Chương 12:
Mối quan hệ một lần #3
Mối quan hệ một lần #3

 

————————————————————

Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ

Chương: 12

Tiêu đề: Mối quan hệ một lần #3

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

#03.



 

...Toang rồi!

Ngay khi đột ngột mở mắt, Lilian Bucanan nhận ra rằng mình đã hoàn toàn toang rồi. Cảm nhận được điềm chẳng lành, cô vội nhìn đồng hồ quả lắc trước tiên.

Đồng hồ đã sắp chỉ đến giữa trưa.

Ôi, lạy Chúa. Từ trước đến giờ chưa từng có chuyện này xảy ra.

Từ nhỏ cô đã tự mình dậy đúng giờ mà không cần đồng hồ báo thức. Chắc chắn có gì đó sai sai rồi.

Lilian Bucanan đưa ra một giả thiết vô lý rằng chiếc đồng hồ quả lắc đắt tiền trong căn penthouse có thể đã hỏng, rồi nhìn sang đồng hồ để bàn.

 

[11 giờ 10 phút]

 

Quả nhiên đồng hồ không có tội. Cảm giác máu trong người như đông cứng lại, sống lưng lạnh toát.

“...Điên rồi, điên thật rồi!”

Buổi sáng có tiết Luật Thuế. Bắt đầu lúc 9 giờ và kết thúc lúc 12 giờ, vậy là tiết học chắc đã sắp hết rồi.

Lilian Bucanan. Mày quyết định từ bỏ cuộc đời rồi à?

Cô vội vàng định ngồi dậy, nhưng chân không còn sức lực, lại ngã phịch xuống.

Toàn thân ê ẩm, đau nhức như bị đánh, nhưng Lilian Bucanan vẫn lết người bò ra khỏi chiếc giường lớn. Trời ơi. Đồ ngủ lại đi đâu mất rồi. Nội y? Toàn thân chi chít những dấu hôn đỏ tím. Tức là, cô đang hoàn toàn trần truồng.

Vội vàng quấn ga giường quanh người, Lilian Bucanan nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ.

Giáo sư Mahler dạy môn Luật Thuế thường dạy hết giờ, sau đó còn ở lại trả lời câu hỏi, nên nếu bây giờ đến, chắc vẫn có thể tránh được việc bị ghi nghỉ học không phép.

Khi tình huống khẩn cấp, việc lựa chọn ưu tiên rất quan trọng.

Bỏ qua việc tắm rửa, chỉ cần mặc quần áo vào rồi chạy nhanh ra ngoài!

“Quần áo của mình...!”

Nhưng bộ đồng phục cần mặc ngay lại biến mất. Lilian Bucanan hoảng hốt lục tung tủ quần áo nhưng không thấy dấu vết nào của bộ đồng phục. Cô có mấy chiếc áo sơ mi dự phòng đã giặt sạch, nhưng chúng cũng không thấy đâu.

Đồng phục đâu rồi?

Phải rồi, tên tâm thần đó đã xé nát nó! Nhưng mảnh rách đó đi đâu hết rồi!

Cô chỉ muốn khóc, nhưng nếu khóc thì sẽ không nhìn thấy gì mất.

Cô lại chạy ra khỏi phòng thay đồ, nhanh chóng nhìn quanh tứ phía. Rõ ràng là cô đã cởi đồ gần sofa, nhưng sàn đá cẩm thạch của căn penthouse lại sạch bong không một hạt bụi. Có lẽ những người hầu đã dọn dẹp rồi.

“Làm sao bây giờ. Thật tình...”

Cô nôn nóng đến phát điên. Lilian Bucanan xoay vòng tại chỗ, dậm chân bồn chồn.

Không thấy thì đành bỏ qua đồng phục. Che thân trước, rồi lấy sách vở chạy đến lớp học!

