[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 19

Chương 19
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mạng sống chỉ kết thúc một lần.
Sau một lần đau đớn ấy, thế gian sẽ bình yên. Ai cũng sinh ra để chịu đựng một lần đau đớn duy nhất đó.
Hiểu ý nghĩa câu hỏi của Beom Yoon, lần này Muk Eon không dễ dàng trả lời. Hắn cười chua chát.
“Ta cũng chẳng làm được thế.”
Nói thay người khác chịu chết được là vì chưa từng trải qua cái chết. Chẳng ai chịu đựng thêm nỗi đau như chết mà không cầu xin được chết, lại càng không ai nói sẽ tiếp tục chịu đựng.
Dù là Muk Eon, người sẵn sàng hiến một mạng vì hắn, cũng chẳng thể đáp, dù là lời dối trá.
Beom Yoon cười lớn, ngực rung lên. Ngón tay dính máu của hắn khẽ chạm vào trán Cheong Hee đang bất tỉnh.
Nếu đây là người sống, sao có thể thế được.
Chết hàng trăm lần vì kẻ khác ư? Đó chẳng phải lời chỉ nghe được ở vô gian địa ngục sao? Hắn chưa từng nghe ai sống mà chịu hình phạt lặp lại cái chết đến khi linh hồn hết hạn.
Răng nghiến chặt, tiếng nhai gì đó vang lên trong miệng.
“Nàng bảo sẽ khiến ta thành hoàng đế, vậy thử xem sao.”
Thứ hắn nhai là thịt sống trong miệng. Mỗi lời thốt ra, máu tươi lấp ló.
“Điện hạ.”
Beom Yoon giận dữ quá mức. Sự tức giận này, hắn chưa từng trút lên Thái tử – kẻ thèm khát giết hắn, hay người mẹ ép hắn làm hoàng đế.
“Hoàng đế nhờ cái chết vô tận của kẻ khác. Ta muốn thử xem.”
Muk Eon quỳ sụp, cúi rạp xuống. Khí thế vốn im lặng giờ chuyển động như núi lớn. Việc hắn thành hoàng đế là ý trời, chẳng ai ngăn nổi.
Cảm xúc dâng trào cuốn lấy Muk Eon. Dù cúi rạp, không khí trong phòng như kim đâm vào da anh.
Con đường làm vua đã mở.
Trong lúc Cheong Hee bất tỉnh, nó bung rộng, trải đầy hoa hồng trước mặt Beom Yoon.
Hương hoa hồng tràn ngập căn phòng.
Beom Yoon bước thẳng về con đường mở ra trước mặt, chẳng chút do dự.
***
Trời lạnh dần.
Khi Cheong Hee bất tỉnh, tuyết bắt đầu rơi, ngày nào cũng phải dọn mà vẫn chất đầy – Dong Yi kể với nét mặt rạng rỡ. Vết thương ở bụng nàng cũng dần lành.
Muốn xem tuyết đã rơi dày đến đâu, nàng mở cửa sổ, nhưng trước mắt lại là những bông hoa hiên vàng rực, không hề hợp với mùa này. Ai đó đã để chúng lại chăng? Trên lớp tuyết trắng chất đống bên khung cửa, sắc vàng tươi nổi bật lên rõ ràng.
Cảnh ấy như ảo ảnh, khiến Cheong Hee khựng lại. Chạm vào bông hoa đầy sức sống ấy, nàng sợ nó sẽ tan biến.
“Công chúa, có chuyện gì mà… hoa kìa.”
“Ừ, hoa thật.”
Để ở cửa sổ, chắc ai đó mang đến. Nhưng dưới cửa chẳng có dấu chân, như thể rơi từ trên trời rơi xuống.
Cheong Hee ôm bụng đau, thò đầu ra ngoài ngước nhìn trời. Dong Yi hoảng hốt kéo vai nàng vào.
“Người lại định để bụng đau mà khóc sao?”
“Ta tưởng nó rơi từ trên trời xuống.”
“Hoa sao đột nhiên rơi từ trên trời được?”
“Thì đúng vậy. Nó cứ tự nhiên ở đây thôi mà?”
Giữa đông, hoa cơ đấy!
Nàng thấy lạ lùng. Cheong Hee cầm hoa hiên, ngửi thử.
