————————————————————
Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ
Chương: 6
Tiêu đề: Kẻ tâm thần trong căn penthouse #3
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
#03.
Tối Chủ nhật. Nhà nguyện trong trường thật yên tĩnh.
Như mọi khi, Lilian Bucanan vẫn ngồi ở đó, nơi không một bóng người.
Thời thơ ấu, để kiếm thêm chút tiền phụ giúp gia đình, Chủ nhật nào bà ngoại cô cũng bán mứt hoa quả tự làm ở chợ phiên.
Khi chợ tan thì mặt trời cũng đã ngả về tây, buổi lễ Chủ nhật diễn ra vào buổi sáng đã kết thúc từ lâu.
Bà luôn ghé vào nhà nguyện vắng tanh vào giờ muộn đó để cầu nguyện, và Lilian Bucanan luôn đi theo bà.
Giờ đây, người bà đã qua đời không còn ở bên cạnh.
Nhưng Lilian Bucanan vẫn tìm đến nhà nguyện vào mỗi tối Chủ nhật muộn.
Haizz, Lilian Bucanan thở dài một hơi, mở lại lá thư hồi đáp nhận được từ mẹ kế.
[Con ranh con mà học đại học. Ngay từ đầu đã là chuyện không biết thân biết phận.]
[Bỏ đi mà về nhà ngay.]
Vốn dĩ cô đã không kỳ vọng gì, nhưng vẫn viết thư với tâm trạng vớ bừa được cọng rơm.
Câu trả lời không lệch đi đâu một ly so với dự đoán.
[Hạnh phúc của phụ nữ là kết hôn, được làm vợ một người, được yêu thương, và trở thành một người mẹ nuôi dạy con cái nên người.]
[Tốn tiền học đại học để làm gì? Đằng nào kết hôn rồi cũng vướng vào xó bếp. Đừng mơ mộng hão huyền nữa.]
Kết hôn, kết hôn, kết hôn. Hở ra là lại ca bài ca kết hôn.
Lilian Bucanan đã chán ngấy cái nhà đó, và đó cũng là lý do cô chọn trường nội trú.
[Vừa hay ngài Frantz lại hỏi thăm con đấy.]
Ngài Frantz là một gã đàn ông bụng phệ trạc trung niên, hơn Lilian Bucanan đến hai mươi tuổi.
Từ sau khi vợ mất, gã ta hở ra là giả vờ quen biết, lảng vảng xung quanh.
Lúc nào cũng rình rập cơ hội để dạm hỏi.
Xem ra bà ta chẳng thèm đếm xỉa đến ý kiến của con gái, mà chỉ vừa mắt với tài sản của gã con rể già.
[Tuổi tác hơi nhiều nhưng tài sản cũng nhiều, lại thanh đạm, tính tình cũng không tệ, làm chỗ dựa thì không thiếu thốn gì. Ngài ấy nói chỉ cần sinh cho ngài ấy hai thằng con trai, ngài ấy sẽ giúp đỡ cho gia đình chúng ta.]
...Nói nhảm.
Bụng bự như thế thì có cương lên nổi không? Tự tin ở đâu ra mà tìm gái trẻ?
Với lại cái lão kẹt xỉ đó thì có mà đến mùa quýt?
Lão Frantz không phải thanh đạm, mà là một kẻ bần tiện, một lão keo kiệt chính hiệu.
Lilian Bucanan biết quá rõ gã ta là một chủ lao động khốn nạn, luôn viện đủ cớ vớ vẩn để bớt xén lương của đám hầu gái.
Sao cô biết à? Chính Lilian Bucanan đã giúp đám hầu gái nhà lão Frantz viết đơn kiện để đòi lại số lương bị nợ. Lão Frantz, một con lợn ngu ngốc, đến chuyện đó cũng không biết mà còn đòi kết hôn với cô.
[Con cũng đừng chỉ nghĩ cho bản thân mình, phải nghĩ cho tương lai của các em con nữa chứ. Sao con có thể ích kỷ như vậy?]
Tại sao tôi phải nghĩ chứ?
Bà ta ghét phải nuôi con gái của vợ trước nên tống tôi đến cho bà ngoại, lúc nào cũng quây quần bên nhau như thể chỉ có họ mới là gia đình.
Giờ lại đến đây nói vậy?
“Bực mình thật.”
Lilian Bucanan vò nát lá thư đang đọc.
Nếu không phải mẹ kế mà là mẹ ruột, liệu bà ta có tìm cách gả bán con gái mình cho một lão già không?