Lilian Bucanan vội vàng lấy chiếc áo sơ mi của Ludwig khoác lên, rồi lấy đại một chiếc váy màu sắc trung tính. Dù sao thì ngồi xuống cũng không thấy rõ phần dưới, ngồi ở phía sau chắc sẽ không ai biết.

Cô vội vàng định lấy sách Luật Thuế, nhưng đồ đạc cá nhân lại không thấy đâu. Toàn bộ hành lý của cô ở đây đã biến mất không dấu vết. Đã gấp muốn chết mà lại gặp chuyện quái quỷ này.

“Làm gì đấy?”

“Á!”

Bị tiếng gọi bất ngờ từ sau lưng làm giật bắn mình, Lilian Bucanan bất giác hét lên. Giật mình quay lại, Ludwig trong bộ áo choàng ngủ đang nhìn cô chằm chằm.

“Sao lại giật mình thế. Hay là, lén lút làm chuyện gì mờ ám sau lưng ta à?”

Ludwig nhướng mày, bóng gió hỏi.

A, là vì cái áo sơ mi sao?

Đây không phải là ăn cắp, mà là mượn tạm vì tình thế cấp bách. Có lẽ nên giải thích rõ hoàn cảnh.

“A, c-cái này... xin lỗi nhưng vì trễ học nên gấp quá, tôi có thể mượn một chút được không ạ. Tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại.”

“À à, tiết Luật Thuế à? Không cần đi đâu.”

...Mi không cần đi thì kệ mi chứ!

Không biết ruột gan người ta đang cháy đen thui, Ludwig vẫn nói những lời thảnh thơi, Lilian Bucanan cảm thấy như lửa bốc lên trong lòng.

“Điện hạ thì không biết sao chứ tôi nhất định phải đi...”

“Đằng nào giờ đến cũng chẳng có ai đâu.”

Đang trêu ngươi mình à? Người ta đang gấp mà Ludwig cứ liên tục cản trở, Lilian Bucanan tức muốn chết nhưng vẫn cố nén lại, nói thêm.

“Nhưng mà. Vị giáo sư đó thường dạy hết giờ, với lại bây giờ chạy nhanh đến thì vẫn...”

“Đến cũng vô ích thôi.”

“A, sao ngài cứ nói vậy mãi...”

“Tiết học đó nghỉ rồi.”

“...Haaa.”

Nghe nói nghỉ học, có lẽ vì căng thẳng được giải tỏa, Lilian Bucanan khuỵu chân xuống ngay tại chỗ.

“May quá.”

Thay vì bực bội vì sự thật là mình đã làm ầm ĩ lên vô ích ngay khi vừa mở mắt, cảm giác nhẹ nhõm vì không có chuyện gì xảy ra lại lớn hơn.

Hắn đang đứng ở cửa, sải bước đến gần. Hắn hạ thấp người xuống ngang tầm mắt cô, rồi cười khẩy vẻ thích thú, vén mớ tóc rối của Lilian Bucanan ra sau tai.

“Sợ lắm à. Lily của chúng ta.”

“...Dạ?”

...Lily? Thậm chí không phải chỉ là Lily mà là ‘Lily của chúng ta’?

Sao tên tâm thần đó đột nhiên lại gọi bằng biệt danh thân mật thế? Đồng tử màu tím của Lilian Bucanan dao động.

Trong khoảnh khắc, một ký ức mơ hồ thoáng qua.

 

“Gọi là Lily nhé.”

“A ưm, a! Hức, c-cái gì...”

“Lúc nãy ta nói rồi mà. Tiện thể banh háng rồi thì gọi luôn biệt danh cho thân mật.”

 

Giữa lúc đang bị đâm dữ dội, Ludwig đột nhiên đưa ra một đề nghị kỳ lạ. Gọi bằng biệt danh Lily, ngoài bà ngoại đã mất và Tracy ra, đây là lần đầu tiên.

Thậm chí hắn còn nói thêm những lời hoang đường hơn.

 

“Gọi ta là Ruby đi. Cưng à. Hửm?”

