Chương 2
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
#02.
Thư viện sau kỳ thi vắng vẻ hẳn.
Lilian ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ quen thuộc, nhưng chữ nghĩa mãi không lọt vào mắt, cô cứ gạch đi gạch lại mấy dòng trên một đoạn văn tương đối dễ.
‘Mất tập trung chết mất. Hay là ra ngoài hít thở chút không khí nhỉ.’
Cô khẽ mở cửa sổ để thông gió, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm gò má nhồn nhột.
Lilian chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm, hít một hơi thật sâu rồi nhìn ra sân trường tháng Tư.
Đã là mùa xuân. Lá non đã sẫm màu xanh mướt, gió cũng bớt đi hơi lạnh.
Hoa mộc lan, đặc sản của Học viện Hoàng gia, đã bắt đầu bung những nụ căng mọng, chuẩn bị nở rộ chào đón một mùa xuân trọn vẹn.
‘Rốt cuộc thì hắn gửi cái thứ đó làm gì nhỉ.’
Dù đang làm bài tập Tu từ học, đầu óc Lilian vẫn chỉ luẩn quẩn với ý nghĩ đó.
Ngay cả nội dung cũng không ghi. Chỉ có trơ trọi một tờ séc.
Như thể cảm thấy không cần thiết phải giải thích lý do. Thái độ đó thật sự hoang đường.
‘Chẳng lẽ là vì vụ ăn không bài tập nhóm?’
Thú thật là, tên hoàng tử du côn đó biến đi cô còn thấy thoải mái hơn.
Vì Lilian cũng thích tự mình làm hết còn hơn là phải đi sửa lại đống bài tập lộn xộn mà người khác làm qua loa.
Nhưng, bất kể cảm nhận của Lilian về vụ bài tập nhóm ra sao, nếu hắn lấy cớ đó để gửi tiền thì sao?
Vậy thì ít ra cô còn cố mà hiểu được...
Nào là xin lỗi vì không thể tham gia, hay là cảm ơn vì đã vất vả.
Đáng lẽ phải có một lời xã giao nào đó chứ, đằng này lại không có một chữ. Chỉ riêng điểm đó đã thấy thật phi lý.
‘Hay là... đây là lời tuyên chiến rằng sau này sẽ tiếp tục chiếm hạng 1?’
Dù có là vậy đi nữa, Lilian cũng chẳng thể làm gì được.
Hắn là hoàng tộc, là chủ nhân của Học viện Hoàng gia này.
Việc Học viện Hoàng gia ưu ái cho dòng dõi hoàng gia hơn là một học sinh thường dân không tiền không quan hệ, là chuyện đương nhiên.
Nếu hoàng tử điện hạ đã muốn vị trí thủ khoa, Lilian chỉ có thể ngoan ngoãn bị cướp mất.
Vâng. Tôi biết hoàng tử điện hạ ưu tú lắm rồi.
Nhưng mà...
‘Đâu phải một hai đồng, gửi cả một số tiền lớn như vậy qua thư. Hắn coi tiền là trò đùa à?’
Phải rồi, chắc là trò đùa thật.
Còn ai đó lại đang ở trong tình cảnh nực cười, phải chạy vạy vì cái thứ trò đùa đó.
Cách thức chuyển cũng kỳ quái, mà tình huống này càng nghĩ càng thấy cạn lời.
‘Rốt cuộc là giở trò gì đây.’
Lilian suy nghĩ kỹ về ý định của hắn, rồi nhanh chóng đi đến một kết luận hiển nhiên.
‘Không, mình ngốc thật. Người bình thường vốn dĩ không thể nào hiểu được lối suy nghĩ của kẻ điên.’
Phỏng đoán cũng vô ích thôi.
Việc Lilian cần làm bây giờ là quyết định xem bản thân nên hành động thế nào.
‘Tốt nhất là không nên nhận thứ tiền mờ ám này.’
Người ta thường nói, không có sự tử tế nào là không có giá.
Hơn nữa, cô lại nhớ đến lời bà ngoại từng nói: ‘Đến cái bóng của thằng điên cũng đừng dẫm vào!’.
‘Tên khốn xui xẻo. Tuyệt đối không dính dáng vào.’
[Ludwig von Lichtenberg.]
Lilian viết cái tên đó lên vở rồi đăm chiêu nhìn.
Một cái tên thật khó chịu.
Lilian Bucanan vốn dĩ đã ghét Ludwig Lichtenberg rồi.
Lý do xuất phát từ một sự tự ti đơn thuần đến mức xấu hổ chẳng dám nói ra.
Đầu tiên, là ngôi trường hắn từng học.
Ngôi trường mà Ludwig von Lichtenberg bỏ học giữa chừng, chính là ngôi trường danh giá mà Lilian cũng như bao nhân tài kiệt xuất khắp lục địa đều ao ước.
Dựa hơi hoàng thất để vào đó. Chỉ cần ngoan ngoãn đi học là có bằng tốt nghiệp. Rốt cuộc tại sao lại bỏ ngang? Cô không tài nào hiểu nổi.
Tiếp theo, là dòng máu hoàng tộc cao quý của hắn.
