————————————————————
Biên dịch viên: Đom Đóm
Chương: 4
Tiêu đề: Rạp chiếu phim (1)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
<2> Rạp chiếu phim
Tôi đến bên thung lũng. Anh ngồi trên tảng đá lớn đọc sách, mái tóc vẫn còn ướt. Bức tranh yên bình ấy lại khiến tôi thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Sao tôi phải mang cơm trưa cho một người chỉ đi chơi rong thế này chứ.
“Cơm đến rồi đây.”
Người đàn ông mới khi nãy còn chơi đùa thỏa thích trong nước, giờ lại chẳng nói lời nào. Trong cái nóng oi ả này, tôi đã cất công mang hộp cơm lên tận đây, vậy mà còn không được lấy một lời cảm ơn.
“Này.”
Có vẻ anh đang tập trung, nên dù tôi có nhòm ngó thế nào, anh cũng không động đậy. Tôi phân vân có nên gọi to hơn không, nhưng rồi chỉ đặt hộp cơm xuống. Tôi cởi giày, bước xuống làn nước. Tiếng suối róc rách, dòng nước trong vắt lạnh buốt. Chỉ vừa nhúng chân xuống mà đầu óc tôi đã tỉnh táo hẳn.
Tôi tiến từ chỗ nông sang sâu hơn. Từ mắt cá chân lên bắp chân, rồi đến nửa đùi, lần lượt bị cái lạnh thấu xương bao phủ. Vai tôi co lại, môi hé mở vì giá buốt. Ý nghĩ suýt chết vì nóng ban nãy tan biến, mồ hôi trên người nhanh chóng khô lại.
Tôi lấy hai tay vục nước, vỗ lên mặt. Những giọt nước rơi xuống, làm ướt cả áo chiếc áo thun. Đã ướt rồi, hay là lặn hẳn xuống cho mát lạnh cả người đi.
Dòng suối ở Muyeong vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tôi không biết bơi. Hồi nhỏ, tôi từng suýt chết đuối. Khi bà và mẹ lơ là, em trai tôi đang ngồi trên phao đã trôi ra xa. Tôi đuổi theo để kéo em lại và đó là lúc chuyện xảy ra.
Mẹ phát hiện chúng tôi trước, lập tức nhảy xuống nước. May mắn thay, phao của em trai tôi mắc vào đá nên không bị trôi mất. Nhưng tôi, không có phao, ở chỗ nước sâu hơn chiều cao mình, chỉ biết chới với nhón chân lên vùng vẫy.
Thế nhưng mẹ lại bỏ qua tôi mà cứu em trai trước. Mẹ bế em ra khỏi nước, như thể quên mất cả tôi, như thể tôi chẳng tồn tại. Tôi vươn tay cố níu lấy bóng lưng mẹ đang xa dần, nhưng không thể với tới. Bà ngoại đã kéo tôi lên.
Ký ức đó vẫn còn nguyên. Khuôn mặt mẹ đờ đẫn nhìn tôi ho sặc sụa, mặt tái mét. Ngực tôi bị đá cào xước, đau rát, tôi ôm lấy ngực khóc nức nở vì vết thương. Đương nhiên, vết sẹo vẫn còn đó. Cuộc đời vẫn luôn để lại sẹo.
... Không thể tiến sâu hơn được nữa.
Vì không biết bơi nên tôi co gập chân và nín thở. Chắc chỉ có đỉnh đầu là nổi lên. Tôi cố gắng nín thở càng lâu càng tốt. Cố kìm nén cơn thôi thúc muốn ngẩng đầu lên, để xem mình có thể chịu đựng được bao lâu, hơi thở của mình đã ngắn lại như thế nào. Tôi chỉ muốn biết điều đó.
“... Ha.”
Nhưng rồi tôi bị kéo lên khỏi mặt nước. Tôi nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy gáy và cánh tay mình. Nhận ra ánh nhìn của tôi, bàn tay lớn và trắng trẻo đó siết chặt thành nắm đấm.
Tôi thở hổn hển, ngẩng lên nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Mắt tôi không mở nổi. Ánh nắng chói chang, mắt tôi cay xè, nước từ đỉnh đầu và mái tóc buông xõa không ngừng nhỏ giọt lên mí mắt. Cứ lau đi lau lại, tôi vẫn ướt sũng như một con suối không bao giờ cạn.
“... Có hoa kìa.”
Anh lẩm bẩm. Ánh mắt anh dừng lại trước ngực tôi. Chiếc áo ướt sũng dính sát vào cơ thể, lộ ra những thứ riêng tư. Người ta bảo đôi khi mặc đồ ướt còn kích thích hơn cả khỏa thân, nhưng anh không phải người yêu tôi, và tôi cũng chẳng định phô bày gì ở đây.