“Á, c-cái đó thì hơi... Nấc!”

 

Điên rồi. Chắc chắn là lúc đó mình đã mất trí rồi.

Giữa lúc đang làm tình, cô đã uống rượu thay nước, và chắc chắn là không chỉ cô, mà cả hắn cũng đã say.

 

“Ta sẽ đâm cho đến khi nào em gọi là Ruby thì thôi.”

 

Lilian Bucanan đã bị đâm đến mức phải gọi Ruby, và ngay cả khi đã gọi Ruby, cô vẫn bị hành hạ. Nghĩ lại thôi cũng thấy xấu hổ, cô chỉ muốn tự đập đầu mình vì đã đề nghị làm tình với hắn.

“Suy nghĩ gì đấy?”

“...”

Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ khác, khuôn mặt thanh tú của hắn đã kề sát lại gần đến mức sắp chạm vào. Lilian Bucanan giật mình nín thở.

“Nh-nhưng mà tôi phải chuẩn bị nhanh thôi. 1 giờ có tiết Thực hành Luật Thương mại.”

“A, cái đó à? Cũng nghỉ luôn rồi.”

“...Dạ? Đột ngột vậy ạ? Cả hai tiết luôn?”

Hai tiết học trong cùng một ngày mà lại nghỉ cùng lúc? Thật là kỳ lạ.

“Nghe nói cả hai giáo sư đều bị ốm. Chắc là ăn cơm cùng nhau rồi bị ngộ độc thực phẩm.”

“À...”

“Phòng khi bất trắc, chúng ta sau này tốt nhất không nên đến căng tin nữa. Tạm thời ăn ở đây chắc sẽ an toàn hơn.”

Hai vị giáo sư đó thân nhau lắm à? Dù cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nếu là vấn đề của nhà ăn nhân viên thì cũng có thể xảy ra.

“Nhưng em định cứ ở đây mãi thế này à?”

Trước sự chất vấn của Ludwig, ánh mắt Lilian Bucanan dao động đầy bất an.

Phải rồi. Ludwig von Lichtenberg đã nói là sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ đã ngủ cùng một lần, và đêm qua cũng là ngủ vì lý do đó mà.

‘Chẳng lẽ bảo mình biến đi ngay lập tức?’

Lilian Bucanan cũng muốn biến mất khỏi mắt Hoàng tử càng nhanh càng tốt nếu có thể.

Nhưng đồng phục để mặc thì không còn, hành lý cũng biến mất hết, bảo cô phải làm sao đây? Thật là hoang đường.

“Hành lý của tôi biến mất hết nên tôi đang tìm. Với lại đồng phục cũng...”

“Không cần lo. Tất cả đám tùy tùng sẽ tự động sắp xếp lại và thông báo cho em.”

À, là đã dọn đi trước rồi sao. Ý là không muốn nhìn mặt nữa nên cút đi cho khuất mắt.

Cô nhớ lại lần đầu tiên đến đây, hắn cũng đã tự ý lấy hành lý làm con tin mà không cần sự đồng ý của đương sự.

“Tiện thể thợ may cũng đang ở phòng tiếp khách, em tắm rửa xong rồi xuống xem sao.”

“Thợ may ạ?”

“Bộ đồng phục rách đó, ta đã nói là sẽ chịu trách nhiệm mà.”

Lilian Bucanan nhớ lại lời hắn nói đêm qua sau khi xé nát bộ đồng phục của cô.

Nói là sẽ mua cho rồi tùy tiện xé nát. Tên tâm thần khốn kiếp.

Bảo là sẽ bồi thường bằng séc trắng. Giờ lại quyết định may luôn cho à?

“Tiện thể như vậy rồi thì may mới toàn bộ luôn cho tốt.”

“A à, vâng...”

Phải rồi. Bên này như vậy cũng tiện hơn.

