[Novel] Chuyến Đi Đêm - Chương 22

Chương 22
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Hiện tại, dù điện hạ chưa nói gì, nhưng… cha đã… định sát hại hoàng tộc…”
Đó là ý nghĩ đã thoáng lướt qua đầu nàng ấy khi tận mắt chứng kiến máu văng tung tóe, tiếng gươm va chạm, người chết ngay trước mặt. Vì là dòng dõi công thần của Đại quốc nên có thể thoát họa, nhưng nếu phụ thân chối bỏ và nàng ấy cũng giữ im lặng thì cũng chẳng ai có bằng chứng để buộc tội gia tộc công thần cả.
Nghĩ đến chuyện có thể chính phụ thân đã tính toán tất cả rồi đưa mình đến đây, nước mắt lại tuôn ra không ngừng.
Sột soạt.
Seo Yeong dùng tay áo lau nước mắt lăn dài trên má, rồi sụt sịt.
“Suỵt… Đừng khóc nữa. Đôi mắt đẹp sẽ sưng lên mất.”
“Điện hạ… chắc sẽ không bao giờ nhìn mặt muội nữa đâu, đúng không?”
Vú nuôi luôn tảng lờ. Bà ấy chỉ nói những lời dễ nghe, đầy hy vọng. Bảo rằng sát thủ đều đã tự sát, rằng không ai biết họ liên quan tới ai. Nếu điện hạ nghi ngờ, thì cứ mang cả gia tộc ra mà trách, thậm chí dám nói phải quay ngược lại trách điện hạ mới đúng.
Dù biết mình không thể làm được những điều đó, vú nuôi vẫn cứ buông lời vô trách nhiệm.
“Ta cũng không hiểu rõ điện hạ nên chẳng thể trả lời được.”
“Hức…”
“Nhưng điện hạ chắc chắn sẽ biết cô khóc như thế này. Nếu thật sự định hại ngài, cô đã bỏ đi từ lâu rồi, không còn ở lại đây nữa.”
Nghe lời Cheong Hee nhẹ nhàng nói rằng mình có thể ở lại vì không có gì khuất tất, cảm giác được an ủi trào dâng khiến nước mắt càng tuôn rơi.
“Hu hu hu! Mỗi lần gặp người là lại… lại khóc lóc như thế này…!”
Giọt nước mắt ướt đẫm. Nước mắt rơi trên đôi má mềm mại đầy nét trẻ thơ khiến người ta xót xa. Cheong Hee chần chừ một lúc rồi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt má nàng ấy. Vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng trong đôi mắt Cheong Hee, Seo Yeong bật khóc òa rồi nhào vào lòng nàng.
“Muội sợ khiến người khó xử thêm…”
“Muội cảm thấy rất buồn. Người ta nói rằng… hic, từ nhỏ muội đã là vị hôn thê của điện hạ mà lại thành ra như thế này.”
“Cô quý điện hạ đến thế sao?”
Sự chắc chắn rằng mình là người đã được định sẵn từ bé khiến Seo Yeong càng thêm đau lòng. Dù không có bằng chứng rõ ràng, nhưng có người đàn ông nào lại muốn đón một tiểu thư của gia tộc đã định sát hại mình về làm vợ chứ?
Vì một mình Beom Yoon mà nàng ấy đã đến tận nơi xa xôi này, vậy mà giờ chẳng khác gì đứa trẻ lạc đường. Seo Yeong lại bật khóc, dụi mặt ướt đẫm vào vai Cheong Hee.
“Không phải thích hay không thích. Chỉ là với muội… điện hạ là tất cả.”
Cheong Hee nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, cái lưng nhỏ ấm áp đang nép trong vòng tay.
Khi cuối cùng cũng ngừng khóc, Seo Yeong đứng sau lưng Cheong Hee, tay nắm lấy tay vịn ghế, liếc nhìn Dong Yi đứng bên cạnh. Vì xấu hổ nên nàng ấy quay mặt đi hướng khác.
“Vừa mới tắm xong mà lại phải rửa mặt nữa rồi.”
Cheong Hee đặt mu bàn tay lạnh lên má nàng ấy, mong hơi nóng sẽ dịu xuống.
