[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 18

Chương 18
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Nàng không thể vội vàng đáp lại câu hỏi. Ngay cả Cheong Hee cũng không chắc chắn, nên môi nàng chẳng thể dễ dàng mở lời.
Trong ba ngày lưu lại đây, nhìn Cheong Hee, Beom Yoon giờ đã chắc chắn.
Cô bé từng ôm lấy hắn, hét vào mặt Thái tử. Cái ôm thoảng mùi hạt dẻ khiến hắn ngỡ ngàng.
Giữa lúc những kẻ lẽ ra phải bảo vệ hắn chỉ đứng xa nhìn trước sự tàn bạo của Thái tử, một người lạ mặt lần đầu gặp lại che chở cho hắn – điều đó thật xa lạ.
Khoảnh khắc ấy, tiếng gọi tìm công chúa vang lên từ xa. Thái tử định giết cô bé, nhưng nghe đến từ ‘công chúa’, hắn ta lộ vẻ tiếc nuối rồi rút lui. Nếu Thái tử giết công chúa giữa biên giới, vấn đề ngoại giao sẽ nổ ra.
Cô bé trừng mắt nhìn bóng lưng Thái tử cưỡi ngựa rời đi, nắm tay hắn, bảo hắn phải sống sót.
“Tại sao? Bảo ta phải cầu xin thấp hèn để sống sót sao?”
Hắn không hiểu nổi lời ấy. Đáp lại, cô bé tháo dây buộc tóc, quấn quanh cổ tay rách của hắn.
“Sách bảo chỉ cần ngón tay bị cắt cũng đau lắm. Ngài đau lắm đúng không?”
Đó không phải câu trả lời hắn muốn. Tiếng gọi công chúa càng gần, nét mặt cô bé lộ rõ vẻ lo lắng.
“Cầu xin đến vậy, sao ta phải sống sót?”
“Nếu cứ thế sống sót, chẳng phải sẽ trở thành điều gì đó sao? Ngài có thể ở bên người mình trân quý lâu hơn mà.”
Lời đáp ngây thơ như trẻ con. Cô bé cau mày, vuốt lại tóc rối của hắn, rồi vội chạy qua khu rừng. Nơi ấy chỉ còn vài quả hạt dẻ rơi vãi.
“Trong mắt điện hạ, ta trông thế nào?”
Ký ức vụn vỡ kéo hắn về thực tại. Đôi má hồng phúng phính ngày ấy giờ chẳng còn.
Ngày đó thật kỳ lạ với Beom Yoon. Lời cô bé nói khiến hắn bực bội, nhưng mỗi lần ngửi mùi hạt dẻ, hắn lại nhớ đến nàng.
“Trên người nàng có mùi của kẻ đã chết.”
“Ta sẽ khiến chàng thành hoàng đế.”
Công chúa nước mất từng nói rằng nàng không phải kẻ thù.
“Ra là nàng giúp kẻ đó làm vua kiểu này.”
Cheong Hee cười yếu ớt thay cho câu trả lời.
Hắn rút dao từ ngực, nhẹ cắt cổ tay. Cheong Hee nhận ra muộn, mắt mở to. Máu nhỏ giọt xuống sàn. Beom Yoon lạnh lùng nhìn cổ tay nàng, nhưng cơ thể nàng vẫn lành lặn.
“Điện hạ.”
“Có vẻ nàng nghĩ ta còn non nớt, nên chẳng định nói sự thật.”
Nàng phải nói gì, nói thế nào đây?
Rằng nàng là bùa sống, rằng những gian khó dẫn đến cảnh này, nói ra với hắn thì thay đổi được gì?
“Ta…”
Ánh mắt chỉ nhìn vết thương của hắn khiến Beom Yoon bứt rứt.
“Muk Eon.”
“Vâng, điện hạ.”
Chẳng kịp để Cheong Hee giật mình vì giọng người lạ.
“Chém ta.”
Hai người ngoài Beom Yoon kinh hãi lặng lẽ. Nhưng hắn chẳng quan tâm, lạnh lùng nhìn Cheong Hee, nói tiếp.
“Phải chém với sát khí.”
“Điện hạ, tôi bảo vệ ngài…”
“Chém đi. Trước khi ta tự đâm vào cổ.”
Lời hắn ngụ ý không làm thì hắn sẽ tự sát, buộc Muk Eon rút kiếm. Mang sát khí với chủ quân là phản nghịch, nhưng không tuân lệnh cũng là phản nghịch.
Ngay trước khi Muk Eon lao tới, Cheong Hee bò khỏi giường, ôm lấy Beom Yoon.
Hắn cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh. Nàng ôm chặt tay hắn, máu nhỏ xuống, dính đầy người nàng.
Vết thương vừa khép lại vỡ ra, mùi máu tanh xộc vào mũi hắn.
“Đừng, đừng làm vậy.”
“Khi ai đó mang sát khí chém ta, công chúa sẽ ra thế này sao.”
Hắn hiểu rõ rồi. Càng nhiều kẻ muốn giết hắn, công chúa nước mất sẽ càng rơi vào cảnh này.
“Đúng vậy. Điện hạ, ta là bùa sống của chàng.”
“Nàng sợ lại chịu đau đớn sao? Hử? Nàng đã đau đớn lắm mà. Sợ vì ta mà nàng lại quằn quại trong đau đớn…”
“Đó là điều ta phải chịu. Nhưng khoảnh khắc bị chém, chẳng phải chàng cũng cảm nhận sao?”
Nàng dần hết sức, cơ thể ôm hắn trượt xuống. Beom Yoon theo phản xạ ôm lấy nàng.
Hắn không tin nổi lời vừa nghe.
“Nàng vừa nói gì?”
“Sao chàng lại định làm điều kinh khủng ấy với bản thân?”