Việc định giá bộ đồng phục để đòi bồi thường cũng đau đầu, rồi việc phải đến tiệm may, dùng tấm séc có tên ‘Ludwig von Lichtenberg’ để thanh toán, cả loạt tình huống đó chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Kết thúc một lần thật gọn gàng. Quả nhiên là đã làm chuyện này nhiều rồi. Người có kinh nghiệm có khác.

Dù sao thì cũng có thời gian rảnh, phần còn lại có lẽ nên bàn bạc với Dylan rồi xử lý thì tốt hơn. Nhưng đột nhiên Ludwig lại đưa ra một đề nghị kỳ lạ.

“Tắm chung không?”

“Không ạ, sao vậy??”

“Thích thôi.”

...Cần thiết phải vậy không? Vẻ mặt Lilian Bucanan trở nên khó coi.

“Thất vọng thật. Giữa chúng ta cái gì cũng thấy hết rồi. Có gì mà phải ngạc nhiên đến thế?”

Xong việc rồi mà sao lại thế này?

Có vẻ như hắn đang dịu dàng một cách kỳ lạ, chắc chỉ là mình tưởng tượng thôi nhỉ.

Lilian Bucanan nhíu mày với cảm giác gượng gạo.

“...Xin lỗi nhưng như vậy hơi bất tiện.”

“Bất tiện chỗ nào?”

“Thành thật mà nói thì tôi thấy ngại lắm. Tôi sẽ tự tắm một mình.”

“Vậy à. Thế thôi.”

Ludwig không hề ép buộc.

“Trong phòng tắm ta đã chuẩn bị đủ loại đồ dùng rồi, cứ thoải mái lấy mà dùng.”

Sao lại thế này? Bình thường toàn phải lén lút tắm vào lúc rạng sáng như chuột nhắt.

Đây là lần cuối nên ban ơn à?

Mà thôi. Người bình thường vốn dĩ không thể nào hoàn toàn hiểu được lối suy nghĩ của kẻ điên. Dù có thấy lạ thì cứ chấp nhận rồi cho qua là tốt nhất.

Lilian Bucanan mang theo cảm giác bất an, bước vào phòng tắm để tắm rửa.

 

* * *

 

Đúng như lời Ludwig von Lichtenberg nói, ở tầng 2 đã có mấy thợ may giỏi tay nghề chờ sẵn để may đồng phục mới cho Lilian Bucanan.

Từ việc đo kích thước đến việc cắt vải, thử đồ đều diễn ra nhanh chóng, nhịp nhàng. Lần trước khi mua bộ đồng phục đầu tiên, cô đã phải đợi cả tuần nên rất lo lắng, nhưng họ nói rằng sẽ hoàn thành và cho cô mặc trước sáng mai. Ít nhất thì cũng may mắn.

Nhưng trong suốt quá trình để mặc cho các thợ may đo đạc, trong đầu Lilian Bucanan không ngừng xuất hiện những dấu chấm hỏi. Nguồn gốc của sự khó chịu này là gì? Suy nghĩ kỹ lại, nguyên nhân chính là Ludwig von Lichtenberg.

Khi bước ra khỏi cửa căn penthouse, cô đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được giải thoát khỏi tên bạn cùng phòng tâm thần đó. Nhưng lời chào của Ludwig lúc cô rời đi cứ lẩn quẩn trong tâm trí.

 

“Lát nữa gặp lại.”

 

...Lát nữa gặp lại cái gì chứ? Vẫn còn chuyện gì chưa xong à?

Hay chỉ là nói nhầm thôi?

Nghĩ lại thì có không ít điểm kỳ lạ.

 

“Phòng khi bất trắc, chúng ta sau này tốt nhất không nên đến căng tin nữa. Tạm thời ăn ở đây chắc sẽ an toàn hơn.”

 

Lúc đó đầu óc rối bời nên cô nghe thoáng qua.

Hắn đã dùng từ ‘sau này’ và ‘tạm thời’.

Về mặt logic, đó là những từ chỉ dùng khi có một tương lai chung nào đó, đúng không?

