————————————————————
Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ
Chương: 8
Tiêu đề: Mối quan hệ một lần #1
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Chương 3. Mối quan hệ một lần
#01.
Vừa đảo mắt qua, cô đã thấy Ludwig khoác áo choàng ngủ, dựa người vào sofa. Làn khói xì gà dày đặc tan đi chậm rãi, ánh mắt sắc lạnh của hắn càng thêm rõ ràng, nhắm thẳng về phía cô.
Biểu tượng của Lichtenberg là sư tử.
Nhìn huy hiệu hoàng gia được khắc khắp nơi trong phòng, Lilian Bucanan cảm thấy mình như một con mồi tự bước chân vào hang sư tử. Ngay từ đầu đã vậy, và bây giờ cũng vẫn thế.
Phải chăng việc thống trị người khác là bản năng đã ăn sâu vào máu của bọn họ từ khi sinh ra? Chỉ riêng ánh mắt xuyên thấu đó cũng đủ khiến Lilian Bucanan cảm thấy như thể có họng súng đang chĩa vào đầu mình.
Nhưng cô không quan tâm. Một con thú bị dồn đến chân vách đá, trớ trêu thay, sẽ không còn nhận thức được mối đe dọa đó là nguy hiểm nữa.
Hắn kẹp điếu xì gà giữa những ngón tay thon dài, tay kia cầm một ly rượu màu hổ phách. Trong ly on-the-rocks không có đá.
Dù hắn không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt trên mặt, nhưng cô có thể đoán được trạng thái cảm xúc của hắn qua loại đồ uống hắn đang uống.
Rằng tâm trạng của hắn hiện tại đang vô cùng tồi tệ.
Nhưng điều đó không thể tác động gì đến Lilian Bucanan.
Đó là chuyện đương nhiên. Tòa thành mà cô đã mất 3 năm dày công xây dựng sắp sụp đổ hoàn toàn. Sao cô có thể để tâm đến chuyện khác được chứ. Chuột bị dồn vào góc tường, cuối cùng cũng sẽ cắn lại mèo. Đối với Lilian Bucanan, đó không đơn thuần là vấn đề tốt nghiệp, mà chẳng khác nào sự sụp đổ của chính bản ngã.
Ghét. Cảm xúc dâng lên ngay khi nhìn thấy Ludwig von Lichtenberg chính là thứ cảm xúc đơn thuần và nguyên thủy đó. Chỉ là ghét. Cô ghét mọi thứ liên quan đến hắn.
Cô ghét việc hắn là một gã đàn ông còn lộng lẫy hơn cả căn phòng xa hoa này, và cũng ghét cái tính ngạo mạn vô pháp, hút xì gà không chút do dự dù có người ở trước mặt hay không.
Cô ghét việc hắn lúc nào cũng trong bộ áo choàng ngủ bất kể ngày hay đêm, ghét việc hắn trần truồng một cách thản nhiên, ghét việc hắn tùy hứng gọi cô ngay cả khi đang tắm, và ghét cả việc hắn, dù không phải trẻ con, nhưng lúc mặc quần áo hay ăn uống cũng không bao giờ tự làm một mình mà luôn bắt cô ngồi bên.
Cô ghét cái bản mặt đẹp trai một cách đáng nguyền rủa đó, nhưng trên hết, cô ghét nhất là ánh mắt trần trụi, lúc nào cũng nhìn chằm chằm một cách khó chịu.
Phải rồi, dù có ghét thì mình làm gì được chứ. Ngoài việc nhấm nháp cái sự ghét bỏ đó, cô chẳng thể làm được gì. Cảm giác tự giễu khiến cô kiệt sức.
Kẻ không muốn nhìn thì đi vào trong vậy.
Lilian Bucanan cúi đầu chào theo phép lịch sự, rồi lại xoay bước về phía phòng thay đồ.
“Lilian Bucanan. Ai cho phép em vào trong?”
Giọng nói lạnh lùng gọi tên mình khiến Lilian Bucanan dừng bước ngay trước cửa.
“Điều 5, Khoản 1: ‘Tuy nhiên, không gian đó không thể ra vào nếu không có sự đồng ý trước của “Chủ sở hữu”.’ Nghĩa là không có sự cho phép của ta, em không được bước vào dù chỉ một bước.”
