[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 9

Chương 9
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Nàng đã nghịch lại thiên mệnh. Đường vương đạo mà Thiên Đế định sẵn nay bị Cheong Hee trao cho một kẻ mới. Người ngang nhiên phá vỡ vương đạo chính thống, giết chết bao nhiêu huynh đệ để cuối cùng kéo vương đạo đặt trước mặt nàng chính là Woo Tae Ho. Dù nàng chẳng tham gia vào đó, liệu âm sai dưới địa phủ có tin lời nàng không?
“Lúc ấy, tôi sẽ cùng công chúa mà.”
“Ngươi phải sống cuộc đời của ngươi chứ. Lời như thế không nên nói bừa đâu.”
Nâng thân mình đang gục xuống, Cheong Hee cố nở nụ cười gượng gạo. Dù là kẻ sinh ra với vương đạo trong tay, nàng biết con đường ấy cũng có thể bị bóp méo. Woo Tae Ho đã chứng minh điều đó khi giết chết những huynh đệ mang vương đạo để cướp lấy nó.
Nàng tự nhủ sẽ không bao giờ hé lộ với ai về con đường vương đạo đỏ rực hoa hồng nàng nhìn thấy trong Beom Yoon.
“Công chúa, bệ hạ gọi người đến điện các.”
Từ sáng đã linh cảm điều chẳng lành, giờ đây dường như ứng nghiệm. Ruột gan nàng thắt lại. Thượng cung thông báo mà chẳng mở cửa, rồi tiếng bước chân xa dần vang lên. ‘Bệ hạ’ mà thượng cung nhắc đến là kẻ không thích chờ đợi.
“Hôm nay chắc sẽ có khách cả ngày rồi.”
“Tôi sẽ nói với bệ hạ rằng công chúa không khỏe.”
“Thế thì bệ hạ sẽ đến đây và lật tung chỗ của ta mất.”
Nàng không muốn để Woo Tae Ho bước vào nơi nghỉ ngơi của mình. Gương mặt Cheong Hee trở nên vô cảm.
Dong Yi đẩy chiếc ghế có bánh xe đến – thứ nàng dùng mỗi khi buộc phải ra ngoài. Rồi nàng bế Cheong Hee lên, đặt nàng ngồi xuống ghế, nắm tay cầm và hướng về điện các nơi Woo Tae Ho đang đợi.
Cọc cạch, cọc cạch.
Tiếng bánh xe lăn vang vọng ồn ã.
Chiếc ghế này là thứ Dong Yi đã đích thân đến nhờ thợ rèn làm, trải qua bao lần chỉnh sửa. Lúc ấy, nàng còn cười bảo sẽ dùng nó được mấy đâu, nhưng hôm nay nó lại trở nên hữu dụng. Ít nhất, nàng không muốn đối mặt với Woo Tae Ho trong tư thế dựa dẫm vào Dong Yi.
Điện các nằm ở phía đông nhất của trang viên. Từ đỉnh cao của điện các, cả cung điện hiện ra trong tầm mắt.
Khi vượt qua đoạn dốc nhỏ, nàng thấy bóng lưng Woo Tae Ho, hai tay chắp sau đang nhìn xuống cung điện. Đám hộ vệ hắn ta mang theo mỗi lần rời cung đứng đợi bên dưới, kiếm đeo bên hông. Dong Yi nâng cả chiếc ghế lớn, bước từng bước vững chãi lên cầu thang, đặt nó xuống sau lưng hắn.
Rồi hắn ta quỳ xuống bên cạnh Cheong Hee.
“Thời thơ ấu, ta thường đứng đây ngắm cung điện. Dù nhìn bao lần, cảnh ấy chẳng bao giờ chán.”
Giọng nói mượt mà như âm nhạc của Woo Tae Ho vang lên bên tai nàng.
“Chắc từ lúc ấy, ta đã tự hỏi rằng nhìn từ kia xuống đây sẽ thế nào nhỉ.”
Hắn ta mặc áo lụa xanh thẳm, chiếc mũ trên trán lấp lánh vàng. Cây cung dựng bên điện các cho thấy hắn ta vừa đi săn về. Thấy Cheong Hee im lặng nhìn cung điện mà chẳng đáp lời, Woo Tae Ho quay lại.
Môi hắn ta nở nụ cười hiền từ.
Nụ cười của kẻ sở hữu tất cả.
