[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 29

Chương 29
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Lông mi của nàng khẽ lướt qua mí mắt hắn.
“Nếu chàng nói sớm hơn, ta đã không hiểu lầm như vậy.”
Dù vậy, chuyện môi chạm môi thì vẫn có phần… khó xử. Đại Quốc đúng là cởi mở thật sao? Giữa nam và nữ, chuyện môi chạm môi cũng không sao ư?
Trước đây cũng nghe nói ở Đại Quốc, khác với nơi này, thậm chí trẻ con cũng có thể qua đêm với người phối ngẫu sau khi thành hôn. Vậy nên chuyện chạm môi có lẽ chẳng là gì.
“Vậy đấy. Phải chi làm sớm thế này.”
Chụt.
Lần nữa, môi của Beom Yoon chạm nhẹ vào môi Cheong Hee khi nàng đang nhắm mắt.
“Dù vậy, đây không phải là Đại Quốc nên chuyện này có hơi…”
“Ta thân ái với phu nhân mà.”
Là người đã cõng nàng suốt cả đêm không một lời than vãn.
Dù biết rõ hắn là một kẻ như quái vật, có thể sống lại dù chết bao nhiêu lần thay cho nàng, nhưng Beom Yoon vẫn mang hoa đến mỗi ngày.
Cheong Hee chưa từng có người bạn nào đối xử dịu dàng như thế. Ngoài các em nàng ra, không ai đoái hoài gì đến một công chúa bị thất sủng. Trong cuộc đời nàng, đây là lần đầu tiên biết đến thứ gọi là ‘thân ái’.
***
Nàng từng nghĩ dạ hành chỉ xảy ra một lần.
Nhưng vào ngày cuối cùng của năm, Beom Yoon lại đề nghị *đi dạ hành với nàng lần nữa. Nàng có chút do dự, nhưng không thể từ chối. Hắn nói thêm rằng vì đây là dịp tiễn năm cũ nên chợ đêm đã được trang hoàng với đủ loại đèn lồng rực rỡ từ mấy ngày trước, hẳn là rất đáng xem.
*Đi dạ hành: là đi dạo, tham quan vào ban đêm, thường để ngắm cảnh đẹp, lễ hội đèn lồng hoặc pháo hoa trong không khí yên tĩnh, lãng mạn.
Chỉ với đèn dầu đã khiến nàng choáng ngợp, vậy thì lần này sẽ đẹp đến mức nào?
“Chắc chắn sẽ rất vui.”
“Không chừng lần này chàng lại phải cõng ta đấy.”
Nàng vẫn cảm thấy áy náy vì lần trước không thể đi bộ lâu và cứ để hắn cõng mãi.
“Lần này chỉ cần phu nhân không ngủ gật là được. Người ta bảo pháo hoa lúc giao thừa rất đáng xem.”
“Pháo hoa ạ?”
“Là hoa làm từ lửa. Phu nhân thích hoa mà, chắc sẽ rất thích.”
“Đi thôi. Miễn là không làm phiền đến chàng.”
“Sao lại phiền? Ta cũng rất mong chờ dạ hành lần này kia mà.”
Qua năm mới, hắn sẽ bước sang tuổi mười tám. Nhìn Cheong Hee như chẳng nhớ ra điều đó, Beom Yoon khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
“Chàng có phiền không nếu ta rủ thêm tiểu thư nhà họ Yang đi cùng không?”
Nàng nghĩ đến Seo Yeong – người gần đây u sầu và chẳng muốn ra ngoài. Nếu là một cuộc dạo chơi đẹp đẽ thế này, chắc chắn Seo Yeong sẽ thích. Dù ban đầu từ chối ra ngoài, nhưng từ sau khi nhìn thấy chợ đêm, tâm trạng Seo Yeong đã phấn chấn hẳn. Có lẽ nàng ấy sẽ thích hơn cả nàng. Cheong Hee chỉ mong nàng bé ấy có thể có những ký ức đẹp khi rời khỏi nơi này.
“Nếu đó là mong muốn của phu nhân thì cứ vậy đi.”
Dù vẻ mặt hắn không mấy hào hứng, Cheong Hee vẫn giả vờ không biết mà chỉ cười nhẹ. Không phải là chỉ có hai người họ ra ngoài, mà là cùng đi với người khác. Nàng thoáng lo liệu có bị bắt lại ngay tại cổng như lần trước không, nhưng tin rằng Beom Yoon sẽ lại giải quyết mọi chuyện.