Việc hắn đề nghị tắm chung cũng hơi lạ, và việc hắn nói đã chuẩn bị sẵn đồ dùng trong phòng tắm cũng hơi khó chịu. Theo như lời đồn, giờ họ đã xong việc, đáng lẽ phải không còn gì để gặp nhau nữa mới đúng.

Không tài nào hiểu nổi ý đồ của hắn.

Dù sao thì cũng phải bàn bạc về vấn đề hành lý và các thủ tục sau khi dọn ra ngoài, nên có lẽ tốt nhất là nên xác nhận lại với Dylan và lấy thông tin.

Vấn đề là cái con người cứng nhắc đó chắc chắn sẽ dựng lên một bức tường, ngoài những lời cần thiết ra thì tuyệt đối không nói gì thêm...

Không còn cách nào khác sao?

Trong lúc Lilian Bucanan đang đăm chiêu suy nghĩ, một sợi chỉ trắng lóe lên trong mắt cô.

Đúng rồi, cái đó là được.

Sau khi các thợ may làm việc xong rời khỏi phòng tiếp khách, chỉ còn lại cô và Dylan, cô cẩn trọng mở lời.

“Dạ thưa, ngài Dylan.”

“Vâng, tiểu thư Bucanan.”

“Không có gì đặc biệt đâu ạ, nhưng từ lần trước tôi đã muốn hỏi rồi. Ngài có nuôi mèo không ạ?”

Nghe đến chuyện ‘mèo’. Ánh mắt Dylan lóe lên tia khác lạ.

“Sao cô biết ạ?”

“Vì có lông dính ở đây ạ. Lần trước tôi cũng thấy dính mấy lần rồi. Chắc là ngài nuôi mèo trắng ạ?”

Lilian Bucanan gỡ sợi lông nhỏ dính trên vai Dylan ra, nói thêm.

“A, rõ ràng lúc ra ngoài lần cuối tôi đã kiểm tra và chỉnh đốn lại rồi mà. Chắc là tôi chưa đủ tỉ mỉ. Nếu có làm cô khó chịu thì tôi xin lỗi.”

“Ây, chuyện đó dù có cố gắng thế nào cũng không tránh được mà.”

“Dạ?”

“Tôi hồi nhỏ cũng từng nuôi ở nhà bà ngoại nên biết ạ. Mèo ấy. Bề ngoài thì có vẻ làm cao vậy thôi chứ tính chiếm hữu mạnh lắm, chủ đi đâu là cũng lẳng lặng đi theo, để lại dấu vết như thế này này.”

Cô cố tình kể chuyện con mèo nuôi hồi nhỏ, luyên thuyên không ngừng.

Quả nhiên là có hiệu quả. Gương mặt cứng nhắc của Dylan dần dần buông lỏng cảnh giác.

“Mèo trắng chắc ngài vất vả lắm. Quần áo màu đen là không dám mặc luôn đúng không ạ.”

“Đúng vậy ạ. Tiểu thư Bucanan cũng từng nuôi nên biết rõ nhỉ.”

“Nhưng mà dù phải từ bỏ những thứ như quần áo màu đen, chúng đáng yêu đến mức mình sẵn lòng chấp nhận mà.”

Lilian Bucanan dịu dàng mỉm cười.

“Leah nhà tôi cũng là mèo trắng, nghịch như quỷ ấy, cứ nhảy từ trên cao xuống là lông bay tứ tung.”

“Nhảy xuống thì đương nhiên rồi ạ. Ngay cả lúc ngủ yên cũng rụng lông nữa là.”

“Đúng rồi ạ. Đặc biệt là vào những lúc thời tiết ấm lên như dạo này. Leah đã qua cầu vồng vào năm tôi mười hai tuổi, nhưng tôi vẫn còn nhớ nó lắm. Nhớ đến mức thỉnh thoảng nó còn xuất hiện trong mơ nữa.”

“Ồ, vậy sao. Chắc cô đã buồn lắm.”

