Chương 40

 

Chương 40

 

Trans: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Từ bao giờ vậy nhỉ.

Ngày chàng lần đầu tiên nhìn thấy ta nằm đây, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ thân thể ta. Chàng nhận ra mục đích tồn tại của ta và rồi bắt đầu hành động. Nàng đã ra lệnh cho Joo Young buông rèm.

Có lẽ ta trông như một con quái vật.

Vậy mà từ hôm đó, vị hoàng tử lẽ ra nên xem ta là một con quái thú hay cầm thú, lại bắt đầu nhìn ta như một con người.

Cheong Hee đưa tay kéo nhẹ cánh cửa sổ. Bản lề mới được thay gần đây nên cửa mở ra rất nhẹ, không phát ra chút tiếng động nào.

Cơn gió lạnh buốt sắc như dao lùa mạnh qua khe cửa hẹp, đủ sức làm mái tóc của Joo Young, người đang đứng phía trên nàng, khẽ lay động.

“Ta cũng đã từng nghĩ như vậy.”

Cheong Hee bật cười nhạt. Nàng biết Joo Young, kẻ luôn đứng về phía nàng, chắc chắn cũng từng nhìn thấy điều đó. Khi đệ ấy cúi đầu xuống, mái tóc dài thả xuống trước ngực trần của nàng. Đôi bàn tay lần xuống dưới, vén lớp váy mỏng.

Giữa lớp váy, đệ ấy đưa mặt vào.

“A….”

Trong bóng tối dày đặc, tiếng bước chân của Beom Yoon vang lên mỗi lúc một gần. Cheong Hee không quay đầu lại. Một tiếng rên rỉ nhẹ thoát ra khỏi miệng nàng. Không thể nào ánh mắt tinh tường của hắn lại không nhận ra vạt áo nàng đang bị xộc xệch.

Ánh sáng từ ngọn đèn làm khuôn mặt Cheong Hee ửng lên sắc hồng.

Nàng mong điều này sẽ kết thúc tại đây.

Dù bị người đời nhớ đến như một kẻ bất trung, lấy chồng rồi lại đi tìm khoái lạc đàn ông bên ngoài, vẫn còn tốt hơn.

Hắn là người vốn chẳng màng tới điều gì, nhưng nếu đó là sự sỉ nhục dành cho lựa chọn của bản thân, hắn sẽ cảm thấy ghê tởm. Nếu thật sự Beom Yoon đã chọn nàng, thì việc nàng phơi bày bản thân ra như thế này cũng là điều đúng đắn.

Nàng cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang dội thẳng xuống mình.

Nàng quay đầu sang hướng khác, cố đè nén ham muốn được nhìn hắn. Thay vào đó, Cheong Hee cất lên những tiếng rên đủ để thấm đẫm cả đêm tối.

“Giống như con chó bị thương đang rên rỉ, nàng không cần phải cố gắng đến mức đó đâu.”

Giọng nói không cảm xúc vang lên từ phía trên đầu. Bàn tay hắn đưa vào từ bên ngoài, đóng sập cửa sổ lại.

Ngay sau đó là tiếng bước chân rời khỏi bậu cửa sổ.

Joo Young chui ra khỏi lớp váy, mặt mày vẫn bình thản, nhún vai nói.

“Chắc chỉ có tỷ mới có thể sai khiến đệ làm mấy chuyện thế này.”

“…Joo Young à.”

Lần đầu tiên kể từ khi đất nước sụp đổ, nàng mới gọi tên thật của đệ ấy. Và cũng là lần đầu tiên từ ngày ấy, Joo Young mới lại gọi nàng là ‘tỷ’.

“Dù sao thì cách tỷ nói cũng xem như thất bại rồi. Ngài ấy vừa mới bảo rằng trông như con chó mà.”

Thế nhưng Cheong Hee tin chắc rằng Beom Yoon sẽ rời đi. Nàng mở cửa sổ nhìn ra chỉ vì thấy Joo Young đang mặc lại quần áo một cách chậm rãi.

Một đóa hoa gãy cổ rơi dưới bậu cửa sổ. Trông giống như chính cổ của nàng bị bẻ gãy vậy.

Dù với Beom Yoon đây là sự thật hay chỉ là một màn kịch, điều đó không quan trọng. Điều duy nhất có ý nghĩa với hắn là việc Cheong Hee đã lợi dụng người khác để nhục mạ hắn, một cách công khai và phô trương.

Ngày cuối cùng trôi qua trong sự tĩnh lặng đến mức không ai nhận ra cả sự ồn ào thường nhật nơi phủ đệ.

Sự bất an trong lòng Beom Yoon đã ảnh hưởng đến cả những kẻ phục vụ quanh hắn.

Ban đầu, người ta nghĩ rằng vì hoàng đế lâm bệnh nặng nên hắn mới vội vã. Nhưng những kẻ thân cận với hắn đã nhanh chóng nhận ra nguồn cơn của cơn giận dữ lạnh người này.

