Chương 8

 

————————————————————

Biên dịch viên: Đom Đóm

Chương: 8

Tiêu đề: Lời tỏ tình (2)

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

“Sao đột nhiên lại vậy?”

“Nghĩ lại thì, chúng ta là dân làm phim nên cũng có cơ hội mà.”

“Cơ hội gì cơ?”

“Cơ hội để thấm thía câu nói đàn ông là một bộ phim câm.”

“…Biên kịch này, chị cãi nhau với đạo diễn đấy hả?”

“Hãy tắt tiếng và suy nghĩ xem. Người đó đã đối xử với mình như thế nào. Ánh mắt và hành động của họ ra sao.”

“Tắt tiếng diễn viên thì làm được gì chứ. Nếu diễn viên không có miệng, họ vẫn có thể nói bằng ánh mắt, dù không có cảm xúc, họ vẫn có thể hành động như mình có được thôi.”

“Diễn viên đâu phải lúc nào cũng diễn ở ngoài đời.”

“Không diễn. Nhưng trong vài tình huống, họ vẫn diễn theo bản năng thôi.”

“Người bình thường cũng thế mà. Nụ cười trước mặt sếp có phải là nụ cười thật đâu.”

“Đúng vậy. Nhưng sao anh ta lại cười với tôi? Tôi đâu phải sếp của anh ta.”

Cô ấy gục trên bàn, lẩm bẩm. “Biên kịch, cô đã hứa với tôi rồi đấy. Sau này chúng ta nhất định sẽ làm một bộ phim câm. Sao đạo diễn lại im lặng thế? Anh sợ hãi vì người yêu nói về phim câm à. Mau xin lỗi cô ấy đi."

Tiền bối chỉ biết cười gượng. Khi quản lý đưa cô ấy đi, chỉ còn hai chúng tôi, tiền bối hỏi.

“Người em quen rõ ràng như vậy, sao đến giờ vẫn chưa thử cách đó?”

“Thử gì cơ?”

“Phim câm ấy.”

“Em làm vậy rồi. Đã tắt tiếng.”

“…”

“Em thử rồi, thấy cũng còn đáng để xem, nên tạm thời vẫn để vậy.”

“May quá. Ít ra thì bộ phim này vẫn còn đáng xem.”

“Chẳng qua là em chưa dừng lại nên nó cứ tiếp diễn thôi, chứ không phải vì anh hấp dẫn đâu.”

“Cảm ơn em. Đúng là một nhà phê bình rộng lượng.”

Chỉ là lần giở lại chuyện cũ mà tim tôi đập loạn xạ. Vừa tức vừa nóng bừng. Thù hận, phản bội, phẫn nộ. Anh là người hay lừa dối phụ nữ như vậy, mà tôi lại cắn câu sao? Mặt nóng bừng, tôi đứng bật dậy và đi đi lại lại trên sàn nhà.

Dù chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, nhưng chẳng lẽ lại không có chút tin tưởng nào sao, lời thì thầm ấy vang lên. Nhưng cũng có tiếng thì thầm khác, rằng không thể dựa vào tin đồn để đánh giá một người được. Thế nhưng khi những chuyện tương tự cứ chất chồng lên, thì hình ảnh của người đó trong mắt mình cũng khó tránh khỏi bị định sẵn theo chiều hướng ấy.

Người đàn ông mà diễn viên Kim nhắc đến là kẻ dễ dàng chiếm được trái tim phụ nữ rồi vứt bỏ như một trò đùa. Anh ta khiến đối phương phải nặng lòng, còn bản thân thì rút lui một cách nhẹ nhàng, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Những hành động tôi đã nghe về anh là như thế. Kiểu đàn ông lôi cuốn đối phương như thể thực sự có tình cảm, rồi đạt được thứ mình muốn và rồi rút lui một cách dễ dàng.

Nhưng tên đó lại là Do Joon sao?

Tôi nhớ lại thời gian bên anh. Những hành động lạnh lùng nhưng lại dịu dàng, những điều anh làm tốt hơn tôi nghĩ, tốt đẹp hơn tôi nghĩ.

Nghĩ đến đó, tôi dần bình tâm. Tôi từng nếm trải sự dịu dàng ẩn sau vẻ hờ hững của anh, và hiểu được vì sao phụ nữ lại ngã lòng trước anh. Bởi anh vốn dĩ khiến người ta khó mà thoát ra được.

