[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 34

Chương 34
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Hu hu hu…”
Seo Yeong dùng mu bàn tay che mắt, òa khóc nức nở. Cứ mỗi lần nhìn thấy Cheong Hee, nàng ấy lại không kiềm được nước mắt.
“Khóc thì sẽ càng sốt thêm đấy. Gương mặt xinh đẹp lại sắp sưng lên rồi.”
Giọng nói dịu dàng an ủi cùng bàn tay mát lạnh hết xoa bên này lại áp bên kia lên má nàng khiến Seo Yeong càng thêm tủi thân. Có những chuyện nàng không muốn biết, nhưng chỉ cần ở bên cạnh thì sẽ tự nhìn thấy.
Ngay cả trong mắt một người vô tư như Seo Yeong cũng nhận ra tâm hồn trống rỗng của Cheong Hee. Bên cạnh nàng ấy chỉ có mỗi Dong Yi làm hộ vệ. Bây giờ thì đã có thêm những người Beom Yoon đưa tới, nhưng ngay cả Seo Yeong cũng thấy rõ trước đây những kẻ hầu hạ nàng chỉ xem nàng như một chiếc bóng vô hình.
“Nhưng mặt của tỷ có sao không?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Cheong Hee trong cơn mê man sốt cao, nàng đã giật mình kinh hãi. Một bên má Cheong Hee sưng vù, cứ như bị ai đó đánh vậy.
“Giờ đã bớt sưng nhiều rồi mà?”
“Thật sự là điện hạ đã đánh tỷ sao…?”
Giọng Seo Yeong khàn đặc vì cảm mạo, càng lúc càng nhỏ dần. Đúng là vì Beom Yoon, nhưng không phải hắn tự tay đánh. Là do nàng ấy không chịu nổi cơn giận nên đã tự làm tổn thương mình. Nhưng chỉ cần nhớ tới ánh mắt thoáng qua vẻ hối hận của hắn khi nhận ra có thể gây thương tổn cho nàng, Cheong Hee cảm thấy ổn.
“Không có tiểu thư, món gà hầm ở quán trọ ngon quá nên ta mới vậy thôi mà.”
Dù Cheong Hee đã nhiều lần giải thích rằng mình tự cắn má, Seo Yeong vẫn không chịu tin.
“Tỷ à… Muội không sống nổi với một nam nhân thích đánh người đâu.”
“Điện hạ là người dịu dàng. Tiểu thư ở cạnh ngài một thời gian sẽ hiểu thôi.”
Seo Yeong không hiểu tại sao Cheong Hee lại nói như thể nàng sẽ không còn ở bên cạnh Beom Yoon nữa. Đầu óc nóng bừng vì sốt, nàng ấy cố nghĩ ngợi thêm.
“Tiểu thư!!! Tiểu thư!!!”
Từ xa đã nghe thấy tiếng nhũ mẫu sáng giờ không thấy mặt đâu hốt hoảng chạy tới.
Biết bà ấy cũng theo phe cha mẹ mình, Seo Yeong nhăn mặt, phụng phịu môi ra vẻ khó chịu.
“Tiểu thư, lớn… lớn chuyện rồi ạ!”
“Chuyện gì mà ồn ào thế?”
Nhũ mẫu mặt cắt không còn giọt máu, vừa run rẩy vừa lắp bắp, mở tung cửa phòng ra. Nhìn bà run tay lập cập như vậy, Seo Yeong cũng bất giác ngồi dậy trên giường. Nhưng bà ấy hay nói quá mọi chuyện, nên nàng ấy định bụng sẽ chọn lọc những gì nghe được.
“Thái tử, Thái tử điện hạ…”
“Sao? Lần này họ lại bảo ta cầm dao găm đâm vào ngực điện hạ nữa à?”
Giọng nàng ấy chẳng dịu dàng nổi chút nào. Cheong Hee khẽ lắc đầu ra hiệu nàng ấy đừng nói nữa, rồi giữ lấy cánh tay Seo Yeong, nhưng cơn bực dọc khiến nàng ấy không dừng lại được.
“Điện hạ đi săn, cả đoàn hộ vệ đều bị gấu xé xác chết cả rồi ạ!”
“Sao cơ?”
Cơn sốt vẫn luôn hành hạ nàng ấy đột nhiên biến mất, chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt sống lưng. Mồ hôi lạnh chảy dọc gáy khi nàng ấy cố gắng tiêu hóa tin vừa nghe được. Khuôn mặt Seo Yeong dần tái nhợt như nhũ mẫu.
“Chúng ta phải làm sao đây, tiểu thư!”
“Hỏi ta thì ta biết làm sao được! Ta không biết! Ngay từ đầu ta đã chẳng biết gì cả mà!”
