————————————————————
Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ
Chương: 15
Tiêu đề: Mối quan hệ tái chế #1 (2)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
“Quá đáng chỗ nào?”
“Tôi hoàn toàn không biết Điện hạ là lần đầu. Hơn nữa, nói là Điện hạ đơn phương chịu thiệt hại thì tôi cũng... l-lần đầu mà.”
Lilian Bucanan lẩm bẩm bằng giọng lí nhí.
“Này. Lily. Không biết, lần đầu thì cái tội lừa gạt hoàng tộc sẽ biến mất sao?”
“Kh-không phải như vậy, nhưng...”
“Nếu không phải vậy thì xem ra không cần tranh cãi thêm nữa.”
Dù giọng điệu tấn công dồn dập, nhưng hắn lại kỳ lạ không dùng cách xưng hô ‘tiểu thư Bucanan’.
Rõ ràng đang rất tức giận, tại sao lại cứ gọi bằng biệt danh thân mật ‘Lily’? Ngay từ đầu, hắn có thực sự tức giận không vậy?
Một tình huống kỳ lạ, như thể vừa thì thầm biệt danh thân mật vừa chĩa súng vào đầu. Người nghe biệt danh cảm thấy khó chịu muốn chết.
Hơn nữa, vấn đề là không thể tin hoàn toàn lời của tên tâm thần đó để chấp nhận yêu cầu vô lý.
Bởi vì bà ngoại đã dặn đi dặn lại rằng phải tỉnh táo, đám đàn ông con trai đôi khi hay giả vờ không phải rồi khoác lác quá đà.
Và Lilian Bucanan cũng đã nghe được những lời bàn tán xung quanh.
“Không chỉ vậy đâu? Hắn ta còn là một kẻ nghiện sex nặng. Thậm chí... còn chỉ chơi trò tình một đêm thôi. Đã thế, đàn bà đã ngủ qua một lần là không bao giờ nhìn lại. Chẳng phải là một thằng khốn nạn chính hiệu sao?”
Tracy, nguồn tin chính thức trong trường và cũng là con gái út của chủ tòa soạn, cũng nói vậy.
“Cậu chưa nghe tin đồn về hoàng tử à? Ngủ một lần là không bao giờ gặp lại. Chắc chắn sau khi chơi xong con bé đó cũng sẽ bị đá ngay thôi?”
Những nữ sinh không quen biết cũng nói thế.
Thậm chí, cả người thân cận của hắn là Dylan cũng không phủ nhận khi được hỏi về thực hư tin đồn. Chẳng phải ông ta chỉ nói Lilian Bucanan là ‘người đặc biệt’, và khi được hỏi về thời gian rời đi trung bình của đám phụ nữ, ông ta cũng đã trả lời sao?
Đồ đạc cá nhân và việc xử lý hậu kỳ cũng đã hứa sẽ tự lo liệu, sao đột nhiên lại thế này?
Xem nhật ký thấy đáng ghét nên thay đổi ý định à?
Hay là như vừa nói, vì tình dục quá tuyệt vời. Nên muốn làm thêm?
Lòng dạ hắn thế nào làm sao mà biết được, nhưng không có gì đảm bảo đó là sự thật. Cứ thế mà nghe theo thì có chút bất an.
“Đừng nói dối nữa.”
“Em đang nghi ngờ ta à?”
“Vâng, thành thật mà nói thì hơi khó tin... Tôi cũng có nghe được vài chuyện.”
“Nghe thì chắc là có rồi. Vì đó là tin đồn do chính chủ cố tình tung ra mà. Còn tại sao ta lại tung tin đồn như vậy thì bây giờ không có lý do gì phải giải thích cả.”
Không giải thích được chứ sao. Vì là nói dối mà.
Đôi mắt Lilian Bucanan nheo lại đầy nghi ngờ.
“Không thèm xác nhận thực hư tin đồn mà đã tùy tiện phán đoán và hành động, thì không phải nên trả giá sao?”