Dù sao cũng là cha mình. Là ruột thịt duy nhất. Cô đã viết thư với một tia hy vọng cuối cùng rằng biết đâu ông sẽ giúp đỡ. Nhưng người trả lời lại là mẹ kế, không phải cha cô.
Rốt cuộc, điều đó có nghĩa là đừng hòng mơ đến chuyện được hỗ trợ.
Nghĩ đến thân phận mình, vừa thấy thảm hại, vừa thấy đáng thương.
Trước đây, dù họ có cằn nhằn “Con ranh con mà đại học cái gì”, cô cũng chẳng quan tâm.
Tôi tài giỏi thông minh nên tôi học đại học. Thì sao chứ!
Cô xuất sắc đến mức chiếm được vị trí thủ khoa ngay cả giữa đám quý tộc tài giỏi, lại còn tự kiếm tiền đi học, nên cô có thể lớn tiếng bảo họ đừng can thiệp...
Nhưng bây giờ, thành thật mà nói, dù có mười cái miệng cô cũng không cãi được.
Sau khi mất thủ khoa, mất luôn học bổng thành tích, cô đã trở thành đúng như lời mẹ kế nói.
Một con ranh con viển vông, mơ mộng hão huyền, không biết thân biết phận.
Nghĩ đến đó, cô thấy uất ức.
Cô định cầu nguyện để sắp xếp lại tâm trí hỗn loạn, nhưng đầu óc cô lại tràn ngập oán hận và mặc cảm tự ti không thể xóa nhòa.
Tại sao mình không được sinh ra là quý tộc như những đứa trẻ khác?
Không phải quý tộc thì cũng có thể có tiền mà. Tại sao mình lại không có cả hai?
Cô không mong cầu sự công bằng, và càng không mong cầu thứ gì miễn phí.
Trong hoàn cảnh không có gì trong tay, thứ duy nhất cô có thể làm là học, nên cô đã nỗ lực đến chết.
Chẳng lẽ mình có vùng vẫy đến đâu, cả đời cũng chỉ có thể sống cái kiếp này thôi sao?
Vì là phụ nữ, là thường dân, lại còn nghèo khó.
Vì đó là ‘cái thân phận’ được ban cho mình.
Phải chăng nên thuận theo thân phận, tự an ủi mình rằng dù chồng có béo, có già, nhưng có tài sản thì cũng là mối tốt, rồi ngoan ngoãn vâng lời?
Tại sao mình phải làm thế?
Càng nghĩ càng tức đến mức không ngủ được.
Cứ như vậy, mỗi khi Lilian Bucanan mơ về việc thoát khỏi thực tại bẩn thỉu này, mẹ kế cô lại ca bài ca kết hôn, mắng mỏ cô phải nhìn vào thực tế.
Lilian Bucanan biết cha cô cũng đang ngầm đồng lõa với bà ta bằng sự im lặng. Thành thật mà nói, người cha chỉ biết đứng nhìn như thể đó không phải là chuyện của mình, còn đáng oán hận hơn cả người mẹ kế luôn chì chiết cô.
Ngược lại, bà ngoại thì khác.
“Lily, con là một đứa trẻ thông minh, con có thể làm được mọi thứ.”
Với Lilian Bucanan, người từ nhỏ đã hiếu kỳ và cũng nhiều tham vọng, bà ngoại luôn là nguồn sức mạnh.
Việc cô quyết tâm theo học ngành Luật và trở thành luật sư, cũng chịu ảnh hưởng lớn từ bà ngoại, người đã phải chịu đựng khổ sở cả đời vì mất nhà do một bản hợp đồng bất công.
Mình đã hứa với bà rồi.
Nhất định sẽ lấy được tấm bằng tốt nghiệp của Học viện Hoàng gia, và trở thành một luật sư giúp đỡ những người khó khăn.
Giờ đây, sau khi mất học bổng, cô sắp phải ra đường ở. Đây là tình huống tồi tệ nhất.
Sau khi gặp riêng tên hoàng tử tâm thần đó ở penthouse tòa nhà phụ, Lilian Bucanan đã thay đồng phục.
Với Lilian Bucanan, đồng phục là một loại chiến bào.
Bộ chiến bào giúp cô thoát khỏi tất cả những thứ đáng ghét đang bủa vây mình.
Trên hết, cô sắp phải ra đường ở, nên phải tìm chỗ ở trước.
Việc đầu tiên cô tìm hiểu là một phòng trọ nhỏ ở khoảng cách có thể đi bộ đến trường.
