[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 31

Chương 31
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Vào ngày đặc biệt tiễn năm cũ, mọi đèn lồng ở chợ đêm đều được buộc tua vải đủ màu, lấp lánh theo ánh sáng.
“Chẳng thấy gì hết. Cõng ta đi!”
Dáng Seo Yeong nhỏ, nên chẳng thấy đường, nhảy tưng tưng tại chỗ. Dù cố nhảy, đám người phía trước chẳng nhúc nhích, chỉ thấy lưng họ. Nàng ấy cáu kỉnh gọi Dong Yi cõng mấy lần, nhưng anh đứng sau cả nhóm, cảnh giác xung quanh, ngăn người lạ đến gần.
“Cõng ta đi! Chân ta đau lắm!”
“Nhảy thế thì đau chân là phải rồi.”
Thấy nàng ấy cứ nhảy để nhìn, Dong Yi đáp cụt lủn. Không ngờ anh trả lời, Seo Yeong mắt sáng rực, nài nỉ nhiệt tình hơn.
“Ta đâu đến xem người! Cõng đi, ta muốn ngắm như tỷ ấy!”
“Tôi phải canh sau lưng. Nếu cõng tiểu thư, lúc cô gặp nguy, ai cứu đây?”
Nghe anh đứng đó vì mình, mặt Seo Yeong đỏ ửng.
“Gì cơ? Là thế à?”
Từ trước, nàng ấy chỉ để mắt đến Beom Yoon, lòng hướng tận trời cao. Nhưng mặt Dong Yi, khác hẳn, vừa nam tính vừa rắn rỏi. Ở cạnh Cheong Hee, nàng ấy hay liếc anh.
“Đúng vậy. Nên làm ơn nhìn phía trước mà đi đi ạ.”
“Không sao. Lẽ nào Beom Yoon dùng tỷ ấy làm khiên mà cõng? Hộ vệ của ngài ấy tự khắc theo sau rồi.”
Beom Yoon.
Mắt Dong Yi mở to, giật mình. Anh nhìn về phía hai người, cách năm sáu bước giữa đám đông.
“Tiểu thư…”
“Sao? Giọng nhỏ quá, nghe không rõ.”
Seo Yeong càu nhàu, bảo giữa đám đông sao nói nhỏ thế, rồi kề tai gần anh, giục nói to lên.
“Người vừa gọi thẳng tên điện hạ…”
“Gọi ‘phu quân’ thì mắt ngài sắc như quỷ, gọi ‘đại ca’ thì tưởng khoét thủng trần nhà. Ta lạnh muốn mặc thêm áo! Chẳng được cái nào, đành gọi tên thôi.”
Nghe nàng ấy bảo chẳng xưng hô nào được phép, chỉ còn cách gọi tên, Dong Yi lần đầu thấy nàng ấy khác lạ. Thật là một cô gái can đảm. Chẳng trách thấy sát thủ đổ máu mà vẫn nuốt trôi cơm.
Môi anh giật giật, anh che miệng, quay đi cố nén tiếng cười.
“Ơ? Cười kìa. Cười đúng không?”
Chẳng có gì đáng xem, nhưng Seo Yeong nhảy nhót trước mặt như đang vui ở chợ đêm, mặt rạng ngời. Thấy người khác cũng cõng những cô gái nhỏ như Beom Yoon, Dong Yi cuối cùng cúi xuống trước nàng ấy.
“Lên đi.”
“Cảm ơn, đại ca.”
Seo Yeong vui vẻ gọi anh là ‘đại ca’, nhảy tót lên lưng. Nàng ấy ngân nga hát, ôm chặt cổ anh, chân đung đưa không ngừng. Không giấu vẻ thích thú, nàng ấy khiến Dong Yi cẩn thận đỡ đùi nàng ấy, nâng cao để nàng ấy thoải mái hơn.
“Không tủi thân sao?”
“Cái gì?”
“Người là vị hôn thê của điện hạ mà.”
