[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 37

Chương 37
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mặc kệ lời nhắc nhở rằng bản thân còn bận nhiều việc, thượng cung Kang vẫn ngồi bên cạnh Cheong Hee, giúp nàng cẩn thận sắp lại những cánh hoa đã khô.
“Lúc cần, nhất định phải gọi ta đấy ạ.”
Thượng cung Kang thở nhẹ một tiếng, rồi nói như dặn dò.
“Vâng. Ta sẽ làm vậy.”
Việc này là để sang Đại Quốc. Tuy chưa ai mở lời, nhưng Cheong Hee là chính thất duy nhất được sắc phong cho Thái tử. Là Thái tử phi, lòng nàng chắc hẳn cũng chẳng dễ gì thanh thản. Với người mà khuê viện này là cả thế giới, thì hoàng cung nơi viễn quốc kia chắc chắn sẽ là nơi lạnh lẽo và vô tình.
Thượng cung Kang một lần nữa quyết tâm rằng, dẫu đến nơi ấy, cũng nhất định phải chăm sóc tốt cho người.
“Tỷ ơi!”
Đúng lúc xoay người lại, người xông thẳng vào buồng không hề báo trước khiến thượng cung Kang khẽ cau mày. Trước nay nàng vẫn đối đãi với tiểu thư ấy như với vị hôn thê của chủ thượng. Nhưng từ khi đến nơi này, biết rõ vụ thích khách hôm đó là do hai bên gia tộc lén mưu đồ, trong lòng lại thấy khó xử vô cùng.
Thượng cung Kang vô thức thu lại ánh mắt sắc lạnh, cúi đầu chào Seo Yeong.
“Lâu rồi mới gặp, thượng cung nương nương.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Vậy mà lại nghiêm khắc thế với người đã thấy ta từ hồi chập chững biết đi. Biết là có lý do, nhưng cũng thấy buồn đấy.”
Thượng cung Kang khẽ mím môi, vì từng chứng kiến tiểu thư nhỏ bé ngày nào quen mặt Beom Yoon trong cung, rồi nên duyên đính ước. Cũng từng có đôi lần thấy xót xa khi tiểu thư ấy đơn phương mối tình không hồi đáp. Thế nhưng, kể từ khi người ấy gây hại đến chủ thượng mà cô phụng sự, lòng cô đã nguội lạnh.
So với mối hôn sự danh giá của Đại Quốc, chốn khuê viện yên bình nơi đây mới thật sự đáng quý.
“Thần xin cáo lui. Còn nhiều việc cần chuẩn bị.”
Thượng cung Kang rảo bước đi qua Seo Yeong, giọng điệu lúc nói lời từ biệt vẫn còn giữ vẻ nghiêm cẩn. Mới khi nãy còn nói đùa tỏ vẻ hờn dỗi, giờ đây ánh mắt Seo Yeong đã ầng ậc nước, nàng bước đến ngồi phịch xuống bên cạnh Cheong Hee.
“Muội thật sự không biết gì cả khi đến đây…”
“Át hẳn sẽ hiểu mà. Dù sao thượng cung cũng là người hầu cận Thái tử, nên khó tránh việc có chút giận dỗi với tiểu thư.”
“Muội hiểu mà. Mỗi lần vì điện hạ mà muội thấy đau lòng, chính thượng cung là người an ủi muội đấy.”
Seo Yeong vừa lau nước mắt đọng nơi khóe mi, vừa đá chân lên mép giường tỏ vẻ ngượng nghịu.
“Dù sao bây giờ tỷ cũng phải về Đại Quốc cùng với điện hạ rồi.”
“Vú nuôi muội đang chuẩn bị hành lý. Nhưng tỷ đừng mang theo áo ấm dày đâu nhé. Chẳng bao giờ có dịp mặc đến đâu. Ở Đại Quốc giờ người ta toàn mặc áo lụa mỏng, đến cả áo khoác ngoài cũng phải hơi xuyên thấu mới là mốt đấy.”
Dù biết Beom Yoon chắc chắn sẽ chuẩn bị đủ mọi loại y phục hợp thời, Seo Yeong vẫn nói như thể đang dặn dò điều gì quan trọng. Giọng điệu tuy tươi vui nhưng ánh mắt vẫn phảng phất nét lo lắng.
“Nếu tiểu thư mặc thì hẳn sẽ rất xinh đẹp.”
“Tỷ đang trêu muội phải không? Lần đó muội mặc như thế đến đây suýt thì chết rét đấy. May nhờ áo khoác của tỷ mà còn sống sót nổi.”
