[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 4

Chương 4
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chiếc trâm gỗ nặng nề trên đầu may mắn đã được tháo xuống, nhưng bộ hôn phục cứng nhắc vẫn còn khoác trên người. Cheong Hee vốn đã không thích bộ y phục đỏ rực này, bắt đầu tự mình cởi ra. Dong Yi lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía nàng.
“Phu quân của người đang ở chỗ nghỉ riêng rồi ạ.”
“Vậy mà vị phu quân thứ hai của ta lại vô tâm như thế.”
Giọng nói nghe có vẻ tiếc nuối, nhưng nét mặt của Cheong Hee lại hoàn toàn trái ngược. Nếu mở mắt ra và thấy vị Hoàng tử nhỏ kia, có lẽ nàng sẽ hoảng hốt đến mức ngất đi lần nữa.
Từ góc nhìn của Hoàng tử, đây hẳn là một tình huống vô cùng khó hiểu. Hắn là người được Hoàng đế yêu chiều nhất, sống dưới sự bảo hộ của mẫu thân quyền lực, thế nhưng lại bị đẩy vào cuộc hôn nhân này như thể bị bán đi. Nếu không biết mục đích thực sự của cuộc hôn nhân này, phản ứng cự tuyệt của hắn cũng là điều dễ hiểu.
Còn Cheong Hee, nàng vốn chẳng có ý định phản đối cuộc hôn nhân này nên cứ để mọi chuyện diễn ra. Ngược lại, nàng có phần ngưỡng mộ sự quả quyết của Hoàng tử khi dám công khai từ chối.
“Có cần chuẩn bị nước tắm không ạ?”
Dong Yi nhìn nàng, lớp trang điểm dày đặc vẫn chưa tẩy đi, mái tóc có phần rối bời. Nhưng ánh mắt anh cho thấy, anh đang chờ một câu trả lời khác. Nàng vẫn cuộn mình trên giường, ngước nhìn Dong Yi rồi chầm chậm vươn tay về phía khuôn mặt lạnh lùng, bị ánh sáng mờ nhạt phủ lên.
Trước cử chỉ ấy, Dong Yi chẳng hề do dự, anh cúi người đặt gương mặt thanh tú của mình vào lòng bàn tay nàng.
Ngón tay Cheong Hee chậm rãi lướt trên má anh. Làn da trắng mịn không một vết sẹo, thậm chí còn đẹp hơn cả nhiều nữ nhân. Đã bao nhiêu năm rồi kể từ khi anh trở thành hộ vệ của nàng?
Dù luôn ở bên nàng như tay chân thân cận, nhưng đôi khi, nàng vẫn không thể đoán được suy nghĩ của anh.
“Đêm đã khuya lắm rồi. Bảo mọi người nghỉ ngơi đi.”
“Bọn họ đều là người đã được chuẩn bị sẵn để phục vụ người. Không cần để tâm đến họ đâu.”
Đáp lại giọng nói lạnh lùng ấy, Cheong Hee chỉ cười nhạt.
“Mọi người đã kiệt sức vì chuẩn bị hôn lễ rồi, cứ để họ nghỉ đi.”
“Vậy thì ít nhất để tôi—”
“Ngươi cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
Nàng chạm nhẹ vào má Dong Yi, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da anh. Ánh mắt anh hướng xuống, giao với ánh mắt nàng trong khoảng cách gần đến mức tưởng như có thể chạm vào nhau.
Mái tóc đen nhánh của nàng xõa trên chiếc gối thêu vàng, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh sáng một cách long lanh như chứa đựng điều gì đó sắp tuôn trào. Sống mũi nhỏ nhắn, đôi môi mềm mại, điểm chút sắc đỏ khiến nó càng nổi bật hơn trong đêm.
Người mà anh luôn theo hầu lúc nào cũng điềm nhiên như vậy.
“Tôi sẽ đứng trước cửa.”
“Ngày mai ta sẽ cần đến ngươi, cứ nghỉ đi. Tân nương vừa mới thành hôn thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Dù nàng nói như thế, nhưng ý tứ rõ ràng là muốn đuổi anh ra ngoài. Dong Yi chỉ khẽ thở dài, lặng lẽ đứng thẳng người dậy. Anh cảm thấy có chút tiếc nuối khi hơi ấm từ tay nàng dần biến mất. Nhưng anh vẫn cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Cheong Hee đặt mu bàn tay lên vầng trán vẫn còn nhức nhối, lặng lẽ điều hòa hơi thở. Đèn vẫn chưa tắt, chứng tỏ Dong Yi đã đoán được rằng nàng sẽ thức suốt đêm. Đôi khi, sự nhạy bén đó lại khiến nàng bối rối.
