Chương 5:
Kẻ tâm thần trong căn penthouse #2
Kẻ tâm thần trong căn penthouse #2

 

————————————————————

Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ

Chương: 5

Tiêu đề: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #2 

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

#02.



 

Chắc chắn là mình dây phải một tên tâm thần rồi.

 

Trong suốt quãng đường đi qua phòng tiếp khách ở tầng 1 để đến căn penthouse nơi Ludwig von Lichtenberg đang ở, trong đầu Lilian Bucanan chỉ quanh quẩn duy nhất ý nghĩ đó.

Nếu mình cứ ngoan ngoãn nhận tờ séc thì liệu chuyện này có xảy ra không?

Không, biết hắn đưa với ý đồ gì mà nhận bừa chứ.

Bà ngoại đã nói ‘Ăn tiền không rõ nguồn gốc ắt có ngày bội thực’. Kể cả cô có im lặng nhận lấy, hắn  cũng sẽ để lộ ý đồ xấu xa bằng cách này hay cách khác.

Dylan dùng chìa khóa mở cánh cửa ở cuối hành lang tầng 1, một chiếc thang máy xuất hiện.

“Chỉ có thể ra vào căn penthouse ở tầng 3 bằng thang máy chuyên dụng này. Mời đi lối này.”

“Vâng.”

Dylan thành thạo mở cửa lưới rồi điều khiển cần gạt. Trong lúc thang máy đi lên tầng 3, Lilian Bucanan đảo mắt nhìn quanh bên trong.

Bên trong lớp cửa kép được làm tinh xảo bằng đồng thau và kính là những tấm ốp bằng gỗ gụ nguyên khối. Dưới sàn trải một tấm thảm thêu tinh xảo, trên tường treo một bức danh họa của một họa sĩ lừng danh.

‘Chỉ là cái thang máy thôi mà. Còn xịn hơn cả phòng mình ở nhà chính nữa.’

Đó là một chiếc thang máy xa hoa đến mức khiến cô nảy ra cái suy nghĩ vớ vẩn đó.

Đing. Cùng với tiếng chuông trong trẻo, thang máy dừng lại ở tầng 3.

Cửa thang máy mở ra, một cánh cửa lớn và sang trọng cao vượt quá đầu Lilian Bucanan xuất hiện.

“Đây là căn penthouse nơi Hoàng tử đang ở ạ.”

Đằng nào thì sau hôm nay mình cũng có quay lại đây nữa đâu. Giải thích tường tận ghê.

Lilian Bucanan đáp lại một cách xã giao rồi bước ra khỏi thang máy.

Cốc cốc-.

Dylan gõ cửa. Dù bên trong không có tiếng trả lời, ông vẫn không thèm để ý mà dẫn Lilian Bucanan vào phòng.

Phòng tiếp khách ban nãy không là gì so với nơi này.

Sự lộng lẫy như thể bê nguyên cả cung điện đặt vào trong phòng khiến cô gần như nghẹt thở.

“Mời tiểu thư ngồi ở đây.”

Theo hướng dẫn của Dylan, cô ngồi xuống sofa, trên bàn đã bày sẵn trà bánh.

“…Dạ, Điện hạ có lẽ không có ở đây ạ?”

“Không. Ngài ấy ở bên trong.”

Nhưng sao không thấy nhỉ?

Chắc là phòng rộng quá nên dù ở trong phòng cũng không thể thấy ngay được.

Hắn sử dụng cả một tầng lầu để làm penthouse. Dylan liếc nhìn đồng hồ quả quýt rồi cố ý nhếch mép.

“Cũng sắp đến lúc ngài ấy ra rồi. Vậy, tiểu thư Bucanan, chúc cô may mắn.”

“Này, khoan...”

Cô còn chưa kịp hỏi câu đó có ý gì, Dylan đã vội vã rời đi, chỉ để lại một lời chào lịch sự.

“Haa……”

Cạch, cánh cửa đóng lại, Lilian Bucanan thở hắt ra một hơi dài.

Xem ra ông ta không muốn dính dáng đến chuyện này.