Nhũ mẫu cuống lên, giậm chân tại chỗ vì nghĩ kiểu gì Beom Yoon cũng sẽ giết chết họ.
Chuyện thái tử thích săn bắn thì ai cũng biết. Người có thể bắn chết cả hổ chỉ bằng một mũi tên mà lại bị gấu giết chết ư? Hơn nữa, hộ vệ giỏi nhất của Đại quốc đều bị giết sạch, nghe kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
Ngay cả đứa trẻ vô tư như Seo Yeong còn nhận thấy điều bất thường, vậy tình hình ở kinh thành hiện giờ còn đáng sợ đến mức nào nữa?
“Hức, nghe nói họ hứa sẽ dâng tiểu thư làm quý phi của Thái tử điện hạ…”
“Ta là đồ vật à? Cảm nhận của ta thì không quan trọng sao?”
Seo Yeong nghiến chặt răng. Cheong Hee ngồi yên từ nãy giờ chợt đưa tay lên sờ trán nàng ấy. Giữa cơn giận dữ và sợ hãi đang ập tới, sự dịu dàng ấy làm nàng cảm thấy được an ủi phần nào.
“Nghỉ ngơi đi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với tiểu thư đâu.”
“Nếu điện hạ giết muội thì sao đây? Cả gia tộc chúng ta nữa…”
Dù rất oán giận gia tộc đã lợi dụng mình, nàng ấy vẫn không thể không nghĩ tới họ. Với Seo Yeong, gia tộc là tất cả. Nếu không còn gia tộc, thì nàng ấy, Yang Seo Yeong, cũng chẳng là gì cả.
“Tiểu thư…”
“Cứu muội đi mà. Điện hạ thích tỷ, à không, thích công chúa mà. Người rất quý công chúa, chắc chắn người sẽ nghe lời công chúa nói thôi.”
“Ta thì…”
Thân thể này vốn đã định sẵn sẽ bị bỏ rơi sau khi người đó trở thành hoàng đế, làm sao nói rõ được đây?
Khoảnh khắc nghe tin dữ về thái tử, Cheong Hee biết rằng hắn đã bước chân vào kinh thành. Nếu gặp hắn lúc này, nàng sợ lại nhìn thấy con đường đỏ thẫm đầy hoa hồng ấy một lần nữa. Những thớ thịt đỏ au của con người sao lại đẹp đẽ đến thế.
“Ta rất sợ. Trở về Đại quốc hay ở lại đây, cả hai đều làm ta sợ hãi.”
Chính nàng cũng từng có lúc run sợ đến thế. Những ngày chẳng dám bước chân khỏi phòng nửa bước vì lo sợ tương lai mịt mờ bỗng ùa về trong trí nhớ. Có ngày nàng lê từng bước chân nặng nhọc quanh hậu viện như một hồn ma vật vờ, dạ dày đau quặn thắt lại từng cơn, từng ngày trôi qua như nghẹt thở.
Nếu thật sự có thiên hình tồn tại, thì nỗi thống khổ nàng chịu lúc này chắc chắn chính là điều đó.
Nàng chẳng biết vì sao khi còn sống lại phải chịu đựng loại đau đớn chỉ dành cho địa ngục vô gián này.
Nàng từng nói với Beom Yoon rằng chỉ cần còn sống là đủ, nhưng đó là một lời ngạo mạn non nớt. Chẳng ai hiểu được nỗi đau nàng đang phải chịu, một cuộc đời cứ liên tục chết đi sống lại khi vẫn còn hơi thở.
Phải không tỉnh táo thì mới nói ra được câu “không sao cả” như thế.
“…Mẫu thân ta trước khi ra đi đã dặn dò rằng, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng phải sống sót.”
Cheong Hee mơ hồ nhận ra thiên hình mà mình đang phải gánh chịu.
Người mẹ trước khi chết đã ôm chặt nàng mà khóc than thống thiết.
Giờ nghĩ lại, hẳn là bà đã nhìn thấy trước được tương lai của đứa con gái nhỏ. Chính nỗi day dứt tội lỗi rằng mình đã bỏ rơi thần linh, để rồi hình phạt đó truyền lại cho con gái, đã khiến bà tìm đến cái chết.
Tội nghiệp thay.
Giờ đây khuôn mặt mẹ trong ký ức đã mờ nhạt, nhưng ánh mắt thăm thẳm không lời nào diễn tả nổi ấy vẫn rõ ràng như hôm qua. Vào ngày sấm sét giữa trời quang, khi Woo Tae Ho tìm tới chỗ nàng, cuối cùng nàng cũng hiểu ý nghĩa của ánh mắt ấy.
