[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 36

Chương 36
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Vào khoảng cuối tháng 1, có tin cấp báo từ Đại quốc do hoàng đế gửi tới.
Tất cả mọi người trong trang viên đều quỳ gối chờ chiếu thư của hoàng đế. Nghe tin cấp báo không đến cung điện mà lại về trang viên nơi Wi Beom Yoon đang ở, đến cả Woo Tae Ho cũng dẫn các quan thần ra đón. Có vẻ hắn ta đã nghe được tin dữ về thái tử nên khuôn mặt đầy vẻ vui mừng.
Beom Yoon quỳ xuống trước cổng lớn rộng mở, còn Cheong Hee được người xung quanh đỡ ra, cúi rạp xuống tận phía sau cùng. Cả Seo Yeong cơ thể vẫn chưa khỏe cũng nhờ nhũ mẫu dìu ra, quỳ xuống cách hai người không xa.
Có lẽ do lo lắng suốt nên khuôn mặt Seo Yeong trắng bệch không chút huyết sắc.
Cheong Hee mỉm cười nhạt khi nhìn Seo Yeong. Trong tình cảnh này mà Seo Yeong vẫn băn khoăn, nghĩ rằng mình đã lây bệnh cảm mạo cho nàng, nên vẻ mặt đầy đau khổ.
Không phải cảm mạo gì cả. Từ ngày gặp Beom Yoon trở về, sự run rẩy trong nàng vẫn không dừng lại.
Hàm răng nàng va vào nhau cầm cập, tự hỏi mùa đông nào có thể lạnh đến thế.
“Cuộc hôn nhân thứ hai của nàng đã kết thúc như thế này đấy.”
Tiếng trống báo hiệu cấp báo đã đến ngay ngoài thành vang lên. Woo Tae Ho tiến đến cạnh Cheong Hee, không giấu nổi vẻ vui mừng. Hắn ta vén chiếc áo choàng dài, ngồi xuống và dịu dàng vuốt đầu nàng.
“Ta có điều muốn hỏi ngài.”
Nghe lời nói yếu ớt của Cheong Hee, Woo Tae Ho giơ tay đuổi những người xung quanh lui ra xa. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng trông như người sắp chết, khiến hắn ta cau mày khó chịu.
Cheong Hee không tò mò vẻ mặt của Woo Tae Ho ra sao. Ánh mắt nàng như bị ghim chặt vào bóng lưng của Beom Yoon đang ở hàng đầu tiên.
Ngay lúc đó, Beom Yoon đang quỳ gối chợt quay đầu lại nhìn Cheong Hee.
“Nàng muốn hỏi gì?”
“Ngài từng nói rằng khi ba lần hôn nhân kết thúc, ngài sẽ thả ta đi đúng không?”
“Phải.”
Nụ cười của Woo Tae Ho pha lẫn mùi tanh nồng đậm. Đó là lời nói dối.
“Giờ ngài đã thành vương rồi, cứ trực tiếp giết ta không phải dễ dàng hơn sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng hỏi hắn ta, rằng hắn ta đã thành vương rồi mà tại sao vẫn cứ lặp lại chuyện này. Ngay từ đầu, nàng chẳng quan tâm gì đến ý định của hắn ta. Sau ngày đó, Cheong Hee đã buông bỏ mọi thứ, mạng sống chẳng còn gì quan trọng nữa.
Woo Tae Ho có vẻ bối rối, vừa dùng lưỡi chọc vào một bên má vừa nghĩ cách trả lời. Trong suốt khoảng thời gian đó, Cheong Hee vẫn nhìn về phía Beom Yoon.
“Đó là giao ước với người phụ nữ đó.”
Nhờ cuộc hôn nhân thứ hai của Cheong Hee mà Woo Tae Ho thu được rất nhiều lợi ích, hắn ta chưa từng nghĩ tới chuyện lần thứ ba. Tuy nhiên, đó là giao ước. Ả đàn bà đó bảo, để hưởng được cuộc sống quý giá, nàng phải chết đi nhiều lần. Mỗi lần Cheong Hee chết rồi sống lại, sinh khí và sự sống của nàng mong manh chảy vào người phụ nữ ấy.
Máu quý phải được nối với máu quý.
Đây thực sự là chuyện đi ngược lại ý trời, tất nhiên kết cục sẽ không tốt đẹp gì. Hình phạt trời giáng sẽ là thứ mà ả đàn bà ấy sợ nhất. Ả ta nuốt lấy sinh mạng của Cheong Hee để mở đường trốn thoát cho mình. Ả ta hy vọng sự phẫn nộ của trời sẽ hướng về phía Cheong Hee, kẻ làm thay đổi vương đạo mà thiên đế định lập nên.