Tự dưng chúc may mắn nghe điềm gở thật, nhưng biết làm sao đây. Không còn cách nào khác.

“Lilian Bucanan. Mày phạm tội à? Đừng có sợ.”

Đằng nào cũng phải đối mặt một lần, không thể trốn tránh được.

“Chẳng lẽ hắn định giết mình chắc?”

Đúng lúc cô đang hít một hơi thật sâu, một luồng gió thổi qua đầu, mang theo một chiếc lá bay vào, nhẹ nhàng đáp xuống bàn.

Hình như cửa sổ đang mở. Lilian Bucanan bất giác nhìn về phía cửa sổ.

“Nắng chiếu sâu vào tận bên trong luôn.”

Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ lớn trải dài. So với căn phòng ký túc xá cũ kỹ, nơi nắng không chiếu tới nên sáng ra vẫn âm u, thì nơi này khô ráo và dễ chịu vô cùng.

Lilian Bucanan mân mê cánh hoa rồi nắm trong lòng bàn tay, như bị mê hoặc, cô tiến lại gần cửa sổ.

Là cái này đây mà.

Một cây mộc lan cao lớn vươn cành chạm sát vào cửa sổ.

“Đẹp quá.”

Cô vươn tay chạm vào đóa hoa màu hồng phấn.

Mải mê sống mà không hề hay biết hoa nở. Mới đó mà mộc lan đã nở rộ.

Nếu ở sát cửa sổ thế này, chắc chắn sẽ không thể nào không biết được tin tức mùa xuân mà hoa mang lại.

Cơn gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ hé mở, mơn man làm gò má nhồn nhột.

Hít một hơi thật sâu, hương hoa tươi mới thoang thoảng trong gió.

“…Haa, đúng là tốt thật.”

Thật sảng khoái. Dễ chịu đến mức cô bất giác thốt lên lời cảm thán ngắn.

Nếu thức dậy ở một nơi như thế này, chắc sẽ được bắt đầu một ngày mới cùng ánh nắng ấm áp và cơn gió mát lành này.

Cô lại có cả cái suy nghĩ vớ vẩn đó.

Phong cảnh nhìn qua cửa sổ thật đẹp.

Xuyên qua hàng cây anh đào là một vườn hồng được chăm chút gọn gàng và đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng tinh.

Phải rồi, có lẽ không chỉ căn phòng hoa lệ này, mà ngay cả cảnh sắc và khung cảnh này cũng đều có thể sở hữu bằng tiền. Nghe thật ấu trĩ, nhưng không chỉ không gian sống, mà ngay cả thiên nhiên được hưởng thụ cũng có phân chia giai cấp.

Nếu chủ nhân căn phòng này không phải là tên hoàng tử tâm thần khốn kiếp đó, thì đây đúng là một nơi cô muốn sống thử một lần.

Soạt soạt-.

Nghe thấy tiếng nước chảy khe khẽ từ bên trong, Lilian Bucanan quay đầu về phía phòng tắm.

Lẽ nào, đang tắm sao?

Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, tiếng nước liền tắt ngấm.

Thôi rồi, nãy giờ mình hoàn toàn mất tập trung.

Lilian Bucanan giật mình, vội vàng định ngồi xuống sofa, đúng lúc đó, cạch- một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Ánh mắt cô tự nhiên hướng về phía có tiếng động.

Khoảnh khắc chạm mắt với bóng người bước ra từ phòng tắm, cô kinh ngạc đến mức tưởng như ngừng thở.

Bởi vì hắn ta trần như nhộng, không một mảnh vải che thân.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng chỉ xét riêng ngoại hình, thì lời khen đẹp trai đơn thuần không đủ để miêu tả hắn.

Cơ thể trần trụi của hắn gợi liên tưởng đến một bức tượng điêu khắc của bậc thầy, thậm chí căn penthouse hoa lệ này cũng giống như một phòng triển lãm tồn tại chỉ để trưng bày Ludwig von Lichtenberg.