Vì thế, để tránh làm trái ý hắn, họ tự động ngưng việc mình đang làm và dồn toàn lực cho việc chuẩn bị rút lui trong im lặng.

Sau đêm ấy, Cheong Hee không ăn, không ngủ, không tiếp ai, chỉ lặng lẽ ở trong tẩm thất của mình.

Nàng để nguyên bông hoa gãy đầu trên giường, chỉ nằm im và thở thật khẽ. Nàng muốn khép lại cuộc hôn nhân lần thứ hai này một cách lặng lẽ như thế.

Ngay cả khi Seo Yeong đến để chào tạm biệt, Joo Young cũng đuổi nàng ta đi. Dù Cheong Hee nghe thấy, nàng cũng không thể cất lời bảo người vào. Nàng sợ nếu mở cửa, thứ gì đó khác sẽ tràn vào cùng.

Hoặc có lẽ là…

Két.

Sau khi trọn một ngày trôi qua, đến tận khi bình minh mới ló rạng, Joo Young mới mở cửa bước vào.

Cheong Hee giật mình trong giây lát, rồi khi thấy đó là Joo Young, ánh mắt nàng lại dịu xuống. Đệ ấy giả vờ không nhận ra rằng nàng đã hy vọng người bước qua cánh cửa ấy sẽ là ai khác và cất lời như không có gì.

“Ngài ấy đã rời đi trước khi trời sáng.”

“Vậy à.”

Cheong Hee đáp hờ hững, rồi lập tức đặt chân trần xuống sàn.

“Thưa tỷ…”

“Ta chỉ đi dạo một chút thôi.”

Từ sau khi Beom Yoon đến, Cheong Hee chưa từng bước chân ra khỏi phòng vào ban đêm. Vậy mà giờ đây, nàng lại khoác trên người bộ áo ngủ xộc xệch, khuôn mặt không phương hướng, lết từng bước đi. Dù biết rõ những bước chân đó sẽ khiến móng chân bật máu, vạt áo bẩn thỉu, Joo Young vẫn không cản nàng.

Có lẽ vì sợ nếu mở cửa, nàng sẽ chạy trốn.

Chính vì thế, nên suốt thời gian qua, không ai dám mở cửa — Cheong Hee vừa bước ra ngoài vừa nghĩ như vậy.

Mũi chân lết trên đất. Móng bật lên, để lại vệt máu loang dài theo mỗi bước nàng đi.

Không biết tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào, giờ đang đổ xuống trắng xóa bầu trời.

Chỉ mong đường chàng đi, không quá gian nan.

Cheong Hee bước đi trở lại nơi lần đầu tiên gặp Beom Yoon – khu vườn sau. Không rõ từ khi nào ao trong vườn đã đóng băng. Đã lâu rồi nàng không tới đây, nên cũng chẳng thể biết. Dù là mùa đông, chuyện nước đóng băng là lẽ thường, nhưng lần cuối cùng nàng ghé nơi này là vào mùa thu, lúc gặp hắn.

Nơi này từng là chỗ duy nhất nàng yêu thích trong phủ. Thế nhưng kể từ khi Beom Yoon xuất hiện, nàng đã sống như thể quên bẵng nó đi.

Mùi rượu hợp hôn nồng nặc mà chàng đã cướp uống dường như vẫn còn vương lại trong không khí, khiến nàng phải đưa tay xoa nhẹ chiếc mũi ửng đỏ.

“…Không có ai cả.”

Cả lính canh của Woo Tae Ho cũng đã biến mất từ lúc nào.

Sau khi toàn bộ người của Beom Yoon rút đi, giờ đây trong phủ chỉ còn lại nàng và Joo Young – đệ ấy mà thôi.

Bông tuyết trắng rơi xuống vai Cheong Hee. Nàng rướn người qua mép ao, muốn nhìn xem có con cá chép nào không, nhưng dưới lớp băng dày, chẳng thấy được gì.

“Hãy đi ngủ đi.”

Cheong Hee giật mình hoảng hốt, vội vàng chỉnh lại mái tóc của mình.

Bởi trong đầu nàng cứ vang lên giọng nói của Beom Yoon – người ngay lần đầu gặp đã coi nàng như trẻ con và bảo nàng mau lớn lên đi.

Phì, một nụ cười gượng gạo khẽ thoát ra.

Chính ở nơi này, cả hai đã đối xử với nhau như những kẻ trẻ con, giữ khoảng cách như thế. Khi ấy, nàng chỉ đơn giản muốn hòa thuận với hắn. Dù hắn là kẻ từng mấy phen đưa nàng đến bờ vực cái chết, nàng cũng không muốn căm ghét hắn.

Nàng từng học cách sống như một điềm gở – một lá bùa trừ tà – chịu đựng trong nỗi đau bằng cách riêng. Nhưng cuộc hôn nhân thứ hai đã khiến nàng tạm quên đi điều đó.

“Phải rồi… phải ngủ thôi.”

Đầu óc hỗn loạn vì thiếu ngủ mà thôi.