Gương mặt Dylan nhuốm màu xót xa.

“Nếu không phiền, tôi có thể hỏi tên bé nhà ngài là gì không ạ?”

“Là Rosemary ạ.”

“Tên đẹp quá. Rosemary chắc là một nàng công chúa dịu dàng nhỉ?”

“Vâng, là bé gái một tuổi, tính cách làm cao đúng chuẩn công chúa ạ. Mọi người cứ nghĩ là tên thảo mộc, nhưng thực ra tên là Rose, họ là Mary. Con bé khó tính lắm, nếu không gọi tách tên ra là nó dỗi đấy.”

Thấy ông nói nhiều hẳn lên là biết thành công rồi. Quả nhiên những người nuôi thú cưng thường mở lòng khi nói về con mình.

“Dễ thương quá. Bé tí mà đã khó tính sạch sẽ, trông vừa tội vừa yêu đúng không ạ? Một tuổi thì vẫn còn là em bé. Dù tất cả các con mèo đều mãi mãi là em bé.”

“Yêu chết đi được ạ. Là niềm vui duy nhất trong cuộc đời tôi.”

Lilian Bucanan cứ thế trò chuyện một lúc lâu về nàng công chúa Rosemary của Dylan.

Rồi khi cảm thấy sự cảnh giác đã gần như tan biến, cô cẩn trọng đề cập đến chuyện chính của hôm nay.

“Chuyện xảy ra ở căn penthouse hôm qua... chắc ngài cũng đoán được phần nào rồi đúng không ạ?”

“...À, chuyện đó. Dĩ nhiên ạ.”

Phải rồi, nếu không phải kẻ ngốc thì sao mà không biết được chứ.

Bộ đồng phục rách nát đó chắc chắn không phải do vị hoàng tử cao quý kia tự tay dọn dẹp. Quả nhiên Dylan là người hầu cận tên tâm thần đó ở khoảng cách gần nhất, nên rất nhạy bén.

Vốn dĩ cô cũng ngại phải mở lời, nhưng như vậy lại hay. Lilian Bucanan liếc nhìn sắc mặt ông, nói tiếp.

“Hỏi câu này thì hơi kỳ, nhưng tôi nghĩ mình cần phải biết nên mới dè dặt hỏi ạ.”

“Cô muốn nói về chuyện gì ạ?”

“Về Hoàng tử... có những tin đồn liên quan đến vấn đề phụ nữ ấy ạ.”

Lilian Bucanan ngập ngừng hỏi, mắt Dylan mở to.

“Đương nhiên tôi biết lập trường của ngài Dylan cũng hơi khó xử... nhưng tôi cũng thấy bận tâm, và tò mò quá... Xin lỗi ngài.”

“Cô tò mò cũng là chuyện thường tình. Tôi hoàn toàn hiểu.”

Dù đang trong lúc tốt đẹp đến đâu, những tin đồn về Hoàng tử Ludwig cũng đáng để bận tâm. Hơn nữa, vì chính đương sự cố tình tạo ra, nên mức độ của tin đồn khá là nghiêm trọng.

Dylan nhìn Lilian Bucanan, người đang cúi gằm mặt vì nhắc đến chuyện nhạy cảm, bằng ánh mắt xót xa.

Không dám nói ra mà cứ giữ trong lòng một mình sao.

Ai mà nghe tin người mình đang tiến triển tốt đẹp lại là đồ giẻ rách mà không thấy gì chứ. Với tư cách là một người cùng yêu mèo, Dylan thấu hiểu tấm lòng nhạy cảm của Lilian Bucanan.

Thành thật mà nói, ông muốn kể sự thật về Hoàng tử Ludwig, nhưng Erich Dylan vẫn là người của Ludwig.

Ông không thể tùy tiện tiết lộ rằng những tin đồn đó là bịa đặt khi chưa được sự cho phép của cấp trên. Làm sao đây? Sau một hồi đắn đo, Dylan quyết định an ủi Lilian Bucanan hết mức có thể trong phạm vi cho phép của mình.