Mái tóc vàng óng ướt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đôi mắt xanh lục đang nhìn cô chằm chằm, dù nhìn từ xa, cũng trong veo và sâu thẳm huyền bí như một viên ngọc lục bảo thượng hạng.

Không chỉ vậy, sống mũi cao thẳng và đường xương hàm rắn rỏi toát lên vẻ uy nghiêm.

Từ bờ vai cường tráng đến vòm ngực rộng, săn chắc, rồi vòng eo thon gọn. Hắn trông như một kiệt tác sống.

Và bên dưới đó.

...Là một cây gậy thịt khổng lồ.

‘Mình vừa nhìn thấy cái gì...’

Trước cảnh tượng đang nhìn thấy mà không thể tin nổi, não cô như ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.

Trái ngược với cơ thể mịn màng, cây gậy thịt màu đỏ sẫm gân guốc, nổi đầy mạch máu, trông vô cùng lạc lõng.

Thậm chí, mọi chuyện không dừng lại ở đó.

‘Cái đó... sao lại cương lên?’

Ngay lúc cô định nghĩ rằng thứ đó không thể là thật, cây gậy thịt trước mắt như để chứng minh rằng mình đang sống, bắt đầu ngọ nguậy rồi vểnh lên.

Đồng tử màu tím của Lilian Bucanan trợn tròn như muốn nổ tung.

“Thế nào. Cảm nghĩ sau khi diện kiến dương vật của ta?”

“...Hả?”

“Xem ra nó rất vui mừng khi thấy em đấy. Sao không lại đây chào hỏi nó đi.”

Chết rồi, xem ra mình đã vô tình nhìn chằm chằm quá lâu.

Mặt nóng bừng, Lilian Bucanan vội vàng né tránh ánh mắt.

“...”

“Thì, ta hiểu mà. Ai nhìn thấy kiệt tác cũng đều câm nín thôi.”

Hắn vô cùng trơ trẽn, và cũng rất rộng lượng ở những điểm kỳ quặc.

“Ta hơi lạnh. Thưởng thức xong rồi thì mang cái áo choàng tắm lại đây đi chứ.”

Bảo mình mang áo choàng tắm á?

Thậm chí, chiếc áo choàng mà hắn yêu cầu đang được treo ngay bên cạnh, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm là thấy.

Rõ ràng là ở gần hắn hơn. Sao lại bắt cô làm?

Dù đã nghe, cô vẫn không thể hiểu ngay ý đồ của hắn.

“Không nghe thấy à? Hay lời ta nói khó hiểu quá hay gì?”

Không thấy trả lời, hắn nghiêng đầu, hối thúc.

Bộ hắn không có tay à? Dù là hoàng tử dòng dõi cao quý, nhưng với người mới gặp lần đầu...

Không thèm chào hỏi đã yêu cầu hầu hạ? Sao có thể trơ trẽn đến thế?

Thật là cạn lời.

Thượng đế đúng là công bằng. Ngài đã ban cho Ludwig von Lichtenberg một cái vỏ bọc hào nhoáng, nhưng đổi lại, cũng ban cho hắn một tính cách rác rưởi, ngạo mạn vô pháp và không thể cứu vãn.

“...Tại sao tôi phải làm thế?”

Đó là một câu nói bật ra như bị ma xui quỷ khiến.

Cô hơi hoảng hốt vì đã để lộ suy nghĩ thật của mình, nhưng thoáng chốc, cô nghĩ rằng đã đâm lao thì phải theo lao, tốt nhất nên nói dứt khoát.

“Xin lỗi, tôi không phải là thư ký của Hoàng tử.”

“Không phải thư ký nhưng là bạn cùng phòng mà. Ban nãy không đọc hợp đồng à?”

Mình còn chưa ký thì điều khoản hợp đồng thì có ích gì.

Ludwig von Lichtenberg đã chắc mẩm rằng bên này là bạn cùng phòng của hắn rồi.

