[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 38

Chương 38
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cánh hoa phượng tiên được giã mịn khẽ rơi ‘tách’ xuống mặt bàn. Một cảnh tượng bất ngờ, bởi cứ tưởng đến khi việc chuẩn bị về Đại Quốc kết thúc, Beom Yoon sẽ không quay lại.
Dường như là do hắn tự căn dặn từ trước, bởi không có lấy một tiếng thị vệ báo danh ngoài cửa.
“Ta tặng nàng hoa, còn nàng lại đang làm gì với nó thế kia?”
“Ta nhuộm móng tay cho tiểu thư, để về Đại Quốc có thể khoe với các quý nữ rằng đây là màu phượng tiên trong tuyết.”
Beom Yoon ngồi xuống giữa Cheong Hee và Seo Yeong một cách rất tự nhiên. Seo Yeong lúng túng, không biết nên rút lui hay cứ ở lại, đành đưa mắt thăm dò.
“Ngồi đi.”
“Vâng…”
Chỉ một lời ấy thôi, nàng ấy lập tức ngồi xuống thẳng lưng, mắt cứ lén liếc nhìn Cheong Hee và hắn, mắt chớp chớp liên tục.
“Phu nhân hình như rất quý cô thì phải.”
“A… ta cũng rất quý công chúa điện hạ!”
“Thật vậy sao?”
Beom Yoon nhắc lại lời nàng ấy, giọng nhấn chậm. Rõ ràng vừa nói sai gì đó, nhưng Seo Yeong không biết lỗi ở đâu. Nàng ấy – người từng hô thẳng ‘Beom Yoon à’ giữa chốn chợ rèn – giờ đây chỉ cần nghe đến tên hắn cũng đã run sợ. Từ sau cái chết của vị hoàng tử kia, mọi thứ liên quan đến hắn đều trở nên đáng sợ.
“Ta cũng vậy. Ta rất quý tiểu thư.”
Cheong Hee điềm tĩnh tiếp lời. Seo Yeong thì chỉ muốn lắc đầu liên tục.
Không, không phải lúc này đâu, tỷ ơi…
Nàng ấy chỉ dám khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho Cheong Hee nhìn mình mà hiểu lấy.
“Có người nhắn ta rằng hãy nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hơn.”
“Dạ…?”
“Và ta định sẽ làm thế.”
Bông phượng tiên mà nàng vừa cầm lên khỏi bàn đã bị vò nát trong tay Cheong Hee vì lời nói của Beom Yoon. Seo Yeong mở to mắt nhìn hắn, không hề để ý đến hành động ấy. Chỉ duy nhất hắn là người chứng kiến rõ ràng cảnh tượng đang diễn ra nơi đầu ngón tay nàng.
“Ta ư?”
Người từng chẳng buồn ngoái nhìn mỗi khi ta giơ hai tay lên ra hiệu, bảo chàng hãy nhìn ta một lần đi. Ấy vậy mà giờ đây, trong khi ánh mắt hắn vẫn chỉ dõi theo mỗi mình Cheong Hee, hắn lại buông ra lời rằng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng… Thật khó tin nổi.
“Vậy nên cô phải đối xử thật tốt với phu nhân. Đừng khiến ta thất vọng.”
“V-Vậy… Gia tộc của ta sẽ…?”
“Nếu tiểu thư cư xử đúng mực thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Ta tự tin mình sẽ đối xử thật tốt với tỷ ấy!”
Seo Yeong tươi rói trả lời. Trước câu nói đầy khí phách ấy, Beom Yoon khẽ bật cười. Nhìn cảnh đó, ngón tay Cheong Hee cứ chạm mãi vào một chỗ vô định. Màu nước từ bông phượng tiên dần lan rộng nơi bàn tay nàng. Nụ cười trong trẻo của Seo Yeong và sự chấp thuận của Beom Yoon lại thật xứng đôi.
“Nếu điện hạ cứ ở lại Đại Quốc, thì có phải đã thành thân với tiểu thư rồi không?”
“Chắc là vậy.”
Beom Yoon đáp với giọng thản nhiên, khiến Seo Yeong thấy ngượng ngùng, tay khẽ đưa lên vuốt mái tóc bên thái dương.
Khi hắn đã xác nhận rằng sẽ quan sát nàng lâu hơn một chút, thì… có lẽ ta cũng có thể can thiệp thêm một chút nữa. Một suy nghĩ chưa từng có trong đời bỗng xuất hiện.
Từ khi nhận ra mình có thể chạm vào sợi chỉ đỏ định mệnh, ta cứ luôn muốn kết thêm một mối duyên thật vững chắc cho chàng.
Một mối duyên mà chàng có thể cởi mở tấm lòng, ở nơi ngôi vị chỉ có thể đạt được sau khi đã giết chính huynh đệ mình. Ta muốn là người nối kết sợi chỉ ấy. Dẫu sao ta cũng đã bị nguyền rủa rồi. Vậy thì, thêm một tội nữa… cũng chẳng sao.