“Làm sao ta có thể sống sót trước kẻ quyết tâm giết mình chứ.”
Trong chớp mắt, hôn phu của nàng đã biến thành kẻ thù. Beom Yoon không nhắc lại chuyện đó nữa, nên Seo Yeong cũng giả vờ không biết rồi bỏ qua. Nhưng cái chết của thái tử khiến chuyện cũ một lần nữa nổi lên mặt nước. Dù chẳng có bằng chứng, nhưng nếu Wi Beom Yoon còn sống và quyết định cắn xé thì nhân chứng dù không tồn tại cũng sẽ mọc lên từ đất.
“Điện hạ là người sáng suốt. Ngài ấy tuyệt đối sẽ không làm hại tiểu thư đâu.”
Cheong Hee khẽ khuyên nhủ nàng ấy nên cất đi nỗi sợ, chỉ nghĩ cách sống sót là đủ.
Nàng giao Seo Yeong, người cuối cùng đã ngủ thiếp đi vì khóc, cho nhũ mẫu chăm sóc, rồi gọi Dong Yi đang đứng ngoài cửa.
“Dong Yi à, đến chỗ Điện hạ thôi.”
Dong Yi nghe toàn bộ câu chuyện nhưng không để lộ biểu cảm nào trước mặt nàng.
Giọng Cheong Hee hôm nay bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Cửa tẩm điện của Beom Yoon đang rộng mở. Những hộ vệ canh giữ nghiêm ngặt trước cửa khi nhìn thấy Cheong Hee thì chỉ khẽ cúi đầu hành lễ, hoàn toàn không có ý ngăn cản bước chân nàng. Như thể họ đã biết trước rằng nàng sẽ đến. Dong Yi đẩy xe lăn của nàng qua cánh cửa đang mở sẵn.
Ngước nhìn bầu trời xanh biếc một cách kỳ lạ, Cheong Hee chợt thấy chóng mặt, nàng nhắm mắt lại một lát rồi mở ra.
“Đợi một lát.”
Cửa tuy mở rộng, nhưng bên trong điện tối đen như mực, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng rực rỡ bên ngoài. Vì sao con đường dẫn đến chỗ hắn lại tối tăm đến vậy?
Cheong Hee dùng tay ấn mạnh lên mí mắt, nhưng cơn chóng mặt vẫn không giảm đi.
“Đây là lần đầu tiên phu nhân đích thân đến tìm ta đấy.”
Có thứ gì đó khẽ động đậy trong bóng tối mờ mịt.
Trong giọng nói dịu dàng ấy lẫn chút háo hức không giấu nổi. Beom Yoon chắp tay sau lưng, bước ra khỏi bóng tối với nét mặt bình thản.
Ngay lúc đó.
Khoảng cách giữa nàng và hắn lại một lần nữa phủ đầy hoa hồng đỏ.
Những thứ màu đỏ, không rõ là cánh hoa hay là những mảnh thịt, bay phấp phới trong gió. Trên con đường ngập tràn tiếng la hét đứt đoạn, chỉ mỗi Wi Beom Yoon đứng đó mỉm cười. Hắn tiến lại gần.
“Ưm!”
Cằm nàng bị siết chặt một cách thô bạo. Beom Yoon nắm lấy cổ nàng, nâng mạnh lên như thể muốn bẻ gãy, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình. Qua đôi mắt nàng — đôi mắt trong bóng tối thì đen tuyền nhưng dưới ánh sáng lại ánh lên sắc xanh nhạt — Beom Yoon đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phản chiếu trong đó.
Con đường đế vương đầy những mảnh thịt đỏ tung bay như hoa hồng.
Hắn khá hài lòng. Ánh mắt Beom Yoon say đắm chiêm ngưỡng con đường mà chỉ thông qua đôi mắt nàng hắn mới thấy được.
“Thì ra đây là lý do mà phu nhân yêu thích sắc đỏ đến vậy sao?”
Con đường của hắn hiện ra trong mắt nàng lại đẹp đến nhường này. Nhận ra lần nữa lý do vì sao nàng khen hắn đẹp đẽ, Beom Yoon cong môi thành một nụ cười tàn nhẫn.
“Điện hạ…”
“Mấy ngày liền chỉ ở trong phòng của tiểu thư kia thôi, sao giờ lại đến tận đây thế này, hửm?”
Muốn cọ má vào nàng. Ánh mắt Beom Yoon híp lại đầy dục vọng, như muốn liếm sạch những giọt lệ đỏ hoe trên đôi mắt nàng. Cheong Hee không thể rời mắt khỏi hắn, cuối cùng đành nhắm mắt lại. Đến khi nàng mở mắt ra, những hoa hồng đỏ ấy đã hoàn toàn biến mất.