[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 1

Chương 1
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Từ nơi không xa vang lên tiếng kim loại va chạm.
Đó là âm thanh lần đầu tiên nghe thấy trong cung. Vai của Cheong Hee khẽ run lên vì sợ hãi, nhưng nàng không để lộ dù chỉ một hơi thở run rẩy nào để trấn an đứa em nhỏ đang nằm trong lòng mình. Toàn thân nàng cảm nhận được rằng âm thanh đang tiến lại gần không phải là dấu hiệu tốt.
Đây là phản loạn.
“T-tỷ ơi…”
Cheong Hee cúi xuống nhìn thấy đôi mắt của Hae Joo đang ngấn lệ, nàng vội kéo mặt muội ấy vào sâu trong lòng mình.
Nàng không muốn để em gái mình thấy bất cứ điều gì. Bằng cách này, muội ấy sẽ không phải đối mặt với thực tại kinh hoàng này.
Cheong Hee đã sống cả đời trong cung. Nàng không hề biết đường để chạy trốn khỏi nơi này. Những cung nữ lúc trước còn lúng túng quanh nàng cũng đã tản đi đâu mất, chẳng thấy bóng dáng ai.
Nàng chỉ nàng thể cầu nguyện tha thiết rằng ai đó sẽ cứu họ khỏi tình cảnh khủng khiếp này.
“Hức… a, phụ hoàng…”
“Suỵt.”
Cheong Hee lập tức đưa tay bịt miệng em gái, lo sợ rằng lời nói của Hae Joo sẽ biến thành sự thật. Ánh mắt nàng không rời khỏi cánh cửa. Sợ hãi không biết ai sẽ bước vào từ đó, đến mức không dám nhìn đi nơi khác dù chỉ một giây.
Bịch, bịch.
Tiếng bước chân định mệnh vang lên ngày càng gần.
Không biết âm thanh đó sẽ mang lại cái chết hay sự cứu rỗi. Khi Hae Joo trong lòng bắt đầu xoay đầu vì nghe thấy tiếng bước chân không ngừng tiến lại gần, Cheong Hee càng ôm chặt em gái hơn để muội ấy không thể nhìn thấy gì. Nếu đó là cái chết, nàng sẽ không để muội ấy phải đối diện với nó. Nàng quyết tâm sẽ cùng muội ấy đi đến cuối cùng trong vòng tay mình.
Khi cảm nhận được bàn tay nhỏ của Hae Joo siết chặt lấy tay áo mình, nàng bỗng thấy yên lòng hơn.
Như thể đó là một lời hứa thầm lặng rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Đôi mắt của Joo Yeong, anh em sinh đôi của Hae Joo, người chưa kịp vào lòng cô, cũng đang hướng về phía cánh cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra.
“Thiếu gia!”
Phải chăng trời xanh đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô?
Ngay khi nhìn thấy gương mặt người vừa xuất hiện, cơ thể Cheong Hee lập tức ngừng run rẩy. Đó là vị hôn phu luôn dịu dàng và ấm áp của nàng. Vừa nhìn thấy Tae Ho với nụ cười rạng rỡ trên môi, trái tim nàng tràn ngập niềm vui vì biết rằng hắn ta đã đến để cứu họ.
Dù đây là hôn sự do hoàng gia sắp đặt, Tae Ho luôn đối xử với nàng rất ân cần. Vì vậy, khi biết hắn ta được chỉ định làm vị hôn phu, nàng không thể giấu được niềm hạnh phúc. Tất cả các gia đình nàng con gái đến tuổi lấy chồng đều mong muốn hắn ta làm con rể, thậm chí chị gái nàng là Won Yeong, cũng từng mong được kết hôn với hắn ta.
Thế nhưng, người Tae Ho muốn lại là cô, người chưa đến tuổi kết hôn. Thậm chí hắn ta còn nói sẽ đợi đến khi nàng trưởng thành.
Sau đó, Won Yeong thường trách móc nàng rằng từ khi nào hai người lại thân thiết như vậy. Khi cha của Tae Ho, một người bạn lâu năm của nhà vua, trực tiếp dạm hỏi hôn sự, chuyện đính hôn của họ trở thành sự thật không thể chối cãi.
Giữa cơn hỗn loạn này, người ấy đã đến cứu nàng.
Hắn ta không quên vị hôn thê nhỏ tuổi của mình và đã chạy đến trong đêm tối.
Chính khoảnh khắc nụ cười an tâm hiện lên trên môi Cheong Hee, một người phụ nữ lảo đảo bước ra từ sau lưng hắn ta.
