————————————————————
Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ
Chương: 19
Tiêu đề: Mối quan hệ tái chế #3 (1)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
#03.
‘Sao lại không có cúc áo?’
Phòng thay đồ của căn penthouse. Lilian Bucanan đang lúng túng khi mặc thử bộ đồng phục mới may.
Phải cài cúc áo lên tận cổ rồi thắt cà vạt.
Nhưng kỳ lạ thay, khoảng hai chiếc cúc áo đáng lẽ phải ở vị trí cao nhất từ cổ xuống lại bị thiếu.
‘Mới may mà đã bị đứt rồi sao?’
Đồ do thợ may giỏi làm mà lại làm ẩu thế à? Lilian Bucanan nhíu mày, nghiêng đầu. Hơn nữa, trông không giống bị đứt, mà vị trí đáng lẽ phải có cúc áo lại sạch trơn như thể vốn dĩ đã không có.
‘Cà vạt lại đi đâu mất rồi...’
Rõ ràng lúc nhận về vẫn còn mà chiếc cà vạt đã biến mất không dấu vết. Phải mặc nhanh rồi ra ngoài nữa.
Cứ thế này đi ra thì cổ trống trải quá, cảm giác hơi kỳ.
Cốc cốc-.
“Vâng, ra ngay đây.”
Nghe tiếng gõ cửa, Lilian Bucanan vội dùng tay che tạm vạt áo trước đang mở, rồi mở cửa phòng thay đồ.
Đúng như dự đoán. Trước cửa, chủ nhân căn penthouse đang đứng đó trong bộ áo choàng tắm.
“Vẫn chưa xong à?”
“À, có chút chuyện cần kiểm tra...”
“Ừm, hay là tìm cái này?”
Ludwig đưa thứ gì đó ra khoe. Là cúc áo đồng phục.
Quả nhiên là trò của tên này. Mà cũng phải, sao nó lại tự dưng biến mất được chứ. Lilian Bucanan nhíu mày.
“Đưa đây. Không còn nhiều thời gian đâu... Tôi phải đơm nhanh rồi ra ngoài.”
“Không thích.”
Lilian Bucanan vươn tay định lấy lại cúc áo, Ludwig liền nhanh tay giật lấy, giấu trong lòng bàn tay.
Đâu phải trẻ con. Đã bận muốn chết mà còn giở trò. Cứ tưởng đã hiền lành hơn rồi. Con người đúng là không thay đổi mà. Nghĩ đến đó, cô tức sôi máu.
“Mau đưa đây đi chứ?”
“Là của ta.”
“Là của tôi mà. Ngài cố tình đưa ra để trêu tức tôi đúng không.”
Mặc kệ cô nói gì.
Ludwig cứ cười toe toét, rồi tìm lấy bộ đồng phục định thay đồ.
“A, Điện hạ. Tôi thế này thì ra ngoài sao được.”
Lilian Bucanan bám lấy hắn mè nheo, hắn liền nắm lấy hai tay Lilian Bucanan, bắt cô đứng thẳng trước mặt mình.
Xem ra buồn bực lắm nhỉ.
Đôi mắt tím kiêu kỳ đang nhìn hắn đầy oán trách.
“Tặng cho ta đi. Cái cúc áo này.”
“Tại sao? Người cao quý như Điện hạ thì cần cái cúc áo làm gì chứ...”
“Ta thấy ở đâu đó nói, tặng chiếc cúc áo thứ hai cho người mình thích thì tình yêu đó sẽ thành hiện thực.”
“Nhưng đây giống cướp đoạt hơn là quà tặng.”
Đâu phải tự nguyện tặng. Tùy tiện cướp đi thì có ý nghĩa gì chứ. Dù Lilian Bucanan bĩu môi đáp lại, Ludwig trông không có vẻ gì là bị tổn thương.
“Thất vọng thật.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, nói thêm.
“Cho ăn, cho ngủ, thậm chí còn làm tình cho nữa. Mà Lily đến một cái cúc áo nhỏ này cũng không nhường cho ta được à?”
“Chuyện đó với cái cúc áo thì liên quan gì chứ...”
Hắn đang càu nhàu, đột nhiên nắm lấy tay Lilian Bucanan, đút vào túi áo choàng ngủ của mình.
“Ng, ngài làm gì...”
Ngay khi cảm nhận được thứ gì đó giống như sợi dây kim loại mảnh vướng vào tay, hắn liền nhanh chóng rút tay ra. Trong lòng bàn tay hắn là một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình thánh giá nhỏ.
“Tiền cúc áo.”
“Cái này ạ?”