“Ừm... theo tôi thấy, tiểu thư Bucanan là một người khá đặc biệt đối với Hoàng tử. Chi tiết cụ thể thì vì là bí mật nên tôi cũng hơi khó nói, nhưng rõ ràng trường hợp của tiểu thư Bucanan khác với những người khác.”

“À, tức là tôi biết mỗi người mỗi khác ạ, nhưng mà... tôi muốn biết cái mức độ trung bình một chút. Trong những trường hợp như vậy, thường thì mấy giờ... sẽ rời đi ạ.”

“Ưm.”

“Tôi hiểu là vì lý do bảo mật nên ngài không thể nói chính xác. Nhưng nếu ngài hé lộ một hai câu về những thứ không liên quan, tôi sẽ tự suy đoán. Như vậy thì cũng không phải lỗi của ngài Dylan đúng không ạ.”

Điều Lilian Bucanan muốn hỏi là ‘Những người phụ nữ đã ngủ với Ludwig thường rời đi lúc mấy giờ’.

Vì hỏi thẳng về vấn đề bảo mật có thể là thất lễ với Dylan, nên cô đã tránh dùng những từ ngữ nhạy cảm.

Làm ơn đi mà. Ngài Dylan. Hy vọng cuối cùng còn lại của tôi chính là ngài Dylan thôi.

Lilian Bucanan chắp hai tay lại, nhìn ông bằng ánh mắt khẩn thiết.

“Thường thì nếu trước khi ngài ấy tắm xong mà ga giường chưa được thay mới, ngài ấy sẽ nổi trận lôi đình.”

Là 8 giờ sáng. Trước đó người phụ nữ phải biến mất thì mới có thể thay ga giường được.

Lilian Bucanan chậm rãi gật đầu.

“Nổi trận lôi đình nghĩa là sao, ngài có thể nói cụ thể hơn một chút...”

“Ừm... phải nói là cuộc đời của người phụ nữ đó sẽ hơi vất vả hơn một chút.”

“À, vâng. Tôi hiểu rồi.”

Không cần hỏi thêm gì nữa. Nếu nói về cuộc đời vất vả hơn vì Ludwig von Lichtenberg, thì chính cô chẳng phải là nhân chứng sống hay sao.

“Tôi không dám đoán được lòng Điện hạ, nhưng rõ ràng... trường hợp của tiểu thư Bucanan có vẻ đặc biệt.”

Cài đặt

180%
14px
Chương 22: Mối quan hệ tái chế #4
Chương 21: 🔞🔞 Mối quan hệ tái chế #3 (3)
Chương 20: Mối quan hệ tái chế #3 (2)
Chương 19: Mối quan hệ tái chế #3 (1)
Chap 18: Mối quan hệ tái chế #2 (2)
Chap 17: Mối quan hệ tái chế #2 (1)
Chương 16: 🔞🔞🔞 Mối quan hệ tái chế #1 (3)
Chương 15: Mối quan hệ tái chế #1 (2)
Chương 14: Mối quan hệ tái chế #1 (1)
Chương 13: Mối quan hệ một lần #3 (2)
Chương 12: Mối quan hệ một lần #3
Chương 11: Mối quan hệ một lần #2
Chương 10: 🔞🔞🔞🔞🔞 Mối quan hệ một lần #1 (3)
Chương 9: 🔞🔞 Mối quan hệ một lần #1 (2)
Chương 8: Mối quan hệ một lần #1 (1)
Chương 7: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #4
Chương 6: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #3
Chương 5: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #2
Chương 4: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #1
Chương 3: Sản vật của sự phi lý xã hội #3
Chương 2: Sản vật của sự phi lý xã hội #2
Chương 1: Sản vật của sự phi lý xã hội #1

💬 Bình luận (0)

User Avatar
Bạn cần đăng nhập để bình luận.