“...”
“Đừng để ta nói lại nhiều lần. Lại đây ngồi đi.”
Hắn không để người khác yên được mà. Rốt cuộc mình đã làm gì sai đến mức phải chịu sự đối xử này?
Thân phận của Lilian Bucanan bây giờ, ngay cả việc ngả lưng một lát trong phòng thay đồ không có cửa sổ, cũng không thể nếu không có sự cho phép của hắn. Thật nhục nhã.
Cô đứng yên, nhắm mắt rồi lại mở ra như thể đang kìm nén cảm xúc dâng trào. Thở hắt ra một hơi nhẹ, Lilian Bucanan chậm rãi mở lời.
“...Muộn rồi thưa Hoàng tử. Xin lỗi nhưng tôi xin phép vào trước.”
“Người muộn không phải ta, mà là tiểu thư Bucanan đấy.”
“...”
“Ít nhất, nếu đã để ta đợi.”
Hắn nín thở một lát, rồi thở ra một hơi trầm thấp, nói tiếp.
“Giải thích lý do tại sao em về muộn, đó không phải là phép lịch sự tối thiểu với người sống cùng nhà sao?”
Phép lịch sự với con người?
Bản thân hắn có tư cách để bàn luận về chuyện đó sao?
Chỉ vì. Chán nên. Vì muốn làm gì là phải làm.
Chỉ vì hứng thú nhất thời mà đùa giỡn với người khác như một món đồ chơi?
Càng nghĩ càng thấy cạn lời.
“Ta cứ tưởng tiểu thư Bucanan là người thông minh. Lời ta nói khó hiểu lắm à?”
“...”
“Ta bảo lại đây ngồi.”
Phải rồi. Mình không thể cắn chết tên sư tử khốn kiếp kia, nhưng mình biết cách để không bao giờ phải nhìn thấy hắn nữa. Ludwig nhấn mạnh một lần nữa, Lilian Bucanan liền quay người, sải bước đến sofa.
Và thay vì ngồi đối diện, cô nhanh chóng ngồi xuống ngay cạnh Ludwig. Trước hành động khiêu khích của cô, hắn chớp mắt rồi khựng lại.
“Cho tôi một ly.”
“Không phải em nói không biết uống rượu à.”
“Không phải là uống giỏi, mà là tôi cần. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Điện hạ, nhưng lúc tỉnh táo... tôi không tài nào lấy đủ can đảm.”
Đâu phải ánh mắt sợ hãi. Ngược lại, đó là ánh mắt kiên định như đã quyết tâm điều gì đó. Đối với cô, rượu có lẽ chỉ là một ngòi nổ.
Không biết lý do là gì, nhưng đều là người lớn cả, cô đã đòi thì cũng không có lý do gì không cho. Ludwig chìa ly rượu cho cô, như thể muốn nói ‘cứ làm theo ý em xem nào’. Ngay khi nhận ly, cô tu một hơi cạn sạch ly rượu mạnh, rồi lại chìa ly ra.
“Thêm ly nữa.”
“Làm sao lại thế này?”
Hắn từ chối rót thêm, Lilian Bucanan không trả lời mà giật lấy ly rượu của hắn. Cô uống cạn một hơi, rồi đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, kêu “cạch”.
Có lẽ vì đã tu rượu mạnh liên tục, hai má cô ửng hồng. Rốt cuộc là cô định nói gì mà cứ rào trước đón sau thế này. Đôi môi dày mọng mấp máy mấy lần trong không trung rồi dừng lại, cô chậm rãi mở lời.
“Ngủ với tôi đi. Hoàng tử.”
“Cái gì?”
Đó là một lời nói có phần hỗn xược, nhất là khi phát ra từ một khuôn mặt ngây thơ.
“Tôi muốn làm tình với Hoàng tử.”
Tưởng mình nghe nhầm. Lilian Bucanan lại một lần nữa nhấn mạnh lời nói của mình. Vừa thấy hoang đường, nhưng hắn tò mò về lý do nhiều hơn.
“Lý do em đột nhiên làm vậy là gì?”