Nằm bất động hồi lâu, nàng chậm rãi nâng người dậy, dịch chuyển thân thể về phía mép giường. Ngập ngừng trong giây lát, nàng đưa đôi chân trần xuống sàn. Nhưng ngay khi bàn chân trái vừa chạm đất, cơ thể nàng lập tức nghiêng ngả, phải dựa vào tường để giữ thăng bằng. Chân trái của nàng vẫn chưa thể dùng được lực, cứ thế lết trên sàn nhà.
Sáng mai Dong Yi nhìn thấy thế này chắc chắn lại sẽ càm ràm một trận cho mà xem.
Chỉ nghĩ đến thôi mà Cheong Hee đã bật cười khẽ. Nàng chậm chạp bước từng bước rời khỏi phòng, hòa mình vào bóng đêm. Trong khu trang viên rộng lớn này, vào giờ này, ngoài những binh lính gác cổng ra thì chẳng còn ai thức cả.
Soạt, soạt.
Đầu ngón chân nàng lướt nhẹ qua sàn gỗ hiên nhà.
Trước đây đã có lần nàng lang thang trong đêm khuya như thế này và khiến cả trang viên náo loạn vì có người tưởng nhầm nàng là ma quỷ.
“Ma quỷ sao.”
Có thứ còn đáng sợ hơn thế nhiều.
Cheong Hee đã từng gặp nó rồi.
Thứ không chỉ cướp đi vận mệnh của nàng mà còn lấy đi một chân của nàng.
Mỗi khi nhớ đến đôi môi đỏ rực của kẻ đó, nàng vẫn cảm thấy rợn người.
“Haa…”
Đêm đã bắt đầu trở lạnh, hơi sương buốt giá len qua lớp áo ngủ trắng tinh, thấm vào bờ vai mảnh mai của nàng. Cheong Hee chậm rãi bước về phía gian bếp quen thuộc. Không khí nơi này vẫn còn vương vấn mùi thức ăn, nàng nhanh chóng tìm được thứ mình muốn.
Nàng đưa một bình rượu trắng lên chóp mũi, hương thơm nồng nàn lập tức xộc vào khứu giác.
Có vẻ đây là hợp hoan tửu, loại rượu dành riêng cho lễ thành hôn. Nàng đoán vậy, vì hương này không lạ lẫm gì. Dù sao thì sau đêm nay cũng chẳng có cơ hội uống nữa, nàng nghĩ vậy rồi cầm chặt lấy cổ bình rượu, lặng lẽ rời đi.
Soạt. Soạt. Soạt.
Đôi chân nàng lê từng bước chậm chạp. Vì kéo lê bàn chân bất động, móng chân nàng đã rớm máu. Dong Yi lần đầu tiên phát hiện ra thói quen lang thang ban đêm của nàng chính là khi móng chân nàng bật ra. Khi ấy, anh đã trách mắng nàng, bắt nàng phải gọi anh mỗi khi muốn di chuyển.
Nhưng nàng chẳng muốn gặp ai cả.
Câu trả lời ấy chỉ quanh quẩn trong đầu nhưng nàng không nói ra, sợ rằng lại phải nghe anh cằn nhằn thêm một trận.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, bước chân nàng ngày càng nặng nề. Dù sao thì trong khu trang viên này, cũng chẳng có nhiều nơi để đi. Và nàng, với đôi chân thế này, cũng chẳng thể đi được xa. Cuối cùng, nàng đến một hồ nước nhỏ trong hậu viện, nơi cách phòng nàng không xa. Nàng chậm rãi ngồi xuống phiến đá lớn ven hồ.
“Sau này chắc chẳng được uống thứ này nữa.”
Cheong Hee lắc lắc bình rượu trong tay. Nửa bình rượu đã bị đổ đi trên đường, chỉ còn lại một ít sóng sánh trong đáy bình.
Trong khu trang viên của Woo Tae Ho, nếu có một nơi đáng để ngắm nhìn thì đó chính là nơi này.
Trong hồ, những con cá chép lụa được mang về từ vùng đất xa xôi bên kia biển đang bơi lội. Sau nửa đêm, ánh trăng đổ xuống mặt nước, tạo nên một khung cảnh khá hữu tình.
Sợ rằng mình sẽ ngủ gục trên hành lang gỗ, nàng đã cố nhịn không uống trên đường đến đây. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn đưa bình rượu lên môi. Rượu trôi xuống cổ họng, mang theo một vị ngọt kỳ lạ.