Mùi cỏ tươi hòa hương nhẹ nhàng, đã bao lâu nàng chưa ngửi thấy? Dong Yi cũng ngơ ngác nhìn cành hoa trên tay nàng.
“Nghe nói hoàng hậu thích hoa, xây nhà kính trồng đủ loại hoa quý. Nhưng đây chẳng phải nhà kính, sao hoa này lại ở đây được?”
Nàng đã nghe nói rằng Woo Tae Ho hết mực trân trọng hoàng hậu. Thậm chí còn có cả những bài ca ca ngợi tình cảm mặn nồng của họ, vậy nên việc xây dựng một nhà kính ấm áp giữa mùa đông đối với hắn ta hẳn chẳng đáng gì. Nhưng nơi này lại chẳng thấy bóng dáng một nhà kính nào.
Cả hai cố gắng suy đoán về nguồn gốc của bông hoa suốt một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời. Cuối cùng, Cheong Hee là người đầu tiên cảm thấy kiệt sức, nàng đành bỏ cuộc và ngồi xuống chỗ của mình.
Dong Yi lau bình hoa phủ bụi ở góc phòng, cắm hoa vào. Nàng thấy vui khi liếc nhìn hoa bên đầu giường. Mùa này ngoài hoa tuyết chẳng còn hoa nào, nên lòng nàng càng rạo rực.
Căn phòng u ám giờ sáng bừng nhờ một bông hoa vàng.
“Đến xuân, ta sẽ mang thêm hoa về.”
“Tôi không thích hoa tàn. Chẳng hiểu sao phải giữ hoa tàn bên cạnh.”
Thấy hoa tươi rồi héo dần, nàng như thấy chính mình.
“Không ngờ công chúa lại thích thế này.”
“Giữa đông hoa chẳng nở, tự nhiên xuất hiện nên ta thấy lạ mà vui thôi.”
Dù miệng nói rằng chỉ có vậy thôi, nhưng ánh mắt của Cheong Hee vẫn dừng lại trên bông hoa.
Nó giống như một món quà được ban xuống từ bầu trời. Dù biết điều đó là không thể, chỉ cần nhìn nó thôi cũng khiến tâm trạng nàng thay đổi. Khi nàng kéo chiếc bình hoa lại gần hơn đầu giường, Dong Yi khẽ mỉm cười không thành tiếng. Nếu lắng nghe thật kỹ, dường như từ nàng cũng tỏa ra hương hoa dịu nhẹ. Và nụ cười của Cheong Hee rực rỡ như ánh nắng, tựa như mùa xuân ấm áp đang tràn về.
“Một bông hoa thôi mà làm công chúa cười được cơ đấy.”
Dong Yi chỉ biết đứng nhìn những lần nàng chết đi sống lại. Dù đau đớn không mở nổi mắt, nàng vẫn cười vì một bông hoa nhỏ – bản tính trời sinh.
“Ừ nhỉ. Chắc chim nào ngậm đến rồi làm rơi đây.”
Nàng nghĩ đó là trùng hợp.
Trên tuyết chẳng có dấu chân, nên nàng đoán chim đặt nhẹ lên cửa sổ.
Cái trùng hợp ấy, từ hôm đó đều lặp lại mỗi sáng.
***
Khác hẳn không khí ngoài trời, nhà kính luôn ấm áp quanh năm. Một nước nhỏ mà có nơi ngắm hoa bốn mùa là xa xỉ rõ ràng. Nhà kính làm từ gương trong suốt nhập từ hải ngoại, phản chiếu nắng đông để giữ ấm.
Hoàng hậu Yoo Hwa của Thượng Nguyên Quốc, vương quốc có chung biên giới với Cao Diên Quốc hùng mạnh, dạo gần đây không mấy vui vẻ với vị khách ghé thăm mỗi ngày. Vốn dĩ, việc mời các quý tộc đến nhà kính xa hoa mà nàng ta đã chi một khoản khổng lồ để xây dựng và khoe khoang với họ là chuyện thường ngày. Nhưng dạo này, vì vị khách kia mà nàng ta không thể làm vậy một cách thoải mái.
Khách đến vào lúc trời chưa sáng, ngay trước bình minh.
