[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 33

Chương 33
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Két.
Chiếc ghế gỗ nặng nề bị kéo lê trên sàn phát ra âm thanh rợn người.
Beom Yoon kéo chiếc ghế đến trước giường chỉ bằng một tay rồi ngồi xuống với tư thế thoải mái. Hắn nhìn thẳng vào nàng và cất tiếng hỏi.
“Ta xin phép được nhìn thân thể của phu nhân nhé?”
Một lời hỏi nhưng gần như là xác nhận chắc chắn rằng hắn sẽ làm vậy. Dù quần áo của hắn cũng ướt sũng, nhưng hắn chẳng màng thay đồ, chỉ chăm chú nhìn nàng.
“Trông sẽ xấu xí lắm, chàng nhìn rồi có ích gì đâu.”
Nếu trong mắt hắn có hàm ý khác, có lẽ nàng đã thấy nhẹ lòng hơn.
Đôi mắt đen sâu thẳm, dù tối đen nhưng vẫn ánh lên ánh sáng như dòng sông sau cơn mưa vừa dứt. Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng tan biến, chỉ còn lại màn đêm u tối không thấy gì.
“…Chỉ là.”
Giọng nói của Beom Yoon khàn khàn. Hắn cũng cảm thấy kỳ lạ nên cau mày nói tiếp.
“Ta chỉ tò mò, nàng đã chết bao nhiêu lần.”
Là một câu trả lời thẳng thắn. Không có lý do gì để giấu hắn. Cheong Hee quay lưng lại, tháo chiếc áo bông nặng trĩu vì ngấm nước, chỉ còn lại lớp áo lót mỏng manh bám sát vào thân thể nhỏ bé.
Nhưng đến cả lớp áo đó cũng ướt sũng, gần như trong suốt.
Beom Yoon lặng lẽ dõi theo tấm lưng nhỏ gầy ấy. Một vết sẹo dài đỏ thẫm kéo từ vai phải xuống dưới hông trái. Dù đã lành nhưng vẫn chưa lành.
“Bị một kẻ thuận tay phải chém.”
Rợn người.
Vai của nàng khẽ run lên. Hắn đưa ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo, vuốt một đường từ đầu đến cuối như thể đang kiểm tra thương tích.
“Ư…”
“Vẫn còn đau sao?”
“Không.”
Nàng biết vết thương đã lành thì sẽ không còn đau, nhưng vẫn muốn hắn hỏi lại lần nữa. Phần da sưng đỏ dưới đầu ngón tay ấy, lẽ ra phải nằm bên trong cơ thể – dấu tích chết chóc chẳng thể nào xóa mờ.
“Nàng đã nói… cầu cho mọi người đều thành điều ước.”
Ngay từ khoảnh khắc người ta reo hò theo điều ước của nàng, tâm trạng của hắn đã tụt xuống đáy. Ngay cả khi còn không đủ để cầu cho chính mình, nàng lại nghĩ đến người khác. Điều ước ấy lan truyền từ miệng người này sang người khác như lửa lan trong gió.
Hắn đã biết trước là trời sẽ mưa.
Vậy mà khi nàng thả nến xuống nước, trời liền đổ mưa như đáp lại điều ước ấy.
“Chỉ là… thói quen thôi. Nếu ta chỉ cầu mong điều ước của riêng mình thành sự thật, cảm giác như sẽ chẳng ai nghe thấy.”
“Phu nhân nên học cách ích kỷ. Đáng lý nàng phải cầu cho những kẻ khiến nàng ra nông nỗi này bị xé xác mới phải.”
Vai nàng lại run nhẹ một lần nữa.
Dù chỉ là một câu nói đơn giản từ hắn cũng khiến nàng giật mình, huống gì là đối diện với cái chết. Hắn nghĩ nàng sẽ không thể trả lời, vì những lời nàng nói luôn là thật lòng.
“Ta không muốn trở thành một kẻ độc ác đến tận phút cuối.”
Hắn không thể thấy được gương mặt nàng khi nàng quay lưng lại, nhưng giọng nói thì trĩu nặng mệt mỏi.
“Phút cuối?”
Giọng Beom Yoon bỗng chậm rãi, như muốn giữ lấy câu nói ấy. Trong âm giọng nghiến chặt răng của hắn ẩn chứa sát khí không rõ dành cho ai.
“Mọi chuyện đã xảy ra rồi. Nên ta nghĩ, ít nhất mình cũng đã có thể ở bên những người ta yêu thương lâu thêm một chút.”