Chỉ cần quay về, ngã xuống giường mà ngủ một giấc, khi tỉnh lại, phủ này sẽ lại đầy người của Woo Tae Ho. Và rồi, nàng sẽ sống những ngày ngột ngạt như trước, thỉnh thoảng lại quay về cái ao này.

Dù lời đồn phủ có ma quay lại cũng không sao. Cheong Hee lê bước, quay về trước cửa tẩm thất của mình.

“Haa… haa…”

Hơi thở nàng trắng xóa trong làn không khí buốt lạnh buổi sớm.

Lúc nàng đang lần bước trong bóng tối trở về, bỗng dừng lại trước cửa sổ. Lẽ ra nàng không nên thấy thứ đó…

Trên bậu cửa sổ, có một đóa hoa. Cheong Hee thở hổn hển nhìn đóa anh túc đỏ rực như thể vừa bị bứt xuống. Tuyết vẫn chưa phủ lên cánh hoa ấy.

Một bông hoa đỏ thẫm như ngọc thanh mà hắn từng mua tặng nàng trong buổi dạo đêm – giờ đây tuyết mới bắt đầu rơi nhẹ lên cánh hoa đó.

Không kìm được, nàng đưa mắt nhìn quanh. Ngước lên trời, liếc ngang dọc, rồi chẳng thấy gì, chỉ biết khuỵu gối, ngã sụp xuống đất.

“Ta…”

Cheong Hee cất tiếng trong khoảng không vắng lặng. Tâm trạng rối ren đến nỗi chẳng thể kết thành bất kỳ lời nào.

“Thưa tỷ!”

Joo Young vì lo lắng khi Cheong Hee mãi không quay lại nên đã ra tận cửa tẩm thất. Thấy nàng gục xuống, đệ ấy chạy đến, cởi áo khoác phủ lên người nàng. Cheong Hee níu lấy vạt áo của đệ ấy và thều thào.

“Joo Young à, ta…”

Nàng không định như thế này.

Không hề muốn kết thúc như thế này.

Lẽ ra mọi thứ có thể êm đẹp. Nếu bình tĩnh nói chuyện, Beom Yoon cũng sẽ hiểu được. Nhưng nàng lại không muốn chọn cách đó.

“Không sao đâu, thưa tỷ. Rồi sẽ ổn thôi.”

Mặc kệ Woo Tae Ho là ai, dù có mang quân kéo tới sau lưng đi nữa, nếu có Beom Yoon ở đó, nàng sẽ không sợ. Hắn nhất định sẽ làm gì đó giúp nàng.

Như cái hôm hắn dẫn nàng theo trong chiếc áo choàng đêm ấy, nàng muốn đáp lại lời đề nghị cùng rời đi sang Đại Quốc.

Nàng là vận rủi không nên bước chân vào cung điện.

Chỉ vì được đối xử như con người, không có nghĩa kẻ đã chết sẽ sống lại.

“Phải rồi…”

Ánh mắt Cheong Hee lay động yếu ớt, hướng về đóa hoa đỏ đang dần được tuyết bao phủ. Những đóa hoa đỏ trải dọc con đường tương lai của hắn cũng sẽ trông như thế này chăng?

Nàng âm thầm nhẩm lại lời ước cuối cùng đã viết lên giấy và đốt bằng nến.

Nàng không mong con đường đế vương của hắn được rải bằng máu thịt, mà là những đóa hoa đỏ tươi, đẹp đẽ như thế này.

Nàng mong tương lai của Beom Yoon sẽ không chỉ đầy rẫy tàn nhẫn và lạnh lẽo, mà cũng sẽ có được vẻ đẹp như chính những bông hoa mà hắn từng mang đến cho nàng.

Nàng chưa từng để mắt đến hoa nở mỗi mùa, nhưng lại thấy hạnh phúc khi mỗi ngày nhận một đóa hoa từ hắn.

Sợi chỉ đen của hắn từng hé lộ vận mệnh. Dù đôi lúc thể hiện sự hung tàn và bạo liệt, hắn vẫn có trong mình chút cảm xúc dành cho một bông hoa nhỏ.

Và giờ, hắn đã để lại tấm lòng ấy.

Bông hoa đỏ đang dần bị tuyết vùi lấp.

Cũng như trái tim của Cheong Hee, cuối cùng bị chôn vùi sâu nhất dưới lớp tuyết ấy.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 40
Chương 39
Chương 38
Chương 37
Chương 36
Chương 35
Chương 34
Chương 33
Chương 32
Chương 31
Chương 30
Chương 29
Chương 28
Chương 27
Chương 26
chương 25
Chương 24
Chương 23
Chương 22
Chương 21
Chương 20
Chương 19
Chương 18
Chương 17
Chương 16
Chương 15
Chương 14
Chương 13
Chương 12
Chương 11
Chương 10
Chương 9
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 5
Chương 4
Chương 3
Chương 2
Chương 1

💬 Bình luận (0)

User Avatar
Bạn cần đăng nhập để bình luận.