Cheong Hee bật cười trước lời oán trách kèm cái lè lưỡi tinh nghịch của nàng ấy.
“Không biết tiểu thư suýt bị cảm lạnh bao nhiêu lần từ khi đến đây nữa.”
Nhắc đến lần gần nhất nàng ấy bị cảm mà nằm bẹp giường mấy ngày, Seo Yeong – vẫn còn chút mệt – liền chui rúc vào trong chăn của Cheong Hee. Hơi nóng từ lò sưởi vẫn còn âm ấm, thật dễ chịu. Trong lúc đó, ánh mắt Seo Yeong chợt dừng lại nơi đóa phượng tiên.
“Phượng tiên à? Dường như mỗi ngày tỷ lại thay hoa khác nhỉ. Ở Đại Quốc cũng có phượng tiên đấy. Người ta thường dùng để nhuộm móng tay. Nếu sắc màu còn lưu lại đến ngày tuyết rơi thì người ấy sẽ gặp được lang quân như ý. Nhưng bên ấy hiếm khi tuyết rơi lắm.”
Dù có nhuộm móng, nếu không có tuyết thì cũng chẳng được mong đợi gì nhiều.
Việc dùng cánh hoa phượng tiên để nhuộm móng tay dường như nơi nào cũng giống nhau. Cheong Hee cũng từng, khi còn nhỏ, cùng mấy đứa em hái trộm hết hoa trong vườn cung để nhuộm tay nhuộm chân, đến nỗi bị quở trách. Họ bảo, đó là hoa trồng để ngắm, không phải để nghịch phá.
Lần này, nàng lại thấy, thay vì đem phơi khô như mọi khi, có lẽ nên ngắt cánh hoa thì hơn. Cheong Hee liền vươn tay lấy lọ hoa.
Tách. Tách.
Thấy nàng không chút do dự mà ngắt cánh hoa, Seo Yeong ngỡ ngàng cất tiếng.
“Ơ? Giờ là lúc hoa đẹp nhất mà tỷ lại…”
“Có lẽ vài hôm nữa sẽ có tuyết rơi. Dù không nhuộm hết được mười móng tay, thì móng tay út cũng nhuộm được chút ít đấy.”
Cánh hoa ấy ít ra cũng có thể làm đỏ hồng một ngón tay bé xíu được xem là gắn kết nhân duyên. Nàng cũng ngắt thêm vài chiếc lá xanh để màu được đậm hơn, như lời truyền lại.
“Tỷ định nhuộm cho muội sao?”
“Ừm.”
“…Vì sao vậy?”
“Vì ta muốn tiểu thư khi về Đại Quốc, có thể khoe rằng móng tay đã nhuộm từ khi tuyết còn rơi.”
Gương mặt nàng chẳng rõ là nói đùa hay thật. Chính vì thế mà Seo Yeong khựng lại. Trông như thể Cheong Hee sẽ không cùng về Đại Quốc, nên nàng ấy không khỏi lo lắng mà cất tiếng.
“Điện hạ… không định để tỷ lại đây chứ?”
Quả nhiên, Seo Yeong vẫn là người không giỏi giấu điều gì trong lòng. Cheong Hee vẫn nghĩ, kiểu người như nàng ấy mới thật xứng để ở bên cạnh hắn.
“Để ta bảo Dong Yi mang phèn chua lại nhé.”
Nàng ấy cười như một tiểu cô nương năm nào từng nghịch ngợm trong vườn. Nhớ lại những ngày chấm hoa nhuộm móng cho mấy đứa em, tự nhiên thấy lòng vui vẻ lạ thường. Dong Yi liền mang vào nào là vài mảnh vải, kim chỉ, phèn chua và một chén gỗ nhỏ.
“Không cần nói mà cũng hiểu rồi.”
“Vì hồi nhỏ chúng ta thường chơi trò này mà.”
Cheong Hee chưa kịp nói gì nhiều, chỉ vừa nhắc đến phèn chua, mà trong tay nàng đã sẵn có cánh hoa phượng tiên. Dong Yi đúng là hiểu nàng từ cái nhìn, dù ánh mắt anh như đang trách nàng lại bày trò như đứa trẻ. Nàng chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ chuyển sang bàn trà để không làm bẩn chăn khiến bọn hạ nhân phải giặt.
Chỉ mới giã nhẹ vài cái, cánh hoa đã nhuyễn nát, hòa cùng lá và phèn chua trong chiếc bát gỗ. Lượng hoa ít ỏi, e là chỉ đủ nhuộm được ba hay bốn móng tay.
“Dong Yi à, đưa tay đây.”
