti ướt sũng và đôi môi hắn.
Bị hắn, người vừa ngẩng đầu lên sau khi thỏa mãn với bộ ngực, bắt gặp ánh mắt, Lilian Bucanan bất chợt thấy mặt nóng bừng. Ánh mắt như muốn trói chặt cô khiến cô như mắc vào mạng nhện, không thể động đậy. Thấy bộ dạng đó, hắn càng hưng phấn hơn, dương vật kẹp giữa hai chân cô vốn đã cương, nay càng cứng lên như muốn gãy.
“Haa, ta cương rồi. Làm sao đây, Bucanan?”
“Từ lúc nãy, ngài đã vậy rồi mà...”
“Thì thế.”
Một sự tồn tại mà không cần nói cũng không thể không nhận ra. Hắn dùng dương vật của mình, chà xát vào giữa hai chân Lilian Bucanan, rên rỉ.
“Nhưng mà, chết tiệt, đây là lần đầu tiên trong đời ta cương cứng đến mức này.”
Ludwig chỉ khoác áo choàng tắm mà không mặc quần lót, dương vật hoàn toàn trần trụi.
A...? Vậy nghĩa là hắn đã trần trụi từ đầu?
Tức là, ngay cả khi hắn dùng giọng điệu nghiêm nghị nói ‘Bucanan, lại đây ngồi’, ‘Bucanan, ai cho em vào?’, hắn cũng đang trong tình trạng trần trụi.
Ha, chết tiệt.
Nhận ra sự thật kinh khủng, Lilian Bucanan nhíu mày. Dâm thủy tiết ra từ bên trong cô và dịch nhờn của hắn làm quần lót của Lilian Bucanan ướt sũng, dính chặt, nhão nhoét.
“Bucanan cũng ướt rồi này?”
Hắn chỉ ra chính xác sự thật mà Lilian Bucanan muốn che giấu. Dù cách một lớp quần lót, dương vật như cây gậy thịt vẫn nóng hổi và đầy uy hiếp. Lilian Bucanan không thể xua đi cảm giác mình đang ngồi trên một thứ vũ khí, không, một quả bom hẹn giờ.
Một cảm giác nguy hiểm như đang đứng trước bờ vực thẳm. Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tình huống chới với, nôn nóng này.
“C-cứ vậy, đ-đút vào... Hức.”
“Dám ra lệnh cho ta à?”
“Đ-được rồi, cứ đút thẳng vào đi, a!”
Đầu khấc cứng rắn cào dọc theo khe hở của nơi bí mật, ngực Lilian Bucanan ưỡn lên.
Được cái gì mà được.
Bị mơn trớn qua lớp quần áo đến mất cả lý trí, vậy mà vẫn biết cách đòi hỏi thứ mình muốn. Ludwig khá là hài lòng với bộ dạng vừa xấc xược, vừa trơ trẽn của người phụ nữ trong vòng tay mình.
Hắn dùng ngón tay gạt quần lót của cô sang một bên, “phụt” một tiếng, nơi bí mật ướt sũng lộ ra. Dâm thủy đọng lại bên trong chảy ra như mật, làm ướt đẫm thân dương vật của Ludwig. Cảm giác kỳ lạ đó khiến Ludwig suýt nữa thì bắn ra ngay cả trước khi đút vào, như một thằng nhóc non nớt.
Ludwig nghiến chặt răng đến nổi cả cơ hàm, cố nén lại cảm giác muốn xuất tinh. Lilian Bucanan, không biết được tình trạng của hắn, có vẻ khó chịu, cứ liên tục ngọ nguậy mông, thúc giục hắn đút vào.
Chết tiệt, còn có cái loại này nữa à.
Hắn thuộc dạng miệng lưỡi dơ bẩn, nhưng bình thường không hay chửi thề. Hôm nay, Ludwig đã dùng từ ‘chết tiệt’ nhiều nhất trong đời.
Không, nếu có từ cảm thán nào mạnh hơn cả ‘chết tiệt’, có lẽ hắn đã dùng nó rồi.
“Đừng có thúc. Đằng nào ta cũng đụ em đến nát bướm thì thôi.”