Lần đầu thấy gã đàn ông áo đen, nàng ta hét lên, binh lính chạy đến. Nhưng nghe đó là lệnh của Woo Tae Ho, Yoo Hwa dù khó chịu cũng phải nhịn. Hắn đến nhà kính mỗi sáng, xem xét rồi lấy một bông hoa.
Sau vài lần, nàng mới nhận ra hoa hắn chọn luôn là bông đẹp nhất nở hôm đó.
Tóc dài buộc cao, cài kim quan, ánh mắt lạnh lùng chọn hoa đầy cẩn thận và công bằng. Nàng ta tò mò muốn biết hoa nào đẹp nhất trong mắt hắn, đồng thời oán trách hắn sao chọn đúng bông ấy. Không kìm được, Yoo Hwa cũng đến nhà kính mỗi sáng.
Dù cùng không gian, hai người chẳng nói gì.
Gã đàn ông ấy đẹp đến mức nàng ta thấy áy náy vì đã hét lên lần đầu.
Cao hơn Woo Tae Ho, đẹp hơn cả bông hoa đẹp nhất trong nhà kính, đủ để gọi là nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng không thể chỉ nói về nhan sắc, vì hắn là hoàng tử Đại Quốc.
Người vợ đầu của Woo Tae Ho, phu quân của nàng.
Mặt Yoo Hwa lạnh đi. Một công chúa của vương quốc đã diệt vong, chân chẳng đi được, huyết thống thấp hèn, lại là đối tượng quý giá để kết hôn. Huống chi gã trai trẻ này còn đến chọn hoa cho nàng từ sáng sớm.
Điểm đáng giá duy nhất là danh công chúa. Nhưng ngay cả điều đó cũng tan biến khi nước mất, đổi quốc hiệu thành Thượng Nguyên Quốc, bị lịch sử xóa bỏ.
Vậy mà ả chiếm phu quân nàng ta trước, rồi lấy hoàng tử Đại Quốc làm chồng thứ hai.
“Hài hước đến trời cũng phải cười.”
Trong không gian tĩnh lặng ngát hương, ý nghĩ của Yoo Hwa bất chợt bật ra. Nàng ta vội ngậm miệng, liếc nhìn hoàng tử đang chọn hoa, may mà hắn không nghe thấy.
Nàng ta biết vua thỉnh thoảng đến thăm công chúa. Mỗi lần cung nhân xì xào, Yoo Hwa tổn thương sâu sắc, nên Woo Tae Ho làm nhà kính này để an ủi nàng ta.
Vì xuất thân, công chúa không thể làm hoàng hậu, nhưng tin đồn vua vẫn giữ nàng trong trang viên để thỏa mãn dục vọng vẫn đến tai Yoo Hwa.
“Chỗ giữa hai chân vô dụng đó chắc ghê gớm lắm.”
Nếu ả mang thai trước thì sao?
Ác mộng công chúa sinh con, đường hoàng bước vào cung khiến Yoo Hwa cắn móng tay, nói to hơn. Dù sao hoàng tử cũng làm ngơ, chẳng sao cả.
Rốt cuộc, ả đàn bà đó lại dám lấy hoa từ nhà kính mà hoàng đế đã xây dựng riêng cho mình.
Chắc chắn ả dụ dỗ hoàng tử trẻ để khiến nàng ta đau lòng.
Cắn móng sâu đến mức máu tanh lợm ở miệng.
“Làm gì có chuyện đó ạ. Nghe nói ả đang hấp hối, chỉ ở lì trong tẩm cung mà không hề bước ra ngoài.”
Một cung nữ lanh lợi đứng cạnh nịnh nọt.
“Ta nghe câu đó mấy năm rồi. Chân chẳng đi được, nằm đón đàn ông là lẽ đương nhiên.”
“Vậy nên mới có tin đồn ấy chứ ạ?”
Ad ơi dịch tiếp bộ này đi ạ, ra nhiều nhiều đọc cho nó đã
Yêu sốp nhất thế giới 😘😘😘
đưa sốp stk
Hóng sốp ra chap mới còn hơn hóng mẹ về 🥹🥹🥹
hic hic
Sốp ơi 6 ngày không ra chap mới rồi 😭😭
sốp bận quá nên bù sau cho nha