————————————————————
Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ
Chương: 13
Tiêu đề: Mối quan hệ một lần #3 (2)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Đặc biệt hành hạ nên mới đặc biệt chứ sao. Bình thường là 8 giờ sáng, hôm nay lại đặc cách cho qua đến tận quá trưa, nên chắc ông nói đặc biệt là ý vậy.
“Vậy ạ? Nhưng đồ đạc cá nhân của tôi không biết ở đâu...”
“Ý cô là sách vở ạ?”
“Vâng.”
“Đã được sắp xếp trong thư phòng rồi ạ. Hoàng tử đã ra lệnh như vậy.”
“...Vâng, cảm ơn ngài.”
Vì phải sử dụng phòng thay đồ nên việc dọn hành lý của người sắp đi là đương nhiên.
Tốt nhất là nên thu dọn hành lý rồi biến đi càng nhanh càng tốt. Lilian Bucanan chậm rãi gật đầu.
“Vấn đề dọn dẹp hậu kỳ, không biết có được tự động... xử lý như lần trước không ạ.”
Việc sắp xếp ký túc xá mới có được tự động xử lý như lần trước không.
Lilian Bucanan hỏi với ý đó.
“Dĩ nhiên ạ. Vì chính Hoàng tử đã trực tiếp chỉ thị nên tất cả đều do người tùy tùng tiến hành. Tiểu thư Bucanan hoàn toàn không cần bận tâm, nếu có thứ gì cần dùng ngay, cô chỉ cần lấy từ thư phòng ra là được ạ.”
Nhưng đáng tiếc là Dylan lại không hiểu lời Lilian Bucanan theo ý đó.
Chỉ là, dọn dẹp hành lý theo chỉ thị của hoàng tử mà thôi.
Tất cả đều là cuộc đối thoại diễn ra trong lúc cô đang ngủ, nên Lilian Bucanan không thể nào biết được.
“À, và Hoàng tử có dặn đưa cái này cho tiểu thư Bucanan ạ.”
Lilian Bucanan cẩn thận nhận lấy phong bì Dylan đưa. Mở ra xem, bên trong là một tờ séc trắng có chữ ký của Ludwig.
Giống hệt như tờ séc hắn đã đưa ra sau khi xé nát quần áo cô hôm qua.
“Đồng phục đã gọi người đến giải quyết rồi, cái này cứ thoải mái dùng ạ.”
“...Ừm, vâng.”
Đây là tiền học phí và tiền ký túc xá sao?
Theo hợp đồng, có điều khoản quy định rằng trong trường hợp Chủ sở hữu Ludwig von Lichtenberg đơn phương chấm dứt hợp đồng trước, hắn phải chịu toàn bộ học phí và phí ký túc xá cho đến khi Người ở Lilian Bucanan tốt nghiệp.
Vì lời hứa ban đầu về việc xử lý bộ đồng phục bị xé đã là một tờ séc trắng, nên đây chỉ là thứ cho thêm, nhưng đứng trên lập trường của Lilian Bucanan, người đang hoàn toàn hiểu lầm tình hình, nó được coi như là ‘chi phí xử lý hậu kỳ sau khi rời đi’.
“Giới hạn số tiền khoảng bao nhiêu...”
“Ngài ấy nói không quan trọng ạ.”
Haizz. Sao không định ra luôn đi. Mập mờ thế này là sao.
Thật là gánh nặng.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài đã giúp đỡ.”
Trước tiên, hành lý ở thư phòng, phải đến đó lấy những thứ cần dùng cho ngày mai đã. Lilian Bucanan lòng dạ trở nên sốt ruột.
* * *
Ludwig đang ở trong thư phòng. Nếu làm theo lòng mình, hắn cũng muốn xem Lilian Bucanan thử đồ, và muốn giữ cô bên cạnh cả ngày, nhưng hắn đã kiềm chế.
“...Xin lỗi nhưng như vậy hơi bất tiện. Thành thật mà nói thì tôi thấy ngại lắm.”
Hắn rủ tắm chung thì bị từ chối. Nói là bất tiện và ngại ngùng, thành thật mà nói hắn cũng hơi buồn.
Đã làm tình với nhau rồi thì còn gì mà bất tiện?
Nhưng vì mới gần gũi chưa bao lâu, có lẽ nếu quá nhiều thay đổi dồn dập ập đến, cô cũng có thể cảm thấy như vậy.
Được một thì phải nhường một chứ.
Dù sao thì phòng thay đồ cũng đã dọn dẹp rồi. Giấc ngủ thì ngày nào cũng ngủ chung giường mà.
