[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 24

Chương 24
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đôi môi Cheong Hee khẽ động.
“Xin đừng gọi ta là phu nhân nữa. Lúc đầu ta đã xem thường điện hạ nên mới nói như vậy, ta xin lỗi. Vì vậy, xin hãy cứ….”
“Tại sao ta lại không thể gọi người đã vì ta mà trải qua bao lần sinh tử như vậy chứ.”
“Điện hạ.”
“Khi ta đã tôn trọng phu nhân, thì tốt nhất nàng cứ ngoan ngoãn nhận lấy đi.”
Sự ngạo mạn của hắn nghe như thể đó là chuyện hiển nhiên. Lời cảnh cáo rõ ràng vang vọng bên tai, ẩn chứa trong giọng nói dịu dàng kia.
“… Nếu ta đi ra ngoài vào ban đêm, nhìn thấy thế gian ấy và không muốn quay lại nữa thì sao?”
Khóe môi đỏ của Beom Yoon cong lên. Như thể hắn đã chờ câu hỏi đó từ lâu, vừa cười vừa đưa tay ra lần nữa trao y phục.
“Vậy thì cứ nghĩ rằng mình ra ngoài để tập dượt trước, xem thử có nơi nào để trốn thoát được không.”
Trái tim không phải của mình bỗng đập loạn nhịp. Nàng thở hổn hển như chú cún vừa được tháo dây xích. Một lần thôi, chỉ một lần ra ngoài thôi chắc sẽ không sao đâu nhỉ.
Người cấm nàng ra ngoài là Woo Tae Ho. Cheong Hee cũng cố ép mình nghĩ rằng nàng không hề muốn nhìn thấy đất nước đã thay đổi thế nào, nên chưa từng tò mò những việc bên ngoài hàng rào kia.
Cuối cùng, nàng đưa tay nhận lấy bộ y phục.
“Ta sẽ thay đồ, phiền điện hạ… ra ngoài một chút.”
Nghe tiếng nhỏ xíu ấy, Beom Yoon đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ta đợi bên ngoài, nàng mặc xong rồi ra nhé.”
Vải này thô hơn y phục nàng đang mặc. Đương nhiên, vì nó không phải lụa. Nhưng lạ thay, nó lại rất ấm áp. Sau khi khó khăn mang đôi giày để dưới chân, nàng lấy ra chiếc gương đồng mà từ trước đến nay chưa từng tự tay dùng, soi vào thì chỉ thấy một dáng vẻ của một nữ nhân rất bình thường.
Sột soạt. Sột soạt.
Cheong Hee kéo lê chân trái bước ra ngoài cửa.
Không khí lạnh lẽo chạm vào chóp mũi. Nàng nhìn thấy bóng dáng Beom Yoon đang quay lưng, chắp hai tay sau lưng đứng chờ. Dù nghe tiếng mở cửa, hắn vẫn từ từ quay lại. Beom Yoon tiến đến bên nàng, từ trong ngực lấy ra một chiếc bịt tai màu xanh đậm. Đó là loại có lớp vải bông dày được nối từ tai này sang tai kia. Hắn đội chiếc bịt tai chống rét ấy cho nàng rồi nhẹ nhàng buộc lại dưới cằm để không bị thít chặt.
Ngón tay ấm áp của Beom Yoon lướt qua dưới cằm khiến nàng ngứa ngáy, vai cứ run nhẹ liên tục.
“Đi thôi.”
Nàng thoáng bối rối vì không biết chân mình thế này làm sao mà đi, nhưng Beom Yoon vẫn không rút tay lại mà đưa ra trước mặt nàng.
“Ta đi rất chậm, điện hạ sẽ thấy khó chịu mất.”
“Ta biết rồi mới rủ nàng đi chứ.”
Khuôn mặt cười tươi ấy dưới ánh trăng trong vắt thật rực rỡ. Cheong Hee ngẩng lên nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, rồi nắm lấy bàn tay rắn rỏi của hắn. Hơi ấm nóng từ lòng bàn tay đan chặt truyền sang nàng.
Đi từng bước, từng bước, họ phải mất khá lâu mới tới được cổng lớn của trang viên để phù hợp với tốc độ chậm rãi của nàng.
Bình thường chân nàng đã nhanh mỏi, nhưng có lẽ ý nghĩ được bước ra khỏi đây đã tiếp thêm sức mạnh cho chúng, hôm nay đôi chân nàng đang cố gắng hết sức.