“Theo ta biết thì tiểu thư Lilian Bucanan, với tư cách là bạn cùng phòng, có nghĩa vụ quản lý sức khỏe và cảm xúc của ta mà. Cứ thế này, ta không chỉ bị cảm lạnh, mà lòng kiên nhẫn của ta cũng cạn kiệt đấy.”

“Hình như ngài đang nhầm lẫn gì đó. Hợp đồng tôi xem rồi, nhưng chưa ký. Và sau này cũng không có ý định ký.”

“Vậy à? Nhưng chắc em sẽ phải đồng ý thôi.”

Phì, một nụ cười khẩy thoáng qua trên môi hắn. Rõ ràng là một sự chế nhạo.

“Tiểu thư Bucanan không ở trong tình thế có thể từ chối đề nghị của ta, đúng không?”

Lilian Bucanan siết chặt nắm đấm đang run rẩy.

“Kể cả tôi không ở trong tình thế đó, cũng không phải là chuyện để Hoàng tử can dự vào. Giờ thì, xin hãy trả lại đồ đạc cho tôi.”

“Ta...”

Lilian Bucanan đi thẳng vào vấn đề, nheo mắt lại như mắt mèo, khóe môi Ludwig cong lên.

“Tại sao ta phải làm thế?”

Hắn dùng chính xác câu nói của Lilian Bucanan để vặn lại. Ngay từ đầu, dù có nói gì thì gã đàn ông này cũng không có ý định trả đồ.

Nói thêm gì ở đây nữa cũng vô ích. Cảm giác hụt hẫng khiến cô cứng họng.

“Cứ một mình ta thế này cũng hơi ngại. Nếu em thích nói chuyện trong tình trạng khỏa thân, thì cho công bằng, em cũng cởi đi. Không thì mang áo choàng tắm lại đây.”

“...”

“Chỉ có hai lựa chọn thôi, đừng mất công suy nghĩ làm gì.”

Cả hai đều mang tính sỉ nhục, nhưng mang áo choàng tắm đến vẫn còn hơn là tự mình cởi đồ.

Nếu bây giờ không hành động, cô sẽ phải tiếp tục đối mặt với một tên điên đang trần như nhộng.

Cuối cùng, Lilian Bucanan chọn giải pháp đỡ tệ hơn, cố gắng không nhìn vào mắt hắn, đưa chiếc áo choàng tắm qua.

Cô mím chặt môi, cố không để lộ sự run rẩy trong lòng.

Ludwig nhìn cô, bật cười khẩy, rồi thản nhiên khoác áo choàng tắm, sải bước về phía sofa. Hắn ngả người dựa vào sofa, hất cằm và nói.

“Ngồi đi.”

Lilian Bucanan im lặng ngồi xuống đối diện hắn.

...Chết tiệt.

Ngay khi cảm thấy ánh mắt mình chạm phải vạt áo trước đang phồng lên của hắn, Lilian Bucanan vội quay đi.

Rốt cuộc thì cái thứ đó bao giờ mới chịu xẹp xuống?

Đồ biến thái. Chắc chắn là đồ biến thái.

Cãi nhau xong mà vẫn còn cương. Không, không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như nó còn to hơn lúc nãy một chút.

Gương mặt hắn hoàn toàn thản nhiên, không có vẻ gì là hưng phấn, nhưng nhìn vào cái trung tâm đang giận dữ của hắn, Lilian Bucanan vẫn cảm thấy như đang mơ.

“Lý do em từ chối đề nghị của ta là gì?”

“Vì tôi nghĩ việc tôi trở thành bạn cùng phòng với Hoàng tử là vô cùng không phù hợp.”

“Không phù hợp ở điểm nào?”

“Như ngài đã biết, tôi là phụ nữ, lại là thường dân, nên không phù hợp làm bạn cùng phòng của Điện hạ. Tôi biết ở Học viện có rất nhiều người phù hợp với Điện hạ hơn tôi.”

Việc xếp bạn cùng phòng là người cùng giới là thông lệ xã hội và là quy tắc ngầm.

Không chỉ giới tính, mà còn phân chia theo thân phận.