Cô đã lấy hết can đảm để cầu xin giúp đỡ, lại còn mệt mỏi vì làm tình, nếu cứ dồn ép quá có thể cô sẽ trốn mất.
Khi quá nhiều thay đổi xảy ra cùng một lúc, việc thích nghi sẽ trở nên khó khăn.
Cho cô ấy nghỉ ngơi một chút, rồi tối đến hành hạ trên giường sau.
Quyết định như vậy, hắn đến thư phòng để đọc sách. Bình thường hắn thích đọc sách triết học bằng nguyên bản.
[Mỹ học của sự tiết chế - Vì sự cân bằng hoàn hảo giữa Libido và Siêu ngã]
[Thuật trị vì cảm xúc: Bàn về quy phạm của tình yêu - Nồng nhiệt nhưng không hèn hạ]
[Kỹ thuật yêu đương tao nhã - Phần thể xác]
...Hôm nay không hiểu sao hắn lại bị thu hút bởi mấy cuốn sách tạp nham, vô bổ, trình độ thấp kém này.
Đúng là rác rưởi chữ nghĩa, không thể coi là sách được.
Việc thứ rác rưởi này lại chiếm chỗ trong thư phòng cá nhân quý giá của hắn là điều không thể tha thứ, nên hắn đành phải đến thư viện trường mượn về.
Vì chờ đến tối mà thời gian không trôi, vừa để giết thời gian, vừa tiện thể, hắn đã tự mình đi mà không sai Dylan.
Câu chữ đơn giản, nội dung lại thông tục nên đọc rất nhanh, lướt qua cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tuyệt đối không phải là gu của hắn, nhưng...
Biết đâu lại có ý đồ ẩn giấu của tác giả, nên trước khi trả lại, có lẽ nên đọc kỹ lại khoảng 3 lần. Nếu sau đó vẫn không thu được gì bổ ích hơn, hắn quyết định sẽ lục tung thư viện thêm nữa.
Ludwig nhấp môi bằng chỗ trà còn lại, vươn vai nhẹ nhàng rồi nhìn quanh. Chồng sách của Lilian Bucanan được xếp gọn gàng ở một góc thư phòng hiện ra.
Gu đọc sách của cô ấy thế nào nhỉ?
Người ta nói ‘Giá sách chính là tấm gương phản chiếu nội tâm của con người’. Nhìn giá sách là có thể biết được thế giới tinh thần sâu sắc hơn cả lời nói của người đó.
Xét theo lời nói và hành động của cô từ trước đến nay.
[Đây không phải là lòng tự trọng, mà là niềm tin. Vì tôi tin rằng không có sự tử tế nào là miễn phí.
Xin đừng nhân danh lòng tốt mà sỉ nhục cả niềm tin của tôi. Chào ngài. - Lilian Bucanan-]
Cô cao ngạo như hạc, bảo vệ niềm tin của mình, nhưng rồi…
“T-tôi sai... Hức.”
Khi bị dồn đến đường cùng, lại co rúm lại như một con thú ăn cỏ yếu đuối, trở nên đáng yêu.
Nhưng cô cứ cố gắng giữ khoảng cách, và cần không gian cá nhân.
Nhân tiện, Ludwig tự mình gọi cái không gian cá nhân này (phòng thay đồ) là hang ổ của Lily, và niềm vui lớn nhất hôm nay chính là việc đã phá hủy nó.
Đương nhiên là vẫn chưa nói cho Lily biết... Kinh nghiệm cho thấy, thông báo thì dễ hơn là thuyết phục.
Dù sao thì, nhìn những điểm đó, tổng thể cô ta giống một con mèo kiêu kỳ hơn.
Ludwig von Lichtenberg đột nhiên trở nên vô cùng tò mò về nội tâm khó đoán của Lilian Bucanan.
Dựa trên tính cách của Lilian Bucanan mà hắn đã nắm được cho đến nay...
Cô có thể tự mình suy ngẫm, điều hòa nội tâm phức tạp thông qua sách triết học, hoặc cũng có thể đắm chìm trong các tác phẩm của các nhà thơ tượng trưng, thưởng thức những ẩn dụ và ám chỉ tinh tế của họ.
Hỏi han từng li từng tí thì mất mặt hoàng tộc, mà dù có vứt bỏ thể diện đi nữa, chắc cô cũng chẳng trả lời.
Hắn lướt mắt qua giá sách dành riêng cho Lilian Bucanan. Ở vị trí dễ lấy là những cuốn sách chuyên ngành xếp san sát, bên cạnh đó là tập vở ghi chép của cô.