Người phụ nữ mặc áo và váy đen, đôi môi đỏ chói hiện rõ. Đó là một gương mặt báo điềm chẳng lành đến mức không thể diễn tả. Dù đang đối diện với ả, nhưng gương mặt ấy lại mờ nhạt đến mức không thể ghi nhớ. Chỉ cần quay đi trong chốc lát cũng không thể nhớ nổi nét mặt ấy. Như thể nó được tạo ra để không thể nhận diện. Chỉ có đôi môi đỏ ấy còn đọng lại trong ký ức.
Nhìn dáng vẻ nhòe nhoẹt có nàng sương mù che phủ, ánh mắt Cheong Hee vô thức dừng lại ở bàn tay của người phụ nữ dưới lớp áo đen.
“Nhìn xem nào. Đúng là mắt ta không sai mà.”
Người phụ nữ liếc nhìn Cheong Hee như thể đang ngắm nhìn thứ gì đó đặc biệt rồi nói với Tae Ho. Sau đó, ả xòe năm ngón tay trái, đưa lên trước đôi môi đỏ để dễ nhìn hơn.
…Không có.
Trên những ngón tay ả không hề nàng sợi tơ nhân duyên nào. Không thể nào không có tơ duyên được, chẳng lẽ ả ta không phải con người?
“Là công chúa có đôi mắt nhìn thấu nhìn thấu được mọi việc. Dòng máu cao quý này đúng là khiến ta không biết làm sao cho vừa lòng.”
Tên của người phụ nữ đó là Song Yeo sao?
Có thể không phải.
“Phải kết thúc trước khi vua băng hà. Như vậy, công chúa mới hoàn thành được ý nghĩa tồn tại của mình với tư cách là dòng máu cao quý của triều đại hiện tại.”
“Được, ta sẽ làm theo.”
Người phụ nữ cười nham hiểm. Giống như một con rắn quấn chặt thân mình, nụ cười độc ác của ả khiến Cheong Hee hét lên.
“Thứ tà ác kia! Đừng nhúc nhích thêm một bước nào nữa!”
“Khí thế của người sẽ trở thành công chúa của một vương quốc diệt vong đấy.”
Người phụ nữ bật cười khanh khách như thể đang nhìn thấy thứ gì đó đáng yêu, khiến sống lưng Cheong Hee lạnh toát.
Người không bị sợi tơ nhân duyên trói buộc, kẻ có gương mặt không thể nhận diện.
Nàng đã từng nghe từ người mẹ đã khuất. Đó là những kẻ đi ngược lại lẽ tự nhiên của thế gian. Chúng lừa dối cả sứ giả của âm phủ, lấy đi sinh mệnh của người khác để nuôi sống bản thân, một thứ tà vật không thể diễn tả bằng lời. Chúng không phải là con người, mà gần như là yêu ma.
Cheong Hee mang dòng máu cao quý, vốn dĩ không bao giờ gặp phải những kẻ như vậy, nhưng nếu chẳng may chạm mặt, nàng phải dốc hết sức mà chạy trốn.
Tại sao ‘con tà vật’ đó lại ở bên cạnh thiếu gia Tae Ho?
“Tỷ…”
Có thể Cheong Hee vốn giữ được bình tĩnh trước khi hai người kia xuất hiện, giờ run lên bần bật như lá cây trong gió khiến Hae Joo khẽ gọi nàng bằng giọng yếu ớt. Cheong Hee siết chặt vòng tay ôm lấy em gái mình để không cho muội ấy thấy bất cứ điều gì.
“Nhắm mắt lại đi. Đừng nhìn thấy gì cả.”
Rồi nàng khẽ ra lệnh cho Joo Yeong, người đang nắm lấy tay áo mình. Giọng nàng run rẩy thảm hại phát ra từ miệng. Cheong Hee mở to mắt, không dám rời ánh nhìn khỏi hai người kia, vì sợ rằng chỉ cần nàng quay đi, người phụ nữ đó sẽ làm điều gì đó.
“Công chúa điện hạ.”
Khoảnh khắc ấy, vị hôn phu của nàng gọi nàng bằng giọng nói dịu dàng.
Tae Ho tiến lại gần Cheong Hee, người đang co ro trên tấm nệm cùng các em, hắn ta quỳ một gối xuống và nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thiếu gia Tae Ho, chuyện này là sao vậy?”