“Tôi không ngờ ngài lại hỏi lý do đấy. Điện hạ chẳng phải là người có thể quyết định mọi thứ mà không cần lý do gì sao.”
Câu trả lời của Lilian Bucanan chính là trích dẫn lại y nguyên lời hắn đã nói vào ngày đầu tiên họ gặp riêng trong căn phòng này, rằng hắn không cần lý do.
“Thế nên, làm đi. Thích thôi.”
Thích thôi, à.
Ha, Ludwig bật cười khẩy như thể vừa bị đấm một phát. Hắn kẹp điếu xì gà giữa hai hàm răng như thể đang nhai nó, rít một hơi dài. Đốm lửa đỏ bùng lên rồi tàn, làn khói lại một lần nữa tan vào không trung.
Hắn nghiêng đầu, nhíu mày. Gương mặt hắn rõ ràng biểu thị ‘còn có cái loại này nữa à’. Đó là một biểu cảm vừa khó xử như gặp phải một bài toán nan giải, vừa có vẻ gì đó khó chịu.
Ludwig đăm chiêu nhìn cô một lát, rồi dường như đã đi đến kết luận của riêng mình, hắn nhếch mép trả lời.
“Không thích.”
Lilian Bucanan hoang mang. Rõ ràng là hắn nói ngủ với hắn. Rằng cô sẽ ngủ với hắn. Chẳng phải chính miệng hắn đã lặp đi lặp lại mấy lần sao? Cô đã đoán rằng chỉ cần bên này đồng ý qua loa, hắn sẽ lập tức vồ lấy cô như một tên “giẻ rách đại diện cho vương quốc”.
Tình huống diễn ra không như suy nghĩ, ánh mắt Lilian Bucanan dao động đầy bối rối.
“Rõ ràng là Hoàng tử đã đề nghị trước mà. Mới đó mà ngài đã ghét tôi rồi sao?”
“Không. Trông ta giống kẻ có khẩu vị tốt đến mức sống chung với người phụ nữ mình ghét à?”
“Hay là ngài chỉ nói đùa thôi?”
“Ta cũng không rảnh rỗi đến mức đùa cợt mấy chuyện đó.”
“Rốt cuộc là tại sao...”
“Ta cũng không phải loại bạ đâu ăn đấy. Cần giải thích thêm không?”
Vậy rốt cuộc lý do là gì? Câu trả lời tiếp theo của Ludwig còn hoang đường hơn nữa.
“Chỉ là, thái độ không vừa ý ta lắm. Hoàn toàn không có thành ý. Chẳng có chút lãng mạn nào.”
“Như vậy là...”
“Ta không biết tiểu thư Bucanan nhìn ta thế nào, nhưng ta khá là bảo thủ đấy. Ta ghét cay ghét đắng kiểu tình dục bốc đồng.”
Cả thiên hạ đồn ầm lên là đồ giẻ rách mà lại tự nhận mình bảo thủ? Thật cạn lời. Thành thật mà nói, đây là lời nói khiến chó đi ngang qua cũng phải bật cười.
Lilian Bucanan cũng thừa nhận rằng mình đang bốc đồng.
Cô cũng biết việc đề nghị quan hệ tình dục với hắn là một hành động điên rồ. Nếu hắn không gọi cô lại khi cô định bước vào phòng, thì đây chắc chắn là một hành vi sai trái mà cô không bao giờ dám làm.
Nhưng, dù chỉ là một phút bốc đồng, cô không hối hận. Chẳng qua là cuối cùng cô cũng bộc phát tấm lòng chân thật mà bấy lâu nay cô đã đè nén vì không đủ dũng khí.
Cuộc sống hàng ngày bị xoay vần trong lòng bàn tay hắn, giờ đã quá nhàm chán rồi. Giống như một con mãnh thú dùng chân trước vờn con mồi, hành động của bên đó có thể chỉ là đùa giỡn cho vui, nhưng bên này thì phải vùng vẫy hết sức mình để sinh tồn.
Vì vậy, đây là một hành động không thể tránh khỏi để sinh tồn. Thật lòng mà nói, với tâm trạng hiện giờ... chỉ cần có thể thoát khỏi đây, cô cảm thấy mình có thể làm cả những việc tồi tệ hơn thế.
