[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 7

Chương 7
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Tránh xa ra.”
“Vậy thì ngươi cũng nên tránh xa ta ra đi, vì ngươi cũng là người do nhà vua phái tới mà.”
Cheong Hee ngước nhìn Dong Yi, kẻ vẫn đang lau khô tóc cho nàng, rồi chậm rãi nói.
“…Tôi không giống họ.”
“Nhưng ngươi cũng có thứ cần phải bảo vệ đúng không? Dù muốn hay không, ngươi vẫn phải báo lại với nhà vua về ta.”
Giọng nàng không hề có chút trách móc, chỉ đơn giản là đang nói lên một sự thật, dịu dàng và ôn hòa như thường lệ.
“Công chúa.”
“Giá mà đứa trẻ đó cũng có thể trở thành bạn nói chuyện của ta giống ngươi thì tốt biết mấy.”
Có lẽ, nàng sẽ phải tìm cách thuyết phục cô bé rồi.
Nàng bật cười nhẹ nhàng. Bàn tay đang lau tóc bỗng trở nên mạnh hơn, như thể hơi mất kiểm soát. Nàng giả vờ rên lên một tiếng, và ngay lập tức, những ngón tay to lớn ấy lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Từ giờ, người phải thật cẩn trọng.”
“Chuyện ta có cẩn trọng hay không đâu quan trọng. Phu quân của ta mới là người cần phải cẩn thận.”
Nàng tựa cằm lên bàn, đôi mắt trong veo nhìn ra xa. Cơn gió len qua khe cửa, cuốn theo những lọn tóc mềm mại, phủ lên tầm nhìn của nàng như những sợi chỉ mảnh. Hình ảnh đó bất giác khiến nàng nhớ đến sợi chỉ đen của Hoàng tử.
“Nhưng mà….”
“Mười năm trước thì phải, ta đã từng gặp phu quân trẻ của ta rồi.”
Bàn tay của Dong Yi khựng lại.
Nàng lại ngước nhìn anh, giọng điệu đầy vẻ trêu đùa.
“Đừng nói với nhà vua nhé. Đây là bí mật của hai ta thôi. Được chứ?”
Cách nàng nhấn mạnh như vậy chính là một dấu hiệu rõ ràng rằng nàng biết anh sẽ không bao giờ nói ra điều đó. Mười năm trước, Hoàng tử mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Theo những gì anh biết, Cheong Hee chưa từng rời khỏi hoàng cung.
“Vâng.”
“Có lẽ từ lúc đó, bọn ta đã là định mệnh rồi.”
Nàng không nói thêm gì nữa, như thể không định tiết lộ thêm dù chỉ một chút. Vậy nên chuyện này là thật hay chỉ là một lời bông đùa của nàng, Dong Yi cũng chẳng thể phân biệt được.
“Lại đùa tôi nữa sao?”
“Ai mà biết được.”
Hồi đó, mẫu thân nàng đã khóc.
Khi nghe những lời dịu dàng về kẻ mang sợi chỉ đen, nàng vẫn chẳng thể nào lắng nghe trọn vẹn, bởi gương mặt người ấy buồn đến nao lòng. Nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ, bàn tay của người đó đã dịu dàng đến mức nào.
Số phận của một nữ pháp sư đã phản bội thiên mệnh để được sống như một con người chính là như vậy.
Chính vì thế, Cheong Hee không thể nào quên được Hoàng tử. Vì vào ngày nàng gặp hắn, mẫu thân nàng đã qua đời.
Dù có muốn quên cũng không thể nào quên được. Nàng vẫn nhớ từng hơi thở cuối cùng của bà vào hôm ấy. Chỉ có duy nhất một chuyện nàng không thể nhớ rõ, đó là câu chuyện về sợi chỉ đen của hắn dường như đã bị chôn sâu trong ký ức, chẳng thể nào chạm tới.
“Từ giờ hãy đóng cửa sổ vào ban đêm đi ạ. Trời sáng sớm lạnh lắm.”
“Ừm.”
Nhưng ngay cả vào giữa mùa đông, nàng vẫn luôn để cửa sổ hé mở một chút. Anh biết yêu cầu này là vô ích, nhưng vẫn không thể không nói.
Dù đã nhắc nhở, nàng vẫn chỉ đáp lại qua loa ‘Được rồi.’ như thể đã quá quen với việc đó. Dong Yi nhẹ nhàng bế nàng lên, cẩn thận như thể sợ làm đau nàng.
Cheong Hee cũng tự nhiên vòng tay qua cổ anh, phó mặc thân mình. Khi được đặt lên giường, nàng vẫn dõi mắt ra khe cửa. Nhận ra ánh mắt ấy, Dong Yi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ mở cửa sổ ra, như thể đã quên mất điều anh vừa dặn.