Nhìn những dòng chữ chi chít trong vở ghi, hắn thấy chóng cả mặt.
Hóa ra cách sinh tồn của Lilian Bucanan là siêng năng và ngoan cố đến mức buồn nôn.
Phía dưới đó.
<Tôi sẽ phanh thây cậu thật dịu dàng! - Biệt thự thảm sát máu me tung tóe. Nhật ký của kẻ giết người hàng loạt.>
<Sự biến mất lặng lẽ - Người phụ nữ bí ẩn và 30 xác chết vô danh>
<Nụ hôn trên máu của người - Tôi không phải kẻ giết người, mà là nhà sưu tập máu.>
...Là những cuốn tiểu thuyết ba xu được xếp ngay ngắn, khiến người ta phải nghi ngờ nghiêm trọng về thế giới tinh thần không chỉ của người viết mà cả người đọc.
Ludwig mở thử một cuốn sách ra xem, nhưng trước bữa tiệc chữ nghĩa trần trụi và bạo lực, hắn đọc chưa được bao lâu đã phải đóng sầm lại. Mức độ này thì chẳng phải là một dạng tự ngược đãi sao?
Phải rồi, Lily là thường dân. Để sống sót trong cái học viện này với tư cách là một kẻ ngoại lai, chắc chắn áp lực không hề nhỏ.
Con người khi bị căng thẳng, đôi khi cũng thực hiện những hành vi tự hành hạ bản thân như tập thể dục đến ướt đẫm mồ hôi hay ăn đồ cay. Đó cũng có thể là một cách giải tỏa căng thẳng.
Việc quản lý điểm danh và ghi chép vở đến nghẹt thở cũng vậy, cách giải tỏa căng thẳng cũng thế. Thấy việc tự ngược đãi đã trở thành thói quen hàng ngày, hắn cũng cảm thấy có chút thương cảm.
Khi hắn vừa tự mình hợp lý hóa xong trong đầu, một cuốn sổ nhỏ hơn những cuốn khác lọt vào mắt. Nó trông giống một cuốn sổ tay luôn mang theo người hơn là một cuốn vở ghi.
Lén xem đồ của người khác là hành vi thiếu phẩm giá, nhưng...
“...”
...Cũng chẳng có ai nhìn thấy, thiếu phẩm giá một chút thì sao chứ.
Biết đâu đó lại là một kho báu, nơi có thể nhìn trộm những suy nghĩ chân thật nhất.
[Lily]
Cùng với biệt danh là hình ảnh bông hoa huệ tây nhỏ được vẽ ở góc sổ, chắc chắn là của Lily rồi.
Ludwig mở nó ra với trái tim đập rộn ràng.
Bên trong ghi những thứ linh tinh như kế hoạch tương lai, những việc cần làm, những đoạn nhật ký ngắn.
“Thú vị đây.”
Vứt bỏ phẩm giá đúng là một quyết định sáng suốt. Ludwig đã nghĩ vậy.
Hút một điếu rồi xem nhỉ. Khi thưởng thức câu chữ, không gì tuyệt vời hơn một điếu xì gà.
Tâm trạng đang tốt, có lẽ ‘Romeo y Julieta’ là phù hợp nhất.
Dù sao thì, từ sau lần làm tình đầu tiên hôm qua, hắn cứ thèm mãi nên đã mang theo người luôn. Ludwig lấy một điếu xì gà từ hộp ra ngậm, còn chưa kịp châm lửa đã dán mắt vào cuốn sổ tay của Lilian Bucanan.
[Tên khốn đó lúc nào cũng hút xì gà trong phòng.]
Ánh mắt Ludwig chùng xuống.
Thế thì hút xì gà ở đâu chứ?
Việc đàn ông thượng lưu thưởng thức xì gà trong nhà là chuyện thường ngày, và ngay cả Ludwig cũng chưa bao giờ nghĩ đó là vấn đề.
Vì để thông gió, đương nhiên hắn hút gần cửa sổ hoặc cửa thông ra ban công, nhưng đứng trên lập trường của người không hút, có lẽ sẽ cảm thấy nồng nặc. Vậy sau này, mở thêm vài cái cửa sổ nữa…
[Mở cửa sổ là xong à? Khói ám vào người làm mình ho mãi, cố nén muốn chết.]
...À, vậy cũng không được à.
Khói ám vào người sao? Hay là vì vậy mà cô ấy cứ trốn trong phòng thay đồ, né tránh mình?
Hắn ngượng ngùng bỏ điếu xì gà đang ngậm trên môi xuống.