Có lẽ là do những người lao động đổ về thủ đô tìm việc, nên ngay cả những căn phòng trọ rẻ tiền, bé như hộp diêm, san sát nhau, thậm chí có chuột chạy, giá thuê hàng tháng cũng đắt hơn cô nghĩ.
Cô thử xem qua mục tìm việc trên báo, định tìm một công việc bao ăn ở. Có những vị trí như gia sư, công nhân nhà máy dệt ban đêm, hay tiệm giặt ủi, nhưng cũng chỉ vừa đủ giải quyết chỗ ăn ở và mức lương chỉ đủ sống qua ngày, hoàn toàn không đủ để trả học phí đắt đỏ.
Cô gục xuống bàn thư viện ngủ tạm, cả cuối tuần chạy đôn chạy đáo, nhưng không tìm thấy lối thoát nào rõ ràng. Mỗi khi một con đường lui bị chặn lại, cô có cảm giác như mặt đất dưới chân mình đang dần biến mất, và hơi thở ngày càng bị siết lại.
“Tiểu thư Bucanan không ở trong tình thế có thể từ chối đề nghị của ta, đúng không?”
Dù muốn phủ nhận, nhưng càng đối diện với thực tế, cô càng thấy lời của tên hoàng tử tâm thần đó không sai chút nào.
‘Hắn nghĩ mình là ai mà nói thế? Cái đồ đến bản thân mình còn lo chưa xong. Hoàng tử thì ngon à?’
Mỗi lần nghĩ lại, cô vẫn thấy căm phẫn…
[Nhận đi, đừng có xấc xược. Lòng tự trọng là thứ chỉ dành cho những kẻ có điều kiện.]
...Thành thật mà nói, ai có tư cách chửi ai chứ.
Người không thể lo cho bản thân mình ngay lúc này, bên này cũng vậy mà.
Đến nước này, cô thực sự tự hỏi, liệu việc bản thân, một kẻ không có gì trong tay, cố gắng giữ lại chút lòng tự trọng có phải là một sự xa xỉ không.
“Vậy, lát nữa gặp lại. Bạn cùng phòng của ta.”
Hắn thậm chí còn chào tạm biệt, như thể bên này đã chấp nhận đề nghị của hắn rồi.
Như thể hắn biết rằng dù cô có chạy vạy khắp nơi, vùng vẫy đến đâu, cũng không có cách nào khác. Điều đó càng làm cô thêm tức tối.
Vì vậy, cô đã cố gắng trụ lại, không quay lại đó cho đến tận tối Chủ nhật, nhưng giờ đã đến giới hạn.
Không tiền, bụng đói, buồn ngủ, và quan trọng nhất là, không có nơi nào để đi.
Phải rồi, mình là cái thá gì mà dám bật lại vị hoàng tử cao quý đó chứ.
Mình là cái thá gì chứ, một kẻ chỉ có mỗi cái thân xác này...
Hay là bây giờ nên khuất phục, quay trở lại căn penthouse của tên tâm thần đó?
Cô ghê tởm chính bản thân mình vì cứ liên tục nghiêng về phía lựa chọn đó.
Ngay từ đầu, việc cô vào ngôi trường đắt đỏ này chỉ vì tin vào học bổng thành tích đã là sai lầm.
Cô đã không lường trước được tình huống mình không thể nhận được học bổng.
Không, đúng hơn là, cô đã dùng nỗi sợ hãi rằng nếu không có học bổng, cô sẽ không thể tiếp tục đi học, làm động lực để học như điên. Cô đã lao vào học với tâm thế, nếu không phải là thủ khoa, thì chỉ có chết, và vị trí số 1 luôn thuộc về Lilian Bucanan.
Cô đã nghĩ rằng mình đương nhiên có thể duy trì điều đó cho đến khi tốt nghiệp.
Vì lúc thi đầu vào cô cũng là thủ khoa, và suốt 3 năm qua đều như vậy.
Vì không có ai nỗ lực và khát khao hơn cô.
Cô đã hoàn toàn vênh váo, không hề tưởng tượng đến một biến số nực cười như thế này.
“Tất cả là vì không biết nên mới bị lừa đấy. Vì ngu dốt.”
“Học đi. Lily. Nếu con học, con có thể sống mà không bị lừa gạt.”
Bà ngoại luôn nói. Trên đời này có rất nhiều chuyện, chỉ cần biết là có thể không bị lừa, và vì vậy, ai cũng phải học.
Cô đã lấy câu nói đó làm phương châm sống và đi đến tận đây. Nhưng thế giới này không hề dễ dàng như cô nghĩ.