Vì chính ta là người xen vào mối duyên giữa họ và khiến nó trở nên lệch lạc.
Chỉ cần hai người họ cùng trở về Đại Quốc, ta nối chỉ lại với nhau, thì về sau mọi sự sẽ thuận theo lẽ tự nhiên.
“Vì là hoa do chàng tặng, ta có thể nhuộm màu lên sổ tay của chàng được chứ?”
Ánh mắt thoáng ý cười của hắn dừng lại nơi đầu ngón tay Cheong Hee. Và thay cho câu trả lời, hắn đặt tay mình lên mặt bàn.
“Tiểu thư, xin đưa tay ra đây.”
Hắn chia đôi bông hoa còn lại, đặt lên sổ tay của cả hai người như thể đang cùng lúc nhuộm màu cho cả hai bàn tay.
Sợi chỉ đen khẽ lay động. Sợi chỉ đỏ nối với Seo Yeong vẫn tung bay như gợn sóng, là sợi chỉ đẹp nhất mà nàng từng thấy.
Giả vờ như đang gỡ những cánh hoa tàn, Cheong Hee nắm lấy hai sợi chỉ ấy. Đầu ngón tay nàng tê rần. Việc thắt nút thật dễ dàng. Ngay khi chỉ vừa chạm đến, hai sợi chỉ đã tự quấn lấy nhau như định mệnh.
“Tỷ ơi? Hoa sắp khô rồi đấy.”
Sợi chỉ đen và đỏ rối vào nhau đẹp đến mức khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Đúng là định mệnh rồi. Cheong Hee nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười nhẹ nhõm, dùng sợi chỉ thắt chặt sổ tay của cả hai một cách gọn gàng, ngăn nắp.
“Xong rồi đấy.”
Seo Yeong thật lòng rất hài lòng với tình cảnh hiện tại. Nàng ấy không chỉ được sống mà còn được đảm bảo sự an toàn cho cả gia tộc. Lại có thêm một Cheong Hee dịu dàng bên cạnh, khiến lòng nàng ấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Seo Yeong khẽ bật cười. Rồi ánh mắt nàng vô tình bắt gặp Dong Yi đang đứng yên lặng phía sau. Bất giác, nàng ấy hơi ngượng ngùng, vội quay mặt đi.
“Phu nhân quả là có tài đặc biệt.”
Beom Yoon chăm chú nhìn những ngón tay đã nhuộm sắc hoa của Cheong Hee. Rồi hắn khẽ vẫy tay nàng. Gương mặt hắn như thể muốn nói, rằng sổ tay đang có điều gì thú vị lắm. Dù biết điều đó là không thể, nhưng nàng vẫn lạnh sống lưng trước ánh mắt ấy. Liệu chàng có thật sự nhìn thấy sợi chỉ định mệnh?
“Đến sáng mai chắc sẽ lên màu thôi, nhỉ?”
Seo Yeong khẽ cười rạng rỡ khi hiểu nhầm rằng tài năng mà hắn nhắc đến là việc các cô gái dùng hoa phượng tiên để nhuộm màu. Cheong Hee gượng gạo gật đầu, cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt.
Nhưng nét mặt của hai người đang nhìn vào ngón tay lại hoàn toàn trái ngược. Trong khi Seo Yeong đầy mong đợi, thì Beom Yoon lại khẽ lắc quyển sổ với một biểu cảm khó hiểu. Mỗi lần hắn làm vậy, sợi chỉ nối liền khẽ đung đưa.
Sợi chỉ đen như rắn, nuốt trọn lấy sợi đỏ, có hình dáng u ám đến mức khiến người ta rùng mình.
“Hoàng đế chỉ còn sống được hai ngày nữa. Rạng sáng hôm sau ta sẽ khởi hành, phu nhân cũng nên chuẩn bị đi.”
Việc băng qua một quốc gia đang trong mùa đông chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.
“Chàng cần trở về hoàng cung gấp, nhưng đôi chân ta thế này thì không thể theo kịp hành trình mùa đông đâu.”
Những lúc thế này, đôi chân vô dụng lại trở thành cái cớ hoàn hảo.
Nếu Beom Yoon hoàn thành nghĩa vụ Thái tử sau khi về đến hoàng cung rồi trở thành hoàng đế, thì sớm muộn hắn cũng sẽ hiểu dụng ý trong lời của nàng.
Cuộc ly hôn với Woo Tae Ho khi xưa chỉ là kết quả tất yếu. Một con chó săn hết giá trị thì sẽ bị vứt bỏ. Chính vì vậy, Cheong Hee thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
“Rồi sao nữa?”
Hắn chống cằm bằng bàn tay từng được nàng nhuộm sắc hoa phượng tiên, khẽ lắc quyển sổ khi hỏi lại. Seo Yeong cũng tưởng rằng Cheong Hee sẽ cùng đi nên bất ngờ trước câu nói ấy, im lặng lắng nghe họ.