“Dù sao thì, tôi... là thật lòng.”
“Vậy sao?”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Ludwig kề sát lại trước mặt cô.
Lilian Bucanan nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình đang bối rối một cách kỳ lạ trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của hắn. Nhìn thấy điều đó, cô thậm chí còn ảo giác rằng mình đã bị hắn nhìn thấu tâm can.
Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong mượt mà, Lilian Bucanan căng thẳng, nuốt nước bọt ừng ực.
“Vậy thì chứng minh đi.”
“Hả?”
“Ta bảo em chứng minh sự khẩn thiết của mình đi. Dám cả gan, thân là thường dân mà lại nảy ý định ‘chơi’ hoàng tử, thì không phải nên thể hiện chút thành ý đó sao?”
Ludwig đột ngột yêu cầu chứng minh.
Hắn còn dùng cả cái biểu cảm hạ đẳng là ‘chơi’ cô nữa. Cô đã đoán là sẽ không dễ dàng, nhưng quả nhiên hắn không phải dạng vừa.
Dù ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng đã nói ra thì nhất định phải kết thúc trong hôm nay. Nếu cứ thế này mà cho qua, chuyện hôm nay sẽ mãi mãi trở thành lịch sử đen tối, và rõ ràng nó sẽ đeo bám cô suốt quãng thời gian còn lại.
Lilian Bucanan nhìn chướng ngại vật, không, mục tiêu trước mặt mình.
Đôi môi kiêu ngạo chỉ biết thốt ra những lời đáng ghét đang ở ngay trước mắt.
Một khoảng cách gần đến mức chỉ cần tiến lại một chút là có thể chạm vào.
Hay là nhắm mắt lại hôn đại? Cái thứ này thì có gì mà phải do dự. Cũng không cần gán cho nó ý nghĩa gì đặc biệt. Chỉ là một tiếp xúc vật lý, môi chạm môi rồi tách ra mà thôi.
Đã hạ quyết tâm quan hệ tình dục với hắn, thì mức độ này có gì mà không làm được. Lilian Bucanan siết chặt nắm đấm như thể đã quyết.
Phù, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu mạnh đến mức chính cô cũng cảm nhận được. Nếu đây là một tình huống lãng mạn với người mình thích, cô đã lo lắng rồi, nhưng đối phương là tên khốn đó thì sao chứ. Đã đâm lao thì theo lao, có khi mùi rượu nồng nặc này lại khiến hắn mất hứng luôn cũng nên.
Nào, bắt đầu thử xem?
Ludwig von Lichtenberg. Làm ơn cút khỏi cuộc đời tôi đi.
Lilian Bucanan nheo đôi mắt đang trĩu nặng vì hơi men của mình lại như mắt mèo.
“Vậy. Tôi xin thất lễ.”
Lilian Bucanan nhắm nghiền mắt, lao thẳng về phía hắn. Ngay khi đôi môi mềm mại chạm vào, cô ấn mạnh môi mình xuống như thể đang đóng dấu. Ludwig chỉ đón nhận nụ hôn vụng về đó chứ không có phản ứng gì đặc biệt.
Sao hắn lại đứng yên? Mình làm đúng không nhỉ?
Cứ tưởng chỉ cần môi chạm môi là sẽ tự nhiên dẫn đến một nụ hôn.
Khác với tưởng tượng, Ludwig hoàn toàn không hợp tác. Cảm giác hoang mang khiến tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chụt, ngay khi cô vừa dứt môi ra, Lilian Bucanan liền thở hắt ra hơi thở bị nén lại. Cô còn chưa kịp nâng hàng mi đang run rẩy lên, đã chạm phải ánh mắt trần trụi đang nhìn mình.
Lẽ nào... hắn mở mắt suốt sao?
Hôn nhau mà, tại sao chứ?
Chắc chắn là bộ dạng ngớ ngẩn lắm. Hắn đã nhìn suốt sao?
Như để chứng minh điều đó, phì, một hơi thở nhè nhẹ phả vào má cô. Rõ ràng đây là một sự chế nhạo.
“Nếu đã ‘thất lễ’ thì làm cho đàng hoàng đi chứ. Vụng về thế này là sao?”