“Không chỉ vì tin đồn đâu ạ. Tôi cũng đã trực tiếp trải nghiệm rồi.”
“Ý là sao?”
“Ngài làm giỏi quá mà. Ai lần đầu mà lại thành thạo như vậy chứ? Không tin được.”
“Haa...”
Ludwig thở dài một hơi, đưa tay lên vuốt mặt, có vẻ chán nản vì phải giải thích chuyện này.
“Đọc sách một chút, lúc tắm thì lắc cặc tự tưởng tượng nghiên cứu một chút. Sao?”
“...”
“Tóm lại, chỉ cần ta chứng minh mình còn trinh là được chứ gì?”
Ludwig hỏi lại với vẻ bực bội.
Mà khoan, chứng minh cái đó kiểu gì?
Đâu phải còn trinh thì có giấy chứng nhận. Lilian Bucanan cũng thấy hoang đường khi phải nói về chuyện này.
“Có một nhân chứng đáng tin cậy là được chứ gì. Gọi Dylan đến đây kể cho nghe nhé?”
Lilian Bucanan bất chợt nhớ lại một mục kỳ lạ trong <Bách khoa toàn thư Ludwig> mà Dylan đã biên soạn. Một mục đặc biệt kỳ lạ khiến cô phải nghiêng đầu thắc mắc.
- Nụ hôn đầu, lần đầu tiên: Không rõ
Mục này nếu tình cờ biết được, xin vui lòng báo cáo ngay lập tức. - Erich Dylan -
Vì để sống sót mà mình đã học thuộc làu làu đến mức nào. Coi người ta là đồ ngốc à.
“...Ngài Dylan cũng không biết đâu ạ.”
“Sao Lily lại biết chuyện đó?”
“Theo tài liệu bàn giao tôi đã xem thì nụ hôn đầu, lần đầu tiên của Hoàng tử là không rõ, và có yêu cầu báo cáo ngay lập tức nếu biết được về mục đó ạ.”
“Chết tiệt. Ghi cả mấy thứ vớ vẩn này vào nữa.”
Gương mặt Ludwig cứng lại.
“Nụ hôn đầu, Lilian Bucanan. Lần đầu tiên, Lilian Bucanan.”
“Dạ?”
“Báo cáo ngay cho ngài Dylan ấy đi. Được chưa?”
“...”
Sao mà tin được chứ. Dù có là hoàng tộc đi nữa. Bản thân nói ra là thành luật à?
Thấy Lilian Bucanan im lặng với vẻ mặt hờn dỗi, Ludwig có vẻ sốt ruột, nói thêm một câu.
“Nếu muốn, ta sẵn lòng chứng minh bằng bất kỳ cách nào.”
“Không ạ, không cần phải làm đến mức đó đâu. Dù sao thì chuyện xảy ra đêm qua cũng là do ý muốn của tôi, và Hoàng tử cũng đồng ý vì thích mà, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta cũng khá là vui vẻ mà đúng không? Cả hai đều là người lớn, coi như cùng nhau tạo ra một kỷ niệm đẹp dựa trên sự đồng thuận rồi bỏ qua một cách tốt đẹp là giải quyết...”
“Ai cho em lén lút bỏ qua dễ dàng thế hả?”
...Bị lộ rồi. Ludwig vẫn giữ thái độ kiên quyết với Lilian Bucanan, người đang cố gắng tìm cách thoát thân.
“Dù là còn trinh hay là đồ giẻ rách cũng không quan trọng, điều quan trọng là ta không muốn chấm dứt hợp đồng này. Lily đã tự nguyện ký vào hợp đồng, và có nghĩa vụ phải tuân thủ nó.”
“...”
“Cho nên, cách duy nhất để Lily thoát khỏi ta chỉ có một. Hợp tác một cách trung thành, đụ thật nhiều cho đến khi ta chán Lily thì thôi. Hiểu chưa?”