Công chúa không sợ đau đớn đến mức rùng mình. Nàng ngăn vì trong khoảnh khắc bị chém, hắn cũng chịu nỗi đau xé thịt. Môi Beom Yoon run rẩy.
Dù sao thì cơ thể này cũng không thể chết, dù có bị chém bao nhiêu lần hay bị xuyên qua tim, nàng vẫn sẽ sống sót. Và dù còn sống, nàng cũng sẽ phải chịu đựng nỗi đau như một kẻ đã chết. Dù ngay lúc này Muk Eon có vung kiếm chém nàng đi nữa, thì cũng chẳng ai thực sự chết cả.
Hắn hoang mang.
“Công chúa muốn sống kiểu này sao?”
Ngay cả Cheong Hee cũng không biết câu trả lời. Cứ sống như thế này, rồi một ngày nào đó, tất cả sẽ kết thúc. Liệu đến lúc đó, nàng có cảm thấy nhẹ nhõm không?
“Những người ta biết đều chết cả. Nếu sống được thế này, ta nghĩ cũng không tệ.”
Hai chị em từng nghịch ngợm cãi vã đã chết, các anh trai cũng vậy. Những phi tần đáng sợ và vị vua hiếm gặp mặt đều hóa thành sương trên pháp trường.
Trong nước mất, Cheong Hee bán thân để cứu vài mạng quý giá nên mới sống sót đến giờ.
Vậy chẳng phải sự tồn tại của nàng có giá trị sao?
Như mẹ mong, nàng cố sống bằng mọi cách nên chẳng hối tiếc. Mỗi ngày ác mộng lặp lại, nhưng rồi sẽ chấm dứt.
“Ừ, ra vậy.”
Beom Yoon lặng lẽ gật đầu.
Khi chắc chắn hắn không tự hại mình, Cheong Hee mới ngã hẳn xuống giường.
Đó là ngày mẹ cô qua đời. Một ngày mà nàng không thể nào quên. Nhưng nàng không ngờ rằng vị hoàng tử này cũng nhớ đến ngày đó.
Xưa cũng vậy, nay cũng thế, con đường phía trước hắn đầy hỗn loạn. Gương mặt không cảm xúc, không hợp tuổi hắn, giờ nàng mới hiểu.
Với hắn, bị kẻ thù vây quanh, sự thong dong chắc hẳn là thứ kinh tởm đến phát ngán.
Woo Tae Ho hiến hắn làm vật tế để thành vua, còn hắn, dù con đường làm vua rộng mở nhưng lại từ chối.
Hai người chồng của nàng sao khác nhau thế này.
Nhưng khi nhận ra sợi chỉ đen trên tay hắn, mảnh quá khứ chìm trong bóng tối như sống lại, nàng mừng rỡ.
Hóa ra nàng cô đơn đến thấu xương. Vậy mà đứa trẻ từng bướng bỉnh hỏi sao phải sống nay vẫn còn sống, gặp lại nàng qua duyên phận, nàng âm thầm vui mừng.
Như mẹ nói, duyên phận thật kỳ diệu.
Nỗi đau kinh khủng gần với cái chết lặp lại, giờ nàng thấy quen và chịu được.
Vì thế, nàng muốn trì hoãn việc tiết lộ sự thật rằng mình là một bùa hộ mệnh sống. Nàng chỉ mong Beom Yoon nhớ đến mình như một công chúa của vương quốc đã diệt vong, và chỉ khi hắn trở thành hoàng đế, thật lâu sau này, hắn mới biết được sự thật ấy.
Khi anh trai Woo Tae Ho lần đầu cố giết hắn, ánh mắt sợ hãi tìm đến nàng, rồi biến thành khinh miệt khiến nàng không quên nổi. Ánh mắt ấy khiến nàng nhận ra mình không còn là người nữa.
Nàng liều mạng giấu giếm, sợ cả hoàng tử trẻ này cũng ghê tởm nàng.
Giờ mọi thứ vô ích, nàng vùi mặt vào giường cười chua xót.
Hoàng tử à, công chúa của vương quốc diệt vong đã sống sót như thế này đây.
Sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết, nàng sẽ hiến mạng bao lần để chàng thành hoàng đế. Đến khi tên nàng biến mất khỏi danh sách kẻ thù hoàng gia, vai trò này sẽ hết.
Cheong Hee nhắm mắt, xóa hắn khỏi tầm nhìn.
***
Beom Yoon đỡ nàng nằm ngay ngắn khi nàng ngất đi.
Vết thương bung ra, máu thấm đẫm, nhưng không trào như ba ngày trước. Xác nhận xong, hắn mới thẳng lưng.
“Điện hạ, để tôi xem vết thương.”
“Chỉ bị cắt thôi.”
Máu hắn nhỏ từng giọt xuống chăn nơi Cheong Hee nằm.
Muk Eon không chịu nổi khí thế cuồn cuộn của Beom Yoon, lùi hai bước.
“Muk Eon.”
“Vâng.”
“Ngươi có thể chết vì ta không?”
“Mạng tôi thuộc về điện hạ.”
Câu trả lời không chút do dự vang lên. Beom Yoon nhìn lại Cheong Hee, nàng gầy như cành cây khô. Hắn chẳng còn thấy nàng như người sống.
“Chịu đựng hàng chục, hàng trăm cái chết vì ta thì sao?”
Ad ơi dịch tiếp bộ này đi ạ, ra nhiều nhiều đọc cho nó đã
Yêu sốp nhất thế giới 😘😘😘
đưa sốp stk
Hóng sốp ra chap mới còn hơn hóng mẹ về 🥹🥹🥹
hic hic
Sốp ơi 6 ngày không ra chap mới rồi 😭😭
sốp bận quá nên bù sau cho nha