Cũng có tin đồn là để ngăn chặn xung đột giữa các sinh viên, ký túc xá cũng được phân chia theo các nhóm có trình độ tương đương.

Đó là lý do ‘Công chúa thường dân’ Lilian Bucanan và Tracy, người bị giới quý tộc thượng lưu coi là ‘trọc phú lá cải’, lại được xếp chung một phòng. Và trên thực tế, vì cả hai đều không thuộc dòng chính, nên họ đã nhanh chóng trở nên thân thiết.

“Tiêu chuẩn đó phải do ta quyết định, sao tiểu thư Bucanan lại tự quyết định thế?”

“Tôi chỉ đang nói dựa trên lẽ thường và thông lệ xã hội thôi. Người khác giới sống chung trong ký túc xá dù gì cũng bất tiện, và cũng có nguy cơ xảy ra chuyện không hay như vừa rồi...”

“Chuyện không hay à. Cái đó thì ta hơi oan.”

Ludwig ngắt lời Lilian Bucanan.

“Người xông vào phòng ta trong bộ đồ ngủ từ sáng sớm, rồi ngắm nhìn cơ thể trần trụi của ta mà không xin phép, là tiểu thư Bucanan mới đúng chứ?”

“Chuyện đó...”

“Nếu ngay từ đầu ta có ý đồ xấu, thì tiểu thư Bucanan giờ này đang nằm dưới thân ta chứ không phải ở đó đâu. Không đúng sao?”

Dù đã đoán trước, nhưng đúng là không thể nói lý lẽ. Mà cũng phải. Nếu là người biết nói lý lẽ, thì đã chẳng đưa ra cái đề nghị hoang đường này.

“Không ngờ đấy. Tiểu thư Bucanan là một sinh viên xuất sắc, vậy mà lại có xu hướng dễ dàng tự định ra giới hạn cho bản thân nhỉ.”

Ludwig không chỉ mỉa mai, mà còn cố tình khơi gợi lòng tự trọng của cô. Không thể mắc bẫy cái trò khiêu khích này được.

“Tôi muốn hỏi ngược lại. Hoàng tử, vì lý do gì mà ngài nghĩ tôi là ‘người phù hợp’?”

“Thích thôi.”

Câu trả lời thật đơn giản, và chẳng có lý do logic nào.

Đúng là cạn lời.

“Rốt cuộc là ngài không có lý do chính đáng. Hay là ngài cố tình làm vậy để trêu chọc tôi?”

“Trêu chọc à, sao có thể. Ta khá là hài lòng về tiểu thư Bucanan đấy. À, còn lý do?”

Ludwig bật cười.

“Lý do là thứ em cần. Còn ta, ta thích thì ta làm thôi.”

Trong nụ cười uể oải đó, rõ ràng chứa đựng sự khinh miệt và chế nhạo.

“Từ trước đến nay ta đều sống như vậy. Sau này cũng dự định sống như vậy. Cần giải thích cụ thể hơn không?”

Hắn rõ ràng đã nói ‘thích thôi’.

Bên đó đã có thái độ là không cần lý do gì.

Bên này hà cớ gì phải cố gắng đi tìm một lý do chính đáng từ bên ngoài.

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình thật nực cười khi đã cố tìm một lý do hợp lý để thuyết phục hắn.

“Tôi không làm được.”

“Tại sao?”

“Như Điện hạ đã nói, tôi biết rất rõ giới hạn của bản thân. Tôi hoàn toàn không tự tin mình có thể làm tốt vai trò nặng nề là bạn cùng phòng của Điện hạ.”

Trong ánh mắt hắn nhìn cô, vẫn là sự pha trộn kỳ lạ giữa khó chịu và hứng thú.

Vì cô không ngoan ngoãn nghe lời nên hắn thấy ngứa mắt, và phản ứng hiếm thấy này tất nhiên sẽ khiến hắn chú ý.

Lilian Bucanan biết.

Thứ còn lại sau cùng trong ánh mắt phức tạp đó, chính là ‘sự thôi thúc muốn đè bẹp’ cô.