Tài ăn nói thì không thua kém ai ở bất cứ đâu. Gã đàn ông này đúng là một đối thủ mạnh.
Càng nói, cô càng cảm thấy mình bị cuốn vào lời ngụy biện của hắn.
Có lẽ tốt hơn là nên dựa vào các điều khoản hợp đồng để thuyết phục hắn thay vì đối đầu trực diện.
“Thật vô cùng xin lỗi, thưa Hoàng tử, nhưng ngài có thể cho tôi xem lại hợp đồng một lát được không ạ?”
“Cứ xem đi.”
Ludwig vui vẻ lấy hợp đồng bạn cùng phòng ra đưa cho cô.
Lilian Bucanan xem xét nó rồi trích dẫn Điều 7.
“Theo Điều 7, Khoản 1 của hợp đồng, có ghi rõ ràng rằng Chủ sở hữu và Người ở định nghĩa mối quan hệ hợp đồng này là một mối quan hệ quản lý và cư trú nghiêm ngặt, không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố tình cảm hay tình dục.”
Lilian Bucanan chỉ vào Điều 7 đưa cho hắn xem, Ludwig lướt mắt qua phần đó.
“Ngoài ra, Khoản 2 Điều 7 cũng nêu rõ rằng cả hai bên ‘tuyệt đối tránh’ các hành động dựa trên cảm tình cá nhân hoặc tình cảm riêng tư với nhau. Do đó, mối quan hệ mà Hoàng tử mong muốn, ngay từ đầu đã là một mối quan hệ không thể thành lập.”
“Người thêm vào đó chắc không phải là ta nhỉ.”
“Đúng là phần do tôi thêm vào, nhưng tôi được biết Hoàng tử cũng đã đồng ý nên mới ký vào hợp đồng.”
“...Vậy à.”
Xem ra hết lời để nói rồi. Thấy hắn ngày càng ít lời đi.
Lilian Bucanan cảm thấy một cảm giác chiến thắng kỳ lạ.
Cho đến trước khi Ludwig thốt ra câu nói tiếp theo thì đúng là như vậy.
“Nhưng biết làm sao đây? Hình như người vi phạm hợp đồng trước là bên Lily thì phải.”
“Ý ngài là sao ạ?”
“Xem Điều 3, điều khoản đặc biệt đính kèm đi.”
Ludwig dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào phần tương ứng trên hợp đồng.
Điều 3 (Trách nhiệm bồi thường thiệt hại khi chấm dứt hợp đồng)
Nếu “Người ở” đơn phương chấm dứt hợp đồng hoặc có thái độ mà “Chủ sở hữu” coi là tương đương, “Người ở” phải chịu trách nhiệm bồi thường mọi thiệt hại đã phát sinh hoặc dự kiến phát sinh. Việc tính toán và phạm vi bồi thường thiệt hại sẽ do “Chủ sở hữu” đơn phương quyết định.
“Điều 3, Trách nhiệm bồi thường thiệt hại khi chấm dứt hợp đồng. Nếu Người ở đơn phương chấm dứt hợp đồng hoặc có thái độ mà Chủ sở hữu coi là tương đương, Người ở phải chịu trách nhiệm bồi thường mọi thiệt hại đã phát sinh hoặc dự kiến phát sinh. Việc tính toán và phạm vi bồi thường thiệt hại sẽ do Chủ sở hữu đơn phương quyết định.”
Trong lúc Lilian Bucanan đọc bằng mắt, hắn đọc thuộc lòng điều khoản đó.
Không cần nhìn mà đọc thuộc làu làu, không sai một chữ.
“Trời ơi. Ngài thuộc lòng hết cái này luôn ạ?”
“Ừ.”
Lilian Bucanan hỏi với vẻ mặt kinh ngạc, Ludwig nhún vai như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát.
“Những thứ quan trọng thì vốn dĩ đều phải thuộc lòng mà. Người khác không vậy à?”
“Đa số không phải là không làm vậy, mà là không thể làm được.”