Phải rồi, tùy theo đối tượng mà tỏ ra ân cần cũng là đức tính mà một quý ông cần có.
Vốn dĩ đã biết mình không phải là quý ông..., nhưng nếu cô ấy ghét đến mức đó, thì giả vờ một chút chắc cũng được.
Ludwig với vẻ mặt có chút phức tạp, lật thêm vài trang nữa.
[Với lại tắm rửa cũng bất tiện chết đi được.]
Tại sao lại bất tiện? Trong nhà vệ sinh hắn cũng không hút xì gà, đồ dùng cũng đầy đủ, đâu có gì bất tiện hay có vấn đề gì khi sử dụng đâu.
[Mở cửa ra có khi lại chạm mặt tên tâm thần đang tự sướng.]
...À, là vì chuyện đó. Ở trên giường làm thì sợ lúc đi ra cô ấy sợ, nên mới vào phòng tắm làm. Ai ngờ lại lâu đến thế.
Xem ra đã bị sốc nặng rồi.
[Nhà vệ sinh thì dùng tầng dưới cũng được, nhưng phòng tắm thì không thể.]
[Rạng sáng phải lén lút thức dậy, ra ngoài tắm gội, sấy tóc rồi ngủ tạm. Không ngủ được nên muốn phát điên, vừa tắm vừa run rẩy sợ có người vào, giờ đã chán ngấy rồi.]
Xem ra cô ấy cũng có nỗi khổ riêng.
Nhưng giờ đây, sau cuộc làm tình hôm qua, chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nên không còn là vấn đề.
Việc nhìn thấy cơ thể trần trụi đã trở nên tự nhiên, và thay vì tự sướng, có thể làm tình. Nếu lo lắng có người vào thì có thể tắm chung. Ludwig cố gắng hợp lý hóa, nhếch mép cười.
[Lilian Bucanan, vấn đề của tình hình hiện tại]
Rồi hắn phát hiện ra một ghi chú được viết chi chít ở trang cuối cùng.
Xem ra phần quan trọng sắp xuất hiện.
Ludwig đang ngồi dựa lưng uể oải, sửa lại tư thế.
1. Vì Ludwig von Lichtenberg mà thói quen của bản thân bị phá vỡ.
- Mọi quyền chủ động trong cuộc sống hàng ngày đều rơi vào tay Ludwig von Lichtenberg.
- Ngay cả trong ký túc xá cũng không thể nghỉ ngơi.
→ Căng thẳng lên đến cực điểm → Cuối cùng dẫn đến suy nhược sức khỏe thể chất và tinh thần.
2. Vì Ludwig von Lichtenberg mà đang chịu thiệt hại thực tế trong cuộc sống học đường.
- Phát sinh rắc rối liên quan đến các môn học.
- Thiếu thời gian học tập và thời gian chuẩn bị cá nhân.
→ Nếu không thể có một cuộc sống học đường chất lượng? → Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp sẽ chẳng còn lại gì!
Nỗi khổ của Lilian Bucanan được hệ thống hóa một cách rõ ràng.
Việc tất cả đều là ‘hiện tượng tiêu cực gặp phải do Ludwig von Lichtenberg’ có hơi chướng mắt, nhưng vì đã được sắp xếp gọn gàng, nên có thể tham khảo để cải thiện.
[Mục tiêu của Lilian Bucanan: Nhất định trở thành một luật sư xuất sắc!]
- Những thứ cần thiết: Chứng chỉ hành nghề luật sư, Bằng tốt nghiệp loại ưu, Thư giới thiệu của giáo sư, v.v.
Sao con bé này lại muốn trở thành luật sư cơ chứ?
Theo suy nghĩ của Ludwig, luật sư chẳng qua chỉ là một kẻ tạp vụ, chuyên lau dọn những vết bẩn mà những kẻ đã thuê hắn để lại.
Nói trắng ra là người chuyên xử lý hậu quả cho những bí mật bẩn thỉu mà giới thượng lưu lén lút thải ra, đó là một công việc nặng nhọc đối với Lily. Luật sư xuất sắc thì cuối cùng cũng chỉ là một kẻ tạp vụ xuất sắc mà thôi.
Rốt cuộc là tại sao? Vì sở thích là tự ngược đãi bản thân? Hắn không thể hiểu nổi.
Nhưng nếu bản thân cô muốn như vậy, Ludwig cũng có ý định thuê cô làm luật sư riêng cho mình. Đương nhiên những công việc nặng nhọc thì có thể sai Dylan hay đám tùy tùng khác làm là được.