“...A, vẫn chưa kết thúc mà.”
Lilian Bucanan lắp bắp phản bác.
...Không phải thế này à? Bình thường không phải là hôn trước sao?
Hoang mang giây lát, cô liếc mắt xuống thì thấy vạt áo trước của hắn đã phồng lên. Rõ ràng là hưng phấn, vậy mà mặt mũi vẫn bình thản như không. Đúng là đồ âm hiểm. Cô đã hoàn toàn bị cái biểu cảm đó lừa.
Nấc-.
Ơ, sao lại nấc. Chắc là do bối rối. Do giật mình.
Đã đâm lao thì theo lao, mình sẽ lôi cái đó ra để chứng minh, để xem hắn còn chối được không...
“Cái gì đây.”
Ngay khoảnh khắc Lilian Bucanan đưa tay về phía nút thắt áo choàng, cô đã bị hắn chặn lại. Cổ tay bị giữ lại giữa không trung, mặt cô xịu xuống.
“A, sao thế...”
“Tiểu thư Bucanan không có điểm dừng à. Sao em lại cực đoan thế?”
Chính cô cũng thừa nhận mình cực đoan. Ngay từ đầu, việc quan hệ tình dục với gã đàn ông mình ghét đã không phải là một lựa chọn bình thường rồi, đúng không?
Cô đã uống cả thứ rượu mà mình không bao giờ động đến, chỉ để làm cái trò điên rồ này.
Chính hắn là người khơi mào chuyện tình dục, vậy mà giờ đây không những không hợp tác, lại còn dùng tay chặn cô lại một cách dứt khoát, thật là đáng ghét.
Ludwig vẫn nắm chặt cổ tay cô, thản nhiên rít một hơi xì gà. Ngay khi đốm lửa mờ ở đầu điếu xì gà bùng lên, hắn chìa nó về phía Lilian Bucanan.
“Hút thử không?”
“...”
“Sao, sợ nên không dám à?”
Dựa vào hơi rượu, mình còn dám hôn tên giẻ rách này trước. Có gì mà phải sợ chứ.
Xì gà? Cái thứ đó... chẳng qua là mình thấy không cần thiết phải thử thôi, chứ có gì khó đâu. Chẳng phải chỉ cần hút vào rồi nhả ra là được sao?
Phả khói vào cái bản mặt kiêu ngạo đó chắc sẽ đáng xem lắm đây.
Bị khiêu khích, Lilian Bucanan nổi máu hiếu thắng, giật lấy điếu xì gà. Cô nhanh chóng đưa đầu điếu xì gà lên miệng, Ludwig nhẹ nhàng ra lệnh.
“Đừng vội. Hút từ từ thôi.”
Theo chỉ thị của hắn, cô rít một hơi thật sâu. Làn khói khét lẹt xộc thẳng vào khoang mũi. Sống mũi cô cay xè, một cảm giác khó chịu dâng lên từ sâu trong lồng ngực.
Khụ, khụ-!
Cô đã cố nén lại, nhưng cơn ho vẫn bật ra không kiểm soát. Nước mắt giàn giụa khiến tầm nhìn mờ đi. Một nửa là vì khói xì gà quá hắc, nửa còn lại là vì tức giận. Cô quá uất hận với bộ dạng ngu ngốc của mình, không làm được gì nên hồn trước mặt gã đàn ông đáng ghét này.
Mặc kệ cô, Ludwig thong thả đặt điếu xì gà lên gạt tàn. Rồi hắn dùng đầu ngón tay, chậm rãi lau vệt nước mắt lem nhem trên mắt Lilian Bucanan.
Không hiểu sao, hắn không giống đang lau nước mắt, mà là cố tình bôi cho nó lem ra. Vành mắt đỏ hoe, nhòe nhoẹt, cộng với vệt nước mắt loang lổ càng khiến bộ dạng cô thêm nực cười.
“Thế nào, tiểu thư Bucanan không cảm thấy gì khi nhìn bộ dạng của mình sao?”
Ludwig hài lòng mỉm cười, thong thả chiêm ngưỡng tác phẩm mà mình vừa tạo ra.