Khi tình huống ép cô phải biết rõ mà vẫn ký vào cái bản hợp đồng rác rưởi đầy những điều khoản độc hại đó, tự mình bước chân vào, cô tự hỏi học mấy thứ này để làm gì.
Hóa ra không phải mọi người bị lừa vì không biết.
Mà là vì không có sức mạnh, dù biết cũng không thể làm gì khác, nên đành chấp nhận bị lừa.
“Bà ơi, giờ cháu phải làm sao đây? Cháu là đứa trẻ thông minh, có thể làm được mọi thứ. Bà đã nói vậy mà.”
Cô đã muốn tin vào điều đó cho đến cùng, nhưng nhìn lại bây giờ, rốt cuộc cô cũng chỉ là một con ngốc không làm được gì.
Mỗi khi đâm phải bức tường như thế này, nhìn lại con đường đã đi qua, việc quay trở lại cũng trở nên mờ mịt.
Nếu ngay từ đầu không có ước mơ thì không nói làm gì.
Giờ lại bảo cô từ bỏ tất cả, sống cho đúng với thân phận của mình sao?
Ấm ức quá. Có chết tôi cũng không làm.
Cô vừa uất ức vừa tức giận đến mức sắp khóc.
“Xin hãy ban cho cháu trí tuệ để cháu có thể vượt qua cơn khủng hoảng này.”
Làm ơn...
Cô chắp hai tay lại, áp trán vào, khẩn thiết cầu nguyện.
Không biết đã qua bao lâu.
“Cậu đang cầu nguyện gì mà chăm chú thế?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ sau lưng, Lilian Bucanan ngẩng đầu lên.
Là Tracy.
Lilian Bucanan vội vàng dùng mu bàn tay lau đi vệt nước mắt.
“Tri, sao cậu lại ở đây...”
“Chỗ cậu ở thì còn lạ gì nữa. Tối Chủ nhật thì một mình ở nhà nguyện. Cái thói quen này đúng là biến thái hết chỗ nói mà. Cậu á.”
Con bé cười hì hì, ngồi sát lại bên cạnh Lilian Bucanan.
“Mà thôi. Có chuyện gì vậy? Tớ vừa từ nhà chính về thì bạn cùng phòng đã đổi thành một con bé kỳ lạ điên điên khùng khùng. Chẳng lẽ cậu bị đuổi rồi à?”
“À, chuyện đó...”
“Sao không nói trước với tớ?”
Tracy dồn dập hỏi, Lilian Bucanan liếc xéo.
“Trên tảng đá đó, nhất định sẽ còn lại vết tích của quả trứng vỡ. Cậu cũng có nói trước với tớ đâu.”
“Bị lộ rồi à. Sao cậu biết là tớ?”
“Ai nhìn vào mà chẳng biết là cậu. Không biết mới là lạ đấy.”
Thành thật mà nói, Lilian Bucanan cũng có chút oán hận Tracy.
Cô biết con bé làm vậy là vì mình, nhưng vấn đề cấp bách hơn bây giờ là giải quyết học phí và tiền ký túc xá. Giờ lại phải dọn dẹp cái đống áp phích mà Tracy gây ra, thật là đau đầu.
Vì tên hoàng tử tâm thần đó đã đe dọa, nếu không chấp nhận đề nghị làm bạn cùng phòng, hắn sẽ phanh phui sự thật vụ đó.
Nhưng nếu cô nói thật chuyện này với Tracy thì sao?
“Hoàng tộc đàn áp tự do ngôn luận à? Đây rõ ràng là bạo chính!”
Đó sẽ là đổ thêm dầu vào lửa tranh đấu của cậu ấy, và Tracy trong cơn thịnh nộ chắc chắn sẽ làm ầm lên, đòi đốt trụi căn penthouse của tên khốn tâm thần đó. Ôi, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy nhức đầu.
“Rốt cuộc cậu định làm gì vậy. Nếu hoàng thất làm to chuyện thì cậu tính sao.”
“A, kệ đi. Sinh viên phải lên tiếng thì nhà trường sau này mới biết nể nang chứ. Nhiều tiền, gia cảnh tốt thì sao chứ. Tóm lại, toàn một lũ hèn nhát.”
Tracy liên tục lầm bầm.
“Nhưng đó cũng không phải là chuyện của cậu. Sao phải làm đến mức đó. Nguy hiểm lắm.”
“Này, sao lại không phải là chuyện của tớ? Với tớ đó cũng là chuyện quan trọng. Cậu là bạn thân nhất của tớ mà.”