“Phụ thân ta muốn đi con đường khác với đương kim hoàng đế. Ta muốn mở ra thời đại mới và trở thành chủ nhân của triều đại mới đó.”
Không phải là lật đổ vua rồi đưa ai đó theo ý họ lên ngôi, mà chính hắn ta muốn trở thành người cai trị đất nước mới.
Đây là phản loạn hay là cách mạng đổi họ của hoàng tộc?
Nếu là thay đổi họ của vua, thì không thể gọi là phản loạn nữa. Giờ Cheong Hee mới hiểu tại sao người phụ nữ kia lại gọi nàng là công chúa của vương quốc diệt vong. Nếu triều đại mới được thành lập, họ sẽ trở thành tàn tích của vương quốc cũ và phải bị xóa sổ để đất nước mới được thịnh vượng.
“…Không dùng kiếm mà lôi kéo thứ tà ác vào đây để gây áp lực với ta là có ý gì?”
Người muốn trở thành chủ nhân của triều đại mới lại không trực tiếp đến xử lý nhà vua trong thời khắc thay đổi lịch sử, mà đến nơi của một công chúa nhỏ như nàng, hẳn là có lý do.
Tae Ho có ba người huynh trên mình. Dù hắn ta có lập công thế nào thì cũng chỉ là mở đường cho các anh trai.
“Ta cần công chúa, với lại công chúa hẳn muốn cứu mạng lũ trẻ này. Đây không phải là một cuộc giao dịch tồi đâu.”
Tae Ho đưa tay lên vuốt nhẹ mái đầu nhỏ của Hae Joo đang nằm trong lòng Cheong Hee.
Bốp.
Cheong Hee thô bạo gạt tay hắn ta ra.
Thế nhưng, nụ cười dịu dàng trên môi hắn ta vẫn không biến mất. Trước đây, nàng từng ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào vị hôn phu đã trưởng thành trước mình. Nếu biết ánh mắt tham lam ẩn sau sự dịu dàng và nụ cười ấm áp ấy, nàng đã không như vậy.
“Tại sao…”
Nàng muốn hỏi, tại sao lại là ngài?
Như thể đã biết trước câu hỏi không thể thốt ra từ miệng nàng, Tae Ho trả lời.
“Công chúa là con của nhà vua và một vu nữ đúng không?”
“Ta không có sức mạnh như mẹ ta.”
“Không sao cả. Ta không cần sức mạnh của vu nữ.”
Khả năng duy nhất mà Cheong Hee thừa hưởng từ mẹ là nhìn thấy sợi dây liên kết giữa con người với nhau. Những sợi tơ nhân duyên hiện lên trước mắt nàng đã giải thích điều đó. Vì thế, nàng nghĩ người trước mặt là định mệnh của mình. Ánh mắt nàng hướng đến những ngón tay của Tae Ho, người đang đưa tay vuốt tóc nàng.
Sợi tơ đỏ quấn quanh ngón út của hắn ta nối liền với đầu ngón tay của nàng.
Cho đến bây giờ, nàng chưa từng nói với ai rằng mình có thể nhìn thấy sợi tơ nhân duyên. Vì vậy, nàng cứ ngỡ rằng việc đính hôn với hắn ta là do số phận sắp đặt.
“Thôi nào, đừng thất vọng như thế. Công chúa nhỏ của ta chắc lo sợ không được kết hôn với thiếu gia đây mà.”
Vì tập trung vào hắn ta, Cheong Hee không nhận ra sự hiện diện của người phụ nữ đã tiến đến sau lưng Tae Ho. Đôi môi đỏ của ả cong lên thành nụ cười khi nhìn về phía cô.
“Tránh xa ra!”
Giọng nói vỡ òa từ nàng họng nàng. Đó chẳng thể gọi là sự đe dọa, mà chỉ là tiếng kêu tuyệt vọng, nhưng người phụ nữ kia lại bật cười khanh khách như một đứa trẻ.
“Công chúa sẽ kết hôn với thiếu gia. Và người sẽ giúp thiếu gia trở thành vua.”
Chỉ là… sẽ nàng một chút cái giá phải trả cho điều đó.
Ad ơi dịch tiếp bộ này đi ạ, ra nhiều nhiều đọc cho nó đã
Yêu sốp nhất thế giới 😘😘😘
đưa sốp stk
Hóng sốp ra chap mới còn hơn hóng mẹ về 🥹🥹🥹
hic hic
Sốp ơi 6 ngày không ra chap mới rồi 😭😭
sốp bận quá nên bù sau cho nha