Lần đầu tôi thấy mình ngây thơ đến thế. Nhưng không biết gì cũng là sai sao? Tôi đâu phải kẻ khơi mào. Nếu Do Joon quay về, tôi sẽ hỏi cho ra lẽ. Rằng tôi đã biết anh đối xử với phụ nữ thế nào rồi. Có thể anh vô tư thể hiện sức hút của mình theo bản năng, nhưng nếu không có ý định hẹn hò, thì đó là hành động rất lỗ mãng.

“Ha.”

Tôi thở dài và ngồi xuống sàn nhà một lần nữa. Tôi không thể chất vấn anh được. Thật đáng xấu hổ khi tôi lại tự bực bội và đau khổ một mình như thế này. Điều tồi tệ hơn nữa là một phần trong tôi vẫn mong rằng tin đồn đó là sai.

Cạch, tiếng mở cửa vang lên và người đàn ông xuất hiện. Tôi vội vàng thay đổi nét mặt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Anh bước vào, nhìn thấy tôi rồi khựng lại.

“Chị không ngủ mà làm gì đấy?”

“…Chờ cậu.”

“Thế rốt cuộc tôi lang thang bên ngoài đến khi đèn đường tắt để làm gì vậy chứ?”

Anh thở dài rồi ngồi phịch xuống hiên. Tôi vùi má vào đầu gối, ngước nhìn anh.

“Muốn ngủ với tôi không?”

Anh nhìn lại tôi.

“Rốt cuộc tôi đã làm gì sai đến mức đó hả?”

“…”

“Nói ra đi. Tôi đã sai ở đâu. Tôi sẽ sửa.”

“Thà cậu cứ bảo làm luôn đi. Vì cô đơn, vì bầu không khí. Như vậy tôi sẽ chẳng phải nghĩ ngợi gì quá nhiều mà cứ thế làm với cậu…”

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

“Này. Cứ suy nghĩ phức tạp đi.”

Tôi không hiểu, chỉ nhìn chằm chằm vào môi anh.

“Tôi cũng muốn ngủ với chị. Nhưng không phải chỉ muốn thế thôi đâu. Vậy nên chị phải nghĩ kĩ. Nghĩ xem gã đó bây giờ đang làm gì, gã ngốc ấy sẽ vì chị làm được tới đâu, cảm xúc mình thế nào, chị có hạnh phúc không, nghĩ đến nát óc thì thôi.”

Là một bộ phim câm. Phim câm. Tắt tiếng rồi. Tôi lẩm bẩm trong lòng, tránh ánh mắt anh. Anh không biết chuyện vừa xảy ra giữa chừng. Vậy nên, đứng từ lập trường của anh, và giả định rằng anh là thật lòng, tôi quyết định sẽ nói ra.

“Trong đời cậu, cậu chưa bao giờ là người thứ hai đúng không? Dù là bất cứ việc gì, dù là ở bất cứ đâu.”

“Chị đang nói gì vậy?”

“Đối phương vốn đã có người số một rồi, một người tôi tuyệt đối không thể vượt qua. Thế nên cho dù tôi có cố đến mấy thì cũng chỉ là số hai thôi. Cậu đừng có nói tôi phải làm gì. Rốt cuộc tôi chỉ thành hạng nhì suốt cả đời này mà thôi.”

Một khoảng lặng trôi qua, anh cười giễu một cách khó hiểu.

“Tôi sinh ra đã là con thứ rồi. Bạn thân của tôi lại cưới chị tôi, vậy nên tôi mãi là người thứ hai trong long họ từ lâu lắm rồi. Chị nghĩ tôi lại sợ phải làm người thứ hai nữa sao?”

“…Ha.”

“Tôi thấy chẳng làm sao, vậy tại sao chị lại phải lo sợ?”

Tôi cắn môi. Tôi đang nghĩ về bộ phim câm, nhưng khóe môi tôi bất giác ngứa ran. Dù anh ta có thật lòng hay không, miễn là tôi không mở lòng thì sẽ ổn thôi. Dù sao tôi cũng bị trói buộc với tiền bối, vậy thì còn lo gì chứ. Chẳng qua là tim tôi chỉ thoáng đập loạn? Chẳng qua là tôi chỉ thoáng bối rối? Chẳng qua là tôi chỉ thoáng rung động? Chẳng qua là tôi chỉ thoáng muốn anh ở lại cuộc đời tôi?