“Cheong Hee à, nàng thấy chàng rể thứ hai của mình thế nào?”
“Ngài đã chọn cho ta, sao ta lại không hài lòng được. Chàng ấy là một trang nam nhi tuấn tú, ta rất thỏa mãn.”
“Hahaha.”
Woo Tae Ho bật cười trước câu trả lời của nàng. Giờ đây, nàng đã có thể cười cùng hắn ta. Hắn ta không thích khi nàng không cười. Bước đến gần, Woo Tae Ho đưa tay vuốt lên mặt nàng.
“Dường như nàng gầy đi một chút.”
“Vẫn thế thôi. Dưới sự che chở của ngài, ta ăn ngon, ngủ yên, sống tốt.”
Nếu cuộc đời đã lụi tàn, thì phải thuận theo nó. Dù chỉ vì Hae Joo có thể còn sống đâu đó, nàng cũng phải làm vậy. Dù phải bò dưới đất, chỉ cần sống sót là đủ. Chừng nào còn chứng minh được giá trị của mình, mọi người sẽ an toàn.
“Nàng nên nhớ rằng ta luôn yêu thương nàng, đừng quên nhé.”
Những kẻ từng chỉ trích gia tộc Woo lật đổ triều đại cũ, nay khi Woo Tae Ho lên ngôi, lại đồng thanh đòi giết sạch những dòng máu còn sót lại.
Với thiên hạ, hắn ta là vị vua nhân từ. Hắn ta đối xử công bằng với dân chúng, mở kho lương cứu đói trong mùa mất mùa.
Trong nạn đói kinh hoàng ấy, câu chuyện vị vua ăn đạm bạc với nước tương và vài món rau cùng dân chúng đã khơi dậy lòng kính phục. Tiếng xì xào về ‘con của nghịch tặc’ dần tan biến, thay vào đó là lời ca tụng rằng hắn ta là kẻ được trời phái xuống cứu đất nước.
“Dĩ nhiên, thưa ngài.”
Cheong Hee ngoan ngoãn đáp. Cảm giác như con rắn lạnh lẽo trườn trên mặt khiến nàng chỉ muốn gạt tay hắn ta ra ngay tức khắc.
“Một kẻ đã được định sẵn làm hoàng đế chẳng mang lại lợi ích gì cho ta. Nàng hiểu lòng ta chứ.”
Hiểu ư? Nàng có tư cách để hiểu sao nổi.
“Nếu liên kết với Đại Quốc ở biên giới, không ai dám xâm phạm mảnh đất này.”
Woo Tae Ho vui vẻ nghĩ đến việc tự tay dựng lên hoàng đế của Đại Quốc. Hắn ta yêu đất nước hơn ai hết, điều đó chẳng thể chối cãi. Vậy thì nàng, cùng vô số vương tộc và thân nhân đã chết, chỉ là hy sinh tất yếu để vị vua nhân từ này dựng nên đất nước sao?
“Vâng, đúng vậy.”
“Cheong Hee, sao nàng không vui vậy? Nàng cũng là con dân của vương quốc này cơ mà.”
Hắn ta thúc giục, rằng bảo vệ đất nước là trách nhiệm của cả nàng lẫn hắn ta. Woo Tae Ho cúi xuống ngang tầm mắt nàng đang ngồi. Trong mắt hắn ta, con đường vàng vẫn lấp lánh.
Nàng biết hắn ta thích nhìn vào mắt nàng để thấy con đường vàng của mình phản chiếu.
Hắn ta thường xuyên kiểm tra xem con đường ấy có còn thuộc về mình không, như kẻ sợ hãi ai đó sẽ cướp mất nó – giống như chính hắn ta từng làm.
“Ta vui lắm.”
Câu trả lời hắn ta mong đợi vang lên. Hắn ta giảm sức mạnh trên bàn tay đang xoa má nàng, cười mãn nguyện.
“Gặp lại chồng cũ mà nói lời vui vẻ thật khéo.”
Hóa ra không chỉ mình nàng được triệu đến. Beom Yoon vừa dùng bữa cùng nàng sáng nay, bước lên điện các, nghe được đoạn cuối cuộc nói chuyện và bình thản chen vào.
Hắn ta đứng thẳng người để đón hoàng tử. Nhưng khi nhìn thấy một kẻ chẳng khác gì nam nhân cao lớn, gương mặt hắn ta thoáng chốc cứng lại.