Lần đầu tiên bước cùng Beom Yoon hóa ra lại dễ chịu hơn nàng tưởng. Bình thường nàng không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ lê chân của mình nên chỉ lặng lẽ đi vào ban đêm, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm tới điều ấy, khiến nàng an tâm.
“Công chúa không thể ra ngoài được.”
Bước đi cố gắng đến mức đỏ bừng cả má lại thành công cốc.
Binh sĩ của Woo Tae Ho đã chặn trước cổng lớn, ngăn Cheong Hee lại. Nàng thở hổn hển vì đoạn đường vừa qua. Đến giờ nàng mới nhận ra, mình đã bấu chặt vào bàn tay của Beom Yoon tới mức móng tay nàng in hằn trên mu bàn tay hắn. Nhìn vệt đỏ ấy, nàng nói.
“Điện hạ nên tự mình đi thôi. Ta được đến đây đã đủ vui rồi.”
Từ sau khi chân bị thương, đã từng có ai chịu bước cùng nàng thế này đâu.
Nàng chỉ cảm thấy vui vẻ như đứa trẻ vừa chập chững bước đi lần đầu. Nàng không nói ra rằng hình ảnh của Beom Yoon bên cạnh nàng lúc này hệt như một người mẹ đứng cạnh con nhỏ, lo con té ngã.
“Quả là một đất nước không nguồn gốc, nên không biết cả tội trạng khi ngăn cản đường đi của hoàng tộc sao?”
Beom Yoon lạnh lùng cười, châm biếm chuyện quốc gia này đổi chủ do đảo chính. Mặt binh sĩ đỏ bừng lên. Họ không biết phải đáp trả thế nào khi hoàng tử kia xúc phạm đất nước của mình. Người lính nắm chặt cây giáo, tức giận đến mức nghiến răng run người.
Cheong Hee không muốn thêm náo loạn, vội kéo tay áo của Beom Yoon.
“Xin điện hạ đừng làm vậy. Chắc chắn họ sẽ không cản đường điện hạ đi một mình đâu.”
“Ta đang hỏi rằng vua nước này dám cả gan giam cầm ta và hoàng phi của ta ở đây sao.”
Hoàng tử vốn có quyền hành ngang một quân vương nhỏ. Khi đủ tuổi hoặc khi kết hôn, họ sẽ được ban đất phong tương ứng. Việc thê tử của hoàng tử trở thành hoàng phi cũng là điều hiển nhiên. Dù từng có tên trong hàng ngũ hoàng tộc, nhưng Cheong Hee chưa bao giờ nghĩ Beom Yoon sẽ gọi nàng như vậy.
“Không phải vậy….”
Binh lính chưa từng một lần ngăn Beom Yoon tự do ra vào. Nay hắn muốn đi cùng nàng, họ bối rối vì không biết nên nghe lệnh cho phép Beom Yoon ra ngoài hay lệnh cấm công chúa xuất môn mới đúng.
Beom Yoon nhẹ nhàng bế bổng Cheong Hee lên, bước ngang qua bọn họ ra khỏi cổng lớn của trang viên.
“Chờ ta một lát ở đây nhé.”
Từ xa vẳng lại tiếng bàn luận vội vã báo tình hình về cung điện. Beom Yoon đưa Cheong Hee với vẻ mặt bất an tới một chỗ xa trang viên rồi nói tiếp.
“Điện hạ.”
“Mọi người đang tự do đi lại ngoài kia, nàng cứ thong thả ngắm nhìn một chút nhé.”
Bàn tay ấm áp khẽ xoa nhẹ trên đầu nàng.
Dường như chưa quá khuya, vẫn có vài người đi lại trên đường. Có người dắt tay trẻ nhỏ, có người vội vã khiêng kiệu chạy qua, Cheong Hee nhìn theo bóng họ.
Vài người tò mò đến xem binh lính đang xôn xao, nhưng rồi nhanh chóng trở lại việc của mình.
Dù biết ở nơi đây có công chúa của một nước đã diệt vong đang sống, nhưng cũng chẳng mấy ai quan tâm đến nàng.
Người ta chỉ hơi tò mò vì cánh cửa lớn của trang viên vốn luôn đóng kín nay lại mở ra, họ nhìn một lúc rồi lại đi tiếp. Beom Yoon lùi lại vài bước khỏi Cheong Hee. Ánh mắt nàng lấp lánh như mê hoặc khi nhìn những người đi ngang qua.