Có làm sao đâu. Dù sao thì tôi cũng không thể quên được tiền bối. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi lại nghĩ rằng thà anh không thật lòng còn hơn. Dù những sự dịu dàng trước đây chỉ là giả dối, nhưng tôi đã cảm thấy hạnh phúc, thế là đủ rồi. Tôi đã không kỳ vọng vào tương lai, vậy sao lại thất vọng đến thế.

“Nhưng sao cậu chắc chắn được là tôi sẽ mãi mãi là hạng nhì trong lòng cậu chứ? Làm sao cậu biết trước được sau này, để rồi ngay bây giờ đã vội làm tổn thương tôi? Hay là cậu đang reo trước cái cớ, để sau này có thể làm nũng bảo ‘Em yêu à, hãy quên hết những gì anh từng nói đi nhé’ sao?”

“Cậu không sợ thật à? Tôi đã chia tay rồi lại quay lại với người đó hàng chục lần rồi. Cứ nghĩ đó là lần cuối, nhưng vẫn mong anh ta níu giữ mình lại. Lần này có khác gì đâu? Nếu anh ta tiếp tục giữ tôi lại, tôi sẽ lại rung động, Dù có không quay lại nữa đi chăng nữa, thì người ấy vẫn là tình đầu của tôi. Cậu không biết cảm giác người yêu không coi mình là ‘người đầu tiên’ nó đau đến mức nào đâu, nên cậu mới nói vậy.”

“Người yêu chị qua đời rồi hả?”

“Gì cơ? …Cậu nói gì kì vậy.”

“Thế sao chị vẫn còn thở? Rồi ai mà chẳng chết, vậy sao phải sống làm gì? Chị còn chưa thử mà đã dọa tôi hết lần này đến lần khác, nghĩ thế là tôi sẽ bỏ chạy à?”

“…Tôi chỉ nghĩ cho cậu thôi.”

“Chị nghĩ sai rồi. Đe dọa rằng tôi không xứng với vị trí bên cạnh chị thì đó là sự quan tâm à? Hãy suy nghĩ kỹ đi. Chị có đe dọa thế nào thì tôi cũng không thua đâu. Nếu tôi sợ làm gì có tâm trạng quay Little Forest ở đây mà không có máy quay?”

“…Sao cậu lại làm tôi cứng họng thế?”

“Là tôi lăng nhăng à, hay là cô đơn, hay chỉ muốn làm tình thôi. Chẳng cần nghĩ ngợi phức tạp gì hết, chỉ muốn tận hưởng hết ngọt ngào rồi bỏ lại đối phương, để chị mãi mãi chỉ là người thứ hai. Đặt tay lên ngực mà nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người nói những lời làm đối phương cứng họng hơn.”

Tôi vội quay mặt đi hướng khác. Ngượng ngùng và thấy chột dạ. Tôi không có mặt mũi nào để đối diện với anh cả.

“Nhìn tôi đi. Nếu chị còn quay lưng lại thì sẽ có chuyện đấy.”

“…”

“Tôi có thể làm chị khóc đấy. Muốn đến mức không nói nên lời rồi khóc luôn không? Muốn bị dồn ép không?”

“…Cho tôi nói chút. Chúng ta gặp nhau ở đây. Còn chưa được một tháng.”

“Ừ. Như vậy đủ lâu để yêu rồi.”

“…Yêu? Cậu biết gì về tôi mà yêu?”

“Chị là biên kịch mà lại hỏi tình yêu phải có lý do à? Muốn biết không? Tôi đã xin Chúa hãy cho tôi gặp một người mắt mí lót, chiếc mũi nhỏ nhắn, bờ môi dưới đầy đặn. Và bảo tôi muốn trải qua con đường khổ ải nên hãy cho tôi gặp được một người không phải đã chết, nhưng giống như đã chết rồi ấy. Thế là chị rơi xuống đây này.”

Tôi vừa thấy ngớ ngẩn vừa thấy sao mà ngượng quá nên cúi mắt xuống. Kiểu này thì đến tượng Phật bằng đá cũng phải bật cười mất.

“Không hiểu à? Từ đỉnh đầu đến ngón chân của chị, tất cả đều là của tôi. Chị chính là hình mẫu lý tưởng mà anh hằng mong ước.”

“…Đừng có nói linh tinh.”