Tôi nhìn chằm chằm vào hình xăm lộ ra dưới lớp da. Dưới ngực trái, có một bông hoa. Tôi đã xăm nó đè lên vết sẹo. Dù đã mờ đi, nhưng mỗi lần chạm vào nó, tôi vẫn cảm thấy nghẹt thở như bị nhấn chìm dưới nước. Tâm trạng chùng xuống, chìm nghỉm, tôi ghét cảm giác ấy nên đã lấy thứ rực rỡ để che đi.
Việc dùng kim xăm cào xé lên chỗ da đã lành là để làm điều đó cho chính bản thân tôi.
“Đẹp thật.”
Tôi nhận ra anh đã ngẩng đầu lên. Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Đôi khi ánh mắt của anh ta giống như một chiếc lưỡi. Khi ánh nhìn quấn quýt, đồng tử anh dường như liếm láp mũi tôi, môi tôi, và cả trái tim tôi.
Anh có biết điều đó không? Chắc là biết. Sẽ có không ít người lầm tưởng như tôi, và mỗi lần như thế anh sẽ lại cảm thấy chán ghét.
Nhưng anh là người đầu tiên sau tiền bối nói rằng nó đẹp.
“Ra thôi.”
Anh quay lưng đi trước, tôi đuổi theo sau, vắt khô vạt áo. Tôi ngồi xuống tảng đá anh từng ngồi. Khi tôi xắn gấu quần short lên vài lần.
“Chị định đi chết đấy à?”
Người đàn ông vừa mở hộp cơm vừa hỏi. Anh hờ hững cứ như mới vừa hỏi ăn cơm không thôi vậy. Trời không lạnh, nhưng tôi không biết nói gì, nên đành co chân lại và ôm lấy người. Nếu có nắng sẽ nhanh khô hơn, nhưng tảng đá này chỉ có bóng râm.
Anh đưa chiếc khăn tắm dài cho tôi. Tôi không từ chối, quàng lên vai.
“Còn chị thì có khó khăn gì thế?”
Anh nói “Còn chị thì” chứ không phải “chị”. “Còn chị thì có khó khăn gì thế”, nghĩa là vẫn còn những người còn khốn khổ hơn. Tôi nhìn người đàn ông.
Anh bỏ một miếng gỏi cuốn Việt Nam vào miệng và nhai, rồi đẩy hộp cơm về phía tôi. Từng miếng gỏi nhỏ nhắn, có cả tôm và ớt chuông, được cuốn gọn gàng. Tôi nhìn kỹ bánh tráng thì thấy có cả miếng gỏi không có tôm mà chỉ có thịt. Tôi dùng tay đã khô lấy một miếng ăn và nói.
“Ngon quá.”
“Khi nãy chị sao thế? Tôi thấy hết đấy.”
Anh phớt lờ lời tôi vừa nói, chỉ hỏi những gì anh muốn.
“Lâu rồi mới lại được ăn gỏi cuốn Việt Nam.”
Tôi cũng mặc kệ. Mặc dù chúng tôi đã nói chuyện qua lại những điều vô nghĩa, nhưng tôi vẫn giữ phép lịch sự.
“Tôi nói là tôi đã nhìn thấy hết rồi. Gáy tôi có mắt đấy.”
Tôi bật cười. Cuối cùng, tôi là người phải giương cờ trắng.
“…Cậu thấy tôi trông giống như muốn chết chỗ nào chứ?”
“Tôi đang đọc một dòng trong cuốn sách, lúc ngẩng lên nhìn thì đã thấy chị úp mặt dưới nước nổi lềnh phềnh rồi.”
“Tôi nín thở thôi mà.”
“Chị đừng chơi kiểu quái dị như vậy nữa. Tôi giật mình đấy.”
Hộp cơm nhanh chóng sạch bong. Mẹ tôi chỉ gói đủ cho một phần ăn của anh, nhưng anh ta chỉ lấy hai miếng còn tôi thì ăn gấp đôi. Nếu mẹ biết, chắc chắn tôi sẽ bị mắng, nên tôi hơi ngại.
“Sao cậu lại cho tôi hết vậy.”
Tôi lẩm bẩm, đẩy chiếc hộp rỗng ra.
“Vậy ai là người đã gói mang đi cái món vốn dĩ để ăn tại chỗ chứ.”
“Là cậu làm à?”
“Chứ ai.”
“Vậy là cậu cướp của tôi à? Lại còn ăn mất hai miếng.”