“Thôi, cậu thì nói gì chẳng được.”
“Dù sao thì, cầm lấy cái này đi.”
Tracy nhanh chóng chìa một phong bì về phía Lilian Bucanan.
“Cái gì đây?”
“Đừng hỏi nữa, mở ra xem đi đã.”
Bên trong phong bì là một tờ séc có chữ ký của cha Tracy, Nam tước Belmont.
“Cậu...”
“Không phải trộm đâu. Là công ty báo của cha tớ tài trợ chính thức đấy. Đằng sau còn có giấy chứng nhận học bổng nữa.”
Lilian Bucanan kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Tracy lấy giấy chứng nhận học bổng còn lại trong phong bì ra cho cô xem.
“Thay vào đó, không phải miễn phí đâu. Cậu chỉ cần chụp vài tấm ảnh với cha tớ, rồi phỏng vấn một chút là được. Nghe nói sẽ có một bài báo nhỏ về học sinh nhận học bổng đăng trên báo. Chừng đó thì không sao chứ?”
“...”
“Hửm? Không thích à?”
Không biết được nội tình của bên này, Tracy cứ liên tục nhìn sắc mặt Lilian Bucanan mà gặng hỏi.
Đến cả gia đình ruột thịt cũng ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ. Mình là gì mà cậu ấy lại giúp đỡ đến mức này.
Cổ họng cô như nghẹn lại, không tài nào thốt nên lời.
Đáng lẽ phải nói lời cảm ơn, nhưng trên hết, cảm giác tội lỗi vì đã có lúc oán hận Tracy lại ập đến.
Nhìn lại cảnh mình cả cuối tuần chỉ chạy đôn chạy đáo tìm đường sống cho bản thân, có lẽ trong thâm tâm cô cũng đã muốn trốn tránh.
Cái gai trong tay mình quá đau, nên cô không còn tâm trí để lo lắng cho người khác, tự thấy mình quá ích kỷ. Giờ nhìn thấy Tracy đã nỗ lực vì mình đến nhường này, lồng ngực cô như thắt lại.
“Tớ tuyệt thực một trận, thế là cha tớ đã dùng chút quan hệ, nói là sẽ chuyển cậu đến một phòng ký túc xá tốt hơn nữa.”
“...”
“Thế nào. Cậu sẽ nhận chứ?”
Thay vì trả lời, Lilian Bucanan ôm chầm lấy Tracy.
“Cảm ơn cậu. Tri. Quả nhiên chỉ có cậu nghĩ cho tớ thôi.”
“Con bé này sến sẩm quá. Đây là đầu tư đấy. Sau này lỡ tớ làm nhà báo mà bị đi tù thì cậu làm luật sư cho tớ, coi như hối lộ trước.”
“Cậu này, luật sư chỉ có mình tớ thôi à.”
“Luật sư vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như cậu thì chắc chỉ có mình cậu thôi. Bị cáo mỹ nữ với luật sư mỹ nữ. Quá chuẩn để thu hút truyền thông rồi.”
Tracy có vẻ ngượng ngùng, vừa nói đùa vừa cười gượng.
“Cảm ơn cậu. Nhưng số tiền này, tớ xin nhận tấm lòng thôi.”
“A, đừng ngại. Không phải tài trợ vì thấy cậu đáng thương đâu. Mà là để quản lý hình ảnh cho tòa soạn, cố tình tuyển chọn học sinh thường dân nhận học bổng để giả vờ tốt bụng với người dân vương quốc thôi. Đương nhiên là trong quá trình đó, tớ cũng có tác động ít nhiều...”
Cô biết Tracy cố tình nói giảm nói tránh để mình không thấy khó xử, nên càng khó nhận hơn.
“Không phải là ăn không của cậu đâu, làm ơn đừng từ chối mà. Nhé?”
“Không, không phải từ chối. Mà thực ra, cậu chậm một bước rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Tớ tìm được một vị trí học bổng lao động rồi.”
“Thật á?”
Quyết tâm đã định, không còn hối tiếc.
“Ừ. Do hoàng thất chủ trì, nghe nói là một vị trí vinh quang mà ai cũng mong muốn, còn có thể dùng làm kinh nghiệm nữa. Hơn nữa, còn được hỗ trợ toàn bộ học phí và ký túc xá cho đến khi tốt nghiệp.”
“Trời ơi, Lily. Tốt quá rồi!”
Lilian Bucanan đã hạ quyết tâm.
Giống như Tracy đã bảo vệ cô, cô cũng nhất định phải bảo vệ Tracy.
💬 Bình luận (0)