“Vậy à. Chắc bất tiện nhỉ.”
Ludwig sở hữu một trí nhớ phi thường đến mức đáng kinh ngạc.
Giờ Đạo đức Luật học, dù hắn gặp rắc rối vì sỉ nhục giáo sư, nhưng việc hắn trích dẫn Kant và Aristotle cũng khá là thuyết phục. Dù hắn có là hoàng tử du côn đi nữa, việc hắn sở hữu một cái đầu thông minh phi thường là điều thành thật mà nói không thể phủ nhận.
“Dù sao thì, điều khoản bổ sung mà Lily định lợi dụng đó, cũng có ghi là chỉ áp dụng trong trường hợp Người ở không có vi phạm hợp đồng nghiêm trọng nào.”
“...”
“Việc Lily lừa gạt ta rồi định bỏ trốn xảy ra trước, đúng không? Ta cho rằng điều đó thuộc phạm vi Điều 3. Căn cứ theo điều khoản hợp đồng, ta chỉ tính toán và thông báo trách nhiệm bồi thường cho Lily thôi. Người ký vào bản hợp đồng đó cũng là Lily. Đến đây. Có phản đối gì không?”
Nhưng mà lấy quan hệ tình dục làm phương tiện bồi thường sao? Cô muốn chất vấn, nhưng theo điều khoản hợp đồng, việc tính toán đó đúng là quyền của Ludwig.
Hoàn toàn không có kẽ hở nào để lách luật. Lily cứng họng như ăn phải mật ong.
“Không chỉ vậy, Điều 2 Ưu tiên chỉ thị, mọi chỉ thị của Chủ sở hữu đều được ưu tiên hơn các điều khoản hợp đồng và Người ở phải vô điều kiện tuân theo. Theo điều khoản đó, trong tình huống này, Lily nghe theo lời ta mới là đúng.”
“Theo điều khoản bổ sung, tôi yêu cầu hoãn thi hành.”
Để ngăn chặn việc lạm dụng điều khoản đó, đã có điều khoản an toàn quy định rằng, tuy nhiên, trong trường hợp có nguy hiểm nghiêm trọng đến tính mạng hoặc thân thể của Người ở, chỉ thị đó có thể được yêu cầu xác nhận lại hoặc hoãn thi hành một lần.
Nghe yêu cầu của Lilian Bucanan, một nụ cười khẩy thoáng qua trên môi Ludwig.
“Được thôi. Chấp nhận yêu cầu.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Ừm.”
Ludwig đảo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nói thêm ngay lập tức.
“Kết quả xem xét, yêu cầu bị bác bỏ.”
“Haa...”
Hóa ra ngay từ đầu đã là một điều khoản thêm vào cũng như không.
Cứ thế này thì cuộc chiến mệt mỏi này sẽ không bao giờ kết thúc.
“Tôi hiểu là về mặt hợp đồng thì không có vấn đề gì. Nhưng ngoài hợp đồng ra, tôi cũng muốn hỏi Điện hạ với tư cách là người với người. Ngài có muốn lãng phí thời gian quý báu của mình để duy trì một mối quan hệ vô nghĩa như vậy với tôi không?”
“Lý do gì em lại quả quyết đó là mối quan hệ vô nghĩa?”
“Ngay từ đầu, việc có mối quan hệ như vậy với người mình không hề thích thì đương nhiên là...”
“Ta thích mà.”
“Dạ?”
Mình nghe nhầm à? Trước lời nói đột ngột bất ngờ, mắt Lilian Bucanan mở to như muốn nổ tung.
“Ta thích em. Lilian Bucanan.”
Khi Lilian Bucanan hỏi lại, Ludwig nhìn thẳng vào mắt cô, nói như thể đang khắc ghi điều đó.
Không chỉ kinh ngạc, mà đơn giản là cô chưa bao giờ nghĩ đến nên vô cùng bối rối.
“...Tại sao ạ?”