“Người quá dịu dàng… chắc người phải rất ghét muội mới đúng…”
“Ngược lại, nhờ có cô mà nơi yên tĩnh này có thêm sức sống đấy.”
“Muội từng được dạy rằng ganh đua giữa phụ nữ là chuyện hiển nhiên. Nhưng… muội thật lòng muốn hòa thuận với người.”
Ưu điểm lớn nhất của Seo Yeong chính là sự thành thật ấy.
“Ta cũng mong sẽ hòa thuận với cô trong thời gian cô ở đây.”
“Thật ạ?”
“Ừm.”
“Công chúa, xin mời nếm thử cái này. Vú nuôi bảo ăn đồ ngon thì tâm trạng sẽ tốt hơn, nên mang cho người đấy ạ.”
Seo Yeong đẩy đĩa bánh gạo chiên về phía Cheong Hee và mỉm cười.
Gương mặt vừa khóc xong cố gắng mỉm cười ấy khiến người ta không nỡ từ chối. Cheong Hee cầm một miếng, Seo Yeong liền nhanh nhẹn lấy một miếng khác bỏ vào miệng — trông hệt như một cô bé con.
“Thấy hợp khẩu vị là tốt rồi. Nếu muốn ăn gì đặc biệt thì cứ nói nhé.”
“Món nào cũng ngon cả. Thật lòng cảm ơn người đã tiếp đãi muội.”
“Phải đấy, ngay cả khóc cũng phải có sức mới khóc được.”
Câu nói ấy khiến đôi mắt đỏ hoe của nàng ấy cong lên vì cười.
“Xem ra vẫn còn ăn được, vậy người đứng sau đám sát thủ kia không phải là nhà cô rồi.”
Beom Yoon đẩy cửa bước vào không chút do dự. Trên người hắn là bộ hanbok màu xanh thêu hoa mai bằng chỉ bạc. Không phải bộ y phục hắn mặc khi để hoa trước cửa sổ — chứng tỏ buổi sáng đã gần trôi qua.
“Điện hạ.”
Seo Yeong giật mình bật dậy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hắn thì cúi đầu thật thấp.
“Ta tưởng giờ này cô đã thu dọn hành lý để rời khỏi đây rồi chứ.”
Lời nói bóng gió rằng sao còn chưa chịu rời đi, chẳng ai trong phòng không hiểu.
“Ta… thật sự không biết gì cả…”
“Cô chẳng phải là người sẽ trở thành phi của ta sao? Đây không phải chỗ để sự vô tư của cô trở thành điều đáng yêu đâu.”
Ánh mắt lạnh tanh của hắn rơi vào chiếc bánh gạo Seo Yeong đang nắm chặt trong tay. Mùi ngọt dính tay phảng phất trong không khí, nhưng chẳng giúp làm dịu đi tâm trạng hắn. Một cô gái vừa khóc vừa mè nheo như đứa trẻ, hắn chẳng còn hứng thú để nhìn bằng ánh mắt trìu mến nữa.
Việc Cheong Hee vẫn an ủi nàng ấy, dù chính vì người nàng ấy đưa tới mà máu đổ đầy nơi đây cũng khiến hắn không thể hiểu nổi.
Hắn không còn mong Cheong Hee sẽ nổi cơn ghen và tự xưng là chính thất. Nhưng… ai lại đi an ủi ai trong tình cảnh này chứ. Trông dáng vẻ Cheong Hee tất tả đến đây với gương mặt phờ phạc khiến hắn càng thêm bực bội.
“Ta… ta thực sự không hề biết bọn họ là sát thủ…”
“Tiểu thư Seo Yeong cũng đã khẳng định không biết chuyện đó.”
“Đến mức phải bị trừng phạt trực tiếp, vậy mà chính phi của ta lại rộng lượng đến thế.”
Từ ‘chính phi’ khiến tay Dong Yi đang đặt trên tay vịn ghế siết chặt. Cheong Hee cũng cảm thấy chiếc bánh gạo trong tay mình vỡ vụn. Mảnh bánh màu vàng rơi xuống làn váy xanh nhạt, để lại vệt nước màu nhẹ.
“Điện… hạ?”
Giọng Cheong Hee khi gọi tên hắn nghẹn lại, như thể nén từng tiếng.