“Chị chọn người yêu theo danh bạ điện thoại đấy à? Nếu thế thì nói ra đi. Tôi cũng có chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?”

“Trả lời trước đi.”

Tôi im lặng một lúc. Rồi thở dài một hơi thật sâu. Người đàn ông tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

“Trước hết, tôi xin lỗi. Nhưng cậu có thiếu thốn gì mà lại đi…”

“Này, người yêu cũ của chị tệ đến mức nào mà chị tự ti thế?”

“…Người đó chưa từng nói hay làm gì khiến tôi thấy mình tệ cả.”

Một khoảng lặng lại bao trùm. Tôi phá vỡ sự im lặng đó và nói thêm rằng "anh ấy rất tốt", và vẻ mặt của anh đanh lại rõ rệt.

“Được, để xem. Sau này chị sẽ hối hận thế nào khi bênh người đó trước mặt tôi.”

“…Tôi nghĩ mình cũng ổn chứ. Ngoài kia nhiều người đẹp lắm, nên chẳng đến mức tự tin khoe mẽ gì, nhưng tôi thích gương mặt của mình, cũng sống khá chăm chỉ. Có điều, việc trái tim này hình như không hoàn toàn thuộc về tôi thì đúng là một khuyết điểm, nhưng bỏ qua chuyện đó thì tôi cũng là một cô gái không tệ đâu.”

“Đúng thế, Lee Do Kyung, cứ tự tin lên. Ngay cả sau khi chị có buông ra cái câu sốc tận óc là tôi lăng nhăng hay không, thì vẫn có một thằng hèn ở đây đang lục tung quá khứ của mình trong đầu vì chị đấy.”

Tôi vô thức mỉm cười. Lúc anh bỏ đi, tôi đã định xin lỗi ngay rồi. Nhưng chợt Eun Young gọi tới, nhắc đến Do Joon, làm tôi cảm thấy vô cùng rối bời. Nhưng tôi đã kết luận rằng dù anh có thật lòng hay không, chúng tôi cũng đâu có hẹn hò nên sẽ chẳng liên quan gì. Tôi cũng không tin rằng những hành động trước đó của anh là giả dối.

Lúc nãy tôi cũng thấy giận anh. Cho đến khi tôi đi đến kết luận rằng dù anh có thật lòng hay không cũng chẳng liên quan gì. “Một thằng hèn ở đây đang lục tung quá khứ của mình trong đầu vì chị đấy”, lời nói đó khiến tôi phải bật cười, mọi căng thẳng cũng tan biến đi.

“Đừng cười nữa. Nhìn rõ tình hình đi.”

“Nghe nói tin đồn về cậu rất nhiều. Về chuyện tình trường ấy.”

Tôi nói thẳng, dù biết rằng như vậy là bất lịch sự. Dường như anh đã cổ vũ tôi đừng che giấu và dồn nén nưa. Cứ nói thẳng ra thì có lẽ sẽ ổn thôi.

“Ha, cuối cùng tin đồn đó cũng cản đường tôi rồi.”

“Tin đồn không phải là hoàn toàn vô căn cứ đúng không?”

“Tôi sẽ mở họp báo. HOÀN. TOÀN. VÔ. CĂN. CỨ.”

Tôi không nghĩ anh sẽ thừa nhận dễ dàng như vậy, nhưng phản ứng gay gắt của anh khiến tôi bật cười. Tôi lấy tay che miệng và xin lỗi.

“Xin lỗi. ì tôi cũng đã nghe được một vài chuyện.”

“Dù chị có nghe được gì thì cũng toàn những lời vớ vẩn thôi. Hãy tin người trong cuộc này..”

“Nhưng người trong cuộc không phải chỉ có mình cậu. Tôi nghe được từ một nhân chứng khác nên lời cậu nói cũng không đáng tin lắm.”

Anh cau mày, lẩm bẩm. “Trời ơi, điên thật.”

“Vậy là bây giờ chị thà đi tin lời người khác chứ không phải tôi à? Gọi điện cho người đó đi. Tôi không biết đó là ai, nhưng cứ ba mặt một lời đi. Xem họ sẽ phản ứng thế nào.”

“Không. Tôi không quan tâm lắm. Tôi đã nói là không liên quan mà…”

“Thế nên mới bảo chị gọi đi. Nếu người khác hiểu lầm thì tôi mặc kệ. Nhưng là chị đã hiểu lầm, thì đó lại là chuyện khác.”