“À…”
Seo Yeong ngọ nguậy tay đang ôm cổ anh. Rời quê hương chưa từng rời xa chẳng dễ dàng với nàng ấy. Dĩ nhiên, nàng ấy tủi thân và oán hận Beom Yoon vì bỏ mặc mình.
“Cảm giác tủi thân cũng phải có sự so sánh mới thấy tủi thân chứ. Đại ca à, dù ta đã ở bên ngài ấy suốt một thời gian dài, nhưng người đó chưa từng một lần đối xử dịu dàng với ta như vậy cả.”
Nếu từng nắm tay hắn, có lẽ nàng ấy đã mơ mộng mà hy vọng.
Mỗi khi gặp hắn, nàng ấy toàn trở về trong uất ức mà bật khóc, mẹ nàng ấy lại nói như vậy. Rằng đàn ông vốn dĩ là như thế. Rằng họ sẽ để mắt và ôm ấp người phụ nữ khác. Rằng ngay cả khi hắn nhìn đứa trẻ thông qua người khác thì nàng ấy cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng. Trong những cuộc hôn nhân chính trị do gia đình sắp đặt, không có chỗ cho ý kiến của người trong cuộc. Chẳng ai quan tâm đến tình yêu hay sự yêu thương cả.
Chấp nhận sớm, Seo Yeong chỉ nhìn mặt hắn để duy trì hôn ước. Hắn đẹp hơn bất kỳ ai ở Đại Quốc. Là vị hôn thê của hắn, nàng ấy tự hào.
Dù hắn chẳng nhìn nàng ấy, nhưng hắn đối xử với mọi người thế, nên nàng ấy chẳng bận lòng.
Ở Đại Quốc, nàng ấy là người gần hắn nhất, thế là đủ.
“Đi qua kia đi, đại ca!”
Cheong Hee nhìn quanh, chỉ một tiệm ở chợ đêm. Beom Yoon đang tiến về đó, Dong Yi thấy từ trên đầu Seo Yeong. Tiếng nàng ấy hét ‘đại ca’ vang lên, khiến người xung quanh tưởng thật là huynh muội, cười thích thú.
“Đừng gọi ‘đại ca’ nữa.”
“Dong Yi? Tên ngươi là Dong Yi à? Sao thế? Hay ta cũng gọi ngươi là Dong Yi giống Beom Yoon nhé?”
Mỗi khi tên Beom Yoon thốt ra từ miệng Seo Yeong, chẳng hiểu sao lòng anh lại nhói lên một chút. Chẳng rõ Seo Yeong có biết hay không, nàng ấy vẫn hồn nhiên cười rạng rỡ như một đứa trẻ vô tư. Thà anh chiều theo ý muốn của nầng ấy, để nàng ấy túm lấy gáy mình như cầm dây cương rồi vòi vĩnh đi chỗ nọ chỗ kia, còn hơn là phải nghe nàng ấy cứ mãi nhắc đến cái tên ấy. Nghĩ thế, anh vội bước thật nhanh qua dòng người.
Ở một gian hàng, Cheong Hee và Beom Yoon đang ngắm nhìn những cây nến nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, loại nến được thả trôi theo dòng nước. Hình như chỉ bán mỗi hôm nay thôi, chúng được bày trên một sạp nhỏ tạm thời, không phải cửa hàng chính thức.
“Nghe nói vào ngày cuối cùng của năm, viết điều ước lên đây rồi thả xuống sông thì điều ước ấy sẽ trở thành hiện thực đấy ạ!”
Những cây nến nhỏ được đặt lên nền giấy đã tẩm keo, cứng cáp chắc chắn. Người bán bảo rằng chỉ cần viết điều ước vào phần đáy là được. Seo Yeong liền ghé vào tai Dong Yi thì thầm rằng, những lời nói này chắc chắn chỉ là chiêu trò kinh doanh thôi.
Ấy vậy mà Cheong Hee lại chính là người mắc bẫy trước chiêu trò đó.