Nếu mục tiêu của hắn ngay từ đầu là bẻ gãy ý chí của cô, thì cô sẵn sàng bị bẻ gãy.

Sự sỉ nhục thoáng qua đó còn tốt hơn nhiều so với cảm giác khó chịu phải chịu đựng liên tục khi đối phó với gã đàn ông thô lỗ này.

Lilian Bucanan nhìn thẳng vào mắt Ludwig, dõng dạc trả lời.

“Tất cả là do tôi không đủ năng lực, xin hãy trả lại hành lý cho tôi.”

“Hừm, không làm được, đó không phải là vấn đề tự tin, mà là vấn đề của sự khẩn thiết chăng.”

Ludwig cũng không né tránh ánh mắt của Lilian Bucanan.

Hai ánh mắt giao nhau gay gắt giữa không trung.

Sự khẩn thiết.

Dù có khẩn thiết, có tuyệt vọng đến đâu, thà cắn lưỡi tự sát còn hơn. Cô không đời nào để lộ điều đó trước mặt gã đàn ông ngang ngược, ngạo mạn này.

“Xem xong cái này, có lẽ em sẽ khẩn thiết hơn một chút.”

Ludwig ném thứ gì đó lên bàn. Đó là tờ nội san của trường.

Đang mở đúng ngay chuyên mục áp phích lớn.

 

[Đứa con gây rối của hoàng thất, nghi án gian lận điểm số của Hoàng tử Ludwig!]

“Vị hoàng tử không thèm đi học lại chiếm thủ khoa, dấy lên nghi vấn.”

 

- Việc Hoàng tử Ludwig chiếm thủ khoa khoa Luật đã làm dấy lên tranh cãi về tính công bằng và tiếng nói nghi ngờ về đặc quyền trong giới sinh viên.

Được biết, hắn ta thậm chí còn không tuân thủ nghĩa vụ cơ bản của sinh viên là đi học đầy đủ, và cũng không tham gia các bài tập quan trọng...

 

Lilian Bucanan ngay lập tức không tin vào mắt mình.

Không thể nào. Chắc là không phải đâu.

 

“Chứ nếu là tớ, tớ ấm ức chết mất. Hay tớ dán một tờ áp phích lớn nhé? Tạo dư luận cho cậu?”

 

Ôi, làm ơn, Tracy.

Rốt cuộc là cậu đã làm cái trò liều lĩnh gì vậy.

Cô muốn tin là không phải, nhưng…

 

“Cậu không tức giận à? Hắn sỉ nhục cậu công khai thế mà. Lòng tự trọng của cậu không bị tổn thương sao!”

“Không biết đâu, dù sao thì tớ cũng sẽ không để yên theo cách của tớ. Cứ chờ xem.”

 

Những lời con bé ấy nói lại vang lên, khiến cô thấy trời đất tối sầm.

 

- Tranh cãi về Hoàng tử Ludwig không phải là lần đầu. Hắn ta đã gây ra vụ bạo hành ở trường cũ, gây thương tích vĩnh viễn cho đối phương, và còn sỉ nhục giáo sư ngay trước mặt…

 

- Nào chỉ có vậy. Đời tư hỗn loạn của hắn cũng là chủ đề bàn tán của nhiều người.

Theo một nhân chứng giấu tên, phòng ngủ của Hoàng tử Ludwig có vô số phụ nữ ra vào…

 

Không chỉ vấn đề điểm số, mà cả vấn đề đời tư cũng bị chỉ trích một cách trần trụi.

Phải đọc một bài báo chỉ trích gay gắt như thế này ngay trước mặt đương sự, cô thấy nóng bừng cả mặt.

 

- Ludwig von Lichtenberg.

Hắn đơn thuần chỉ là kẻ gây rối của hoàng thất. Hay là sản vật của sự phi lý xã hội.

 

Chỉ vì lý do là hoàng tộc mà hắn được hưởng đặc quyền, khiến một sinh viên lương thiện phải chịu thiệt thòi, liệu đó có phải là chuyện đúng đắn?