“Ừ, tính giá cao rồi đấy.”
Là một chiếc vòng cổ bằng vàng. Phần mặt dây chuyền hình thánh giá cũng bằng vàng ròng.
“Sao lại đưa thứ này cho tôi?”
“Thì vì là đồ của Lily nên không thể đưa cho người khác được?”
Hắn lật mặt dây chuyền lại, cố ý cho cô xem mặt sau.
[RUBY]
Biệt danh của Ludwig được khắc nhỏ ở đó.
Vòng cổ khắc biệt danh của hắn.
Một gã đàn ông cao ngạo hết mực, tưởng chừng dù có kề dao vào cổ cũng không bao giờ làm mấy trò trẻ con thế này, giờ đang làm gì vậy?
Hơn nữa, mấy thứ vòng cổ này chẳng phải chỉ tặng cho người mình thích sao?
“Ta thích mà.”
Mà thôi. Hắn cũng đã nói là thích rồi. Lần đầu nghe, thành thật mà nói cô tưởng mình nghe nhầm.
“Ta thích em. Lilian Bucanan.”
Thực ra, ngay cả khi nghe lần thứ hai cũng vậy.
“Là ta hứng tình. Với em.”
Nghe câu này xong, cô đã nghĩ, quả nhiên đúng rồi, mục đích là tình dục thôi, nhưng...
“Lilian Bucanan. Em cũng hứng tình với ta mà.”
Đến khi nghe cả câu này, cô lại cảm thấy xấu hổ như thể vừa để lộ điểm yếu không nên bị phát hiện.
Có lẽ là vì cô không thể phủ nhận lời hắn nói.
“Làm thế nào thì em mới thích ta đây.”
“Em cũng phải thích ta chứ. Không phải vì ta, mà là vì em.”
Khi nghe những lời này, cô đã tự hỏi tại sao hắn lại làm đến mức đó? Và nghĩ rằng hắn đang mè nheo như trẻ con, nhưng…
“Ta sẽ cố gắng điều chỉnh theo Lily.”
Ngay cả khi hắn, kẻ vốn chỉ biết đến sự ngạo mạn, nói rằng sẽ cố gắng điều chỉnh theo cô, thành thật mà nói, cô cũng không tin.
Suy nghĩ kỹ lại, hắn hoàn toàn không có lý do gì để làm những điều này cho cô.
Nếu không phải là thích, thì còn lý do gì nữa sao.
Hắn thực sự thích mình à? Không phải chỉ là lời nói để làm tình sao?
Trong lúc Lilian Bucanan đang ngơ ngác nhìn chiếc vòng cổ, hắn đã lấy nó đi.
“Hất tóc lên xem nào.”
“...”
“Nhanh lên. Không phải em nói trễ rồi sao.”
Bị thúc giục, cô đành phải vén tóc sang một bên, hắn liền đeo vòng cổ cho cô rồi xoay người cô về phía gương.
Chiếc vòng cổ thiết kế đơn giản rất hợp với chiếc cổ thon dài của cô. Chỉ xét riêng chiếc vòng cổ thì cô rất thích, nhưng... nhìn qua đã biết là đắt tiền. Nhận thì có chút gánh nặng.
“Không phải bà em nói sao. Rằng hãy luôn hành động như thể có Chúa trời đang dõi theo.”
“Đúng là vậy...”
Nói là nhớ hết những thứ quan trọng. Chuyện đó hắn cũng nhớ à.
Nhưng lời nói đó với việc đưa cái này thì chính xác là liên quan gì?
Hình thánh giá thì đúng rồi, nhưng nói là ý nghĩa tôn giáo thì mặt sau lại khắc chữ Ruby...
Cô còn chưa kịp thắc mắc, hắn đã cho cô câu trả lời.
“Ta ở đây là Chúa trời mà. Ngay từ đầu, mọi thứ trong căn penthouse này đều là của ta.”
“...”
“Đương nhiên bao gồm cả em.”
Dù chỉ là những lời nói vớ vẩn.
Khi hắn thì thầm trầm thấp bên tai, tim cô lại đập loạn nhịp một cách vô cớ.
“Ta đưa cho em để không bị lạc đường đấy. Nên đừng khách sáo mà nhận đi. Nó rẻ hơn tiền cái cúc áo đó mà.”
Mặt Lilian Bucanan nóng bừng.
Vô lý.
Ai nhìn vào cũng biết chiếc vòng cổ đắt hơn nhiều. Ludwig lại nói lời ngon tiếng ngọt.