Dù có đau đớn thế nào thì cũng không thể quay về ngày hôm ấy. Và dù có quay lại, nếu đó là số phận mình phải chịu, nàng cũng sẵn lòng chịu đựng thêm vài lần chết nữa. Nàng không thể để những đứa em bé nhỏ phải sống một cuộc đời như vậy.
“Nói đến các em khác mẹ phải không?”
Lời lạnh lùng của Beom Yoon khiến nàng quay đầu lại đầy ngạc nhiên. Đường nét cổ nàng uyển chuyển như một bức họa, mềm mại nối liền xuống lồng ngực. Từ vành tai hắn, một giọt nước lặng lẽ lăn dài theo đường cong ấy, như vẽ nên một nét mực sống động.
“Ta cũng nghĩ chàng là định mệnh của ta. Nhờ còn sống nên chúng ta mới có thể gặp lại thế này.”
Giọng nàng nhẹ nhàng như thể đang nói một điều hiển nhiên. Bàn tay Beom Yoon nắm chặt tay ghế đến mức gần như nghiền nát.
“Cả tiểu thư Seo Yeong nữa.”
Gương mặt mỉm cười của nàng không hề mang chút oán trách.
Một người phụ nữ yếu ớt, đến áo cũng chẳng thể tự giữ chặt, lại khiến hắn muốn trở thành một vị hoàng đế. Dù đã quyết tâm như thế, nhưng lòng hắn vẫn như cuộn xoắn như muốn nôn ra. Hắn nghiến chặt răng, cắn mạnh đến mức máu tràn đầy trong miệng.
“…Đau quá.”
Ngay cả khi nàng thốt ra câu đó, máu cũng đã chảy ra nơi khóe môi. Beom Yoon lập tức bật dậy, chỉ một bước đã đến bên nàng. Khoảng cách ấy quá gần, đến mức chẳng cần nỗ lực gì để rút ngắn.
Cheong Hee ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn lên hắn.
“Nàng đúng là một người yếu đuối đến đáng nguyền rủa.”
Khóe miệng của Beom Yoon cũng đang rỉ máu khi hắn thốt ra câu ấy.
Cheong Hee dùng mu bàn tay lau nhẹ nơi môi mình.
“Tại sao điện hạ lại làm tổn thương chính mình chứ?”
Nếu hành động ấy mang sát khí, người bị thương phải là nàng. Nhưng cơn giận của Beom Yoon lúc này không còn lối thoát, chỉ khiến hắn tự tổn thương rồi lan sang nàng. Trong miệng hắn giờ không còn cảm giác của miếng thịt bị cắn rách nữa.
Hắn nắm lấy cằm nhỏ của nàng, rồi cuộn chiếc khăn dùng để lau tóc, nhét vào trong miệng nàng.
“Cứ thế này nhé.”
Cheong Hee ngậm chặt khăn trong miệng, ngoan ngoãn gật đầu.
“Ưm…”
“Đừng nói gì cả.”
“…Ưm.”
Do dự một thoáng, Beom Yoon buông nàng ra rồi mở cửa gọi lớn.
“Lập tức ra ngoài, dù có phải túm cổ y quan thì cũng lôi bằng được hắn ta đến đây. Nói là cần thuốc trị thương.”
Chỉ cần lấy thuốc là đủ, nhưng hắn vẫn lệnh cho Muk Eon phải lôi cả thầy thuốc về. Beom Yoon nhận lấy bộ y phục trong tay anh rồi đóng cửa lại. Nhưng rồi hắn lại quay ra, gọi với theo phía sau bóng Muk Eon vừa khuất.
“Bảo mang nước tắm đến nữa.”
“Vâng, điện hạ.”
Đầu hắn lúc ấy thật không giống chính mình, mơ hồ đến lạ. Cho đến khi hắn nhìn thấy Cheong Hee đang ngoan ngoãn ngồi trên giường ngậm khăn, đôi mắt chỉ hướng về phía hắn.
Không muốn trở thành người độc ác ư…
Hắn bắt đầu thật sự muốn biết rằng nếu công chúa của một vương triều sụp đổ ấy nảy sinh ác tâm thì sẽ như thế nào.
Do trời mưa nên pháo hoa cuối cùng đã bị huỷ, nhưng chẳng ai tỏ ra tiếc nuối. Vì Seo Yeong đã bị cảm lạnh và nằm liệt giường.
Sáng sớm, khi cơ thể đã được sưởi ấm, họ quay trở lại trang viên. Khi ấy, Dong Yi và Seo Yeong đã có mặt trước đó. Cheong Hee chăm sóc nàng ấy kỹ lưỡng hơn bất cứ ai, khi Seo Yeong lên cơn sốt và mê man.