Đôi mắt Cheong Hee cứ mở to rồi lại thu nhỏ liên tục, đến mức người ta phải tự hỏi liệu có phải đứa trẻ được trao món đồ chơi cũng sẽ có biểu cảm như vậy không. Cách xa vài bước chân, hắn nhìn nàng chăm chú, nhưng nàng dường như chẳng hề để ý đến hắn. Một đứa trẻ đang nắm tay mẹ bỗng vấp ngã òa khóc, khiến nàng thở dài thương cảm. Có lẽ muốn đỡ đứa bé ấy dậy, nàng loạng choạng như sắp ngã vì chính bản thân nàng còn không đứng vững.
Thế rồi, khi thấy đứa bé ấy đứng lên và nắm tay mẹ bước đi mạnh mẽ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười.
“Muk Eon.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Muk Eon, người âm thầm theo sau Beom Yoon, đáp lời.
“Hãy cho nhà vua biết rõ, tội chặn đường hoàng tộc là rất nặng. Giết sạch đi.”
Trước khi chúng ta trở lại.
Muk Eon lập tức biến mất, dù Beom Yoon chưa nói ra hết. Trong kế hoạch của Beom Yoon, không chỉ việc chặn đường hoàng tộc, mà cả chuyện đầu độc trà của hắn đều sẽ được tính toán cùng một lượt. Những tính toán tiếp theo sẽ được cộng dồn về sau.
Wi Beom Yoon là một người trong hoàng tộc rộng lượng. Thực tế, không phải do bản tính hắn vốn rộng lượng, mà bởi hắn hầu như chẳng quan tâm gì đến xung quanh. Hắn chỉ hành động theo ý thích. Hắn chỉ bị hấp dẫn bởi những điều khơi dậy hứng thú, và luôn thưởng phạt rõ ràng theo đúng điều đó.
Dù Thái tử cứ dai dẳng bám theo và đe dọa hắn, nhưng mức độ đó quá tầm thường, chẳng đáng để hắn thấy vui. Lẽ ra Thái tử phải biết che giấu ý định của mình, nhưng việc luôn bộc lộ rõ ràng sự phẫn nộ và sát khí lên mặt như thế quá nhàm chán. Đối với Beom Yoon, việc giết chóc lần này là điều cần thiết.
Trừng phạt kẻ dám kích thích sự hứng thú của hắn theo hướng dơ bẩn là điều đương nhiên.
Beom Yoon chậm rãi bước về phía Cheong Hee, lúc này đang đi loạng choạng như đang múa. Rồi hắn nắm lấy bàn tay nàng, lúc ấy vẫn đang tròn mắt bận rộn nhìn người qua lại, thân hình còn quay hết bên này đến bên kia. Cheong Hee đang mải mê dõi theo đoàn thương nhân dài vừa vào thành, giật mình trước cái chạm tay của hắn.
“Là thương đoàn Đại Hồng.”
“Đại Hồng sao?”
“Là đoàn thương nhân đi khắp các nước để buôn bán. Nơi đây nổi tiếng với ngọc xanh nên chắc họ đến để mua thứ đó.”
“À…”
Beom Yoon giải thích nhẹ nhàng về thương đoàn Đại Hồng cho Cheong Hee nghe. Khi còn là công chúa, nàng hầu như chẳng bao giờ ra ngoài. Khi ấy và bây giờ cũng chẳng khác nhau là bao. Nàng vẫn luôn mải mê nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, đến mức mẫu thân nàng từng thở dài bảo rằng nàng quá hiếu kỳ.
Những nam nữ cưỡi trên những con ngựa lông bóng mượt, khoác trên mình bộ đồ lụa sang trọng chỉ quý tộc mới mặc, ai nấy đều mang vẻ mặt cao quý mà đi qua. Theo sau là hàng dài những cỗ xe lớn chất đầy những vật phẩm quý giá. Đội hộ vệ của đoàn thương nhân, tay đeo kiếm và cảnh giác nhìn quanh, cũng không khó để bắt gặp.
“Thương đoàn Đại Hồng còn có cả nữ nhân sao?”
“Bởi chính Đại Hồng vốn do các nữ nhân lập ra mà.”
Một nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy đi ngang qua, ánh mắt vô tình chạm vào Cheong Hee. Nàng ấy mỉm cười thân thiện rồi bước tiếp, giống như một kiểu chào hỏi bản năng dành cho người mà ánh mắt vô tình chạm phải.
Không hề hay biết rằng Beom Yoon đang nhìn đôi má ửng hồng của nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, Cheong Hee vẫn chăm chú dõi theo đoàn thương nhân.