“Thật sự điều ước sẽ thành hiện thực sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Chủ cửa hàng lụa bên kia kìa, ông ấy sinh liền bốn người con trai, năm ngoái viết điều ước mong sinh được một bé gái, thế là năm nay có con gái thật đấy!”
Chỗ này chẳng thể nào nhìn thấy cửa hàng lụa ấy, nhưng Cheong Hee vẫn cố rướn cổ lên nhìn theo hướng người bán hàng chỉ tay. Người bán hàng ra sức ba hoa để bán được đồ, mà người duy nhất mắc bẫy lại chỉ có mỗi Cheong Hee thôi. Seo Yeong từng sống ở Đại Quốc, đi lại đây đó nhiều, nên nàng ấy thoáng nghĩ đến chuyện can ngăn Cheong Hee, nhưng nhìn biểu cảm của Beom Yoon bên cạnh, nàng ấy lại quyết định thôi kệ.
“Ồ, thật vậy sao? Sinh được con gái thật à? Nếu nến không tắt thì làm sao?”
Cứ mỗi lần Cheong Hee hỏi bằng giọng đầy tò mò, khóe miệng người bán lại càng nhếch lên rõ ràng hơn. Cuối cùng, Cheong Hee ngây ngô, chẳng hiểu sự đời, tin tưởng tuyệt đối vào lời hứa hẹn ấy, thế là mua hẳn hai cây nến.
Người bán nhận lấy một đồng bạc, chẳng trả tiền thừa lại, đã nhanh chóng cúi người gập đôi lưng chào tiễn họ rời đi.
“Seo Yeong cũng viết điều ước rồi cùng thả đi nào.”
Seo Yeong đang tựa mặt vào gáy Dong Yi, bỗng giật mình khi cây nến được chìa ra cho mình, nàng ấy vội vàng bỏ tay khỏi vai anh.
Beom Yoon và Dong Yi từ trước đã từ chối viết điều ước, chỉ mua hai cây nến thôi. Chẳng ngờ cây còn lại đó là dành cho mình. Bao nhiêu cảm giác tiếc nuối vừa rồi vì vẫn có người mắc bẫy kiểu buôn bán đó lập tức tan biến. Seo Yeong vui vẻ cầm lấy cây nến đáp lời ngay.
“Vâng, tỷ!”
Cứ lo không biết làm sao vượt qua đám đông để xuống bờ sông, nhưng rồi cứ theo dòng người xô đẩy mà đi, cuối cùng họ cũng thấy được mép bờ sông. Lẽ ra bờ sông phải chìm trong bóng tối, vậy mà giờ đây sáng rực chẳng khác gì ban ngày. Những cây nến mang theo điều ước được thả trôi trên mặt nước, thoạt nhìn cứ ngỡ một đám cháy lớn đang bừng bừng.
“A…”
Cheong Hee không nén được tiếng cảm thán.
Vô số những cây nến nhỏ, mang theo bao điều ước đang trôi lặng lẽ trên mặt nước. Ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến ấy chiếu sáng cả một vùng bờ sông rộng lớn. Những người chưa kịp gửi gắm điều ước cũng đứng đầy bên bờ, liên tục thả thêm nến xuống dòng nước.
Mẹ từng nói, điều ước chân thành sẽ được trời cao thấu hiểu.
Trong mắt nàng lúc này, ánh sáng ấy chính là niềm hy vọng chân thành nhất mà con người gửi gắm trong suốt một năm qua.
“Thật sự đẹp quá…”
Ngay cả Seo Yeong cũng vô thức bật lên lời cảm thán. Mặc dù mỗi năm đều có lễ hội lớn thế này vào ngày cuối cùng, nhưng lần đầu tiên nàng ấy mới thấy xúc động đến thế. Những người đứng bên bờ, sau khi thả nến và viết lời ước vẫn chưa hài lòng, họ chắp hai tay lại tiếp tục cầu nguyện thành tâm.