“Đêm đầu tiên, nàng gọi ta là ‘phu quân’ thật ngọt ngào. Vậy mà giờ lại quên rồi sao, chính phi?”
Giọng nói lẫn ánh mắt rung lên vì bối rối của nàng khiến cơn bực tức âm ỉ trong Beom Yoon dịu xuống. Hắn tiến đến đứng trước mặt nàng — người vẫn đang cầm mẩu bánh gạo vụn trong tay — rồi quỳ một chân xuống. Mặc cho nàng có ngỡ ngàng hay không, hắn chậm rãi phủi sạch những mảnh bánh gạo trên váy nàng, để chúng rơi xuống sàn.
“Có phải vì ta còn quá trẻ, chưa khiến nàng hài lòng nên giờ nàng không muốn gọi như vậy nữa không?”
Cheong Hee đã sai khi chỉ xem hắn là một hoàng tử trẻ con. Lời nói đó ban đầu là đùa giỡn, nhưng mọi chuyện giờ đã đi quá xa. Chuyện đêm hôm ấy — chỉ hai người họ biết.
“Cái đó… thật ra là…”
Rõ ràng nàng lớn tuổi hơn hắn, từng trải hơn, từng nghe nhiều lời đồn thổi, vậy mà đầu óc nàng lại trở nên trống rỗng. Beom Yoon phủi váy xong, mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
“Ta sẽ cố gắng hơn nữa. Vậy nên đừng buồn. Ta là kiểu người học rất nhanh nếu được chính phi dạy bảo.”
Giá mà có thể đập đầu ngất đi như đêm tân hôn thì tốt biết mấy.
Seo Yeong vốn đang chuẩn bị sụt sùi lần nữa, giờ lại tròn mắt nhìn Cheong Hee. Rồi mặt nàng ấy đỏ bừng lên theo một nghĩa hoàn toàn khác.
Hắn lấy phần bánh gạo còn lại trong tay nàng, đưa lên môi cắn một miếng, nhai chậm rãi.
“Nói là đùa đi. Nhanh lên.”
Vị ngọt dịu của bánh thấm vào môi hắn — là hơi ấm của nàng tan ra, đọng lại quanh đầu lưỡi. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì bối rối của nàng, giờ đến lượt hắn thấy như muốn bật khóc.
“Vậy tối nay cùng ta đi. Ta sẽ đến phòng nàng khi đêm xuống.”
“Ồ…”
Seo Yeong không kìm được mà bật ra một tiếng cảm thán nhỏ.
Trước nay, dù hay uống trà cùng hoàng tử trong im lặng, nhưng chưa bao giờ nghe hắn nói nhiều đến vậy. Ý nghĩa những lời hắn vừa nói — nàng ấy hiểu quá rõ.
Dù là sách bí mật của phụ nữ trong Đại quốc, bọn họ cũng đều từng đọc.
Mặt Cheong Hee đỏ bừng, còn mặt Seo Yeong thì sắp nổ tung. Chỉ có Beom Yoon và Dong Yi là vẫn bình thản. Beom Yoon không thèm liếc Seo Yeong lấy một lần, rồi thản nhiên bỏ ra ngoài.
“Ngài ấy đã ở cùng nhau tới tận đêm khuya. Gọi là ‘tân lang con nít’, nhưng xem ra chuyện cần làm cũng đã làm hết rồi nhỉ.”
Tránh khỏi tầm mắt của nàng.
Cảm giác được rõ là Dong Yi đang cố nén cười trong giọng nói. Cheong Hee chỉ lặng lẽ thở dài nóng hổi.
Muốn hét lên rằng hoàng tử thật kỳ lạ, rằng từ lúc nàng tỉnh lại thì hắn đã rất kỳ lạ rồi. Nhưng lúc này, điều quan trọng hơn là làm sao giải thích với Seo Yeong — người đang mím môi đỏ bừng mặt.
“Tiểu thư, xin đừng hiểu lầm.”
“Chuyện đó… giữa vợ chồng là lẽ đương nhiên mà. Muội không ganh tị đâu.”
“Điện hạ chỉ đang đùa thôi.”
“Nhưng rõ ràng điện hạ rất thích công chúa mà…”