Lời nói bật ra theo phản xạ.
“Gì?”
“Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao ngài lại đối xử với tôi như vậy... lý do cụ thể là gì ạ.”
“Ta đã nói rồi. Không cần lý do gì cả.”
Hắn lặp lại câu nói y hệt như lần trước.
“Chỉ là thấy hợp ý thôi. Con đực bị con cái thu hút thì cần lý do cụ thể sao?”
“...”
“À, lời ta khó hiểu à? Có vẻ em không hiểu, nên ta sửa lại một từ nhé. Trực quan hơn một chút.”
Ludwig cười ma mị, nói thêm.
“Là ta hứng tình. Với em.”
Thịch, thịch, thịch, tim đập mạnh. Cô thậm chí còn không biết đây là cảm giác gì.
Cảm giác đầu tiên là sự bối rối trước biểu hiện trực quan. Không, nói là trực quan thì không đúng... có lẽ biểu hiện thẳng thừng và trần trụi thì đúng hơn.
Cảm giác thứ hai là nghi vấn.
Hứng tình? Hứng tình thì định làm gì mình?
Mình tuyệt đối không bao giờ... với hạng người như hắn.
“Lilian Bucanan.”
Hắn gọi tên cô.
“Em cũng bị ta thu hút mà.”
Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt cô, lại một lần nữa nói như thể đang thôi miên.
Hắn sải bước đến gần. Bịch, bịch, mỗi nhịp tim đập, hắn lại tiến thêm một bước. Lilian Bucanan, người nãy giờ vẫn đứng yên như bị trói chân, chỉ đến khi hắn đến sát gần mới lùi lại một cách ngập ngừng.
Nhưng hắn không dừng lại. Lưng Lilian Bucanan chạm vào cửa, không còn đường lui. Nhờ vậy, Lilian Bucanan bị kẹt giữa cánh cửa và Ludwig von Lichtenberg.
Giật mình hoảng hốt, Lilian Bucanan lần mò nắm lấy tay nắm cửa, vặn “cạch”- một tiếng. Ludwig bật cười khẩy, rồi nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lilian Bucanan, kéo cửa đóng lại.
“Hay là em có sở thích làm tình trong lúc mở cửa à?”
“A, không ạ...”
“May thật. Ta cũng không thích kiểu đó lắm.”
Đôi môi đã kề sát đến mức sắp chạm vào, Lilian Bucanan nín thở.
“Ta chỉ sửa đúng hai chữ thôi. Nếu ta sai thì cứ đẩy ra. Dám cả gan, cắn ta, đánh ta cũng được.”
Rõ ràng là đang đứng. Mà cảm giác như một con mồi bị kẻ săn mồi đè xuống, sắp bị cắn vào cổ.
Cảm giác hoàn toàn bất lực.
Đôi môi mềm mại đã chạm vào nhau một cách chới với.
“Lilian Bucanan. Em cũng hứng tình với ta mà.”
Phải đẩy ra chứ. Như hắn đã cho phép, dám cả gan, phải cắn, phải cấu xé, phải đánh hắn chứ.
Mỗi khi đôi môi run rẩy chạm vào đôi môi nóng bỏng của hắn, một sự nôn nao không rõ nguồn gốc lại dâng lên.
Đây là gì. Như lời hắn nói, trước sự hấp dẫn không cần lý do. Nghi vấn ngày càng trở nên mơ hồ mỗi khi hơi thở hòa quyện, chỉ còn lại ham muốn làm điều cấm kỵ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
“Nếu em tò mò lý do đến thế, thì từ bây giờ chúng ta vừa đụ vừa tìm hiểu nhé.”
Phải chặn ngay đôi môi cao quý mà thô lỗ đang thốt ra lời lẽ tục tĩu này lại, một suy nghĩ điên rồ như vậy.