“Có lẽ trời sắp mưa. Trước đó, người nên đi dạo trong hoa viên một chút.”
“Không sao đâu. Ta buồn ngủ quá, có lẽ sẽ ngủ tiếp ngay thôi.”
Ban ngày nàng gần như chỉ quanh quẩn trong tẩm cung.
Bất kể nàng đi đến đâu, ánh mắt nhìn nàng cũng không hề chứa chút thiện cảm nào. Những kẻ canh chừng nàng, những người xem nàng như một kẻ vô hình — trước tất cả điều đó, nàng chỉ có thể chọn cách ẩn mình. Nàng chỉ còn lại nụ cười khi trêu đùa Dong Yi. Đó là biểu cảm duy nhất nàng có thể bộc lộ.
“Nhưng người vẫn phải ăn sáng.”
Vì ít khi đi lại, nàng cũng chẳng mấy khi ăn uống đúng giờ.
Cheong Hee lắc đầu, rồi quay mặt vào cửa sổ, kéo chăn lên che kín người. Chỉ để lộ đôi mắt, nàng lặng lẽ quan sát thế giới bên ngoài, cố gắng đoán xem hôm nay là ngày gì.
Qua những cành cây bên cửa sổ, nàng thấy những chiếc lá đã chuyển màu đỏ rực, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào. Một khi sắc màu rực rỡ ấy khô héo và bị cơn gió lạnh cuốn đi, chỉ còn lại những cành cây trơ trọi.
Nàng đã học về sự thay đổi của bốn mùa chỉ bằng cách nhìn qua ô cửa sổ này.
Bộp.
Một bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng, rồi những ngón tay ấm áp chậm rãi vuốt mái tóc còn ẩm. Cảm nhận được sự hiện diện phía sau lưng, khóe môi nàng khẽ cong lên, giấu sau lớp chăn dày.
“Người có muốn nghe đọc sách không?”
“…Không. Đọc lại thư của Hae Joo đi.”
“Giờ tôi cũng đã thuộc lòng rồi.”
“Nhưng ta vẫn muốn nghe bằng giọng của ngươi.”
Giọng nói trầm ổn của Dong Yi khi đọc thư khiến nàng cảm thấy an tâm. Mỗi lần nghe những dòng thư ấy, nàng lại có cảm giác rằng, dù ở nơi nào, Hae Joo vẫn đang bình yên vô sự.
“Người yêu thương…”
Chỉ một câu nói chứa đựng tình yêu ấy thôi cũng đủ khiến Cheong Hee khẽ nhắm mắt lại.
Gửi đến người tỷ yêu quý của ta.
Nàng chờ đợi câu tiếp theo vang lên. Anh cũng thuộc lòng bức thư này, chẳng lẽ lại không thể nhớ tiếp?
“Người yêu thương?”
Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng bỗng dừng lại.
Giữa căn phòng chỉ có hai người bọn họ, bỗng vang lên một giọng nói không nên xuất hiện ở đây, khiến Cheong Hee mở bừng mắt.
“Thần, Dong Yi, tham kiến Điện hạ.”
Dong Yi đang ngồi cạnh giường, lập tức đứng dậy, quỳ một gối xuống, cúi thấp đầu. Không một tiếng động, cánh cửa đã mở ra, và người bước vào chính là Hoàng tử Wi Beom Yoon. Hắn đứng đó hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lười biếng nhìn xuống đỉnh đầu Dong Yi.
Cheong Hee nửa ngồi dậy trên giường, chớp mắt ngỡ ngàng.
“Tại sao…?”
Beom Yoon tiến lại gần, đứng ngay vị trí mà Dong Yi vừa ngồi khi nãy.
“Ta còn nhỏ nên chưa thể hợp phòng, nhưng ít nhất buổi sáng có thể cùng nhau trải qua, có đúng không?”
Cheong Hee lặng lẽ cắn đầu lưỡi. Nàng vốn định giữ khoảng cách với Hoàng tử này. Dù sao đi nữa, một đứa trẻ như hắn có thể hiểu gì? Chắc chắn là do Hoàng quý phi thúc ép hắn đến đây vì tham vọng đưa hắn lên ngai vàng.
Gương mặt hắn ngay cả dưới ánh trăng cũng lấp lánh vẻ yêu kiều. Khi nhìn rõ trong ánh sáng ban ngày, làn da trắng ngần tựa như được phủ một lớp bột ngọc trai lấp lánh.
Gương mặt trắng nõn ấy được điểm xuyết bởi hàng lông mày đậm nét, tạo nên vẻ ngoài sắc sảo. Đôi mắt khi dưới ánh trăng mang màu tối u trầm, nhưng khi có ánh sáng lại trở nên sắc bén như tam bạch nhãn. Nếu không có biểu cảm gì, gương mặt ấy lại càng khiến người ta nghẹt thở.