Hắn ta tưởng đó sẽ là một hoàng tử nhỏ bé, non nớt.
Nhận ra dáng vẻ hoàng tử trẻ hơn mình ít nhất mười tuổi vẫn mang nét thiếu niên chưa trưởng thành, Woo Tae Ho lấy lại nụ cười. Hắn, đã thay bộ hắc y đơn giản, bước tới, lướt qua hai người, đưa mắt nhìn lướt qua cảnh sắc mà Woo Tae Ho vừa ngắm.
Hành động phớt lờ vị vua – chủ nhân đất nước này – khiến đôi môi Woo Tae Ho cong lên méo mó ngay trước mắt nàng.
“Nơi kia có phải là chỗ nàng từng sống không?”
Hắn quay đầu về phía Cheong Hee với gương mặt vô cảm, chỉ tay về phía cung điện gần đó mà hỏi. Lần này, đến lượt nàng hoang mang.
Hai người họ không phải cùng một phe sao?
Hắn hoàn toàn phớt lờ Woo Tae Ho, chỉ nhìn mỗi mình nàng.
“…Chỗ ta từng sống không nhìn thấy từ đây.”
“À, khuê phòng của nữ nhân chắc nằm sâu bên trong hơn.”
Hắn gật đầu như đã hiểu, dáng nghiêng đẹp như tượng thiếu niên được tạc. Làn da trắng nổi bật trên nền hắc y. Có phải hắn cố tình mặc thế này để mọi ánh nhìn chỉ tập trung vào gương mặt không? Dải lụa đen buộc gọn mái tóc dài chẳng hề thêu thùa hoa văn.
Nếu khoác y phục của nàng lên người hắn, có lẽ hắn sẽ trông như một nữ nhân cao lớn. Ý nghĩ ấy khiến nàng suýt bật cười ngay trước mặt Woo Tae Ho.
Thật là ý tưởng ngông cuồng gì thế này. Hoàng tử mà mặc đồ nữ nhân ư?
“Thưa bệ hạ, trà đã chuẩn bị xong.”
Thượng cung mang khay trà đến, cúi đầu bẩm báo. Cô ta đặt bộ trà xuống giữa điện các. Nước nóng được dùng để làm ấm chén trước, rồi đổ đi, sau đó thượng cung rót ba chén trà thơm mà Woo Tae Ho yêu thích, đó là một chén đặt trước chỗ vua, hai chén còn lại ở hai bên cách xa.
Đĩa bánh được bày như hoa ra giữa bàn, thứ chẳng ai dám động đến. Thượng cung lùi bước ra sau.
“Hoàng tử, cùng ngồi uống trà chứ?”
Lúc này, hắn mới quay mắt nhìn Woo Tae Ho – kẻ vừa tự nhiên hạ giọng với mình. Ánh mắt hắn như vừa nhận ra sự tồn tại của hắn ta.
“Được thôi.”
Giọng hắn thờ ơ. Nhưng câu trả lời ấy khiến cả Dong Yi – đang quỳ bên dưới – thoáng giật mình, điều mà Cheong Hee cảm nhận được. Bởi chính nàng cũng đang siết chặt hai tay trên đầu gối.
Dẫu là hoàng tử Đại Quốc, hắn vẫn chỉ là khách đến đất nước này. Nàng không rõ đâu là lễ nghi đúng đắn, nhưng nàng biết Woo Tae Ho sẽ chẳng ưa điều này.
“Một hoàng tử trẻ mà thế này mới đủ sức nắm giữ Đại Quốc chứ. Haha.”
Rõ ràng là khó chịu, nhưng Woo Tae Ho che giấu bằng tiếng cười hào sảng giả tạo. Hắn ta nâng chén trà, thưởng thức hương thơm.
“Ta còn các huynh trưởng. Vậy mà ngài dám nhắc đến ngôi hoàng đế với ta sao?”
Hắn từng gọi nàng là ‘công chúa’ và dùng kính ngữ với nàng. Nhưng với Woo Tae Ho, khí thế ấy chẳng hề giảm đi.
Hắn cư xử như hoàng tử kiêu ngạo lớn lên trong cung cấm, chưa từng cúi đầu trước ai. Bất đắc dĩ bị kẹt giữa lằn ranh của hai người, Cheong Hee cúi mắt, chỉ nhìn làn khói nóng bốc lên từ chén trà thơm trước mặt mình.