Anh bật cười như thể không thể tin được và bắt đầu thu dọn đồ. Đồ đạc chỉ có hộp cơm rỗng, chiếc áo sơ mi khô ráo, tập thơ, cuốn tiểu thuyết, chai nước suối đã cạn và một tờ tiền nhàu nhĩ ở một góc tảng đá.
Anh mặc lại chiếc áo sơ mi và nhét tờ tiền nhàu nát vào túi quần. Tôi lén nhìn thấy anh nhét tiền vào túi một cách tùy tiện mà không có ví. Mỗi khi anh làm những hành động không phù hợp với vẻ ngoài của mình, tôi lại thấy rất kỳ lạ.
“Sao. Chị muốn tôi mua gì cho không?”
Một tay Do Joon cầm quyển sách, tay còn lại lấy tờ tiền ra và hỏi. Tôi lắc đầu. Ở đây có gì để mua đâu chứ. Muốn mua gì thì phải đến tiệm tạp hóa.
“Chị định mua gì cho con gái của chủ tiệm à?”
“Hay là chị cần tiền?”
“Hả?”
“Tôi thấy chị nhìn chằm chằm.”
Tôi đi theo anh, tay trống không. Đi được một đoạn, anh quay lại.
“Đi bên cạnh tôi đi.”
Trên đường về, có một vườn đào. Có lẽ tôi đã từng đi qua vườn đào của chú Jung rồi, nhưng tôi chỉ mải cúi mặt xuống nên gần như không để ý. Dù thấy cũng chẳng hứng thú.
Nhưng Do Joon bỗng dừng lại. Anh nhìn quanh rồi nhảy vào vườn hái hai quả đào. Anh lấy vạt áo đang bay phấp phới lau qua, nhét vào tay tôi, rồi lại đi trước.
Tôi sải bước rộng hơn để bắt kịp. Vừa cắn một miếng, nước đào đã trào ra và dính ướt lên cả tay tôi. Tôi cảm nhận môi mình cũng ướt và định lau đi, nhưng tay anh nhanh hơn. Anh vừa cắn đào vừa lau miệng cho tôi. Ánh mắt vô cùng chăm chú.
“Ngọt không?”
Tôi gật đầu một cách chậm rãi. Lại tiếp tục đi. Đến khi ăn hết chỉ còn hạt, Do Joon lấy hạt đi như thể nó không hề bẩn. Rồi anh nắm lấy cổ tay tôi, lau vào áo mình. Chà tay dính nước trái cây lên quần áo người khác. Một việc mà tôi chưa từng làm với người yêu, và anh ta cũng chưa bao giờ làm vậy với tôi.
Cảm giác lạ lùng khiến bụng tôi cồn cào. Dù đã ra khỏi nước, tôi vẫn thấy bập bềnh.
“Đây là cây sơn thù du đúng không?”
Trên đường đi, anh dừng lại trước một cây sơn thù du. Anh nhìn chằm chằm vào những quả đỏ bắt đầu chín và hỏi, tôi gật đầu.
“Mùa thu tôi sẽ hái hết làm mứt cho chị.”
Anh nói những lời khó hiểu rồi lại đi trước, cứ như chưa từng dừng lại. Lời hứa của một người nổi tiếng rằng sẽ ở lại đây cho đến mùa thu hoạch sơn thù du khiến tôi vừa thấy khó chịu vừa tò mò. Tại sao một diễn viên luôn bận rộn lại muốn ở lại một vùng quê lâu như vậy.
Lý do thất tình thì nghe lại quá đáng. Lãng phí thời gian ở một vùng quê xa lạ. Và tại sao lại hứa làm gì đó cho tôi.
Từ đầu anh đã tỏ ra thân thiện, và tôi không ghét sự thân thiện ấy. Thỉnh thoảng, nhìn vào khuôn mặt anh, tôi thấy rất lạ lẫm và như có một bức tường vô hình ngăn cách, nhưng rồi lại thấy quen thuộc khi đi cùng nhau, nên tôi chỉ tập trung vào hành động của anh.
“... Rốt cuộc sao cậu lại ở đây?”
“Chị chỉ tò mò thế thôi à?”
Câu hỏi đáng lẽ chỉ nên giữ trong đầu lại bật ra khỏi miệng. Tôi hỏi mấy lần rồi. Tôi đã hỏi không biết bao nhiêu lần. Tại sao cậu lại ở đây, cậu không có lịch trình sao. Tôi không nghĩ anh không có việc làm, nhưng anh lại lãng phí thời gian ở đây. Rất lãng phí thời gian.
“Vậy sao chị lại ở đây?”
“...”
“Nếu muốn biết điều gì từ tôi thì chị phải kể chuyện của mình trước chứ.”