Nếu là hoàng tộc mà ra dáng hoàng tộc thì không nói làm gì. Đằng này, từ tướng mạo đến hành động, y hệt một thằng du côn.
Cái vẻ coi đặc quyền bẩm sinh là hiển nhiên, thậm chí chán ngấy đến mức phát sợ.
Hắn dễ dàng có được mọi thứ, rồi lại vứt bỏ ngay lập tức như thể chẳng là gì. Vẻ ngạo mạn đó càng khiến Lilian, người luôn phải chật vật vì những thứ nhỏ nhặt, cảm thấy thảm hại hơn.
‘Nỗi khổ của hoàng tử? Làm ơn cho tôi nếm trải cái nỗi khổ đó một lần đi!’
Trong mắt một dân thường như Lilian, tất cả chỉ là những lời than vãn lúc no đủ và những trăn trở thật đáng thương.
Đúng là cái đồ rửng mỡ.
Một người phải ăn bất cứ thứ gì để sống sót, thì làm sao hiểu được nỗi đau của kẻ bội thực chứ.
Đối với Lilian, đó chẳng qua chỉ là những trò vớ vẩn do sướng quá hóa rồ mà thôi.
Và tính đến hôm nay, lại thêm một lý do nữa! Tiền thối nát nhiều đến mức vung vãi lung tung!
Điều khó chịu nhất là, kể từ sau khi xác nhận cái tên đó nằm trên tên mình, nó cứ lởn vởn trong đầu cô dù đã cố gạt đi.
‘...Đáng ghét thật.’
Nếu ai đó hỏi tại sao lại ghét một người mà cô còn chưa từng thấy rõ mặt, cô cũng chẳng biết nói gì.
Ghét một người thì nhất thiết phải có lý do chính đáng sao?
Ghét. Ghét thì cứ ghét thôi.
Thật có lỗi với hoàng tử điện hạ...
Vâng, tôi ghét ngài! Vì ngài quá khó ưa!
Trước đây đã ghét, bây giờ vẫn ghét, và sau này cũng sẽ tiếp tục ghét.
‘Quên đi, quên đi. Càng nhai đi nhai lại chỉ càng thêm loạn óc.’
Lilian lắc đầu nguầy nguậy như muốn rũ bỏ hết tạp niệm.
‘Dù sao thì chắc hắn cũng nhận được rồi nhỉ?’
Lilian đã gửi trả lại phong bì đó thẳng đến ký túc xá của Ludwig von Lichtenberg.
Vốn dĩ cũng không cần lo lắng về việc gửi nhầm cho người khác.
Nói là ký túc xá cho sang mồm thôi, chứ hắn ngông cuồng đến mức dùng cả một tòa nhà riêng làm penthouse của mình.
Giống như cách hắn đã làm, ngoài tên người nhận ra, cô không viết thêm bất cứ thứ gì.
Vì không biết ý đồ của hắn, nên bên này cũng chẳng có gì để nói.
‘Đời mình đã đủ khổ rồi. Làm ơn đừng dính dáng đến nhau nữa.’
Ngay lúc cô đang lẩm nhẩm lặp lại như cầu nguyện.
Cốc cốc-.
Đúng lúc đó, tiếng gõ ngón tay vào cửa sổ vang lên khiến Lilian ngẩng đầu lên.
[Tin nóng! Lên sân thượng!!]
Tracy đang giơ một mẩu giấy từ bên ngoài cửa sổ.
[Ludwig von Lichtenberg.]
Sợ có người nhìn thấy, Lilian vội xóa cái tên khó chịu đó đi, gấp sách lại rồi đứng dậy.
* * *
Vừa lên đến sân thượng, Tracy đã đón cô bằng vẻ mặt phấn khích tột độ.
“Chuyện động trời. Lily, cậu biết tớ vừa nhận được gì không?”
“Gì thế?”
“Nhìn này.”
Tracy huơ huơ một phong bì trông có vẻ quen mắt về phía Lilian. Lilian ngơ ngác nhận lấy, liếc nhìn mặt ngoài phong bì.
[Gửi tiểu thư Lilian Bucanan]
Bên dưới tên cô được viết bằng nét chữ tao nhã, không giống như phong bì nhận được lần đầu, lần này có ghi rõ tên người gửi.
[Từ Ludwig von Lichtenberg]
Cái quái gì đây? Tim cô bắt đầu đập thình thịch.
“Cái này gửi qua bưu điện à?”
“Không, hình như là ngài Dylan thì phải? Thư ký tùy tùng của tên hoàng tử đó đưa trực tiếp luôn. Bảo là nhất định phải chuyển tận tay cậu? Mở ra mau đi. Hử? Tớ tò mò chết mất!”
Tracy hối hả giục mở. Dù cảm thấy không thoải mái, Lilian vẫn miễn cưỡng mở phong bì.
Lần này, cùng với tờ séc là một bức thư tay do chính hắn gửi.
[Nhận đi, đừng có xấc xược.]
Vậy ra đây không phải là lời cảm ơn hay thiện ý, cũng không phải lời nhờ vả hay xin lỗi, mà là một mệnh lệnh.