Không biết từ bao giờ, nàng đã cảm thấy lạnh vì gió đêm. Nhưng giờ đây, hơi nóng bốc lên làm mặt nàng đỏ bừng. Cheong Hee khẽ cười một mình.
“Phải làm sao đây. Hôm nay lại quên mang theo đồ nhắm rồi.”
Những con cá chép trong nước, có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của con người, nên tụ lại quanh nàng. Nhưng rồi khi nhận ra không có gì để ăn, chúng lại tản ra.
“…Rốt cuộc nhà vua đang nghĩ gì vậy.”
Nàng chỉ dựng đầu gối của chân lành lên, còn chân bị thương thì thả lỏng xuống dưới tảng đá. Áp má vào đầu gối, Cheong Hee nghĩ đến cuộc hôn nhân thứ hai mà Woo Tae Ho đã sắp đặt cho mình.
“Ta cũng tò mò về điều đó.”
“…Hả?”
Giọng nói trầm như màn đêm. Nhưng vẫn còn trong trẻo, như thể biến đổi giọng chưa hoàn toàn kết thúc. Vì không nghĩ sẽ có ai đáp lại, nên khi nghe giọng nói ấy, Cheong Hee giật mình, suýt nữa thì ngã xuống hồ.
Một cánh tay vươn ra từ bóng tối, nhanh chóng giữ lấy vai nàng.
“Lại định tự vẫn nữa sao?”
Kèm theo một tiếng cười nhạt, khuôn mặt đối phương dần lộ ra dưới ánh trăng.
Nhìn gần mới thấy, hắn cao gần bằng Dong Yi. Dù khuôn mặt vẫn còn non trẻ, nhưng sau này nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc. Đến mức khiến người ta nghĩ rằng hắn nên sinh ra là nữ nhân thì tốt hơn.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Cheong Hee vô thức quay đi.
Nàng có cảm giác như cảnh tượng ban ngày sẽ lại tái hiện. Dù đã thấy kinh thành một lần và sẽ không được thấy lần thứ hai, nhưng không hiểu sao nàng vẫn tránh nhìn vào mắt hắn.
“Đó là vì phu quân thứ hai của ta còn quá trẻ và xuất chúng, khiến ta giật mình mà ngất đi thôi.”
Nghe lời nói tự nhiên ấy, cậu thiếu niên nhíu mày. Chắc hẳn không hài lòng với câu trả lời của nàng. Khi lén nhìn xuống, nàng nhận ra hắn vẫn mặc nguyên bộ đồ khi mới đến đây, trông như sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng khi vô tình liếc xuống bàn tay đang nắm lấy vai mình, Cheong Hee bỗng cứng đờ người.
Sợi chỉ đen.
Khoảnh khắc nhìn thấy sợi chỉ đen quấn quanh ngón út của hắn, ký ức về đứa trẻ có sợi chỉ giống hệt vậy lập tức hiện về.
Nàng nhớ rất rõ ngày hôm đó, vì đã chạy ngay đến chỗ mẹ để hỏi.
Những sợi chỉ của những người nàng từng gặp hầu hết đều có màu đỏ. Còn những người có số mệnh sắp kết thúc, sợi chỉ của họ sẽ nhạt dần, đến cuối cùng sẽ trở nên trắng như chỉ lụa. Cheong Hee cũng nhận ra sợi chỉ nối mình với Woo Tae Ho đã nhạt đi rất nhiều.
“Đó là…”
Mẫu thân nàng đã xoa đầu nàng với bàn tay đầy yêu thương. Vì sự dịu dàng ấy, nàng không thể nhớ phần tiếp theo. Chỉ có cảm giác bàn tay ấy cứ mãi vuốt ve mái tóc nàng, cùng ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Và sau khi nàng gặp hắn, mẹ đã qua đời.
“Công chúa có vẻ rất thích nhìn chằm chằm vào người khác nhỉ.”
Nàng không thể rời mắt khỏi tay hắn. Hoàng tử chậm rãi buông vai nàng, rồi đưa tay ra trước mặt nàng như muốn nàng quan sát kỹ hơn.
Có lẽ vì đêm tối nên nàng đã nhìn nhầm.
Có thể là do bóng tối khiến sợi chỉ đỏ trông như đen.
Nhưng dưới ánh trăng, bàn tay trắng muốt của hắn hiện lên rõ ràng, và sợi chỉ quấn quanh nó đen đến mức đáng sợ.