Vừa hôn lên gáy cô, nơi đang ửng đỏ vì hưng phấn tình dục, Ludwig vừa nhẹ nhàng dỗ dành. Rồi hắn nhắm dương vật đã cứng như sắp nổ tung của mình vào cửa âm đạo.
Đầu khấc vừa chọc vào khe hở...
“A hức!”
Lilian Bucanan bám chặt lấy cổ hắn, co rúm người lại. Nhờ vậy mà phần đầu dương vật vừa trượt vào một chút, đã bị “phụt” một tiếng, bật ra. Trời ơi. Trong khoảnh khắc, cô tưởng mình bị một cây gậy thịt đâm xuyên sống. Nước mắt sinh lý bất chợt ứa ra, khiến tầm nhìn nhòe đi.
“Đau à?”
Gật gật.
Trước câu hỏi dịu dàng, Lilian Bucanan gật đầu lia lịa.
Miệng thì có vẻ lo lắng, nhưng dương vật tàn nhẫn của hắn vẫn đang rình rập, chọc loạn xạ vào mông và đáy chậu cô. Để tránh bị đút vào, cô nhổm mông lên liên tục, khiến đôi chân thon run lên bần bật.
“Hôn nhé?”
Lilian Bucanan nhìn lên bàn. Xem ra cô muốn ăn socola chứ không phải hôn.
Giống như khi uống thuốc, người ta nghĩ đến viên kẹo được thưởng sau đó, hơn là chính viên thuốc. Dù có hơi nhục nhã, nhưng dỗ dành cô lúc này là ưu tiên hàng đầu. Ludwig vừa đỡ Lilian Bucanan, vừa vươn tay lấy một miếng socola. Rồi hắn ngậm miếng socola trong miệng, chìa ra, như chim mẹ đang mớm mồi cho chim non.
Lilian Bucanan chần chừ một lát rồi cũng chập môi vào. Ngay lúc cô đang mải mê mút, liếm môi lưỡi hắn qua miếng socola, hắn, kẻ nãy giờ vẫn đang từ từ chà xát dương vật, lại gạt quần lót cô ra, đâm vào âm đạo.
“Ư ưm!”
Rắc, Lilian Bucanan giật mình, dùng răng cửa cắn vỡ miếng socola, đồng thời cắn luôn vào môi hắn. Dù chỉ mới chạm nhẹ vào cửa âm đạo, nhưng cảm giác như bị hút vào trong khiến Ludwig thở gầm gừ. Hắn dùng hai tay siết chặt hông cô, định thúc mạnh vào, nhưng Lilian Bucanan lại bám chặt lấy cổ hắn như thể đang bám vào vách đá.
“A hư...!”
Vốn dĩ đó là hành động bản năng để né tránh nguy hiểm, nhưng kết quả lại thành ra cô đang dùng nơi đó mút, siết lấy phần nhạy cảm nhất của quy đầu. Đã ướt đủ rồi. Không, phải nói là nước quá nhiều, đến mức chỉ chà xát bên ngoài quần lót thôi mà cả bìu dái cũng ướt sũng, vậy mà vẫn khó vào ngay từ cửa.
“Chết tiệt, haa... suýt bắn.”
“Hức, hư... a.”
“Làm ơn thả lỏng đi. Bucanan làm ta gãy cặc mất.”
Không được. Không làm được. Bảo tôi phải làm sao.
Lilian Bucanan sụt sùi, lắc đầu lia lịa. Cô đã nhìn thấy dương vật cương cứng của hắn, nên biết là nó lớn. Nhưng cô không ngờ là nó lớn đến mức không vào được.
Thực tế thử rồi mới thấy, kích cỡ này hoàn toàn khác biệt.
Bấy lâu nay hắn làm tình với đám đàn bà đó kiểu gì? Chẳng lẽ cố nhét vào, làm rách toạc, nên ngủ một lần là không gặp lại nữa? Lilian Bucanan đưa ra một giả thiết có phần kinh khủng.
Cùng lúc đó, cô nhớ lại câu nói bẩn thỉu mà Ludwig đã thì thầm bên tai mình.
“Nhưng mà, chết tiệt, đây là lần đầu tiên trong đời ta cương cứng đến mức này.”
💬 Bình luận (0)