“Khi tiết trời ấm lên, ta sẽ từ từ theo sau.”
“Xứ sở này có khi nào sang xuân không?”
Hắn chưa từng trải qua mùa xuân ở vùng đất này.
“Mùa xuân thì ở đâu cũng đến cả.”
Thực tế là nàng chẳng thể tự đi nổi, luôn phải có Dong Yi dìu đỡ mới di chuyển được. Sau lần trở về từ dạ trại, tình trạng ấy còn trầm trọng hơn. Nên việc không thể cùng đi cũng chẳng phải lời nói dối.
“Vậy để muội đi cùng tỷ.”
“Nếu tiểu thư ở lại đây, có lẽ sẽ cảm lạnh suốt cả mùa đông mất. Hoa phượng tiên ta đã nhuộm cho tiểu thư, chẳng phải còn phải khoe với bạn bè sao?”
“Nhưng mà…”
Seo Yeong cũng bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Cảm giác như khoảnh khắc ba người đang ngồi cùng nhau lúc này sẽ là lần cuối.
“Chàng hãy ở bên cạnh bệ hạ.”
Ở bên cạnh chứng kiến phút lâm chung của Hoàng đế là bổn phận mà một người con phải thực hiện. Và chắc chắn cũng sẽ có kẻ muốn ngăn cản Beom Yoon – người được sắc phong Thái tử ở nước ngoài – trở về cố quốc. Cheong Hee hiểu rằng, chỉ khi hắn về đến hoàng cung an toàn, thì vai trò của nàng mới thật sự kết thúc.
“Phu nhân toàn nói điều đúng đắn, ta cũng chẳng thể cố thuyết phục thêm.”
Nàng lo nếu hắn cứ cố chấp thì không biết phải làm sao, vậy mà câu trả lời ấy đã gạt bỏ hết những băn khoăn trong lòng nàng. Sự căng thẳng được giải tỏa, nét mặt nàng cũng thoáng chùng xuống. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy là vì an tâm hay vì nuối tiếc, chính nàng cũng không thể phân biệt nổi.
“Cầu mong…”
“Cầu mong điều gì?”
Nàng định nói ra lời cuối đã viết trong bức thư ở dạ trại, nhưng rồi chợt sợ nếu điều ước ấy không thành. Vậy mà Beom Yoon lại nắm bắt được phần đuôi câu nói ấy, hỏi lại ngay.
“Cầu mong đường trở về Đại Quốc của chàng sẽ suôn sẻ.”
“Bắt đầu từ hai ngày nữa, ta sẽ đếm từng ngày.”
Không rõ là hắn không nghe lọt lời nàng hay cố tình phớt lờ, nhưng Beom Yoon lại nói bằng giọng nặng trĩu như thể đang đặt cược cả sinh mệnh.
Ánh mắt vững vàng của hắn như vạch trần lời nói dối của nàng. Hắn đưa tay đang chống cằm ra, khẽ gõ nhẹ lên mu bàn tay khô ráp đặt trên bàn. Đầu ngón tay hắn lướt qua những đường gân xanh nổi bật trên làn da tái nhợt, rồi dừng lại trên móng tay đã nhuộm sắc hoa.
“Ta sẽ đợi xem bao giờ đất nước này đón được mùa xuân. Lúc đó, nàng nhất định phải đến gặp ta.”
Một kẻ què quặt, từng tái hôn lần hai, thân phận chẳng ra gì như ta, chàng thật sự định đưa đến Đại Quốc ư?
Lồng ngực Cheong Hee khẽ phập phồng. Tựa như đang sắp bật khóc, nhưng rồi nàng lại nở nụ cười thật tươi. Ánh mắt Beom Yoon dừng lại nơi má trái, nơi chiếc lúm đồng tiền của nàng in hằn sâu.
“Vâng, ta sẽ làm vậy.”
Đã bao giờ đôi môi nàng nói dối mà trơn tru đến thế này?
Chỉ là- giờ phút này, nàng thật lòng muốn đáp lại hắn như vậy. Nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt hắn, như thể rất hài lòng với câu trả lời ấy.
Chỉ là- trước khi phu quân trẻ của nàng rời đi, nàng cần nhắc hắn nhớ rằng lời nói hôm nay có thể mang ý nghĩa hoàn toàn khác trong tương lai. Để khi điều đó xảy ra, hắn sẽ không còn đếm từng ngày nữa.
Bởi vì mùa xuân của một đất nước đã diệt vong… đã kết thúc từ rất lâu rồi.
Ad ơi dịch tiếp bộ này đi ạ, ra nhiều nhiều đọc cho nó đã
Yêu sốp nhất thế giới 😘😘😘
đưa sốp stk
Hóng sốp ra chap mới còn hơn hóng mẹ về 🥹🥹🥹
hic hic
Sốp ơi 6 ngày không ra chap mới rồi 😭😭
sốp bận quá nên bù sau cho nha
Sốp ra tiếp đi đang hay mà 🥹🥹