“Sao lại là tay của tôi ạ?”
“Ta thử trước khi nhuộm lên tay tiểu thư.”
Cheong Hee vừa giã hoa vừa lục tìm ký ức xa xưa, rồi chìa tay ra đòi Dong Yi đưa tay.
“Nam nhân mà nhuộm móng tay thì được gì chứ.”
“Không sao đâu. Ngươi lúc nào chẳng ở bên ta.”
Chẳng có lý do gì để bận tâm chuyện ấy khi bên cạnh chẳng có nữ nhân nào cả – Cheong Hee vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Dong Yi, đặt lên mặt bàn. Seo Yeong – người vẫn lặng lẽ quan sát mối quan hệ lạ kỳ ấy – chợt cất lời.
“Nhưng tỷ với hộ vệ thân thiết thật đấy.”
“Vậy sao?”
“Vâng. Muội đã nghĩ thế từ trước rồi… ừm… mà… ơ, thôi không nói nữa!”
“Sao thế? Cứ nói thử xem nào.”
Thấy nàng ấy cứ xua tay chối đây đẩy, Cheong Hee càng tò mò, thúc giục nói tiếp.
“Thì… muội thấy hộ vệ tỷ hình như… thích tỷ ấy ạ.”
“Không có đâu.”
“Phì.”
Dong Yi vừa thốt ra lời phủ nhận thì sắc mặt lập tức cứng đờ. Cheong Hee cũng vì câu nói ấy mà tay run một chút, làm hỗn hợp cánh hoa nghiền rơi khỏi ngón tay út của Dong Yi.
Nàng cúi đầu, vai rung lên khẽ khàng. Dong Yi khẽ thở dài, trông có vẻ như đang bực bội vì tình huống khó xử này. Seo Yeong nhìn biểu cảm của cả hai thì tự thừa nhận có lẽ trực giác của mình không đúng.
“Thần thất lễ rồi. Chỉ là… hai người không giống quan hệ chủ – tớ bình thường. Dạo gần đây, ở Đại Quốc đang rất thịnh hành loại tiểu thuyết mà tiểu thư và hộ vệ bỏ trốn cùng nhau…”
Chuyện ấy bắt nguồn từ mấy quyển tiểu thuyết phong tục mà nàng từng đọc. Dạo gần đây, các tiểu thư quý tộc bên Đại Quốc còn có mốt chọn hộ vệ chỉ dựa vào dung mạo – giỏi hay không thì không quan trọng – miễn là đẹp trai.
“Muội cũng muốn xem thử lắm cơ.”
Cheong Hee vẫn cúi đầu, khóe môi cong lên vì cố nhịn cười, đáp lại.
“Không định bỏ trốn cùng ta thì đừng mơ đến mấy quyển tiểu thuyết kiểu đó.”
“Nếu hai ta bỏ trốn thật thì sống bằng gì chứ. Muội đâu có của hồi môn quý giá như mấy tiểu thư khác đâu.”
Dù nở nụ cười tươi rói, nhưng Cheong Hee lại nói bằng giọng quá đỗi thực tế khiến Dong Yi nghẹn họng. Hai người cứ lời qua tiếng lại như thế, khiến Seo Yeong chẳng biết nên tin hay nghi ngờ, chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu.
Cánh hoa phượng tiên rơi trên bàn đã bắt đầu nhuộm đỏ mặt gỗ. Cheong Hee cẩn thận nhặt lên, đặt lại lên ngón út của Dong Yi, rồi phủ vải lên, dùng chỉ buộc lại.
“Thấy tê rồi đấy ạ.”
“Vậy mới dễ lên màu.”
“Chắc phải chặt luôn ngón tay thôi.”
“Đừng làm quá.”
Nàng không để tâm lời than thở của Dong Yi, chỉ đến khi buộc chắc rồi mới buông tay anh ra. Sau đó, nàng quay sang Seo Yeong – người đang đứng nhìn hai người mà không biết nên nói gì – và nhẹ nhàng chìa tay.
“Để ta làm cho tiểu thư.”
“Muội muốn nhuộm cả hai tay cơ.”
Chỉ còn vừa đủ để nhuộm hai ngón tay út, nên Cheong Hee khẽ lắc đầu. Không thể chiều theo ý nàng ấy được. Seo Yeong đành ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay Cheong Hee – người giờ đây, trong mắt nàng ấy, trông còn thơ dại hơn cả bản thân mình.
“Điện hạ!”
Seo Yeong bỗng hét lên và bật dậy, bởi nàng ấy nhìn thấy người vừa bước vào từ phía sau lưng Cheong Hee.