“Chỉ mình muội bệnh thôi… thiệt là oan ức.”
“Nghe nói muội dầm mưa cả buổi cơ mà.”
“Ư ư… Tỷ trông yếu hơn muội mà khoẻ thật đấy…”
Đôi mắt Seo Yeong đỏ hoe vì sốt, lẩm bẩm nói. Nếu không phải vì được Beom Yoon sắp xếp cho nghỉ lại quán trọ, thì có lẽ Cheong Hee cũng sẽ ngã bệnh giống nàng ấy. Dù đã trở về sau đêm dài, nhưng Seo Yeong vẫn gọi nàng là ‘tỷ’.
Dù biết điều đó khiến hắn không vui, nàng cũng không thể lạnh nhạt với Seo Yeong.
Nàng ngồi bên cạnh thay khăn trên trán cho nàng ấy, dặn người hầu luôn giữ lửa trong lò để không khí trong phòng không bị lạnh.
“Dù sao thì muội cũng đã quen với khí lạnh nơi này rồi…”
“Chỉ từng đọc trong sách rằng người ta có thể chết vì lạnh… ai ngờ suýt chết thật…”
Seo Yeong nói rồi đưa tay dụi mắt. Mưa lạnh thấm vào xương, khiến nàng ấy thật sự nghĩ rằng mình sắp vượt *Tam Đồ Xuyên. Nàng rên rỉ, áp má vào bàn tay mát lạnh của Cheong Hee như một đứa trẻ.
*Tam Đồ Xuyên: hiểu đơn giản thì ý muốn nói là ‘sang thế giới bên kia’.
“Phải nhanh chóng hồi phục thôi.”
“Hức… Ở đây lạnh lắm, đồ ăn thì ngon, nhưng không có người quen… nhớ mẫu thân quá…”
Vì vậy, Cheong Hee không thể vờ như không biết và bỏ đi. Khi Seo Yeong mới đến đây và lâm bệnh nặng, nàng cũng đang trong cơn hấp hối nên không thể chăm sóc được. Nhưng giờ đây, nàng hiểu rất rõ cảm giác cô đơn khi chỉ có một mình chịu đựng cơn đau. Và điều người ta nhớ nhất trong khoảnh khắc yếu đuối đó, chính là mẹ.
“Khi xuân tới, muội nên trở lại Đại Quốc.”
“Chắc mối duyên với điện hạ cũng kết thúc ở đây rồi nhỉ…”
Giờ thì Beom Yoon chẳng còn nói chuyện với nàng ấy nữa. Dù từng chờ đợi, mong một điều kỳ diệu, nhưng giờ thì Seo Yeong cũng hiểu rằng không thể níu kéo được nữa. Nàng ấy khẽ mím môi, không giấu nổi sự buồn tủi.
Tại sao cha lại đưa ra quyết định đó? Như thể bị phát hiện thì cái chết của con gái dưới tay hoàng tử cũng chẳng sao cả.
Dù có nhiều thứ để luyến tiếc ở Đại Quốc, nhưng giờ đây nàng ấy không còn chắc chắn rằng bản thân vẫn còn một chỗ để quay về.
“Nhân duyên vốn là thứ sẽ được nối lại vào lúc không ngờ nhất.”
Nối lại ở đâu, vào lúc nào, không ai biết được. Cheong Hee cũng chỉ có thể nói được đến vậy. Sợi chỉ đỏ ở ngón tay nàng ấy lặng lẽ buông thõng xuống khi nàng dụi mắt.
“…Nếu chỗ đó không còn là của muội thì sao?”
Nếu không chỉ phụ thân mà ngay cả mẫu thân cũng làm ngơ với chuyện này… nàng ấy phải làm sao?
Mẫu thân nàng ấy không phải người hiền lành. Với nàng ấy, bà ta là người mẹ duy nhất và là chính thất, nhưng lúc cần tàn nhẫn, bà ta lại lạnh lùng hơn bất kỳ ai. Seo Yeong đã lớn lên với hình ảnh ấy.
Từ khi đính hôn với hoàng tử, nàng ấy đã dần học được cách sống trong cung, giao tiếp với các hoàng nữ, quan sát sự phân cấp giữa các nữ nhân.
“Vậy thì sẽ là duyên phận giữa muội và ta được nối lại.”
Khi thấy Cheong Hee mỉm cười dịu dàng và nói ra điều đó, Seo Yeong lặng lẽ nhìn nàng. Đó chính là lời ngỏ rằng nếu không còn chỗ đứng ở Đại Quốc, thì cứ quay về đây. Và giây phút ấy, nước mắt nàng ấy trào ra như vỡ bờ.