[Yếu tố cản trở chính (X) = Ludwig von Lichtenberg] = /Khốn nạn!/ Chủ lao động (O)
→ Nếu Ludwig von Lichtenberg biến mất, yếu tố cản trở chính sẽ đổi thành ‘Tiền’.
→ Tức là, ‘mọi vấn đề liên quan đến Ludwig von Lichtenberg’ đang gặp phải hiện tại là?
‘Cái giá phải trả bằng lao động’ để ‘giải quyết vấn đề chi phí’
Lilian Bucanan, một cách xấc xược, đã chỉ định hắn là ‘Yếu tố cản trở chính’, nhưng sau khi nhận thức được thực tế của mình, có vẻ cô đã thay đổi nhận thức.
Lời nói thêm vào giữa /Khốn nạn!/ có hơi chướng mắt, nhưng hắn nghĩ cũng có thể như vậy.
Nhưng mà...
Ghi chú được viết ở dòng cuối cùng đã níu giữ ánh mắt của Ludwig.
Ludwig von Lichtenberg không bao giờ gặp lại người phụ nữ đã ngủ cùng một lần!
Đây là ý gì?
Ludwig cũng biết về những tin đồn xung quanh mình.
Thậm chí, đó chính là những tin đồn do chính hắn tạo ra. Cố tình đưa những người phụ nữ mà hắn chẳng hề ngủ cùng vào rồi lại đuổi đi để làm màu cho bên ngoài, nên đó là chuyện đương nhiên.
Ludwig von Lichtenberg = Giẻ rách
Nhìn thấy nét chữ của Lily, dù khó chịu nhưng hắn thừa nhận.
Theo tin đồn, Ludwig von Lichtenberg là đồ giẻ rách.
Cách thoát khỏi Ludwig von Lichtenberg → Làm tình với Ludwig von Lichtenberg.
...Cách thoát khỏi?
Vậy việc cô ấy nói muốn làm tình với mình hoàn toàn là để thoát khỏi mình sao?
Ây, vô lý. Đó là một sự suy diễn quá đà.
Ludwig lắc đầu như muốn rũ bỏ suy nghĩ kỳ lạ.
Không phải cô ấy nói giúp tôi với sao.
Đương nhiên, đó là câu trả lời hắn ép cô phải nói ra... Nhưng việc cô cần sự giúp đỡ là sự thật mà.
Không phải cô coi hắn là chủ lao động, dù có hơi khốn nạn sao.
Nếu thoát ra thì tiền bạc tính sao? Việc hắn đã dùng phương pháp nửa cưỡng ép để đưa cô vào đây là sự thật, nên hắn cũng không ngu ngốc đến mức kỳ vọng cô ta sẽ thích mình.
Điều quan trọng là sức hút mà hắn có, còn trái tim của người khác thì cứ thuần hóa là được, hắn đã nghĩ vậy.
Ngay từ đầu, Ludwig von Lichtenberg thuộc tuýp người tự đánh giá bản thân khá tốt.
Nhiều tiền, huyết thống tốt, đẹp trai chết người.
Nhốt chung một phòng rồi thể hiện hết những điều đó, phụ nữ nào mà không đổ?
Việc hắn đã có suy nghĩ hiển nhiên đó cũng là sự thật.
Không phải là ngạo mạn, mà là một chân lý vô cùng hiển nhiên.
Ban đầu chỉ bắt đầu bằng sự tò mò nhẹ nhàng, nhưng người đã kiên trì chịu đựng, rồi lại chịu đựng, cuối cùng thổi bùng ngọn lửa đó lên, không ai khác chính là Lilian Bucanan.
Ludwig chìm trong suy nghĩ một lát, nhớ lại điều khoản mà Lilian Bucanan đã thêm vào hợp đồng.
+ Thêm (Lilian Bucanan)
/Tuy nhiên, trong trường hợp “Chủ sở hữu” đơn phương chấm dứt hợp đồng, “Chủ sở hữu” phải chịu học phí và phí ký túc xá cho đến khi “Người ở” tốt nghiệp.
...Là cái đó à.
Cuối cùng cũng nắm được chân tướng của đêm qua, ánh mắt Ludwig trở nên lạnh lẽo.
Đúng lúc đó, cạch-. Cánh cửa mở ra, có người lon ton bước vào.
Chính là “Người ở” của căn penthouse này, Lilian Bucanan, kẻ đã dám thử thoát khỏi hắn bằng phương pháp sai lầm.
< Tiếp tục ở quyển 2
💬 Bình luận (0)