“Trong mắt ta, bộ dạng tiểu thư Bucanan vênh váo đòi ‘chơi’ ta, trông cũng chẳng khác gì thế này.”
“Ý ngài là...”
“Không biết làm, mà cứ hăng hái đi trước.”
Bị nói trúng tim đen, Lilian Bucanan cứng họng như ăn phải mật ong.
Đây là lần đầu của mình.
Làm giỏi được như hắn mới là lạ, đúng không?
Có ấm ức thì cũng chẳng thay đổi được gì. Nói cô không biết làm cũng không sai. Cô thích tiểu thuyết kinh dị rùng rợn hay trinh thám hơn là tiểu thuyết lãng mạn, và về mảng này, cô đúng là ngu dốt.
Cô chỉ có kiến thức mơ hồ là hôn, ôm, rồi kết hợp bộ phận sinh dục, chứ kiến thức thực tế thì hoàn toàn không có.
Cô biết kỹ năng của mình hoàn toàn không đủ để thỏa mãn tên giẻ rách kén chọn trước mặt. Phải, cô khiêm tốn thừa nhận. Dù vậy, đã hùng hồn bắt đầu, thì phải tìm cách.
“Ngột ngạt thật. Xem ra em không nắm được mấu chốt gì cả, chắc ta phải đích thân mớm đáp án cho em rồi.”
“...”
“Vì tiểu thư Bucanan đáng yêu của ta, chút phiền phức này... cũng không khó khăn gì.”
Đôi mắt chế giễu của hắn cong lên một cách đẹp đẽ.
“Lặp lại theo ta. ‘Giúp tôi với’.”
‘Giúp tôi với’. Thật cạn lời.
Lilian Bucanan sống đến giờ, gần như chưa bao giờ cầu xin sự giúp đỡ của ai.
Lý do rất đơn giản. Vì dù có cầu xin, cũng chẳng có ai giúp đỡ.
Ở nhà, cô luôn bị đối xử như một gánh nặng cần phải dọn dẹp. Những điều Lilian Bucanan mong muốn luôn bị coi là những giấc mơ hão huyền, vớ vẩn, không phù hợp với thân phận của cô. Ngay từ đầu, cô đã từ bỏ việc nhận sự giúp đỡ từ người khác.
“Tôi thua rồi. Thưa Điện hạ.”
Và đó là câu thứ hai hắn ta nói thêm.
Giống như ‘cầu xin sự giúp đỡ của người khác’, ‘thua cuộc trước người khác’ cũng là điều Lilian Bucanan hoàn toàn không quen thuộc.
Khoảnh khắc thừa nhận thất bại, cũng là lúc phải thuận theo thực tại bẩn thỉu, và Lilian Bucanan thà chết còn hơn phải làm điều đó.
“Đây là cách thức mà ta muốn.”
Tức là, gã đàn ông trước mắt đang yêu cầu cô làm chính xác hai điều mà cô thấy khó khăn nhất và ghét nhất. Nói cách khác, thứ hắn muốn là ‘sự khuất phục hoàn toàn của Lilian Bucanan’.
Nghĩ theo một cách nào đó, đây là một việc đơn giản, chỉ cần lặp lại lời hắn nói.
Nhưng cái lòng tự trọng cỏn con này là gì cơ chứ, mà cô không tài nào mở miệng được.
“...”
“Biết đâu đấy. Lỡ như ta bị tiểu thư Bucanan mê hoặc, đến mức ruột gan cũng móc ra cho em thì sao.”
Hắn vẫn như mọi khi, giữ thái độ chẳng có gì nuối tiếc.
Lilian Bucanan sôi máu với cái thái độ đó của Ludwig.
Bởi vì dường như chỉ bằng sự tồn tại của mình, hắn đã dễ dàng phủ nhận con người cô, một kẻ luôn phải sống trong thấp thỏm, thiếu thốn.
Cô cũng thừa nhận đó là một mặc cảm tự ti đáng khinh.
Cô cũng biết điều hắn làm là mệnh lệnh chứ không phải yêu cầu. Thân là hoàng tử của một nước, đối với hắn, ra lệnh chắc chắn dễ dàng và là lẽ đương nhiên trong cuộc sống hơn là yêu cầu.