 

- Cần phải chỉ rõ rằng, từ việc lưu ban do hạnh kiểm kém, cho đến căn ký túc xá xa hoa mà hắn đang sử dụng một mình, cũng đều là tiền thuế của người dân vương quốc.

 

Không, không phải...

Biết đâu là người khác viết bài, không phải Tracy.

Cô cũng đã thử suy nghĩ đơn giản như vậy. Nhưng câu cuối cùng của bài báo đã khiến cô không thể không chắc chắn.

Sự thật là, người viết bài báo này chính là Tracy Belmont.

 

- Đương nhiên, lấy trứng chọi đá thì không thể làm vỡ đá.

 

Đây chính là câu mà Lilian Bucanan đã nói khi can ngăn con bé đang nhảy dựng lên.

 

- Nhưng trên tảng đá đó, nhất định sẽ còn lại vết tích của quả trứng vỡ. Chúng ta không được bỏ qua thông điệp mà vết tích đó mang lại. Rốt cuộc, tảng đá đó tồn tại là vì vô số quả trứng.

Với tư cách là sinh viên của Học viện Hoàng gia, là trí tuệ và tương lai của vương quốc, chúng ta không được do dự trong việc cất lên tiếng nói đúng đắn.

 

Đây chắc chắn là một thông điệp mà Tracy gửi đến không chỉ Ludwig von Lichtenberg, mà còn cho cả Lilian Bucanan hèn nhát.

Trước tiên phải bình tĩnh. Không thể để lộ vẻ dao động mà bị gã đàn ông xảo quyệt này nắm thóp được. Lilian Bucanan cố gắng giữ vững ánh mắt đang dao động.

“...Tại sao ngài lại cho tôi xem cái này? Nếu ngài nghĩ người viết bài này là tôi... thì tuyệt đối không phải. Điện hạ hiểu lầm rồi.”

“Hình như em đang nhầm lẫn gì đó. Sự thật không quan trọng.”

Đôi mắt màu ngọc lục bảo của Ludwig nhìn thẳng vào cô, lóe lên tia sắc bén. Lilian Bucanan nuốt khan một cách lặng lẽ.

“Ta, ‘người trong cuộc’ của bài báo này, nghĩ thế nào và phản ứng ra sao mới là điều quan trọng. Em học chuyên ngành Luật thì chắc cũng biết ‘Tội phỉ báng hoàng thất’ là gì rồi nhỉ.”

“Vậy ý ngài là định đổ oan cho tôi?”

“Không. Sao có thể.”

Ludwig dứt khoát trả lời.

Là do bẩm sinh sao?

Hắn không tức giận, nhưng lại toát ra một áp lực thầm lặng.

Những lời nói được thốt ra từ gương mặt vô cảm không chút giận dữ, ngay cả hơi thở xen lẫn giữa những lời nói đó cũng khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh.

Hắn biết rõ.

Người viết bài báo này không phải là Lilian Bucanan.

“Chuyên ngành Báo chí năm 4, Tracy Belmont.”

Cuối cùng hắn cũng nói ra cái tên mà Lilian Bucanan muốn giấu nhất, rồi nhếch mép cười.

“Là bạn cùng phòng cũ của tiểu thư Bucanan, và có mối quan hệ cá nhân rất thân thiết. Nghe nói đang hoạt động trong ban biên tập nội san, có nguyện vọng trở thành nhà báo trong tương lai, và sở hữu tính cách nghĩa hiệp đến mức liều lĩnh.”

“...”

“Tiểu thư Bucanan, em thật sự không sao chứ? Kể cả khi ta làm rõ chân tướng vụ này?”

Hắn nhìn thẳng vào Lilian Bucanan, hỏi một cách trực diện.

Nghĩa là, hắn đang vừa cười vừa đe dọa cô.

“Người đó viết ta là đồ giẻ rách, là thằng khốn không thể cứu vãn. Nếu ta làm to chuyện này, hoàng thất cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Chừng nào hoàng thất còn tồn tại, ‘Tội phỉ báng hoàng thất’ cũng sẽ tồn tại.