Ngay khi ý nghĩ điên rồ đó nảy sinh, không biết ai là người bắt đầu trước, đôi môi đã quấn lấy nhau, hơi thở nóng bỏng xâm nhập. Phần thịt mềm mại trong khoang miệng chạm vào nhau, lặp đi lặp lại việc trượt lên nhau.
Mỗi lần như vậy, Ludwig lại tham lam mút lấy môi cô như thể không cho phép cô rời xa dù chỉ một chút. Tiếng mút “chụt, chụt” ướt át vang lên bên tai một cách đầy khêu gợi.
Dù chỉ có đôi môi chạm vào nhau, nhưng cảm giác như đang làm tình, như thể đang bị lột trần. Xấu hổ đến mức không chỉ hai má mà cả vành tai cũng nóng bừng.
Hôm qua là do tức giận nên mới làm vậy.
Còn bây giờ... làm thế này có được không?
Lilian Bucanan. Mày sau này định thế nào đây...
Ngay khoảnh khắc lý trí cuối cùng ngóc đầu dậy, Lilian Bucanan bắt đầu giãy giụa.
Nhưng Ludwig giữ chặt hai má cô không cho cô trốn thoát, ngấu nghiến đôi môi cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khác hẳn với nụ hôn hôm qua qua miếng socola, Lilian Bucanan không biết phải làm sao, eo cô run lên bần bật.
Điên rồi. Điên thật rồi.
Không được. Phải kiềm chế. Cứ thế này mà mất kiểm soát, chắc chắn sẽ giống như hôm qua...
Giống như một đứa trẻ mất kiểm soát ăn hết cả hộp socola, cuộc sống của mày sẽ trở nên vô trật tự và hỗn loạn.
Lòng dạ rối bời. Cảm giác như không nên làm vậy. Đột nhiên thấy sợ hãi.
Một cơn khát khao mơ hồ, không rõ là nôn nóng hay khao khát, Lilian Bucanan đẩy vào xương quai xanh của Ludwig. Nhưng hắn vẫn đứng vững, không lùi bước.
Hắn nói nếu không thích thì cứ đánh, cứ cắn. Rõ ràng chính Ludwig là người bảo cô dùng cách đó để thể hiện ý muốn. Lilian Bucanan đánh vào xương quai xanh và ngực hắn. Dù có đấm thùm thụp, cơ thể rắn chắc đó không những không lùi lại, mà còn không hề nhúc nhích.
Đánh không được thì phải cắn thôi. Lilian Bucanan nhắm nghiền mắt, cắn mạnh vào môi dưới của hắn. Hắn thậm chí còn không hề giật mình. Không những không né tránh, hắn còn đưa lưỡi vào giữa hai hàm răng cô, xâm nhập sâu hơn, như thể muốn cô cắn xé thịt mình.
Thế này thì làm sao được nữa. Mùi máu tanh trong miệng càng làm lồng ngực cô như bị thiêu đốt. Dù có đánh, có cắn, hắn cũng không lùi bước. Càng cử động, hắn càng siết chặt hơn như mạng nhện, xâm nhập sâu hơn vào da thịt.
Đã rơi vào bẫy không lối thoát, càng vùng vẫy càng chìm sâu hơn vào vũng lầy. Nghĩ đến đó, cơ thể Lilian Bucanan mềm nhũn.
Sau khi nhận được sự đầu hàng của cô, Ludwig vẫn tiếp tục mút môi, liếm vòm miệng cô một lúc lâu. Rồi ngay khi cảm nhận được cô đang rên rỉ, hắn dùng răng cửa cào nhẹ môi dưới cô, miễn cưỡng tách ra.
Haa, haa...
Cả hai người, mũi chạm mũi, thở hổn hển. Một sợi chỉ bạc kéo dài giữa đôi môi vừa tách ra.
Tầm nhìn của Lilian Bucanan mờ đi rồi lại rõ ràng, cô nhìn thấy Ludwig đang cười rạng rỡ với mình.
“Thấy chưa, ta đâu có sai.”
💬 Bình luận (0)