Nào chỉ có vậy. Nghĩ lại, tất cả mọi chuyện bắt đầu là vì Lilian Bucanan đã từ chối khuất phục hắn.
Nếu như cô ngoan ngoãn nhận lấy tờ séc mà hắn gửi không một lời giải thích?
Hoặc, nếu cô ngoan ngoãn thừa nhận lời hắn nói ‘lòng tự trọng là thứ chỉ dành cho những kẻ có điều kiện’? Nếu cô không cố chấp đảm bảo rằng sẽ không có quan hệ tình dục, và không xóa điều khoản tránh thai?
Liệu hắn có thật sự hành hạ cô một cách dai dẳng đến thế này không?
...Không, không thể nào.
Lilian Bucanan cũng lờ mờ nhận ra mấu chốt của tình huống này.
Chỉ có một cách duy nhất để kết thúc trò chơi này. Ngoan ngoãn thừa nhận thất bại, và cầu xin sự giúp đỡ của hắn.
Phải chính thức thừa nhận mình đã thua thì mới có thể kết thúc cuộc chiến vô nghĩa mệt mỏi này.
Đương nhiên là cô không cam tâm, nhưng điều còn tệ hơn cả sự nhục nhã nhất thời, chính là việc cuộc đời và tự do của cô cứ tiếp tục bị Ludwig von Lichtenberg cầm cố.
Nếu đã ghét cả hai? Chọn lấy điều đỡ tệ hơn chính là lựa chọn hợp lý. Lilian Bucanan hít thở đều, vững tâm lại, rồi chậm rãi mở miệng.
“...Giúp tôi với.”
Giọng nói hơi khàn, run rẩy khe khẽ.
“Tôi thua rồi. Tôi bây giờ... cần sự giúp đỡ của Điện hạ.”
“Ngoan lắm.”
Mãi đến lúc đó, Ludwig mới có được câu trả lời mình muốn, một nụ cười hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Bộ dạng ngoan ngoãn của Lilian Bucanan cuối cùng cũng giống như một con mèo hoang bắt đầu được con người thuần hóa.
Thuần hóa thì cần có thưởng. Hắn hài lòng nhìn bộ dạng đó của cô, cầm một miếng socola trên đĩa lên.
“Nào. ‘A’ đi.”
“...”
Lilian Bucanan chần chừ một lát. Vẻ mặt cô vẫn còn đầy khó chịu, nhưng hắn không thèm để ý, đưa miếng socola đến sát môi cô.
“Không phải em bảo giúp sao. Lời nói suông à?”
“Không phải.”
“Vậy thì phải làm theo lời ta chứ.”
Ực, mùi thơm ngọt ngào ập đến khiến Lilian Bucanan nuốt nước bọt theo phản xạ.
Cô chỉ mới ăn sáng, cả ngày nay chưa có gì vào bụng.
Thậm chí, đầu óc cô đang quay cuồng vì uống rượu liên tục trong khi bụng rỗng. Để không bị say đến mất trí, có lẽ nên ăn thứ gì đó.
“Ăn ngoan đấy.”
Lilian Bucanan miễn cưỡng nhận lấy miếng socola, Ludwig buông lời khen nhẹ.
Là phép màu của socola sao? Vị ngọt ngào tan ra trong miệng, cô cảm thấy tâm trạng căng như dây đàn đang dần dịu lại.
“A.”
Miếng socola còn chưa tan hết, Ludwig đã đưa thêm một miếng nữa.
Phải rồi, socola không có tội.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lilian Bucanan định nhận lấy, hắn đột ngột rụt tay lại, cho vào miệng mình.
Đã cho rồi còn giật lại, đúng là đồ bẩn tính. Tên khốn. Thật sự, ấu trĩ không thể tả.
Dù cô tức lộn ruột với trò đùa con nít đó, Ludwig vẫn thản nhiên như không.
“Nếu thấy hôn khó quá, thì cướp lấy cái này xem.”
“Miếng socola á?”
“Ừ. Lẽ nào đến mức này mà cũng không làm được?”
Hắn ngậm miếng socola giữa hai hàm răng, chìa ra như thể đang trêu ngươi cô.
💬 Bình luận (0)