[Lòng tự trọng là thứ chỉ dành cho những kẻ có điều kiện.]
Đồng thời, đó cũng là một sự chế nhạo rõ ràng nhắm vào hoàn cảnh của cô.
Như thể muốn nói, một đứa không có gì trong tay như cô ngay cả tư cách có lòng tự trọng cũng không.
Những lời đồn khác thì không biết, nhưng lời đồn Ludwig von Lichtenberg là một kẻ nhân cách rác rưởi thì đã được xác thực ngay trước mắt.
[10,000,000G]
Tờ séc với số tiền khổng lồ bị gửi trả đã quay về y nguyên.
[Chúc tiểu thư Bucanan tốt nghiệp bình an.
-Ludwig von Lichtenberg-]
Ánh mắt Lilian chùng xuống ở câu cuối cùng.
“Hả?! Cái gì đây, mười triệu Gold?”
Thấy Lilian không nói gì, Tracy nhìn vào số tiền trên tờ séc, kinh ngạc hít một hơi, rồi giật lấy tấm thiệp.
Đọc xong, mặt Tracy nhăn lại.
“Thằng khốn này... đúng là điên thật rồi phải không?”
Thành thật mà nói... chắc là đúng rồi. Tên điên.
Đương nhiên Lilian cũng đồng ý với ý kiến của Tracy.
Nhưng nếu cô hùa theo, Tracy chắc chắn sẽ nổi điên như bò tót húc loạn lên, nên cô quyết định im lặng.
“Phong bì lần trước cậu nhận được cũng là do hắn gửi đúng không?”
Dù có cố giấu, cũng không thể qua mắt được Tracy.
Lilian còn chưa kịp cảm thấy bối rối, Tracy đã nổi giận, thở phì phò gặng hỏi.
“Chỉ là... lần trước có tờ séc gửi đến tên tớ, nên tớ gửi trả lại y nguyên. Chỉ vậy thôi.”
“Lý do gì mà hắn cho cậu số tiền lớn như vậy?”
“Tớ cũng không biết.”
Số tiền tương đương với học phí một học kỳ, lại còn nhắc đến việc tốt nghiệp suôn sẻ, xem ra đây là sự đền bù cho suất học bổng mà cô đã mất cùng với vị trí thủ khoa. Cô chỉ có thể phỏng đoán như vậy.
“Thứ tiền bẩn thỉu! Chắc chắn là có âm mưu gì đó! Đúng là cái đồ sản vật của sự phi lý xã hội! Tốt nghiệp còn chẳng nổi, chỉ biết làm mấy trò ngu ngốc, gặm nhấm tiền thuế của dân!”
“Suỵt, có người nghe thấy bây giờ, Tri.”
Thấy Tracy nổi giận, văng ra những lời lẽ nặng nề, Lilian giật mình, vội nhìn quanh hạ thấp giọng.
Dù trên sân thượng không có ai, nhưng nếu không may bị chính chủ nghe thấy, đây có thể bị quy vào tội phỉ báng hoàng thất.
“Tớ có nói rõ chủ ngữ đâu? Với lại, nói xấu sau lưng thì ai mà chẳng nói được.”
“Nhưng mà...”
“A, mặc kệ, muốn nghe thì cứ nghe. Mà không, hắn ta cũng phải nghe chứ!”
Tracy gân cổ lên.
“Đất nước này loạn hết rồi. Người dân lương thiện một mực chịu thiệt thòi vì sự ngang ngược của tầng lớp đặc quyền, lại còn bị sỉ nhục thế này, cậu thấy đúng à?”
Thành thật mà nói, đây không phải là chuyện đúng đắn, nhưng là chuyện thường xuyên xảy ra.
May mà mình đã không kích động cậu ấy.
Nếu lỡ như Lilian mà bật khóc, nói rằng mình bị sỉ nhục quá, chắc chắn Tracy đã giương cao ngọn cờ cách mạng, xông thẳng vào phòng của tên hoàng tử du côn đó rồi.
“Cậu tính sao đây? Nhận à?”
“Không.”
Lilian dứt khoát trả lời.
“Tớ sẽ trả lại. Giống như lần trước, gửi trả y nguyên. Cậu đừng nóng quá, Tri.”
“Cậu không tức giận à? Hắn sỉ nhục cậu công khai thế mà. Lòng tự trọng của cậu không bị tổn thương sao!”
“Sao mà không chứ. Tớ tức đến mức muốn giết hắn luôn đây này. Nhưng có giết được hoàng tộc đâu. Tớ rất cảm ơn vì cậu đã nghĩ cho tớ, đứng về phía tớ. Nhưng mình phải bình tĩnh đối phó. Những lúc thế này mà kích động thì chỉ mình tớ chịu thiệt thôi.”
Nghe những lời thuyết phục điềm tĩnh, Tracy mới dịu đi một chút, làu bàu.
“Không biết đâu, dù sao thì tớ cũng sẽ không để yên theo cách của tớ. Cứ chờ xem.”
Lilian không thể nào ngờ được rằng, những lời đó của Tracy lại báo trước một cơn sóng gió lớn đến nhường nào.
💬 Bình luận (0)