Đó là một sự thật công khai mà bất kỳ người dân nào của vương quốc cũng biết.

“Nam tước Belmont chắc cũng khó xử lắm. Vất vả gầy dựng tòa soạn, khó khăn lắm mới bắt được mối với hoàng thất. Giờ lại vì đứa con gái độc nhất mà bị ghét cay ghét đắng.”

“...”

Cảm giác máu trong người như đông cứng lại, Lilian Bucanan siết chặt nắm đấm.

“Thế nào, tiểu thư Bucanan. Giờ đã thấy khẩn thiết hơn chút nào chưa?”

Tất cả đều do Ludwig von Lichtenberg sắp đặt.

Từ việc ra thông báo chuyển ký túc xá đột ngột, lợi dụng lúc Tracy vắng mặt để chuyển hành lý đi trước, rồi lấy hành lý đó làm con tin, tạo ra tình huống ép cô dù có từ chối cũng phải tìm đến hắn.

Và cả việc dùng Tracy để uy hiếp cô.

Lilian Bucanan chính là đã tự mình bước chân vào một cái bẫy được thiết kế hoàn hảo.

“Ngay từ đầu, tôi vốn dĩ không có sự lựa chọn nào.”

“Sao tiểu thư Bucanan cứ biến ta thành người xấu thế? Ta không có ý định ép buộc quyết định, đừng hiểu lầm. Người lựa chọn là tiểu thư Bucanan mà, không phải ta.”

Ludwig von Lichtenberg mỉm cười rạng rỡ, như thể đang ban ơn.

“Ta cho em chút thời gian suy nghĩ. Khi nào quyết định xong thì đến. Ta sẽ nói với Dylan, em cứ thoải mái lấy đồ đạc mà dùng.”

“...”

Rốt cuộc mục đích là để hăm dọa và hành hạ cô, vậy mà còn giả vờ ân cần. Thật giả tạo và kinh tởm.

Cô đã cố không để lộ cảm xúc, nhưng nắm đấm siết chặt đã bắt đầu run lên.

Cô không thể ở lại căn phòng này thêm nữa.

Lilian Bucanan cúi đầu chào theo phép lịch sự, rồi xoay người bước về phía cửa ra vào.

“Vậy, lát nữa gặp lại.”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng.

Ludwig chắc chắn rằng Lilian Bucanan không thể từ chối đề nghị này.

“Bạn cùng phòng của ta.”

Chắc chắn là mình dây phải một tên tâm thần rồi.

Lilian Bucanan một lần nữa nhấm nháp lại suy nghĩ lúc cô mới bước vào nơi này.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 22: Mối quan hệ tái chế #4
Chương 21: 🔞🔞 Mối quan hệ tái chế #3 (3)
Chương 20: Mối quan hệ tái chế #3 (2)
Chương 19: Mối quan hệ tái chế #3 (1)
Chap 18: Mối quan hệ tái chế #2 (2)
Chap 17: Mối quan hệ tái chế #2 (1)
Chương 16: 🔞🔞🔞 Mối quan hệ tái chế #1 (3)
Chương 15: Mối quan hệ tái chế #1 (2)
Chương 14: Mối quan hệ tái chế #1 (1)
Chương 13: Mối quan hệ một lần #3 (2)
Chương 12: Mối quan hệ một lần #3
Chương 11: Mối quan hệ một lần #2
Chương 10: 🔞🔞🔞🔞🔞 Mối quan hệ một lần #1 (3)
Chương 9: 🔞🔞 Mối quan hệ một lần #1 (2)
Chương 8: Mối quan hệ một lần #1 (1)
Chương 7: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #4
Chương 6: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #3
Chương 5: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #2
Chương 4: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #1
Chương 3: Sản vật của sự phi lý xã hội #3
Chương 2: Sản vật của sự phi lý xã hội #2
Chương 1: Sản vật của sự phi lý xã hội #1

💬 Bình luận (0)

User Avatar
Bạn cần đăng nhập để bình luận.