Một sinh mạng sẽ kết thúc sau ba lần đảo ngược số mệnh.
Cheong Hee từ trước tới nay vẫn ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Nếu nàng biết chuyện này thì sẽ rắc rối thêm, nên Woo Tae Ho luôn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành. Thực tế, đó cũng không hoàn toàn là nói dối. Nàng cũng sẽ thoát khỏi đau khổ khi ba cuộc hôn nhân kết thúc.
“Ra là vậy.”
Nghe hắn ta nói đó là giao ước, nàng gật đầu.
Suy đoán của nàng là đúng. Mỗi lần chết đi sống lại, nàng đều cảm nhận rõ nỗi sợ hãi khi bị hút vào vực sâu đen thăm thẳm. Kết thúc này chắc chắn sẽ không tốt đẹp.
“Ta sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự tốt hơn.”
Từ đôi môi Woo Tae Ho nói lời báo trước về cái chết thứ ba, một mùi tanh tưởi tỏa ra nồng đậm. Cheong Hee ngồi im như người mất hồn, không đáp lại mà lập tức cúi xuống như cũ.
Woo Tae Ho nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, khẽ liếm môi. Hắn ta vốn muốn phá bỏ giao ước với ả yêu nữ Song Yeo kia, nhưng chính hắn ta là bằng chứng sống của thuật pháp này. Giờ đây đã thành vương như lời ả nói, nên hắn ta cũng thấy bất an nếu phản bội lời hứa đó. Vả lại, việc lợi dụng Cheong Hee để liên minh với Đại quốc cũng chẳng có gì tệ.
“Sắc chỉ của Hoàng đế Đại quốc đã đến, hoàng tử Wi Beom Yoon bước lên phía trước!”
Sứ thần giữ chiếu thư ngang hàng với địa vị của hoàng đế.
Nhìn thấy sứ thần đến sớm hơn dự kiến, Woo Tae Ho vội vàng chạy lên phía trước, nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Beom Yoon. Đó mới là thái độ đúng đắn đối với Đại quốc.
“Xin ngài hãy gửi lời thăm hỏi của ta tới Hoàng quý phi.”
Trước khi Beom Yoon đứng dậy, Woo Tae Ho thì thầm vào tai hắn.
Chỉ mới qua một thời gian ngắn, thân thể Beom Yoon đã trở nên cao lớn hơn hẳn, ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt hắn gặp ánh mắt Woo Tae Ho đang quỳ gối ngước lên. Trước đây luôn coi hắn như đứa trẻ, giờ biết rõ nội dung sắc chỉ kia rồi lại quỳ xuống cầu mong được đối xử tốt.
Hắn mỉm cười dịu dàng, Woo Tae Ho đáp lại với khuôn mặt đầy mãn nguyện.
“Hoàng tử Wi Beom Yoon được sắc phong làm Thái tử Đại quốc, nhanh chóng hồi cung phò tá Hoàng đế.”
“Thần tiếp nhận hoàng mệnh.”
Beom Yoon đưa hai tay đón nhận chiếu thư từ sứ thần. Ngay sau đó, sứ thần cũng quỳ xuống đất.
Đây là mệnh lệnh cuối cùng của Hoàng đế ngay trước khi trút hơi thở cuối cùng. Dù hoàng đế còn chút hơi tàn đi nữa, đây vẫn sẽ là sắc chỉ cuối cùng của ông.
Người sẽ trở thành tân hoàng đế Đại quốc.
Người dù cách xa ngàn dặm nhưng vẫn nhận được lời triệu hồi từ Hoàng đế sau khi giết chết huynh đệ mình. Tất cả mọi người đều cúi đầu trước Wi Beom Yoon, thái tử sẽ trở thành hoàng đế mới của Đại quốc.
Khuê viện vốn yên ắng, nay đã rộn ràng hơn hẳn. Dẫu chẳng phải náo nhiệt đến mức lộ liễu, song cũng khó giấu được bầu không khí bận rộn do ai nấy đều lo chuẩn bị hành trang về quê.
Beom Yoon thì từ hôm kia đã vắng bóng, bởi hắn phải vào cung dự yến đón tiếp sứ thần.
Thế nhưng, mỗi sáng khi mở cửa sổ, vẫn thấy đóa hoa được đặt ngay trước hiên như thường. Như một thói quen, Cheong Hee đặt đóa phượng tiên sắc hồng phấn vào lọ hoa đầu giường, đoạn mở sách ra đọc như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nàng cần phải ép khô những bông hoa trước đó thật đẹp.
Phạch.