“A… buổi sáng. Đúng vậy, buổi sáng…”
Beom Yoon thích thú khi thấy gương mặt của Cheong Hee, người vốn cố tỏ ra ung dung trước mặt hắn, nay bỗng chốc sụp đổ. Ánh mắt nàng đang lơ đãng bỗng mở to khi nhìn thấy hắn, hệt như vừa thấy ma. Dù là một Công chúa của vương triều đã diệt vong, nàng cũng đã sống với danh phận ấy đủ lâu để học cách che giấu cảm xúc. Nhưng lúc này, nàng lại để lộ tất cả.
Hơn nữa, nàng còn lớn hơn hắn.
Một nữ nhân dám trở thành thê tử thứ hai của hắn, còn công khai giữ một nam nhân khả nghi bên cạnh. Ngay khi bước vào căn phòng này, Beom Yoon đã thấy người đó ngồi bên nàng, dịu dàng vuốt tóc nàng. Cảnh tượng ấy khiến hắn hơi nghiêng đầu suy nghĩ.
Hắn bước vào một không gian chỉ thuộc về hai người họ. Lúc hắn còn do dự xem nên xử lý hai người này thế nào, thì gã nam nhân đó đã thì thầm ‘người yêu thương’ bên tai nàng. Khóe miệng Beom Yoon khẽ nhếch lên.
“Ta mong muốn được dùng bữa sáng bên Công chúa trong ngày đầu tiên sau lễ thành hôn, nhưng có vẻ như ta đã làm phiền rồi.”
Ánh mắt hắn lướt qua Dong Yi, người vẫn còn quỳ phục dưới đất. Cheong Hee không tin vào nụ cười đang nở trên môi Beom Yoon. Chính nụ cười ấy đã từng đẩy nàng xuống vực thẳm.
“Điện hạ!”
Nàng hoảng hốt gọi hắn.
Beom Yoon nhận ra rằng chỉ cần động vào ‘thứ này’, Cheong Hee sẽ phản ứng như vậy. Hắn tự hỏi nàng quý trọng nó đến mức nào mà lại cuống quýt như thế, đến mức hắn gần như nảy sinh cơn thôi thúc muốn nghiền nát thứ này, chỉ để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
“Công chúa, nàng có thể làm biểu cảm này mà không rõ ta là địch hay bạn sao?”
Trong thế giới này, để lộ nhược điểm chính là tự chuốc lấy diệt vong.
Vậy mà nàng lại mang vẻ mặt như thể trời sập trước mặt hắn. Beom Yoon đột nhiên có cảm giác hắn chính là bầu trời của nàng.
Hắn là người duy nhất có thể trừng phạt nàng, cảm giác thỏa mãn dâng trào trong lòng hắn.
Hắn cảm thấy trong tim mình vừa nảy mầm một hạt giống nhỏ của sự tàn nhẫn, và hắn ung dung thưởng thức quá trình nó mọc rễ.
“Nếu Điện hạ thực sự là kẻ địch của thần ta, xin hãy để thanh kiếm ấy chỉ hướng về mình ta.”
Cheong Hee vươn bàn tay mảnh mai của mình, không phải về phía Beom Yoon mà là hướng đến Dong Yi. Beom Yoon chụp lấy cổ tay nàng giữa chừng, khóe môi khẽ nhếch lên méo mó. Người kinh ngạc trước hành động đó không phải là Cheong Hee, mà chính là Beom Yoon. Cổ tay nàng gầy guộc đến mức có thể cảm nhận rõ từng khớp xương. Nếu không phải có ai đó đang cố ý để Công chúa chết đói, thì không đời nào thân thể nàng lại tiều tụy đến thế.
Hắn không hiểu được.
“…Công chúa còn trẻ con hơn cả ta.”
“Gì cơ?”
“Trước khi nói ta là một tân lang nhỏ tuổi không thể hợp phòng, thì nàng nên lo lắng cho tình trạng này của mình trước đi.”
Cổ tay nàng bị hắn nắm chặt, yếu ớt lơ lửng trong không trung. Khi Cheong Hee cố gắng rút tay lại, Beom Yoon dễ dàng buông ra, trên mặt thoáng hiện vẻ lo lắng như thể sợ nàng sẽ gãy mất. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn chạm vào tay nàng, ánh mắt hắn liền chuyển sang Dong Yi, kẻ vẫn đang quỳ bên giường, rồi thản nhiên ấn mạnh đầu hắn xuống.
“Dám nhìn trộm chuyện riêng tư giữa phu thê trên giường sao? Hộ vệ của Công chúa quả là kẻ dâm loạn mà.”