Thái độ quá đỗi tự tin của anh khiến tôi không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông như vậy.

“Ai mà nhìn vào lại tưởng tôi là nhân tình của cậu đấy.”

Anh vừa thổ lộ vừa thanh minh với tôi một cách say sưa.

“Cậu không cần giải thích với tôi.”

“Chúng ta đâu là gì của nhau. Dù có hiểu lầm hay không, cũng chẳng có gì thay đổi đâu.” Tôi thì thầm, anh mệt mỏi nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra.

“Ánh mắt chị nhìn tôi đã thay đổi rồi mà, còn bảo không cần giải thích.”

“…Đó là.”

Tôi ngập ngừng, nhìn anh chằm chằm, rồi anh nói tiếp.

“Từ khi thành người nổi tiếng, số ‘người quen’ tôi gặp phải chẳng khác gì tổng đài 114 cả. Chỉ cần ai hỏi số của Do Joon thôi là tôi lại phải cười gượng, ‘vâng, tôi rất yêu quý khách ạ’, rồi đưa cho họ. Những người quen đó còn là tiền bối và lớn tuổi hơn nên tôi cũng nhẫn nhịn, miễn cưỡng nhận liên lạc một thời gian rồi cắt đứt. Có người thì quá đáng đến mức tìm tới tận nơi. Còn có kẻ thì đi rỉ tai nhà báo rằng họ đang hẹn hò với Do Joon nữa.”

“…”

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

“Người đi kể cho chị biết một mà không biết mười sao? Tưởng tin đồn về tôi chỉ xoay quanh phụ nữ thôi à? Có cả tin tôi là gay đấy. Cực kỳ vớ vẩn. Chị chưa nghe chuyện họ đồn tôi đơn phương Oh Yoon, nhưng Oh Yoon lại đi kết hôn với chị gái tôi, nên tôi không hẹn hò mà chỉ biết lao đầu vào công việc sao? Gia đình tôi còn lưu tin đồn vớ vẩn đó vào lại để mỗi khi rảnh thì lôi ra đọc đấy.”

Anh thanh minh với gương mặt bình thản như đang ở một phiên điều trần.

“Cứ hễ có chuyện gì là gia đình tôi lại chụp màn hình và gửi cho tôi. Hôm kia thì nói tôi vào khách sạn. Ngày hôm qua thì đi tuần trăng mật với phụ nữ. Tôi cũng có đi thật. Nhưng khách sạn, du lịch á? Là đi với bọn họ mà. Cứ rủ tôi đi nghỉ dưỡng khách sạn cho đã rồi lại nhét con cho tôi trông, còn hai người đó thì đi chơi. Trăng mật ư? Người đi cùng chính là người nhà tôi đấy. Chị có muốn xem phòng chat nhóm không? Rõ rang là tôi ở đó, vậy mà bọn họ cứ cười cợt, hỏi bao giờ tôi mới kịp có bạn gái để hẹn hò thế, hay là yêu nhau được mười phút rồi chia tay.

Tôi cố cắn môi để không bật cười. Trước ánh mắt chân thật đó, làm sao tôi có thể nói thêm về tin đồn nào nữa chứ. Tôi đã bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn.

...Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm. Vì dù sao chúng ta cũng không hẹn hò mà.”

“Đừng vội kết luận như. Đời còn dài lắm.”

Cuối cùng, tôi cũng bật cười. Tôi quyết định quay lại từ đầu, về thời điểm trước khi Eun Young gọi tới, thời điểm anh rời khỏi nhà.

“Tôi xin sửa lại câu hỏi ‘cậu rất lăng nhăng à’. Vốn dĩ, việc thích một người có dễ không?”

“Chị đang đùa đấy à? Lăng nhăng hay dễ dãi thì cũng như nhau thôi. Chị viết lách cũng sắc bén như vậy sao?”

“Có phải cậu rất dễ thích người khác không?”

Anh thở dài, tỏ ra không hài lòng với mọi thứ tôi vừa nói.

“...Đừng hỏi nữa. Cứ ngẩng cao đầu đi. Dù chị có coi thường tôi, thì mọi chuyện cũng đã tiến triển đến mức tôi muốn bám theo chị rồi.”

Cài đặt

180%
14px
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 0: Chương 0

💬 Bình luận (0)