Vì cầm sách không cẩn thận, mấy đóa hoa khô trượt khỏi tay nàng rơi xuống chăn.
“Nhiều màu sắc quá đi.”
Chăn đệm phút chốc hóa thành vườn hoa rực rỡ. Cheong Hee nhẹ tay nhặt từng đóa, cẩn thận kẻo chúng vụn vỡ, rồi lại kẹp vào giữa từng trang sách. Mùa xuân sắp sang, tiết trời ấm dần, nàng biết mình sẽ chẳng thể nào đi ngang qua một đóa hoa mà không dừng lại nữa.
Trong tâm tưởng, nàng đã mường tượng ra hình ảnh bản thân cứ đứng lặng thật lâu trước một đóa hoa đẹp.
“Ở Đại Quốc, giờ là mùa kim cúc nở rộ. Vì nương nương thích hoa, ta sẽ dùng kim cúc để pha trà dâng nương nương.”
“Trà hoa ư?”
Nàng chẳng nghĩ mình sẽ đến Đại Quốc.
“Phải. Nếu biết cách sao khô, rồi đem hãm, kim cúc sẽ nở rộ trở lại trong nước trà. Loài hoa này quanh năm đều có thể thưởng thức, nên được các tiểu thư quý tộc bên ấy rất yêu thích.”
Một đóa hoa có thể nở quanh năm khi hãm trong trà… Có lẽ nơi này cũng có, nhưng Cheong Hee chưa từng được nếm qua. Mùi hương kim cúc đầu hạ dường như đã phảng phất bên chóp mũi nàng.
“Chắc là đẹp lắm.”
“Ta còn biết cách sao cho thật đẹp nữa kìa.”
Thượng cung Kang mỉm cười, nói rằng mình có bí quyết khiến hoa nở bung rực rỡ khi gặp nước nóng. Dẫu biết sẽ không còn dịp nào được uống thứ trà ấy, được người đối đãi dịu dàng như thế nữa, Cheong Hee vẫn không biểu lộ điều gì.
“Thượng cung Kang đúng là cái gì cũng biết.”
“Ta có thể làm hết. Chỉ cần là điều nương nương mong muốn.”
Cheong Hee mỉm cười nhẹ như đóa hoa xuân chậm rộ. Khi lần đầu nhận lệnh hoàng tử đến gặp nàng, thượng cung Kang từng lấy làm không vừa lòng. Bởi dù gì nàng cũng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, lại là mối hôn sự đầu tiên của thái tử Đại Quốc, hôn sự ấy vốn không xứng.
Thân phận của Cheong Hee hoàn toàn không phù hợp với người như Beom Yoon – kẻ sẽ lên ngôi hoàng đế trong tương lai. Thế nhưng, điều đó người hiểu rõ hơn ai hết lại chính là nàng. Có lẽ cũng bởi vậy mà thượng cung Kang chẳng thể nào dứt lòng.
“Phải phụng sự như đối với ta vậy.”
Nàng vẫn ghi nhớ lời căn dặn của bậc trên. Cheong Hee là người điềm đạm, trầm lặng. Từ trước đến nay chỉ có Dong Yi, cận vệ đi theo nàng, nên chẳng khi nào chủ động tìm đến thượng cung Kang. Chính vì thế, thượng cung sinh lòng cố chấp, bắt đầu chuẩn bị trước những điều mà nếu không có mình, nàng sẽ thấy bất tiện.
Nàng bắt đầu nhắc nhở nàng không được bỏ bữa, thậm chí còn tự tay dâng điểm tâm. Cheong Hee dù có chút lúng túng nhưng chẳng khi nào trách cứ.ng
Chính nàng cũng không ngờ, bản thân lại để tâm đến một người trên danh nghĩa là chủ thượng của mình như thế. Ban đầu chỉ vì thấy ngột ngạt nên mới chăm sóc một chút, nhưng khi thấy khuôn mặt yếu ớt ấy đáp lại bằng sự ngoan hiền, chẳng hiểu sao lại thấy lòng xót xa.
“Không phải nương nương cũng nên chuẩn bị sang Đại Quốc sao?”
“Việc ấy là bổn phận của bọn hạ nhân. Nếu có vật gì khiến nương nương bận lòng, cứ nói với ta. Ta sẽ đích thân lo liệu.”
“Vâng. Vậy sau này ta sẽ giao cho thượng cung. Nhưng mà để hồi hương về Đại Quốc thì thượng cung hẳn sẽ rất bận rộn, nên cũng không cần phải bận tâm đến ta nhiều như vậy đâu.”
Nàng chỉ cần rời mắt một khắc thôi cũng đủ khiến nơi này hóa thành vườn hoa, sao mà có thể không lo lắng cho được?