“Công chúa, nô tỳ sẽ chuẩn bị nước tắm cho người.”
Trước đây, nàng không để tâm đến người ra vào nơi ở. Vì dù có nói chuyện, họ cũng chẳng bao giờ đáp lại. Nhưng dạo gần đây, những người hầu đã được thay mới.
Các cung nữ mặc trang phục của Đại Quốc luôn túc trực quanh Cheong Hee.
Ngay cả Dong Yi cũng không hé lộ gì về sự thay đổi này. Việc có người hầu đối xử với nàng bằng cảm xúc thật vẫn khiến nàng bối rối.
Nếu Woo Tae Ho biết chuyện này, chắc chắn sẽ không để yên, nhưng cả Beom Yoon lẫn Dong Yi đều im lặng.
Nhà vua không muốn tin tức này lọt ra ngoài hoàng cung. Vì thế, những người nàng có thể gặp đều bị giới hạn. Họ cũng không thể rời khỏi nơi này cả đời để giữ bí mật.
Lúc đầu, có thể là vì thương cảm lẫn nhau. Nhưng sau khi Cheong Hee sống sót qua bao lần cận kề cái chết, trong mắt họ bắt đầu hiện lên nỗi sợ, kinh hoàng, rồi cả ghê tởm.
Thật ra kẻ đáng sợ nhất lại chính là nàng.
Nàng muốn gào lên với ai đó, muốn níu lấy bất kỳ ai vì chính bản thân nàng cũng đang sợ hãi chính mình.
“Cảm ơn ạ.”
“Vì người không thoải mái với cách gọi ‘Vương phi nương nương’, nên chúng thần gọi vậy thôi, nhưng người là chủ trên chúng thần. Xin hãy dùng lối xưng hô bề trên đi ạ, thưa nương nương.”
Lúc đầu, khi bị gọi là ‘Vương phi nương nương’, Cheong Hee đã hoảng hốt, nên từ đó bà Kang – nữ quan lớn tuổi trong cung luôn gọi nàng là ‘Công chúa điện hạ’. Nụ cười hiền hậu của bà Kang khiến người ta liên tưởng đến nụ cười bao dung của một người mẹ.
Từ trước đến nay, chẳng ai quan tâm đến sở thích của nàng. Nhưng giờ đây, từ ăn mặc đến sinh hoạt, cái gì cũng hỏi ý kiến nàng khiến nàng càng thêm rối bời.
Bà Kang rời đi để chuẩn bị nước tắm.
“Những người hầu hạ điện hạ lại ở đây thì… chàng sẽ thế nào?”
“Đây là công việc của họ.”
“Những người trước kia…”
“Phu nhân nên sống một cuộc đời tự do hơn. Nhà vua sẽ không thể ngăn cản điều đó.”
Nàng không muốn hỏi họ đã nói gì với nhau. Bởi vì nàng hiểu rõ ‘cuộc đời tự do’ mà họ nói… chưa chắc đã là tự do mãi mãi.
“Nhờ điện hạ, mỗi ngày ta lại đón nhận điều mới mẻ.”
Dong Yi chẳng phải người trò chuyện giỏi. Cheong Hee cũng vậy, từ những ngày thơ ấu bị giam cầm nơi đây, tâm trí nàng chẳng thể trưởng thành trọn vẹn. Nàng bị dạy dỗ để tin rằng thế giới chỉ gói gọn trong căn phòng này, như cách người ta nuôi thú.
Bên ngoài, dân chúng đòi xử tử công chúa của vương quốc đã diệt vong. Woo Tae Ho nói hắn ta khó khăn lắm mới bảo vệ được nàng.
Khi vua đổi, dấu vết quá khứ phải bị xóa sạch. Nhưng vì Cheong Hee còn sống, danh tiếng hắn ta bị vấy bẩn, hắn ta trách móc nàng. Sau khi ly hôn với Woo Tae Ho, nàng tái hôn với hoàng tử Đại Quốc. Lời bàn tán về sự ‘ô uế’ của nàng vang đến tận trong tường, khiến nàng tin lời hắn ta là thật.
“Thấy sắc mặt nàng tươi tỉnh, ta mừng vì người của ta làm tròn phận sự.”
Dần dần, nàng ăn uống đều đặn, sống tốt hơn.