Từ lúc nãy, hắn đâu phải người như thế này, sao cứ làm vậy mãi. Một khi đã ý thức được thái độ thay đổi của Ludwig, cô càng cảm nhận rõ hơn. Và khi nghĩ đến lý do tại sao hắn lại thay đổi như vậy, tâm trạng cô trở nên bối rối một cách kỳ lạ.
Thấy Lilian Bucanan không còn phản kháng nữa, Ludwig bật cười khẩy, rồi cởi áo choàng tắm để thay đồng phục. Dù đã thân mật với nhau rồi cũng thế chứ. Cứ thế mà cởi tuồn tuột ra được à.
“Làm gì đấy? Số 1.”
Ludwig vừa làm trò kỳ quặc, vừa không biết xấu hổ mà yêu cầu bài hát để nghe lúc thay đồ.
Số 1 là bài ‘Em đẹp như Ruby’. Phải rồi. Làm những trò giống như Ludwig mà cô vẫn biết thì còn tốt hơn. Lilian Bucanan nhắm nghiền mắt, bắt đầu hát như mọi khi.
“...E-em đẹp như Ruby.”
Ludwig vừa cài cúc áo sơ mi, vừa đăm chiêu nhìn bộ dạng nực cười đó.
“Đôi môi đỏ của em.”
Đôi môi dày mọng, đỏ hồng đang mấp máy.
Mỗi lần nhìn đôi môi cô, Ludwig lại bất giác nuốt nước bọt như nhìn thấy trái cây ngọt ngào. Nuốt trọn một ngụm cũng tốt, mà để đôi môi nhỏ bé đó ngậm lấy dương vật hắn cũng tuyệt.
“Hai má đỏ của em, và cả vành tai đỏ rực nữa.”
Gò má mịn màng ửng hồng dễ chịu như trái đào.
Tai thì sao chứ. Giả vờ không quan tâm nhưng mỗi khi xấu hổ là lại đỏ bừng như lửa đốt.
Muốn mút liếm cho đến khi màu hồng đó đậm hơn..., muốn dồn ép đến giới hạn. Mỗi lần nhìn Lilian Bucanan, hắn lại có những ảo tưởng nhạt nhẽo và tinh nghịch như vậy.
“Thứ đỏ hơn thế nữa, chỉ có trái tim em thôi.”
Ánh mắt lướt dọc theo đường cổ thon dài xuống đến trái tim.
Người ta nói chiếc cúc áo thứ hai gần trái tim nên có ý nghĩa. Dù chỉ là một mê tín ngu ngốc nhặt được từ mẩu tin lá cải, nhưng nhìn chiếc vòng cổ nằm gần trái tim, cảm giác như đã đánh dấu chủ quyền lên vật của mình, tâm trạng hắn trở nên vô cùng vui vẻ. Đây là sở thích quái đản gì vậy. Chính hắn cũng không thể hiểu nổi.
“Em đẹp như Ruby.”
À không, không phải.
“Không, em còn đẹp hơn cả Ruby nhiều.”
Sao dám so sánh với hạng Ruby tầm thường đó chứ, đẹp đến mức thấy có lỗi. Nằm trên giường ôm nhau ngủ cả ngày thì tốt biết mấy, hắn lại có cả cái suy nghĩ vớ vẩn đó.
Bài hát kết thúc, cô lờ mờ mở mắt.
“Thắt cà vạt cho ta đi.”
Dù đã chỉ cho rồi. Nhưng riêng cà vạt thì Ludwig lúc nào cũng chìa cổ ra đòi thắt hộ.
Như trẻ con vậy.
Lilian Bucanan thở dài một hơi nhẹ, đành phải vòng tay qua cổ hắn. Trên xương quai xanh thẳng tắp của hắn cũng có một chiếc vòng cổ hình thánh giá y hệt cô.
“Giống nhau ạ?”
“Không. Tò mò thì lật ra xem.”
Lật mặt dây chuyền lên.
[LILY]
Một dấu khắc nhỏ hiện ra. Là biệt danh của Lilian Bucanan.
“Sao ở đây lại là tên tôi...”
Ludwig cúi xuống nhìn Lilian Bucanan.
Sao mà nhiều thứ tò mò thế nhỉ. Lại tìm lý do.
Tiện thể tặng quà rồi thì ban ơn thêm chút nữa vậy. Cũng đâu có gì khó khăn.
“Điều ngược lại của câu nói lúc nãy cũng đúng mà. Hiện tại, người duy nhất can dự vào hệ thống niềm tin của ta chỉ có Lilian Bucanan thôi, đúng không?”
Ta muốn trở thành Chúa trời của em, là vì em chính là Chúa trời của ta.