Khi tôi hỏi tại sao lại là Muyeong đến lần thứ tư, anh hỏi lại tôi rằng tại sao Lee Do Kyung lại về đây. Dù tôi nói đây là quê hương mình nên về là chuyện bình thường, nhưng anh vẫn không tin.
“Chị nói nhớ quê mà mặt lại chán ngắt như vậy, chị nghĩ tôi có tin không. Làm sao mà tin được chứ. Tôi sẽ không mở miệng đến khi chị kể lý do thật cho tôi.”
“... Cậu thật sự đến đây vì muốn làm con trai mẹ tôi à?”
Do Joon nhún vai.
“Xin lỗi, tôi có một người chị gái rồi.”
“...”
“Dù không có cũng không làm em chị đâu.”
Anh có vẻ đã quên những gì mình từng nói trước đây. Vừa mới nói đùa vui vẻ mà.
“Vậy sao cậu lại ở cái xó xỉnh này? Không đi làm gì cả.”
“Còn chị thì sao.”
“Tôi làm sao chứ.”
“Sao chị không viết kịch bản nữa?”
Tôi không còn gì để nói. Tôi cũng thấy ngạc nhiên. Có lẽ anh nói vậy vì biết tôi là biên kịch. Làm sao anh biết nhỉ. Tôi chỉ mới nói tên tuổi, chưa bao giờ nói về công việc của mình. Anh có thể nhận ra rằng tôi luôn nhìn vào chiếc laptop trống rỗng, nhưng điều đó không thể chứng minh tôi là một biên kịch được.
“Xem mặt chị ngẩn ra kìa. Là dì gái đã kể với em. Lee Do Kyung.
... Là mẹ kể sao. Tôi gật đầu, đồng thời cảm giác lạ lùng khiến lồng ngực ngứa ngáy. Mẹ đã khoe về tôi, thật khó tin.
“Mẹ tôi kể gì vậy?”
“Hình như cũng có nói gì đó thì phải.”
“...”
Chúng tôi tiếp tục đi mà không nói thêm gì, tiệm tạp hóa đã ở trước mắt. Tôi thấy mẹ đang đổ một chậu nước đầy lên sân trước cửa tiệm. Trên bang ghế, một bà lão đang uống cà phê lạnh và quạt phe phẩy. Mẹ tôi đặt chiếc chậu rỗng xuống, ngồi lên ghế, vừa trò chuyện với bà lão vừa uống cà phê của mình.
“Muốn nghe điều gì từ ai đó thì phải nói ra điều của mình trước.”
Do Joon vỗ vai tôi một cái rồi lon ton đi trước. Anh đến gần mẹ tôi rồi bảo cho anh tham gia với.
Có vẻ anh lại những buổi trà chiều đơn sơ với cà phê hòa tan với đá. Anh vẫy tay ra hiệu bảo tôi đến nhanh. Mẹ tôi dõi mắt theo.
“Chị có uống cùng không?”
Anh định tự tay pha, nhưng mẹ tôi lại ấn vai anh xuống, bước vào tiệm. Người như anh lẽ ra sẽ phải vừa nhấm nháp những loại cà phê hảo hạng vừa ngắm cảnh đẹp, lại thích bầu không khí thoải mái ở tiệm tạp hóa Muyeong.
Tôi đứng lặng lẽ nhìn anh. Do Joon đang bận rộn đáp lại lời bà lão. Ồ, bà thấy cháu đẹp trai à? Có thể làm diễn viên luôn sao? Thế thì cháu làm thôi. Kết hôn với Lee Do Kyung ạ? Vậy thì kết hôn thôi ạ.
“Bà hỏi tôi có định cưới chị không này.”
Người đàn ông quay sang phía tôi và hỏi. Bà cụ vẫn không ngừng miệng.
“Do Kyung này, cháu cũng hơn ba mươi rồi, khi nào mới chịu cưới chồng đây. Để Do Joon chịu trách nhiệm đi. Cả làng đồn ầm lên là hai đứa sống cùng một nhà đấy. Là con rể ở rể đấy. Giờ không có người đàn ông nào chịu lấy Do Kyung đâu.”
“Bà ơi, cháu có bạn trai rồi.”
Tôi chỉ chọn câu trả lời phù hợp nhất để nói. Vậy mà ánh mắt anh chợt thay đổi. Miệng cười nhưng đôi mắt lạnh tanh. Có phải vì tôi đã bị đá nhưng lại nói dối trước mặt người lớn nên anh thấy buồn cười không. Hay vì tôi từ chối một cách bình thường, trong khi lẽ ra anh phải là người từ chối? Thế nên anh mới khó chịu chăng.
“Mắt cháu có vấn đề à. Bỏ tên đó đi. Joon nhà ta tốt gấp cả trăm lần ấy chứ.”
💬 Bình luận (0)