Nàng đặc biệt dịu dàng với các cung nữ trẻ, luôn gửi đồ ăn mới cho tiểu thư nhà quyền quý. Việc chăm chút xem họ có bất tiện gì là điều duy nhất nàng làm ở đây. Nàng làm việc ấy với niềm vui, nên chẳng ai ngăn cản.
Công chúa luôn mềm lòng với những thứ non trẻ và yếu ớt.
Beom Yoon biết rõ nàng thân thiện với hắn vì hắn còn nhỏ. Nàng vẫn đối đãi hắn như tân lang bé, cẩn trọng và quý giá. Vì thế, hắn cũng phải đáp lại bằng sự dịu dàng, ngọt ngào.
Hắn và người của hắn đều phải điều chỉnh theo nàng.
Hắn còn nhiều điều muốn hỏi Cheong Hee. Woo Tae Ho chỉ quan tâm đến giá trị lợi dụng của nàng, nhưng hắn muốn biết những điều sâu kín hơn.
Sau khi tạo ra ba vị vua, số phận của người phụ nữ này sẽ ra sao?
Nghĩ đến đó, ánh mắt Beom Yoon sắc lạnh.
“Điện hạ?”
Cảm nhận điều bất thường, Cheong Hee lo lắng gọi hắn.
“Đêm nay ta sẽ đến đón nàng.”
Beom Yoon giấu ánh mắt sắc bén dưới mi mắt. Hắn cười, nhưng giọng chẳng chút cảm xúc.
***
“Công chúa thấy muội thế nào?”
“Xinh lắm. Tóc tết hay xõa đều xinh cả.”
“Ôi, công chúa lúc nào cũng bảo muội xinh cả!”
Khi Cheong Hee rủ Seo Yeong đi dạ hành, nàng ấy vui như trẻ con. Đến từ Đại Quốc, Seo Yeong chẳng quen ai nơi đây nên chẳng dám ra ngoài. Dù lớn lên trong gia đình quyền quý, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, nàng ấy vẫn sợ đám dân đen và du côn từ những câu chuyện nghe được.
Nhưng khi nghe sẽ đi dạ hành cùng Beom Yoon, nàng ấy mừng hơn cả.
“Vì tiểu thư thực sự rất xinh. Ta chỉ là nói đúng sự thật thôi.”
“Điện hạ thực sự bảo muội đi cùng được sao?”
“Dĩ nhiên.”
Thực ra, Beom Yoon gần như xem Seo Yeong như không tồn tại. Hắn chẳng hỏi han hay tìm nàng ấy. Đang lo lắng thì Cheong Hee đề nghị, khiến nàng ấy mừng rỡ. Ở Đại Quốc, ai cũng quý nàng ấy, khen nàng ấy và hoàng tử là đôi trời sinh.
Nhưng nơi đây, nàng ấy chưa từng được khen xinh. Liệu có phải vì mình thiếu sót? Nàng ấy cứ muốn được khẳng định.
“Muội muốn mặc áo đẹp hơn…”
Chưa từng mặc áo bông xỉn màu, thô ráp thế này, Seo Yeong chu môi. Cheong Hee thì đã vô tư mặc áo ấy.
“Tiểu thư xinh thế này, nếu mặc áo lộng lẫy như bình ngọc dưới trăng, e là đám đông vây lấy tiểu thư khiến chẳng bước nổi đâu.”
“Có lý nhỉ?”
Lời Cheong Hee khiến Seo Yeong lập tức tươi cười rạng rỡ. Nàng ấy muốn mình thật đẹp trước người mình thích, nụ cười vô thức nở ra.
“Thế là một năm lại trôi qua.”
Nếu Beom Yoon không nói, Cheong Hee chẳng biết đây là cuối năm. Nàng chỉ nghĩ tuyết ngừng rơi thì năm mới đến.
Lòng Cheong Hee cũng lâng lâng như Seo Yeong. Ánh mắt tràn ngập mong chờ chạm nhau, cả hai chẳng ai bảo ai, cùng cười rạng rỡ.
“Thường thì ở với gia đình, năm nay được ở cùng hai người, muội thấy vui lắm. Công chúa thì sao?”
“…Ta cũng thế. Ta cũng vui.”
Hỏi ai cùng nàng đón cuối năm, Cheong Hee chỉ đáp qua loa rằng vui. Hai người thay áo bông thô khác xa lụa mịn, khi mặt trời lặn, chẳng ai bảo ai, cùng ngồi vào ghế, háo hức đợi Beom Yoon.