Chiếc vòng cổ được chuẩn bị với ý nghĩa như vậy.
“Nó cũng có vai trò như thẻ nhận dạng. Khi bị lạc đường thì cứ tìm bạn cùng phòng là được.”
Thẻ nhận dạng tìm bạn cùng phòng ư.
Gì đây, cái cảm giác vừa quen thuộc vừa khó chịu này là sao?
Lilian Bucanan nhíu mày sau khi ngẫm nghĩ ý nghĩa một lát rồi nhận ra điều gì đó.
“Ý ngài là... giống như vòng cổ cho chó con ấy ạ?”
“Có lẽ vậy. Thì, tùy cách nghĩ thôi.”
Hay là siết cổ luôn cho rồi. Lilian Bucanan, đang thắt cà vạt, cảm thấy một thôi thúc xấc xược như vậy.
“Ưm, ngột ngạt quá.”
Chiếc cà vạt cô vừa cố nén lại mà thắt xong, hắn lại không chịu nổi mà tháo ra.
“Điện hạ, nếu ngài không định đeo cà vạt thì đừng bắt tôi thắt mỗi lần nữa.”
“Xin lỗi, hôm nay định đeo thật mà. Nhưng để vòng cổ chó dễ nhìn hơn thì tốt hơn.”
“Ai nhìn chứ.”
“Lily nhìn mà.”
Nếu không nói được thì đã chẳng đáng ghét. Lilian Bucanan bĩu môi.
* * *
Nhờ quy tắc sinh hoạt mới được thiết lập giữa hai người, cuộc sống trong căn penthouse của Lilian Bucanan diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ. Ngủ, tắm, ăn. Dù có hơi vất vả vì phải chịu đựng ba điều mà hắn muốn giữ lại đó, nhưng sau khi trải qua tuần đầu tiên gần như là huấn luyện khắc nghiệt, cô cảm thấy mức độ này thì có thể chịu đựng được.
Ludwig, thay vì hành hạ một cách tỉ mỉ lúc làm tình, lại điều chỉnh theo lịch trình của Lilian Bucanan và tôn trọng một phần thời gian cá nhân của cô. Sau khi dễ thở hơn một chút, cô không chỉ hoàn thành được những bài tập bắt buộc, mà còn đạt được chỉ tiêu học tập bổ sung đã đặt ra.
Nhưng mối quan hệ đã trở nên dễ dàng hơn một chút này vẫn còn tồn tại những nghi vấn.
‘Con người đó... rốt cuộc ngủ lúc nào vậy?’
Một vấn đề rất cơ bản. Cô biết rằng thể lực và lượng giấc ngủ cần thiết của mỗi người là khác nhau... nhưng không thể nào sống mà hoàn toàn không ngủ được, đúng không?
Lilian Bucanan thường ngủ thiếp đi trên giường như ngất xỉu.
Việc ‘ngủ chung’ mà Ludwig muốn giữ lại, đương nhiên bao gồm cả giao hợp, và Lilian Bucanan đã đáp ứng khá là nghiêm túc. Là để đảm bảo thời gian cá nhân. Tính cả việc ngủ tạm những lúc rảnh rỗi trong thời gian cá nhân, cô có thể đảm bảo đủ thời gian ngủ ở mức độ nào đó, nên đã dần thích nghi tốt.
Tuy nhiên, trong suốt thời gian sống chung, cô hoàn toàn chưa từng thấy hắn ngủ.
Sau khi ngủ thiếp đi lúc đang làm tình, khi mở mắt ra…
“Dậy rồi à?”
“...”
Cô lập tức chạm phải ánh mắt ám ảnh của người bạn cùng phòng đang nhìn chằm chằm mình.
Thường thì hắn đang nhấp nhô trên người cô, đâm liên tục, hoặc vùi mặt vào giữa hai chân cô, mút liếm, quan sát phản ứng của cô. Thể lực tốt đến mức đáng sợ, và cũng kiên định một cách đáng sợ.
“Tiện thể tỉnh rồi thì làm tình buổi sáng đi.”
Đã đang làm rồi mà! Đó không phải là sự đồng ý, mà gần như là một thông báo.
Lilian Bucanan vừa mở mắt ra, thay vì lời chào buổi sáng, đã phải thở hổn hển.
Thời gian cá nhân đảm bảo được cũng chẳng nhiều nhặn gì. Bình thường cô học chung lớp với Ludwig và gần như dính lấy nhau suốt thời gian. Sống chung nên trong phòng cũng vậy.
‘Cứ thắc mắc ngủ lúc nào...’
💬 Bình luận (0)